Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547: Anh Ấy Có Một Chỗ Dựa Đặc Biệt

Chương 547: Anh ấy có một chỗ dựa đặc biệt Chương 547: Anh ấy có một chỗ dựa đặc biệt

"Bệnh nhân trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể được chia thành ba loại: một loại là 'khách hàng' ăn mặc thời thượng và theo đuổi cái đẹp; một loại là những người tương đối lớn tuổi, bọn họ ở đó an dưỡng, tiếp nhận chữa trị về thể chất và tinh thần; loại cuối cùng là những 'bệnh nhân nặng' được quấn băng kín mít toàn thân, bọn họ không có tự do, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong tòa nhà ở trung tâm của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."

Thẩm Lạc cẩn thận nhớ lại: "Bác sĩ sẽ tiêm các loại thuốc không giống nhau cho những bệnh nhân khác nhau, kê các phương án điều trị cũng khác nhau. Đúng rồi, bác sĩ ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó dường như cũng chia thành ba loại."

“Bác sĩ cũng chia làm ba loại?” Hàn Phi trở nên hứng thú.

"Loại bác sĩ thứ nhất chỉ làm ca ngày, bọn họ là mặt tiền của bệnh viện, thường thấy xuất hiện trong quảng cáo; loại bác sĩ thứ hai chỉ làm ca đêm, bọn họ sẽ bắt đầu tuần tra phòng bệnh mỗi đêm, rõ ràng là mặc áo khoác trắng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với những bác sĩ chăm sóc người bị thương, luôn mang vẻ mặt u ám; loại bác sĩ thứ ba tôi chỉ mới gặp một lần, bọn họ rất ít khi rời khỏi tòa nhà trung tâm của bệnh viện, đầu của bọn họ luôn cúi xuống, trên người hình như cũng có băng bó và vết thương.”

Thẩm Lạc đã kể cho Hàn Phi nghe tất cả những gì anh ta biết. Thành thật mà nói, anh chàng này thực sự rất xui xẻo, khi mới xuất hiện trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta chỉ được coi như một "khách hàng" bình thường, cùng với việc không ngừng tiếp xúc với các bác sĩ, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ trực tiếp nâng cấp anh ta vào "khu bệnh nặng", coi anh ta như một bệnh nhân quan trọng cần được quan tâm đặc biệt.

Vào thời điểm quan trọng, có thể là thiên phú tuyệt xứ phùng sinh đã có tác dụng, Thẩm Lạc đã cùng với một bác sĩ bị điên trốn thoát ra ngoài.

Nhồm nhoàm ăn bánh mì, Thẩm Lạc dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy thẻ làm việc từ dưới áo bệnh viện ra, đưa cho Hàn Phi: "Bác sĩ trốn đi với tôi tên là Bạch Thường, là một người rất tốt, anh ấy thường chăm sóc tôi trong bệnh viện, là bác sĩ trị liệu chính của tôi."

“Bác sĩ phụ trách điều trị cho anh bị đâm chết rồi, còn anh thì thoát được ra ngoài?” Hàn Phi cầm thẻ làm việc, mặt sau còn có một thẻ ra vào, hình như có thể dựa vào thứ này để vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

“Anh nói thế như thể là tôi đã khắc chết anh ấy vậy. Lúc chúng tôi chạy được ra ngoài, anh ấy đã bị thương rất nặng.” Thẩm Lạc nghi ngờ nhìn Hàn Phi, anh ta luôn cảm thấy giọng điệu của hắn rất thân quen, dường như trước đây đã từng gặp hắn ở đâu đó.

"Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, anh đừng để tâm. Lát nữa tôi sẽ gọi cho những người chơi khác, anh ăn xong bữa này thì chuẩn bị lên đường đi." Hàn Phi liên tục hỏi Thẩm Lạc, sau khi làm rõ cấu trúc tòa nhà bên trong của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mới chuẩn bị rời đi.

“Lên đường?” Thẩm Lạc rùng mình một cái: “Lão ca, anh đừng làm tôi sợ.”

“Sau khi tập hợp với những người chơi khác, anh hãy nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, tuyệt đối đừng quay lại tìm tôi nữa.” Hàn Phi đeo găng tay, vỗ vỗ vai Thẩm Lạc: “Nếu như gặp phải kẻ địch thực sự không thể chống lại, vậy anh cứ trực tiếp đầu hàng, không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, cái này cũng không có gì phải xấu hổ."

Dặn dò Thẩm Lạc xong, Hàn Phi liền rời đi.

“Sao mình luôn cảm thấy đã gặp anh ấy ở đâu đó, mơ hồ có cảm giác anh ấy rất thân quen.” Thẩm Lạc ăn xong thứ mà Hàn Phi gửi tới, mức độ đói đã giảm xuống, tâm trạng cũng từ từ phục hồi.

Nằm trong phòng chứa đồ, ánh mắt lại nhìn thấy ly cà phê do Hàn Phi để lại: “Tôi không thể hai lần ngã cùng một chỗ… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người ngu ngốc đến đâu cũng không thể bỏ hai lần thuốc vào cà phê."

Cầm ly cà phê lên, Thẩm Lạc nhìn thấy lời nói yêu thương của Lý Quả Nhi, anh ta lén nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi lập tức tê dại, thân thể nóng rực yếu ớt: "Hai vợ chồng bọn họ đang luyện cổ trùng à?"

Hàn Phi bước ra khỏi phòng chứa đồ, dùng điện thoại di động gọi cho Ngô Sơn, hy vọng đối phương thông báo cho những người chơi khác chuẩn bị xe và một bộ quần áo đậu ở cửa sau của tòa nhà công ty, đưa Thẩm Lạc rời đi.

Sau khi hai bên thống nhất thời gian, Hàn Phi trở lại văn phòng.

Mở bảng kế hoạch ra, Hàn Phi thay đổi một tư thế thoải mái, sau khi đấu địa chủ thắng được đến 700.000, hắn cầm cốc nước lên chuẩn bị đi ăn cơm.

"Trưởng nhóm! Chúng ta đi cùng nhau đi!" Người anh giai tưới nước cho cây giả cũng vừa làm xong công việc trong tay: "Triệu tổng lần này hình như đã bật đèn xanh cho chúng ta, đích thân đi phối hợp nhiều phòng ban của công ty, dự án thông qua vô cùng suôn sẻ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, phiên bản chơi thử nghiệm đầu tiên sẽ có thể lên mạng rồi."

"Cô ấy chẳng qua là muốn chơi mà thôi."

Khi đến căng tin, Hàn Phi ngồi cùng bốn nhân viên, bản tin buổi trưa của địa phương đang chiếu trên TV lớn trong căng tin.

Hắn cố tình giữ khoảng cách với Lý Quả Nhi, ngồi cạnh anh giai cây giả, cúi đầu cặm cụi ăn.

Khoảng vài phút sau, một giọng nói khiến Hàn Phi cảm thấy hơi quen thuộc đột nhiên vang lên từ TV trong căng tin.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô giáo Lưu và cảnh sát đang đứng trong sân vận động phía sau của một trường học, họ đào xác của vị hiệu trưởng tiền nhiệm dưới một gốc cây non lên.

Các phóng viên và người xem liên tục chụp hình, cô giáo Lưu quỳ xuống bùn và khóc khiến mọi người vô cùng xót xa.

Hiệu trưởng đương thời bị cảnh sát khống chế, ông ta lúc đầu còn ngoan cố nhưng trước mặt chứng cứ không thể chối cãi, đã hoàn toàn mất kiểm soát, lớn tuổi như vậy còn bị dọa sợ đến té cứt té đái, mất hết thể diện trước mặt học sinh.

Người phụ huynh bị Hàn Phi đánh đập dã man trong phòng hiệu trưởng cũng là một trong những người tham gia vào vụ giết người, anh ta phụ trách dự án mở rộng của trường, có một số thủ đoạn.

Anh ta đã nhận được tin báo trước khi cảnh sát ập vào trường và hiện đã bỏ trốn.

"Có vẻ như cô giáo Lưu đã giao thông tin mà mình đưa cô ấy cho cảnh sát, sự thật cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng."

Khi thi thể của hiệu trưởng cũ bị cảnh sát đào lên, Hàn Phi cũng nhận được một lời nhắc từ hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy hiệu trưởng tiền nhiệm bị mất tích, hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên —— Đâu là chuyện đúng đắn?"

"Đâu là chuyện đúng đắn (nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên): Rất nhiều người cho dù đã trưởng thành, vẫn không hiểu đâu là chuyện đúng đắn, đâu là chuyện sai trái."

"Trưởng thành không phải là lưỡng lự giữa đúng và sai, càng không phải là thói quen mù quáng chạy theo đám đông, tâm phải biết sợ, cũng phải kiên trì."

"Mức độ bù đắp tiếc nuối của Phó Sinh tăng 5%, hận ý của Phó Sinh đối với bạn -1, chúc mừng bạn đã nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm, có cơ hội mở ô vật phẩm một lần, nhận được danh hiệu ngẫu nhiên của điện thờ —— Hành hiệp trượng nghĩa."

"Hành hiệp trượng nghĩa (danh hiệu ngẫu nhiên của điện thờ): Danh hiệu này chỉ có giá trị trong thế giới ký ức điện thờ của Phó Sinh, mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa sẽ nhận được phần thưởng điểm kinh nghiệm, có thể nâng cao giá trị tâm trạng của bạn."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên, tiếp theo có hai sự lựa chọn khác nhau trước mặt bạn."

"Lựa chọn 1: Không ngừng bù đắp tiếc nuối của Phó Sinh, không ngừng giảm bớt hận ý của Phó Sinh đối với bạn, nhưng sinh mệnh của bạn sẽ bước vào thời kỳ đếm ngược, tố chất thể lực của bạn cũng sẽ không ngừng giảm sút, bạn sẽ đứng về phía đối lập với cả thế giới, trở thành kẻ thù của vận mệnh. Lựa chọn này cực kỳ nguy hiểm, sau khi bạn chết trong thế giới ký ức điện thờ, khả năng cao là sẽ mất trí nhớ, trở thành một phần của thế giới ký ức, mãi mãi cũng không thể thoát ra."

"Lựa chọn 2: Không ngừng đẩy Phó Sinh vào vực sâu tuyệt vọng tối tăm, phá hủy thế giới và ký ức của Phó Sinh, bạn sẽ trở thành chủ nhân mới của điện thờ. Lựa chọn này sẽ địch thân đẩy vận mệnh về phía trước, khôi phục lại mọi thứ trong quá khứ, bạn sẽ tái sinh trên cơ thể Phó Sinh, kế thừa mọi thứ từ ông ấy, đương nhiên, cũng bao gồm cả nỗi đau và tuyệt vọng của ông ấy."

Hàn Phi đã ở trong thế giới ký ức điện thờ này rất lâu, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa được kích hoạt, cho đến bây giờ hắn cuối cùng mới hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên.

"Thế giới ký ức điện thờ này lớn gấp nhiều lần thế giới của Gương Thần, bây giờ còn đưa cho mình hai sự lựa chọn khác nhau, một là cứu chuộc, hai là hủy diệt."

Hàn Phi nhìn lựa chọn do hệ thống đưa ra, giống như đang nhìn chằm chằm vào hai mặt khác nhau của hộp đen.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hãy lựa chọn trong vòng ba phút, nếu không sẽ mặc định lựa chọn thứ hai phù hợp nhất với kí ức của chủ nhân điện thờ!"

Đứng ở góc độ của Phó Sinh suy xét, ông ấy nhất định sẽ lựa chọn hủy diệt, trong lý trí Phó Sinh có lẽ cũng hy vọng rằng Hàn Phi sẽ lựa chọn hủy diệt, sau đó thừa kế tất cả mọi thứ từ ông, dấn thân vào con đường giống như ông.

“Đâu là lựa chọn đúng đắn?” Hàn Phi nhìn nhắc nhở nhiệm vụ, lão hiệu trưởng lựa chọn chuyện đúng đắn, kết quả anh ta bị đặt điều vu oan, xác thì bị chôn ở bên dưới sân vận động.

"Kiên quyết làm chuyện đúng đắn có đôi lúc cũng rất nguy hiểm, nhưng nếu tất cả mọi người đều sợ nguy hiểm, vậy thì thế hệ sau sẽ phải sống trong một thế giới sai trái."

Hai lựa chọn đại diện cho hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Hàn Phi do dự rất lâu, khẽ thở dài một cái: "Trong lòng ông hẳn là cũng rất muốn được có người cứu, đúng không?"

Không đắn đo thêm, Hàn Phi đã chọn lựa chọn 1, hắn muốn không ngừng bù đắp những tiếc nuối của Phó Sinh, giảm bớt hận ý của Phó Sinh, kéo cậu ra khỏi ký ức méo mó của mình.

Gần như ngay lúc Hàn Phi đưa ra lựa chọn, một giọt máu rơi trên bàn, Hàn Phi vốn có 30 điểm thể lực, phát hiện mũi mình đột nhiên chảy máu, đây dường như là điềm không lành.

"Trưởng nhóm?"

“Bị nóng trong thôi, không cần lo lắng.” Hàn Phi lau sạch vết máu, đem đĩa đồ ăn đặt ở khu thu dọn, vội vàng trở lại văn phòng.

"Sức khỏe của mình sẽ ngày càng kém đi, thế giới này cũng sẽ không ngừng dị hóa, những người hận mình sẽ bắt đầu phát điên, mà mình sẽ dần mất đi khả năng bảo vệ người thương yêu và gia đình của mình." Hàn Phi đã hiểu ra ý nghĩa của lựa chọn 1, Phó Nghĩa đã từng hủy hoại Phó Sinh, bây giờ hắn phải gánh lấy tuyệt vọng và trách nhiệm mà Phó Nghĩa đã ném lên Phó Sinh.

"Sau khi thế giới dị hóa, những người phụ nữ đó đều có thể sẽ lột xác thành tồn tại hận ý, mình phải cố gắng hết sức để bọn họ bình tĩnh lại." Hàn Phi lấy điện thoại di động của Phó Nghĩa ra, nhìn đoạn lịch sử trò chuyện bên trên, lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của Triệu Thiến, hắn muốn làm rõ thân phận của vị nữ khách hàng kia.

Năng lực điều tra và tìm kiếm của Hàn Phi đã được cảnh sát công nhận, cộng thêm thiên phú trốn tìm và trực giác tội phạm gần như kinh khủng, hắn không mất nhiều thời gian để tìm thấy thông tin mình muốn trên máy tính của Triệu Thiến.

Người được gọi là nữ khách hàng kia tên là Đỗ Xu, thực ra cô ấy là một trong những nhà đầu tư của công ty game, có mối quan hệ chặt chẽ với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, còn từng mời Triệu Thiến đến đó chăm sóc da, có một mối quan hệ rất tốt với Triệu Thiến.

"Vị nữ khách hàng này có vấn đề rất lớn, nhìn cô ta trò chuyện với Triệu Thiến, cứ có cảm giác cô ta đang cố ý chọc giận, muốn lợi dụng Triệu Thiến giết chết mình."

Đối chiếu một chút lịch sử trò chuyện, vị nữ khách hàng này cũng không phải là người tốt đẹp gì, cô ta có dục vọng kiểm soát cực kì lớn, nhưng Phó Nghĩa lại dường như là một món đồ chơi rất không nghe lời, không chỉ không đá cô ta, mà còn liên lạc với rất nhiều người sau lưng cô ta.

“Đỗ Xu có xuất thân rất tốt, nhưng tính cách có vấn đề, cố chấp mạnh mẽ, bề ngoài đẹp đến mức có chút không chân thực.” Hàn Phi bây giờ cũng coi như đã có những hiểu biết nhất định với Phó Nghĩa, một kẻ khốn nạn như anh ta, đối với Đỗ Xu chắc chắn không có bất kì sức chống cự nào. Nhưng bởi vì anh ta cặn bã đến mức tuyệt đối, nên cho dù có đồng ý Đỗ Xu, thì vẫn lăng nhăng ở bên ngoài như cũ.

"Phó Nghĩa đúng là loại người nào cũng dám khiêu khích, anh ta có thể sống đến lúc Phó Sinh trưởng thành, cũng thật là vận khí nghịch thiên rồi."

Sau khi khôi phục lại mọi thứ, Hàn Phi bước ra khỏi phòng làm việc của Triệu Thiến, lúc này lại nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ.

"Alo?"

"Hàn Phi? Chúng tôi tới rồi, dẫn bạn của anh xuống tầng đi."

Những người chơi khác liên lạc với Hàn Phi, hắn cũng không nói nhiều, cúp điện thoại, đi vào phòng chứa đồ.

Mùi cà phê nhàn nhạt tỏa ra trong phòng, Hàn Phi nhìn thấy Thẩm Lạc đang ngồi dưới đất: "Xem ra Lý Quả Nhi thật sự không có ý định giết mình, cô ấy hiện tại chỉ muốn giam cầm mình lại, từ từ tra tấn, đây cũng được coi là một chuyển biến không tệ.”

"Đại ca, có phải chị dâu có thành kiến gì với anh không?"

"Anh đang nói đến chị dâu nào?"

“Thôi, không sao cả.” Thẩm Lạc lắc đầu chua xót.

“Thay quần áo đi, tôi đưa anh xuống lầu.” Hàn Phi giúp Thẩm Lạc thay quần áo rồi cùng anh ta đi xuống tầng.

Bây giờ vừa đúng giờ ăn cơm, người trở lại làm việc rất ít, Hàn Phi thuận lợi đưa Thẩm Lạc đến cửa sau công ty, bọn họ ngồi lên một chiếc xe van cũ.

Trên xe còn có hai thanh niên, một người mặc đồng phục của nhân viên siêu thị, người kia mặc âu phục đi giày da, đặc biệt có khí chất.

"Tôi tên là Đại Ngư, level 15, là vận động viên bơi lội đã giải nghệ của tỉnh, nghề nghiệp trong game là người cứu hộ, thuần cộng điểm thể lực." Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên siêu thị cười cười với Hàn Phi và Thẩm Lạc, tướng mạo anh ta đẹp trai rạng rỡ, dáng người vô cùng đẹp: "Hai vị xưng hô thế nào?"

“Tôi tên là Hàn Phi, diễn viên hài. Vị này là Thẩm Lạc, anh ấy hình như là làm về tài chính.” Hàn Phi ấn Thẩm Lạc xuống chỗ ngồi, giúp anh ta thắt dây an toàn.

“Chưa lên xe vội, trước khi rời đi, chúng tôi còn phải hỏi một vài điều nữa.” Người mặc âu phục khẽ cau mày: “Nếu hai người muốn gia nhập cùng với chúng tôi, trước tiên hãy nói rõ thuộc tính và nghề nghiệp của mình, không được che giấu bất cứ điều gì."

“Cấp độ của tôi tương đối thấp, vẫn chưa chuyển nghề.” Thẩm Lạc đã bị mắc kẹt trong thế giới tầng sâu mấy ngày rồi, level kém hơn rất nhiều: “Thuộc tính thì...”

Thẩm Lạc hơi chút xấu hổ, anh ta vừa nghe người ta nói level 15, bản thân mình vốn dĩ level đã thấp, nếu lại nói với người ta giá trị may mắn của mình bằng 0, vậy thì người ta chắc chắn sẽ không dẫn hắn chơi cùng.

Do dự một lúc, Thẩm Lạc nói: "Các thuộc tính khác cũng được, nhưng giá trị may mắn của tôi tương đối thấp, chỉ có hai điểm."

“Đúng là thấp thật.” Sau khi người mặc âu phục thống kê xong, anh ta lại nhìn về phía Hàn Phi: “Còn anh?”

“Hiện tại tôi không chuẩn bị tham gia cùng các anh, tôi thích khám phá một mình hơn.” Hàn Phi từ chối ý tốt của đối phương, lý do hắn liên hệ với người chơi, hoàn toàn là để tìm một "ngôi nhà" tốt cho Thẩm Lạc.

"Xem ra anh chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bản đồ ẩn này khác với những bản đồ khác, cực kì, cực kì nguy hiểm." Người đàn ông mặc âu phục có vẻ rất coi trọng Hàn Phi, anh ta hy vọng hắn sẽ tham gia đội.

“Không cần đâu.” Hàn Phi có nhiệm vụ của mình, sau khi nói xong liền xuống xe rời đi.

Nhìn bóng Hàn Phi dần đi xa, người mặc âu phục cau mày, nắm lấy cánh tay Thẩm Lạc nói: "Bạn đồng hành của anh có vẻ rất tự tin, có phải anh ấy có chỗ dựa gì đặc biệt không?"

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu: "Anh ấy có bảy người vợ."

Bình Luận (0)
Comment