Nghe thấy tiếng cưa điện ầm ầm, Hàn Phi lập tức bắt đầu giãy dụa, sau khi chắc chắn sợi xích quấn quanh cánh tay mình có thể tháo ra ngay lập tức, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trưởng nhóm, đừng nhúc nhích, em sẽ không làm hại anh đâu.” Giọng nói của Lý Quả Nhi truyền đến bên tai, giọng điệu cô lạnh lùng, như thể trong miệng ngậm một viên đá: “Thật muốn cứ tiếp tục như thế này."
Trong đầu Hàn Phi bật lên công tắc diễn xuất bậc thầy, cơ thể khẽ run lên, giống như một cậu bé bị ném vào cơn ác mộng, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, trán gần như ngay lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những sợi dây xích căng chặt, lạch cạch lạch cạch, chiếc cưa điện đang từ từ đến gần, ba người phụ nữ nhặt nhiều vũ khí giết người và dụng cụ tra tấn trên mặt đất, đặt chúng xung quanh bàn ăn, trang nhã như họ đang chọn bộ đồ ăn cho một bữa tiệc tối.
Nhìn ba người phụ nữ dường như đã nhập vai, trái tim Ngô Sơn cũng chậm rãi treo lên: "Quy mô lớn như vậy sao?"
Cậu ta hơi quay đầu lại, nhưng lại thực sự tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, yết hầu của cậu ta di chuyển, nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Cánh tay mảnh khảnh vươn ra phía Hàn Phi, ngón tay trắng nõn lạnh lẽo như một con dao phẫu thuật, đặt vào trên áo hắn. Bọn họ dường như đang đo lường cơ thể Hàn Phi, chuẩn bị chia hắn thành mười phần bằng nhau theo trọng lượng.
Người quay phim đã sẵn sàng, không ai hô bắt đầu, mọi thứ dường như rất tự nhiên, không có chút dấu vết nào là đang diễn.
Hàn Phi giãy giụa ngày càng kịch liệt, xiềng xích nhuốm máu để lại vết đỏ trên cánh tay, vẻ mặt sợ hãi méo mó, môi tái nhợt, không còn chút máu.
Nhìn Hàn Phi bị cố định trên bàn ăn, Ngô Sơn vô cùng chấn kinh: "Anh ấy diễn y như thật vậy, đến quay cảnh 18+ trong game mà cũng cố gắng như thế, quả nhiên anh ấy có thể thành công là cũng có lý do nhất định."
Cưa điện càng ngày càng gần, các loại lưỡi dao băng giá cùng côn sắc bén nhẹ lướt qua áo sơ mi của Hàn Phi, giống như đang "mơn trớn" vậy.
Ngô Sơn càng nhìn càng thấy không đúng, trong lòng có một câu hỏi: "Có khi nào có khả năng là không phải bọn họ đang diễn không?"
Ho khan một tiếng, Ngô Sơn gõ nhẹ vào bàn ăn vài cái: "Này... những con dao trên mặt đất các chị tốt nhất không nên động vào, 5 năm trước ở đây từng phát sinh một vụ thảm sát, đó có lẽ đều là hung khí."
“Thật hoàn hảo!” Người quay phim cũng đi tới, vẻ mặt hưng phấn: “Từ trước đến giờ, tôi chưa từng quay phim suôn sẻ như vậy, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết đang diễn nào trên mọi người, mọi người dường như đang dùng tình cảm để điều khiển cơ thể mình bước đi vậy, mỗi một động tác đều chứa đầy loại tình yêu méo mó biến thái đó."
“Hay là quay thêm vài đoạn nữa đi?” Ái Tình còn chưa kịp đi đến bên cạnh Hàn Phi, mà cảnh quay đã kết thúc, lần đầu tiên cô ả cau mày, có vẻ hơi bất mãn.
“Nếu quay tiếp có lẽ các cô sẽ không tìm thấy cảm giác này nữa.” Người quay phim rất phấn khích bảo Triệu Thiến và Lý Quả Nhi xem lại: “Cách bố trí không gian này vô cùng hợp lý, không phải các cô muốn quay hình ảnh một tên cặn bã bị giết một cách dã man hay sao? Tôi đã để lại đủ không gian cho các cô ở cả hai bên, những nạn nhân nữ khác có thể được chèn vào. Tên cặn bã nằm ở giữa, mười người phụ nữ đã bị anh ta làm tổn thương, mỗi người cho anh ta một cách chết. Đây không phải là một video quảng cáo nữa, mà đúng là nghệ thuật, hay là đặt cho nó một cái tên gọi là tình yêu thuần khiết trong bữa tối cuối cùng?"
“Ý kiến rất hay.” Triệu Thiến nhìn lướt qua giao diện vừa quay: “Khi kết xuất ảnh có thể thay đổi khuôn mặt của chúng tôi được không?”
"Đương nhiên là có thể."
"Ngoài ra, anh hãy thêm một câu —— Đây là một câu chuyện có thật, vì sự tôn trọng đối với người đã khuất, tất cả nhân vật trong game đều sử dụng bút danh." Triệu Thiến chỉ xuống cuối giao diện màn hình.
“Sao lại trực tiếp thành người đã khuất rồi?” Hàn Phi từ trên bàn ăn ngồi dậy: “Em cảm thấy nam chính có thể giãy giụa thêm một chút.”
“Chi tiết chúng ta sẽ thảo luận khi trở về công ty.” Triệu Thiến xua xua tay, cô ngồi bên cạnh bàn ăn: “Bàn ăn này vừa vặn có thể ngồi đủ mười người, nhưng để tập hợp đủ mười nữ nạn nhân, có vẻ cũng hơi khó."
Ánh mắt của cô quét qua Lý Quả Nhi và Ái Tình, như thể đang tự nói với chính mình: "Thực tập sinh, người mẫu quảng cáo, cấp trên, khách hàng nữ, bạn gái trên mạng, giáo viên chủ nhiệm của con trai, và người vợ mới cưới, tổng cộng mới có bảy người."
Nghe những lời của Triệu Thiến, Hàn Phi toát mồ hôi lạnh, vị lãnh đạo này của mình bình thường không biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng thực ra đối với những chuyện Phó Nghĩa đã làm đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Những gì hắn biết, Triệu Thiến đều biết, thậm chí khách hàng nữ mà hắn không quen biết, Triệu Thiến cũng biết.
“Có phải cô ấy đã sớm muốn giết Phó Nghĩa rồi không?” Hàn Phi thay quần áo, hiện tại hắn đã có danh hiệu yêu ghét rõ ràng, người căm ghét sẽ càng hận hắn, vì không để cho hận ý ngoài tầm kiểm soát, hắn phải tìm cách giảm bớt hận ý của mọi người càng sớm càng tốt.
“Này.” Ngô Sơn đến gần Hàn Phi, khẽ nhìn hắn một cái: “Lăn lộn cũng không tồi đấy chứ, lát nữa có thể dạy cho tiểu đệ một ít kinh nghiệm được không?”
Ngô Sơn có thể nhìn ra mối quan hệ giữa ba người phụ nữ này và Hàn Phi là không bình thường, thực sự khiến người ta phải ghen tị.
“Anh hiểu lầm tôi rồi.” Hàn Phi lắc lắc đầu, hắn cũng lười biện hộ, nói nhiều rồi lại toàn là nước mắt.
“Mỗi người đều có thiên phú đặc biệt và cách chơi game của riêng mình, tôi hiểu.” Ngô Sơn hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Hàn Phi: “Người anh em, làm sao anh đến được đây?"
"Tôi cũng không rõ, dù sao nơi này rất kì lạ, hình như là bản đồ ẩn, không thể tùy tiện thoát khỏi game được." Hàn Phi hơi chút khổ não: "Hình như anh rất hiểu về nơi này thì phải?"
“Tốc độ dòng chảy thời gian của bản đồ ẩn này khác với thế giới bên ngoài, có thể liên quan đến bí mật cốt lõi nhất của Deep Space Technology.” Ngô Sơn hạ thấp giọng: “Tôi và đồng đội của tôi đến đây từ một mê cung của công viên giải trí, chúng tôi đã ở đây trong một thời gian rất dài."
"Đồng đội? Vẫn còn có người khác nữa à?"
“Chúng tôi có ba đội người chơi, tổng cộng 18 người, chia làm hai đợt vào đây, bây giờ tôi đã liên lạc được với mười người trong số họ.” Ngô Sơn mỉm cười bí ẩn: “Không biết anh đã nghe đến cái tên Tường Vi chưa, anh ấy là một trong những người săn hộp đen sớm nhất trong nước, level 19, người chơi hàng đầu, lần này anh ấy sẽ dẫn dắt cả đội."
“Level 19 quả thực rất lợi hại.” Bản thân Hàn Phi cũng là level 19: “Các anh thời gian dài như vậy không thoát được game, chẳng lẽ không sợ hay sao?”
"Thử một phen, biến xe đạp thành mô tô, một người chơi chuyên nghiệp lớn tuổi như tôi có thể bị công ty sa thải bất cứ lúc nào. Nếu không nắm bắt cơ hội này, e rằng sau này đến miếng cơm ăn cũng khó xoay xở." Ngô Sơn và Hàn Phi cũng tầm tuổi nhau, nhưng đối với người chơi chuyên nghiệp, 26 27 đã không phải là quá trẻ nữa rồi: "Nếu không phải để thay đổi hiện trạng, ai sẽ sẵn sàng tham gia nhóm thăm dò nguy hiểm nhất này chứ? Chỉ cần sơ ý một chút, là có thể chết trong game.《Cuộc sống hoàn hảo》 này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là lấy danh hiệu trò chơi hệ chữa trị, nhưng lại có hình phạt tử hình nặng nề nhất, một khi người chơi chết trong game, mọi thứ sẽ bị xóa sạch, thật quá tàn nhẫn."
“Quả thực rất tàn nhẫn.” Lời nói của Ngô Sơn đã chạm đến trái tim của Hàn Phi.
"Này, một ngôi sao lớn như anh nhất định sẽ không hiểu, trong hiện thực được hàng nghìn người săn đón, trong game cũng còn có thể trái ôm phải ấp, hưởng hết hạnh phúc của người khác, tôi thật ghen tị với anh đấy."
“Lão đệ, mỗi nhà đều có một quyển kinh thư khó đọc đấy.” Hàn Phi lịch sự cười cười: “Anh để lại thông tin liên lạc đi, mọi người đều bị kẹt ở đây, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Được.” Ngô Sơn lấy danh thiếp ra đưa cho Hàn Phi: “Chức năng liên lạc tích hợp sẵn trong trò chơi không thể sử dụng ở đây, cho nên đây là cách duy nhất. Nếu như anh gặp những người chơi khác, cũng có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ tìm cách sắp xếp ổn thỏa cho họ."
"Những người chơi khác..." Hàn Phi lập tức nghĩ đến một người, Thẩm Lạc vẫn đang bị mắc kẹt trong phòng chứa đồ của công ty. Đứa con cưng có giá trị may mắn bằng 0 của thế giới tầng sâu ở bên cạnh mình, thật sự là quá mức cần thiết, vẫn là đi cùng những người chơi khác thì tốt hơn: "Tôi vẫn còn một người bạn cũng đang bị mắc kẹt ở đây, anh ấy đang gặp chút rắc rối, nếu như anh không phiền, tôi sẽ bảo anh ấy đi tìm anh trước."
"Đương nhiên là không phiền rồi, thực ra tôi cũng có bạn không tuân theo quy tắc ở đây, trộm cắp cướp giật, kết quả bị truy nã gắt gao. Cái này cũng rất bình thường." Ngô Sơn rất hào phóng, có lẽ anh ta phải chờ đến sau khi gặp được Thẩm Lạc mới hiểu được thế nào là người chơi không bình thường
“Cảm ơn nha.” Đám người chơi này đã giúp Hàn Phi giải quyết được một tai họa trong lòng.
"Chúng tôi cứ ba ngày một lần sẽ gặp nhau tại nhà hàng Kim Mậu ở trung tâm thành phố, để xác định an toàn cho nhau, đến lúc đó anh có thể đến. Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nhất." Ngô Sơn đến gần Hàn Phi, giọng nói đặc biệt nhỏ: "Sau khi quay chụp xong các anh hãy nhanh chóng rời đi, đừng tùy tiện ra ngoài khi trời tối."
“Tại sao?” Hàn Phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu cho lắm.
“Nói ra có thể anh không tin.” Ngô Sơn nhìn nhìn hai bên, thấy không có ai để ý tới, mới nói tiếp: “Bản đồ ẩn này có quỷ, nó ban ngày và ban đêm là hai bộ dạng khác nhau, tôi có một người bạn đã bị quỷ kéo đi mất."
“Đùa gì vậy? Trò chơi hệ chữa trị làm sao mà có quỷ được?” Hàn Phi tựa hồ như nghe được một câu nói đùa.
“Là thật đấy.” Vẻ mặt của Ngô Sơn nghiêm túc: “Đặc biệt là hai khu phức hợp cao ốc công viên vui chơi giải trí và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, buổi tối anh tuyệt đối không bao giờ được đến gần. Tạm thời chúng tôi không có cách nào đối phó với quỷ, nhưng chúng tôi nghi ngờ manh mối để rời khỏi bản đồ ẩn đều ở trên người những con quỷ đó. Những thứ này Tường Vi không cho chúng tôi nói ra bên ngoài, thông tin cụ thể anh có thể đợi đến buổi trưa ngày mai khi chúng ta tập hợp, đích thân hỏi riêng Tường Vi, anh ấy biết rất nhiều bí mật.”
"Công viên vui chơi giải trí và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ban đêm sẽ trở nên rất nguy hiểm? Vậy tại sao anh vẫn đến đây làm trợ lý cảnh sát? Là do Tường Vi sắp xếp à?"
"Chúng tôi đang thu thập tất cả những câu chuyện kỳ lạ và những vụ giết người ly kỳ trong thành phố này, cố gắng tìm ra mối liên hệ, nhưng chúng tôi đang thiếu nhân sự. Nếu như anh sẵn sàng tham gia cùng chúng tôi, tôi tin rằng mọi người sẽ rất hoan nghênh anh." Ngô Sơn vốn định nói thêm vài lời, thuyết phục Hàn Phi tham gia, đáng tiếc Lý Quả Nhi lại đi tới.
“Trưởng nhóm, ở đây không có việc gì nữa rồi, hay là chúng ta trở về trước đi?” Vừa rồi khi Hàn Phi và Ngô Sơn nói chuyện, Lý Quả Nhi tràn đầy hứng thú đi dạo quanh khách sạn, nơi này hình như rất phù hợp với ý tưởng của cô ấy.
“Cũng được.” Hàn Phi nghĩ đến việc Thẩm Lạc một ngày một đêm chưa ăn gì, quyết định trở về đi xem anh ta một chút, nhân tiện nhanh chóng giao anh ta cho những người chơi khác.
Sau khi giải thích với Triệu Thiến, Hàn Phi dẫn Lý Quả Nhi ra khỏi Starry Sky Art Hotel, hắn nhớ lại những gì Ngô Sơn đã nói trong đầu, liếc sang bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo bên kia đường.
Trong điện thoại không thể tìm thấy bất kỳ thông tin tiêu cực nào về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, nhưng ngay cả khi ban ngày ban mặt nhìn vào bên trong bệnh viện đó, vẫn cảm thấy ớn lạnh khắp người.
"Thẩm Lạc là chạy thoát ra từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, trước khi đưa anh ta đi, mình phải tìm hiểu rõ xem anh ta đã trải qua những gì." Hàn Phi và Lý Quả Nhi bắt taxi trở lại công ty, trên đường đi hắn nhân tiện mua một ít đồ cho Thẩm Lạc.
“Trưởng nhóm, anh vất vả rồi.” Hàn Phi vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Lý Quả Nhi đã xuất hiện ở cửa với hai ly cà phê: “Em mời, hôm nay em đã đổi một hương vị mới.”
“Sau này đừng lãng phí tiền nữa, cứ uống cà phê mãi không tốt.” Hàn Phi thật sự không dám uống đồ uống mà Lý Quả Nhi đưa tới, hắn xách hai túi đồ đi đến tòa nhà công ty.
Sau khi chơi game được một lúc, Hàn Phi đứng dậy đi vào phòng chứa đồ ở nơi sâu nhất của hành lang.
Khóa cửa lại, Hàn Phi khẽ ho khan một tiếng: "Còn đó không?"
“Cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi còn tưởng anh quên mất tôi rồi chứ.” Giọng của một người đàn ông từ trong đống đồ lộn xộn truyền ra, Thẩm Lạc bước ra khỏi chỗ ẩn nấp: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Cửa hàng đó muốn anh đền tiền, đã treo thưởng 50.000 tệ huy động mọi người cùng nhau tìm anh.” Giọng nói của Hàn Phi thay đổi: “Có điều còn có một tin tốt, tôi đã liên lạc được với những người chơi khác, chờ khi mặt trời lặn xuống, tôi sẽ để bọn họ chuyển anh đến một nơi an toàn."
"Cảm ơn anh rất nhiều, nếu sau này có vấn đề gì về tài chính, anh có thể đến gặp tôi để tư vấn, trong hiện thực, tôi là giám đốc đầu tư huy chương vàng của Tân Hỗ." Thẩm Lạc vỗ ngực tự hào.
“Đừng nói những chuyện viển vông đó, tôi đã giúp anh nhiều như vậy, anh có thể thành thật trả lời tôi vài câu được không?” Hàn Phi đưa hai túi đồ ăn và nước uống đến trước mặt Thẩm Lạc: “Anh hãy nói tất cả những gì mình nhìn thấy ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi, không được bỏ sót bất cứ điều gì."
Cắn miếng bánh mì, Thẩm Lạc nhớ lại trải nghiệm bi thảm của mình: "Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó thật sự rất đặc biệt, có rất nhiều bệnh nhân VIP sống ở sâu trong bệnh viện, khuôn mặt lúc nào cũng băng bó, bất kể đi đâu đều có y tá đưa đón chăm sóc họ, những bệnh nhân đó không thích nói chuyện, giống như những người chết biết đi vậy. Trong số bọn họ còn có một vài người nghiêm trọng hơn, toàn thân đều bị băng bó hết, mất đi khả năng hành động."
"Anh đã nhìn thấy khuôn mặt bên dưới lớp băng của bọn họ chưa?"
“Tôi thực sự đã nhìn thấy.” Thẩm Lạc quả nhiên không phải người bình thường: “Một lần khi bác sĩ đổi khu cho tôi, anh ấy đã làm sai số phòng và trực tiếp chuyển tôi đến khu chăm sóc đặc biệt. Tôi sống chung với một người béo bị bỏng nặng. Bác sĩ nửa đêm vào thay băng cho anh ta, tôi giả vờ ngủ say, sau đó lén lút nhìn trộm anh ta một cái..."
"Anh đã nhìn thấy gì?"
"Dưới lớp băng bình thường của bệnh nhân là một lớp băng mọc vào với thịt và máu, màu đỏ, có những mạch máu rất mỏng dính trên bề mặt." Thẩm Lạc dùng hai tay ra hiệu: "Tôi thậm chí còn nghi ngờ đó không phải là một ông chú béo, mà là một đứa trẻ bị quấn trong tầng tầng lớp lớp băng."
“Đứa trẻ?” Hàn Phi vẫn luôn tự hỏi tại sao trong ký ức của Phó Sinh thời học sinh lại có bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình đã tiến thêm một bước nữa đến bí mật sâu thẳm trong trái tim Phó Sinh.