Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Bước Đầu Tiên Của Phó Sinh

Chương 548: Bước đầu tiên của Phó Sinh Chương 548: Bước đầu tiên của Phó Sinh

Nghe được lời của Thẩm Lạc, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, thời gian như đứng yên.

Người đàn ông mặc âu phục và Đại Ngư nhìn Thẩm Lạc, đều đang muốn chắc chắn rằng họ không nghe nhầm.

“Bảy người… vợ?” Người đàn ông mặc âu phục lại xác nhận lần nữa.

“Đúng.” Thẩm Lạc gật đầu khẳng định: “Anh ấy là một người rất tốt, bản thân cũng đẹp trai, tôi đoán giá trị mị lực của anh ấy khá cao, nên mới được rất nhiều cô gái yêu thích đến như vậy.”

"Trong 《Cuộc sống hoàn hảo》có rất nhiều cách chơi, tồn tại là hợp lý, chẳng trách anh ấy không vội vã chút nào." Đại Ngư khởi động chiếc xe van, nhìn mình một chút trong gương chiếu hậu: "Nếu như tôi có bảy người vợ, tôi cũng sẽ không vội rời khỏi bản đồ ẩn này."

"Mị lực ban đầu dù có cao đến đâu cũng không thể có bảy người vợ, có thể anh ấy có vật phẩm quý hiếm có thể gia tăng thuộc tính mị lực trên người, hoặc cũng có thể nghề nghiệp của anh ấy tương đối đặc biệt." Người đàn ông mặc âu phục ngồi bên cạnh Thẩm Lạc, giọng điệu có chút chua xót.

"Thật ra thì tôi cũng không biết nhiều về Hàn Phi. Tôi bị cư dân ở đây truy nã, anh ấy đã cứu tôi." Thẩm Lạc cảm thấy thuốc trên người mình sắp hết tác dụng rồi: "Vị đại ca này, xưng hô thế nào?"

"Mọi người đều gọi tôi là Ông Chủ, tôi là một trong những cổ đông của trang web Chân lý tất nhiên, mục đích chính của việc chơi game này là để dẫn dắt anh em kiếm được những khoản tiền lớn." Người đàn ông âu phục lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tường Vi: "Chúng tôi đã liên hệ với Hàn Phi rồi, năng lực của anh ấy khá đặc biệt, gặp mặt sẽ nói chuyện sau."

Sau khi chiếc xe van biến mất trên đường, Hàn Phi mới thu hồi ánh mắt, đi vào công ty.

“Người chơi không có cách nào để chống lại quỷ quái, nhưng dẫu sao thì tư duy linh hoạt, có lẽ có thể trở thành bia đỡ đạn hữu dụng.” Hàn Phi không hề lo lắng rằng Thẩm Lạc sẽ nói cho người khác biết bí mật của mình, hắn biết trong mắt Thẩm Lạc có lẽ mình là một kẻ bám váy phụ nữ, hắn cũng hy vọng những người chơi kia có thể hiểu lầm mình như thế này.

"Đều cho rằng mình là một kẻ bám váy phụ nữ, chờ mình tìm được Đại Nghiệt, bọn họ sẽ biết mình lợi hại như thế nào."

Chết trong thế giới ký ức điện thờ sẽ không thực sự chết, chỉ là sẽ mất gần hết ký ức, cho nên Hàn Phi cũng không quan tâm đến những người chơi đó.

Trở lại văn phòng, Hàn Phi vốn muốn tiếp tục làm việc, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của cảnh sát.

Cô giáo Lưu không có nói dối cảnh sát, thẳng thắn nói Hàn Phi đã giúp đỡ mình, cho nên cảnh sát muốn hỏi hắn một chuyện, hi vọng hắn nhanh chóng tới trường học.

Vốn dĩ Hàn Phi còn muốn từ chối, nhưng hắn nghĩ đến việc mình có danh hiệu "hành hiệp trượng nghĩa", làm việc tốt có thể được thưởng kinh nghiệm nên đã lựa chọn hợp tác với cảnh sát.

Những cảnh tượng đã xảy ra vô số lần trong hiện thực được tái hiện trong thế giới ký ức, quả nhiên là vàng đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng.

Gọi cho Triệu Thiến để xin nghỉ phép, sau đó Hàn Phi bắt taxi đến trường của Phó Sinh.

Hắn vừa bước vào cổng trường đã bị bảo vệ chặn lại, hắn bây giờ cũng đã được coi là nhân vật quan trọng của trường, lần đầu tiên bị cô giáo gọi đến, liền trực tiếp đánh cho hiệu trưởng một trận, người như vậy ai mà không sợ.

“Bố Phó Sinh, hiệu trưởng đã đặc biệt dặn dò, tuyệt đối không được cho anh vào.” Hai bảo vệ cười khổ chặn Hàn Phi lại.

"Lão già đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi, tại sao hai người còn nghe lời ông ta? Chẳng lẽ năm đó lúc ông ta chôn xác, hai người ở bên cạnh trợ giúp hay sao?" Hàn Phi nói xong khiến mặt của bảo vệ tái nhợt: "Đừng lo, lần này là cảnh sát đã gọi tôi đến đây."

Đi ngang qua hai bảo vệ, Hàn Phi đến tòa nhà văn phòng, vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng khóc của cô giáo Lưu.

Khẽ gõ cửa phòng, Hàn Phi bước vào văn phòng của nhóm học sinh lớp 10, cô giáo Lưu khóc rất nhiều, bên cạnh có một nữ cảnh sát và hai nữ giáo viên đang an ủi cô.

Từ trước đến nay, bố của cô giáo Lưu đều bị bôi nhọ gièm pha, từ nhỏ cô đã bị hàng xóm chỉ trích sau lưng, còn có rất nhiều đứa trẻ khác nói bố lăng nhăng ngay trước mặt cô.

Tất cả oan khuất mãi đến tận hôm nay mới được đưa ra ánh sáng, nhưng cái giá phải trả cũng khá nặng nề. Cô từng nghĩ rằng bố cô không thể chịu đựng được sự chỉ trích của quần chúng, một mình bỏ trốn đến thành phố khác. Cô vẫn luôn tin rằng bố mình vẫn còn sống, cô trở lại đây dạy học, chính là muốn dùng sức lực của mình để rửa sạch những vết bẩn do bố để lại, mơ ước một ngày nào đó sẽ gặp lại bố mình.

Đáng tiếng tất cả ảo tưởng đều tan tành khi đất được đào lên, cô giáo Lưu đã gặp được bố, người bố đã dùng cả đời kiên trì làm chuyện đúng đắn.

Cảnh sát coi giữ ra hiệu cho Hàn Phi vào phòng bên cạnh, bọn họ hỏi hắn rất nhiều câu hỏi.

Đối phó với sự thẩm vấn của cảnh sát đối với Hàn Phi chỉ đơn giản như uống nước, hắn đã nghĩ trước những câu hỏi mà cảnh sát sẽ hỏi trên đường tới đây, thành thạo như thể cảnh sát là người của mình vậy.

Không có sơ hở nào, khi Hàn Phi ra khỏi căn phòng nhỏ, hai cảnh sát thẩm vấn vẫn còn cảm giác chưa đủ đã.

Nhìn cô giáo Lưu vẫn đang rất khó bình tĩnh lại, Hàn Phi không mạo muội tới gần, hắn nhớ lại lịch sử trò chuyện giữa Phó Nghĩa và cô giáo Lưu, sau đó xoay người rời đi.

Sau hơn mười phút, hắn mua món ăn yêu thích nhất của cô giáo Lưu từ siêu thị, đặt nhẹ lên góc bàn rồi lẳng lặng rời đi.

"Những người phụ nữ này người nào người nấy đều ưu tú như vậy, Phó Nghĩa, anh đúng là đáng chết."

Hàn Phi đi bộ một mình trong hành lang trường học, hận ý của Phó Sinh đối với hắn đã giảm đi một điểm, nếu như có thể hắn hy vọng Phó Sinh sẽ quay trở lại trường học.

Hiệu trưởng đã bị bắt, phụ huynh bắt nạt cậu đã trở thành tội phạm bị truy nã, bây giờ trong trường có lẽ không còn ai sẽ tiếp tục nhắm vào cậu nữa.

"Giả sử cậu ấy có thể quay lại trường học, có lẽ sẽ nhìn thấy những thay đổi tốt đẹp này."

Để tránh cho Phó Sinh bị bắt nạt một lần nữa, Hàn Phi lại đến lớp mà cậu đã từng học.

Một thầy giáo đeo kính trên bục giảng đang dạy môn Toán, anh ta ăn nói rất ra vẻ ta đây, dường như chỉ thích những học sinh giỏi ngồi hai hàng đầu, còn phớt lờ những học sinh ở hàng sau.

Hàn Phi rất lịch sự đợi đến khi giáo viên tan lớp rồi mới vào.

"Chào thầy, tôi muốn hỏi một chuyện."

"Anh là?"

"Tôi là bố của Phó Sinh."

Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, sắc mặt của thầy giáo dạy toán đã thay đổi, bộ dạng bực mình: "Tôi còn phải chuẩn bị bài, không có thời gian, anh hỏi người khác đi."

"Năm phút, tôi chỉ muốn biết trong lớp này có những ai đã từng bắt nạt Phó Sinh, trò chuyện với bọn chúng một chút, nếu như Phó Sinh có thể trở lại lớp, tôi hy vọng chúng nó có thể hòa thuận với nhau." Hàn Phi nói chuyện rất nhẹ nhàng.

"Trở lại? Tôi nghĩ cậu ấy không nên trở lại thì tốt hơn, với tính cách như vậy, có lẽ tự học sẽ hiệu quả hơn."

“Con người không thể tách khỏi tập thể được, tôi hy vọng con tôi có thể có được học thức và kí ức như những đứa trẻ khác.” Hàn Phi cho người ta cảm giác như tính khí rất ôn hòa.

"Cậu ấy không bị ai trong lớp bắt nạt cả, là tự cậu ấy độc lập hành động. Tôi sẽ nói rõ cho anh nghe, cho dù cậu ấy có quay lại lớp cũng vẫn ngồi một mình trong góc, khiến cho cả cậu ấy và mọi người đều không thoải mái." Thầy giáo đeo kính sắp xếp đồ đạc của mình đứng dậy định đi, nhưng Hàn Phi đã đứng chặn trước mặt anh ta.

“Học sinh không thoải mái, không phải là giáo viên phải nhắc nhở dẫn dắt hay sao? Tại sao lại trực tiếp từ bỏ được?” Hàn Phi nói chuyện vẫn rất thiện ý.

“Dẫn dắt?” Thầy giáo kia cười khinh thường: “Một số học sinh có thể dẫn dắt, nhưng có một số thì hết thuốc chữa rồi.”

“Con người đều có thể thay đổi, tôi tin rằng Phó Sinh cũng sẽ trở nên vui vẻ trở lại.” Hàn Phi nói rất chân thành.

“Những thay đổi bề ngoài đó có ích lợi gì?” Thầy giáo có vẻ rất ghét Phó Sinh: “Cái thùng rác này được bọc bằng túi rác tôi mới mua, nhưng không có học sinh nào trong lớp cảm thấy thùng rác đó sạch sẽ cả, càng không có ai muốn ngồi bên cạnh thùng rác."

"Thùng rác trong siêu thị ai ai cũng sẽ mua, chỉ có thùng rác trong đống rác mới bị người ta ghét bỏ." Hàn Phi đã hơi tức giận: "Có đôi khi không phải là thùng rác bẩn, mà là môi trường xung quanh bẩn."

“Ý anh là gì?” Thầy giáo dạy toán ném mạnh quyển sách trên bục giảng, giọng nói cao hơn rất nhiều, anh ta cảm thấy là Hàn Phi đang mắng mình.

“Tôi nói chuyện tử tế với thầy, còn thầy thì ở đó ăn nói móc mỉa.” Ánh mắt Hàn Phi lạnh như dao, nhìn chằm chằm vào cổ thầy giáo: “Ngày hôm qua tôi đã đánh hiệu trưởng của thầy, sau đó tôi vẫn bình yên vô sự, nhưng hiệu trưởng của thầy thì đã bị cảnh sát bắt đi."

Thầy giáo lúc này mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta bất giác lùi lại hai bước, cơ thể gần như dán chặt vào bảng đen: "Đây là trường.... trường học, là nơi dạy dỗ học tập, anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?"

“Tôi không cần thầy phải sợ tôi, tôi chỉ cần thầy đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, bao gồm cả Phó Sinh.” Hàn Phi liếc nhìn đôi chân phù phiếm của thầy giáo, không để ý đến anh ta nữa, bước tới bục giảng, dừng lại ở trước một chiếc bàn học.

Tên béo cầm đầu bắt nạt Phó Sinh đang ngồi ở đó, không còn khí thế như xưa nữa, thân thể run lên, có vẻ như vẫn chưa quen với sự thay đổi thân phận này.

Ngày hôm qua cậu ta vẫn là phú nhị đại, gia đình có quyền có thế, hôm nay đã trở thành con của một tên tội phạm bị truy nã, bạn bè thân thiết ngày thường đều tránh xa cậu ta.

“Lúc trước cậu cô lập Phó Sinh, không ngừng bắt nạt thằng bé, bây giờ chắc cậu cũng đã được nếm trải cảm giác bị bắt nạt và bạo lực rồi chứ?” Hàn Phi ngồi trước mặt tên béo, nhưng ánh mắt lại quét nhìn những người còn lại trong lớp.

Trí nhớ của hắn rất tốt, từng người đã bắt nạt Phó Sinh trong video đó hắn đều không quên.

"Các bạn vẫn còn là những đứa trẻ, nói mấy cái đồng cảm sâu sắc gì đó các bạn cũng sẽ không hiểu, nhưng hãy nhớ rằng, một ngày nào đó, các bạn cũng có thể trở thành những người bị cô lập và bị bắt nạt, hy vọng đến lúc đó sẽ có người nói thay cho các bạn."

Hàn Phi ban đầu muốn dạy cho những học sinh đó một bài học, mở đường cho Phó Sinh trở lại trường học, nhưng giờ hắn phát hiện không cần thiết nữa.

Đứng dậy ra khỏi phòng học, Hàn Phi vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học thì đột nhiên nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của Lưu Lệ Na đối với bạn đã giảm đi 1 điểm, tích lũy giảm đi 6 điểm."

Cảm nhận được điều gì đó, Hàn Phi quay đầu nhìn lại.

Cô giáo Lưu đang đứng sau một khung cửa sổ nào đó, chỉ có một mình cô ấy, trên tay cầm những thứ mà Hàn Phi đưa đến.

“Xin lỗi.” Trong mắt Hàn Phi đầy áy náy, hắn không có dừng lại, xoay người rời đi.

Bắt taxi về nhà, khi Hàn Phi sắp về tới cửa, thấy vợ đang mặc cả với người bán hàng rong bên đường.

Hắn xuống xe từ xa, lặng lẽ bước tới.

"Hôm nay làm món cánh gà chiên coca phải không?"

Giọng nói của Hàn Phi đột nhiên vang lên, khiến người vợ đang chọn cánh gà giật nảy mình, sau khi quay đầu lại nhìn thấy hắn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Bình thường anh đều hay về muộn, sao càng ngày càng về nhà sớm vậy? Còn chưa đến 5 rưỡi mà."

“Anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho em và các con.” Hàn Phi rất tự nhiên nhận lấy túi đựng đầy rau từ tay vợ, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

“Vậy cũng không thể về trước giờ chứ.” Người vợ nhìn Hàn Phi, đột nhiên vươn tay giúp hắn phủi cổ áo đầy bụi: “Có phải anh gặp vấn đề gì trong công việc không? Đừng cố quá, nếu như mệt mỏi, thì hãy nghỉ ngơi cho tốt."

“Không mệt.” Hàn Phi đột nhiên nhớ tới lúc sáng khi quay, hình như đã cởi áo ra, bụi bẩn dính trên cổ áo chính là từ lúc đó: “Đi thôi, chúng ta về nhà đi, hôm nay anh sẽ làm cho cả nhà món cánh gà chiên coca, làm thêm một món cánh gà chiên thơm phức, nhất định sẽ khiến Phó Thiên thèm đến phát khóc."

“Thôi anh nên nghỉ ngơi cho khỏe, để em làm.” Vẻ mặt người vợ vô cùng dịu dàng, hận ý trong mắt cô đã từ từ được thay thế bằng sự u mê.

“Không được, anh phải trổ tài nấu nướng của mình cho mọi người thấy chứ.” Hàn Phi dự định trong thời gian tới sẽ tự mình nấu ăn, thời gian của hắn không còn nhiều nữa, hắn muốn trong những ngày có hạn này, lưu lại nhiều kỉ niệm hơn nữa cho gia đình.

Hai người cùng nhau về nhà, sau khi Hàn Phi thay quần áo xong liền vào bếp cùng với vợ.

Chuẩn bị xong nguyên liệu, rửa sạch cánh gà và đồ ăn kèm, khi Hàn Phi đang bận rộn thì điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên.

So với Hàn Phi, phản ứng của người vợ còn lớn hơn một chút, tay cô hơi run rẩy, dường như cô đã trải qua tình huống tương tự rất nhiều lần rồi.

Phó Nghĩa đôi khi cho dù đã về nhà ăn tối, cũng có thể vì một cuộc điện thoại, vội vàng trở lại công ty "tăng ca".

“Điện thoại, điện thoại.” Phó Thiên là một đứa trẻ rất đáng yêu, cầm lấy điện thoại di động của Hàn Phi, lạch bạch chạy vào phòng bếp.

Nhìn thấy Phó Thiên bước vào, sắc mặt người vợ hơi thay đổi, trước đây Phó Nghĩa ghét nhất là người khác chạm vào điện thoại của mình, lần nào anh ta cũng mắng vợ vì chuyện này.

“Anh đang rửa thịt, em giúp anh nghe đi.” Hàn Phi không ngẩng đầu, giọng điệu rất thản nhiên.

Người vợ có chút không chắc chắn lau lau tay, sau đó trả lời điện thoại: "Xin chào."

"Chúng tôi là phóng viên của Old Street News, muốn phỏng vấn anh Phó Nghĩa một chút, đưa tin về những việc làm anh dũng của anh ấy trong việc giúp cảnh sát giải quyết tội phạm."

Nghe được giọng nói từ điện thoại, trái tim người vợ mới trở lại lồng ngực, thở ra nhẹ nhõm.

Hàn Phi đang rửa cánh gà, cũng không chạm vào công tắc diễn xuất bậc thầy, như không có chuyện gì xảy ra lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng tim hắn vẫn đang đập thình thịch.

"Ai gọi đến vậy?"

“Là phóng viên tin tức.” Cuộc gọi tạm dừng một chút, người vợ cầm điện thoại, đặt ở bên tai Hàn Phi.

"Xin chào, anh Phó Nghĩa, chúng tôi muốn phỏng vấn anh một chút."

"Hôm nay muộn quá rồi, tôi còn phải ở cùng gia đình, ngày mai đến công ty phỏng vấn đi." Hàn Phi nói xong liền bảo người vợ cúp máy: "Haiz, lại lên TV, thật phiền phức."

“Bố lại sắp được lên TV rồi sao?!” Phó Thiên hào hứng hơn ai hết, có lẽ ở độ tuổi như cậu bé, bố của mình chính là người giỏi nhất.

“Không nên khoe khoang khắp nơi, phải khiêm tốn.” Hàn Phi đắc ý nấu món ăn sở trường của mình, Phó Thiên phấn khích chạy quanh phòng bếp, người vợ nhìn cảnh này, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, thứ cô muốn không nhiều, một chút hạnh phúc là đủ rồi.

Nửa giờ sau, mùi thơm đã bắt đầu bay ra trong nhà, Hàn Phi bưng đồ ăn lên bàn.

Phó Thiên đã sớm không thể đợi thêm được nữa, cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, người vợ cũng bắt đầu xới cơm.

Sau khi cả ba người đều ngồi vào chỗ, Hàn Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua tầng hai.

Hắn hít một hơi thật sâu, cầm lấy đĩa cơm từ tay người vợ, bày đồ ăn ngon do chính tay mình làm vào trong bát, sau đó bê khay cơm đi lên tầng hai.

Gõ nhẹ cửa phòng, Hàn Phi đặt khay cơm trước cửa phòng của Phó Sinh như thường lệ, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, khóa cửa phòng của cậu đột nhiên lại chuyển động.

Bình Luận (0)
Comment