"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Sau khi chuyển sang nghề nghiệp ẩn Côi phu, danh hiệu nghề nghiệp đặc biệt yêu ghét rõ ràng sẽ được tăng cường, mức độ thân thiện của lệ quỷ thích bạn sẽ tăng gấp đôi, mức độ thân thiện của lệ quỷ khác giới sẽ có xác suất được chuyển đổi thành tình yêu; người căm hận bạn tốc độ gia tăng hận ý không đổi."
"Không!"
Hàn Phi rõ ràng đã lựa chọn từ chối, nghề nghiệp này vô cùng nguy hiểm, tuy rằng nó quả thực có thể giúp hắn gia tăng nhanh chóng mức độ thân thiện, nhưng chỉ cần không xử lý hợp lý một chút thôi, có thể khiến đối phương vì yêu mà sinh hận, cuối cùng bị vô số lệ quỷ truy sát, đây chính là một nghề chơi với lửa.
Nhưng hệ thống có nói một câu cũng khá đúng, nghề nghiệp này giống như một tảng băng nhảy múa trên ngọn lửa, có thể trải qua cảm giác phấn khích chưa từng có, đồng thời cũng phải chịu rủi ro tương ứng.
"Phó Nghĩa đã dùng chính sinh mệnh để cho mình ví dụ rồi, trong lựa chọn hộp đen của mình đã không đi theo con đường cũ của Phó Sinh, trên vấn đề tình cảm cũng chắc chắn sẽ không đi theo con đường cũ của Phó Nghĩa."
Tính tiền rồi đi xuống, Hàn Phi vừa quay người, liền lập tức đứng hình.
Người vợ cầm ô đang đứng bên ngoài quán net, trên tay cô cầm chiếc áo khoác bẩn thỉu, như thể cô ấy đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra giữa Hàn Phi và cô giáo Lưu vừa rồi.
"Em... nghe anh giải thích."
“Không sao, em đều nghe thấy hết rồi, anh chỉ đang giúp cô ấy tìm ra nguyên nhân cái chết của bố mình.” Người vợ dường như biết Hàn Phi đang nghĩ gì, cố ý giũ mạnh chiếc áo khoác bẩn thỉu vài cái: “Bên trong không giấu gì cả."
“Sao quần áo của em lại bẩn như vậy?” Hàn Phi cởi áo khoác ra đi về phía vợ, trực tiếp choàng chiếc áo của mình cho cô: “Đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, chúng ta về nhà đi được không?”
Hàn Phi không hề hỏi tại sao vợ lại đi theo đến đây, cũng không dám hỏi, hắn chỉ che chiếc ô trong tay nghiêng gần hết sang bên phía người vợ.
Nhìn bờ vai Hàn Phi bị mưa ướt hết, người vợ tựa vào người hắn.
Hàn Phi vẫn luôn đặc biệt chú ý đến khoảng cách với người vợ, nhưng cũng với sự phát triển của thời gian, người vợ dường như đã dần trở nên chủ động hơn.
Trời đã về khuya nhưng cơn mưa vẫn chưa tạnh, bọn họ đi dọc theo con đường bên ngoài quán net, nhìn thấy một cặp vợ chồng già ở đầu ngõ.
Bọn họ đang đẩy một chiếc xe nhỏ bán món Oden, có lẽ vì trời mưa, hôm nay bọn họ vẫn còn rất nhiều đồ chưa bán hết.
“Có phải lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi ăn quán ven đường không?” Hàn Phi nhìn lại người vợ: “Dù sao thì bây giờ trở về cũng đã muộn rồi, đêm nay đi dạo một chút đi. Bình thường anh vẫn luôn bận rộn với công việc, đều không ở cùng em với các con."
Bọn họ cụp ô lại, ngồi bên chiếc xe nhỏ, hạt mưa rơi xuống theo cái bạt, đôi vợ chồng già chỉ vào tấm biển bên cạnh xe, cười một cách vô cùng ấm áp.
Hàn Phi nhìn tấm biển, đại khái ý là bà lão bị câm điếc, tai ông lão cũng không tốt, cần phải đeo máy trợ thính mới có thể nghe rõ, mong khách hàng không cảm thấy phiền.
“Bọn họ đã nhiều tuổi như vậy rồi, mà vẫn có thể nương tựa vào nhau, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.” Người vợ đang mặc áo khoác của Hàn Phi, cô nhìn món Oden nóng hôi hổi: “Em muốn thử cái này, còn có mấy cái này nữa.”
“Đêm nay chắc cũng không có khách nữa đâu, hai chúng ta hãy ăn nhiều một chút.” Hàn Phi chính là đồ tể nửa đêm, chỉ cần là món ăn có chứa thịt, hắn đều có thể ăn liên tục.
Đêm khuya đổ mưa, ánh đèn của quầy hàng ăn trông ấm áp lạ thường, hôm nay cũng không có khách mấy, chỉ có Hàn Phi và người vợ đang ngồi cạnh xe.
“Nếu như không ngoài dự đoán của anh, Phó Sinh sẽ nhanh chóng đi học, cuộc sống của con mình cũng sẽ trở nên đầy màu sắc hơn.” Hàn Phi nhìn làn khói đang bay lên, hắn cảm thấy mình đang làm chuyện đúng đắn.
“Thực ra, con trở nên như vậy cũng là lỗi của em.” Người vợ lần đầu tiên nói những điều này với Hàn Phi: “Khi chúng ta mới kết hôn, em muốn cải thiện mối quan hệ của mình với con, cũng muốn làm cho con vui vẻ hơn, nhưng lại đúng hôm đi công viên vui chơi giải trí thì có chuyện. Em đã để lạc mất con, em biết con rất sợ hãi, em vẫn luôn tìm kiếm con."
“Công viên vui chơi giải trí?” Biểu cảm Hàn Phi không chút thay đổi, nhưng tai đã vểnh lên, cẩn thận lắng nghe.
"Có lẽ từ lúc đó con đã cảm thấy em chính là một người phụ nữ xấu, cảm thấy là em cố tình bỏ lại con, thực ra đó chỉ là một tai nạn, em vẫn luôn muốn bù đắp." Người vợ vô cùng hối hận, cứ nói rồi cúi đầu xuống: "Em biết mẹ ruột của con trước khi qua đời đã từng dẫn con đến công viên vui chơi giải trí một lần, em cũng muốn làm mẹ của con. Sau đó cái ngày mà anh và con xảy ra cãi vã lớn, em đã rất đau khổ, em không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, có lẽ ngay từ đầu em đã làm sai."
"Ngày xảy ra cãi vã lớn?" Hàn Phi nhìn người phụ nữ, trong mắt hơi chút nghi hoặc: "Anh và Phó Sinh cãi vã? Từ lúc đó con bắt đầu ghét anh sao?"
Người vợ gật gật đầu: "Sau khi có Phó Thiên, chúng ta quả thực đã dành nhiều tình yên hơn cho nó, chúng ta đã bỏ qua cảm xúc của Phó Sinh, thế nên con mới làm chuyện như vậy."
"Đầu anh rất đau, trí nhớ cũng hơi chút mơ hồ rồi, hôm đó Phó Sinh đã làm gì vậy?"
“Anh quên rồi sao?” Người vợ lần đầu tiên nhìn Hàn Phi với vẻ nghi ngờ: “Hôm đó chúng ta đều không có ở nhà, Phó Sinh đưa Phó Thiên cùng đi đến công viên vui chơi giải trí, dường như là chuẩn bị giống như lúc em 'bỏ rơi' con, mà 'bỏ rơi' Phó Thiên."
“Anh nhớ ra rồi.” Hàn Phi bấm huyệt thái dương, nhưng trong đầu lại đang điên cuồng suy nghĩ.
Hắn biết rằng Thất Lạc Viên và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ là hai nơi mà Phó Sinh không bao giờ có thể quên được, nhưng hắn vẫn luôn không biết tại sao Phó Sinh đối với hai nơi này ký ức hãy còn mới mẻ.
"Phó Sinh nói con thấy Phó Thiên cứ khóc suốt, nên mới muốn đưa đi công viên chơi, nhưng cả hai chúng ta đều không tin con, anh còn tát con một cái rất mạnh, buộc con phải nhận lỗi. Hôm đó anh và con cãi nhau vô cùng nảy lửa, em cũng chưa bao giờ thấy Phó Sinh mất kiểm soát và đau khổ đến như vậy." Mưa nhỏ dần, nhưng tâm trạng của người vợ ngày càng dữ dội: "Nếu như hôm đó em tin vào Phó Sinh, có thể cũng sẽ không xảy ra những chuyện như sau này."
"Công viên đó tượng trưng cho ly biệt trong lòng Phó Sinh, có khi nào con dẫn Phó Thiên đến đó vì muốn để Phó Thiên lại, sau đó chính mình thì biến mất trong cuộc sống của chúng ta mãi mãi?" Hàn Phi không có bất kì bằng chứng, hắn chỉ phỏng đoán dựa trên những gì mình biết về Phó Sinh: "Đứa trẻ này vẫn luôn rất hiền lành, con cố gắng hết sức để bảo vệ di ảnh bên đường, để người quá cố không bị lũ khốn bắt nạt."
"Em biết, vì vậy em luôn muốn xin lỗi con, nhưng kể từ ngày đó trôi qua, con đã hoàn toàn khép mình lại. Sau khi tan học, chỉ nhốt mình trong phòng, cũng không ra gặp chúng ta nữa." Trong lòng người vợ rất buồn, cô cảm thấy rất nhiều chuyện đều là lỗi của mình.
“Anh sẽ hóa giải hiểu lầm này.” Hàn Phi uống xong canh trong bát: “Dù sao bây giờ anh cũng rất có tự tin.”
"Anh đã tìm ra cách để giao tiếp với Phó Sinh rồi à?"
"Vẫn chưa." Hàn Phi mỉm cười lắc lắc đầu: "Sự tự tin của anh đến từ em và các con, anh có một người vợ dịu dàng nhất, còn cón các con khiến anh tự hào nhất trên thế giới này, anh nhất định sẽ thay đổi cái gọi là vận mệnh đã định kia."
"Anh lại bắt đầu nói nhảm rồi."
"Anh thực sự có thể nhìn thấy tương lai. Em sẽ trở thành một người mẹ vĩ đại, nuôi dưỡng hai đứa trẻ trở thành những nhân tài hàng đầu. Hai anh em chúng nó cũng sẽ trở thành những nhân vật lớn thay đổi thế giới này." Hàn Phi không nói dối, tất cả những điều này là những gì thực sự đã xảy ra.
Người vợ cảm thấy Hàn Phi chỉ đang dỗ dành mình vui vẻ, cô dụi dụi mắt: "Còn anh thì sao? Tương lai anh sẽ trở thành như thế nào?"
“Anh?” Hàn Phi do dự, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sinh mệnh của Phó Nghĩa còn khoảng ba mươi ngày: “Quá muộn rồi, chúng ta phải trở về thôi.”
"Đúng là hơi muộn rồi, trở về anh nhanh chóng tranh thủ ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi làm."
Người vợ đứng dậy cầm ô lên, Hàn Phi nhìn ông lão: "Ông à, chỗ đồ ăn thừa này gói lại hết cho con, con mang về nhà ăn."
Trời đã rất khuya rồi, còn mưa nữa, Hàn Phi muốn ông bà lão đóng sạp, về nhà sớm.
Xách theo một chiếc túi, Hàn Phi rời khỏi ghế bên cạnh xe, tất cả những gì hắn làm người vợ đều nhìn thấy hết.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của người vợ đối với bạn đã giảm đi một điểm, hiện tại tích lũy giảm đi bốn điểm."
Định đến gần vợ, Hàn Phi còn chưa đi đến, người vợ đã che ô qua đầu cho hắn: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
“Anh mua thêm một ít, ngày mai chúng ta hâm nóng ăn.” Hàn Phi một tay xách túi, một tay kia che ô.
"Vâng."
Mưa dần dần nhỏ hơn, ba giờ sáng, Hàn Phi và vợ cuối cùng về đến chung cư.
Bọn họ vừa bước vào chung cư, Hàn Phi đột nhiên nghe thấy có tiếng động, quay đầu nhìn, có một cô gái trẻ mặc váy màu vàng nâu ở trong một góc chung cư.
Tóc của người phụ nữ đó đã ướt sũng, dính bết vào mặt, biểu cảm lúc này khiến người ta vô cùng kinh sợ.
"Là bạn gái trên mạng đó! Làm sao cô ấy lại chạy đến gần chung cư của mình vậy?" Hàn Phi đưa ô cho người vợ, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Theo tình tiết trong rất nhiều bộ phim điện ảnh, bạn gái trên mạng có thể đã bỏ lỡ Hàn Phi, sau khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hắn hiện tại, trong lòng lại sinh ra oán hận, sau đó ra tay trả thù hắn và gia đình.
Có điều phim dù sao cũng chỉ là phim, Hàn Phi có 30 điểm thể lực, chạy nước rút hết tốc lực, quỷ quái bình thường cũng không thoát khỏi được, huống chi là một người phụ nữ yếu ớt.
Thiên phú bị động trốn tìm được kích hoạt, Hàn Phi nhanh chóng tìm được bạn gái vừa mới thành niên trong một góc ngõ.
"Em sao vậy?"
Hàn Phi chậm rãi tiến lại gần, hắn phát hiện cơ thể của bạn gái trên mạng đang run rẩy không ngừng, trong tay còn cầm một mảnh thủy tinh sắc bén.
"Để anh tìm một chỗ cho em trú mưa trước đã, em ăn cơm chưa?"
Ân cần hỏi han, Hàn Phi từng bước tiến lại gần, cô gái cũng vung vẩy mảnh thủy tinh về phía hắn, nhưng còn chưa chạm vào, tự mình đã ngã ra.
Hàn Phi sờ trán cô gái, thân nhiệt đối phương rất cao.
"Sốt như thế này còn muốn ra ngoài giết anh, em muốn đồng quy vu tận với anh à? Thật không đáng mà! Tính mạng Phó Nghĩa anh đã đếm ngược rồi, em còn có cả tương lai tươi sáng phía trước." Hàn Phi lấy di động ra gọi cho người vợ, sau đó hắn cõng người bạn gái trên mạng chạy ra khỏi ngõ, lao thẳng về phía bệnh viện gần đó.
Sau khi lấy số tại phòng cấp cứu, Hàn Phi đã thanh toán trước đầy đủ chi phí y tế, sau đó tìm đến cây ATM rút 1.500 tệ, nhét vào ba lô của cô gái.
Nhìn cô gái yếu ớt trên giường bệnh, Hàn Phi không khỏi lại muốn thở dài, nhiệm vụ kế thừa điện thờ này có thể nói là nhiệm vụ mà hắn thở dài nhiều nhất: "Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, em phải khỏe mạnh thì mới có sức để giết chết anh.”
Khi đứng dậy, Hàn Phi đang định rời đi thì bất ngờ phát hiện cô gái vẫn đang túm chặt góc áo của hắn.
"Được rồi, anh ở cùng em một lát."
Hàn Phi lúc này có một cảm giác khẩn trương, danh hiệu yêu ghét rõ ràng này sẽ đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng tình yêu và hận ý, cho nên hắn càng muốn giảm bớt hận ý của mọi người đối với hắn.
Sau khi tình hình của cô gái ổn định một chút, Hàn Phi đã bước ra khỏi bệnh viện, trở về nhà của mình.
Người vợ đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hắn đặt trên sô pha, sau khi thay đồ xong hắn lặng lẽ vào phòng ngủ.
Sau đó hắn rất ngạc nhiên phát hiện, cái nệm vốn được hắn đặt dưới đất đã được cất đi, chiếc chăn đã được chuyển lên giường, người vợ cũng nằm nghiêng về bên trái, để trống nửa giường bên phải gần cửa.
Nói thật Hàn Phi rất cảm động, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn lấy nệm ra trải trên mặt đất, sau đó lại đem chăn gối đặt ở trên nệm.
Không còn cách nào khác, ngủ ở trên giường, trong lòng hắn không thoải mái.
Tranh thủ thời gian chợp mắt một chút, Hàn Phi lại vội vàng dậy tắm rửa, chuẩn bị đi làm.
"Anh đến công ty đây, em hãy chú ý tin tức một chút, nếu như oan ức của của hiệu trưởng tiền nhiệm được rửa sạch, em nhớ chia sẻ tin vui này với Phó Sinh." Hàn Phi trước khi đi ra ngoài dặn dò một câu.
"Anh yên tâm."
Sau khi bước ra khỏi nhà, Hàn Phi vội vàng đến công ty, nhưng hắn vẫn đến muộn.
"Tiêu rồi, lại bị Triệu Thiến mắng rồi, tối qua mình còn cho cô ấy leo cây, hôm nay có lẽ sẽ rất khó khăn đây, mình nhất định phải luôn cẩn thận."
Quẹt thẻ đi tới tầng đặt trụ sở của công ty, Hàn Phi rất ngạc nhiên phát hiện, Triệu Thiến lần này vậy mà lại không gây rắc rối cho mình, bốn cấp dưới của hắn đều không ở trong văn phòng.
"Người đâu rồi?"
Khi Hàn Phi đang nghi hoặc, trong phòng họp công ty vang lên những trận kinh hô.
Hàn Phi lập tức cởi áo khoác ra, đi lấy nửa ly cà phê, giả bộ mình đi làm đã lâu rồi.
Bước tới phòng họp, Hàn Phi đẩy cửa ra, phát hiện mọi người đều đang tập trung trong phòng họp, rất nhiều người còn đang cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Khi đến gần hơn, lúc này Hàn Phi mới nhìn thấy một người phụ nữ cao gần một mét tám, mặc bộ đồ đặc sắc của kẻ phản kháng trong game Vĩnh Sinh, tay đang cầm một cái cưa điện, tạo dáng muôn hình vạn trạng.
Bạch Tuộc đem khái niệm mặc càng ít càng có sức chiến đấu cao phát huy đến cực điểm, trang phục game do anh ta thiết kế đẹp thì có đẹp, chỉ là tiết kiệm quá nhiều vải.
"Ấy? trưởng nhóm, anh tới đây khi nào vậy?" Anh giai cây giả đang kiễng chân chụp ảnh thì vô tình đụng phải Hàn Phi.
"Tôi sớm đã đến rồi, anh say mê chụp ảnh đến nỗi không nhìn thấy tôi."
"Nào, trưởng nhóm, em nhường một chỗ cho anh."
“Không cần, mọi người cứ chụp đi, tôi trở lại làm việc.” Hàn Phi xoay người bước ra ngoài, khi hắn mở cửa phòng họp, tiếng cưa điện đột nhiên vang lên ở đầu bên kia phòng.
Nhịp tim Hàn Phi đột nhiên tăng nhanh: "Không phải chứ? Lý Quả Nhi chỉ là tùy tiện vẽ ra như vậy, có lẽ do mình quá căng thẳng rồi."
Không nhịn được quay đầu nhìn lại, Hàn Phi và người phụ nữ cầm cưa điện nhìn nhau một cái, trên khuôn mặt lạnh lùng của đối phương dần dần lộ ra nụ cười có chút tàn nhẫn.
Da mặt Hàn Phi giật giật, xác nhận qua ánh mắt, là đã gặp người muốn giết hắn rồi.
Làm bộ như không nhìn thấy, Hàn Phi vội vàng trở lại văn phòng, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông tin trên nick phụ kia.
Mấy ngày nay hắn không hề tiếp xúc qua lại với những người phụ nữ ái muội kia, cũng không nói chuyện lời nào.
Vào đêm hôm qua, có một người phụ nữ vẫn luôn trò chuyện ái muội với hắn đã liên tiếp gửi rất nhiều tin nhắn, đại khái có nghĩa là —— Nếu anh không đến tìm em, thì em sẽ đến tìm anh đấy.
Hàn Phi bấm vào avatar của người phụ nữ, nhưng đối phương cũng chỉ là nick phụ, che giấu tất cả thông tin thật.
“Trưởng nhóm, sao anh lại toát mồ hôi rồi?” Lý Quả Nhi lấy khăn ướt ra đưa cho Hàn Phi, cười nói: “Người khác khi nhìn thấy người mẫu kia, mắt sắp lồi ra ngoài rồi, trưởng nhóm anh vậy mà lại xoay người bỏ chạy, chẳng lẽ trước đây anh đã từng quen biết cô ấy rồi hay sao?"
"Nếu như tất cả chúng ta đều ở đây nhìn người đẹp, thì ai sẽ là người xây dựng tương lai của công ty? Em có nhìn người đẹp cả trăm lần, người đẹp cũng không phải của em, nhưng nếu như em chăm chỉ làm việc, tiền và tương lai đều là của em cả."
"Nhưng câu đầu tiên mà người mẫu kia nói khi đến công ty chính là —— Phó Nghĩa có ở đây không? Khi Triệu Thiến vừa nghe thấy câu này, người cũng đơ luôn." Lý Quả Nhi cười vui vẻ: "Trưởng nhóm, anh nghĩ kĩ lại đi, có phải đã gặp đối phương ở đâu đó rồi không. Đúng rồi, tên của người mẫu đó là Ái Tình."