Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Mọi Thứ Đang Dần Trở Nên Tốt Hơn?

Chương 549: Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn? Chương 549: Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn?

Hàn Phi dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, trong mắt lóe lên một sự chờ mong.

Tay nắm cửa khẽ xoay, cánh cửa phòng ngủ của Phó Sinh được mở ra, ánh sáng chiếu vào phòng dọc theo khe cửa.

Đứng ở cửa, Hàn Phi không nhìn thấy mặt của Phó Sinh, cậu mở cửa phòng ngủ, cũng không đi ra khỏi phòng.

Hai bố con lúc này đều đang nhìn về phía cánh cửa đã mở, nhìn sự thay đổi ngoài sức tưởng tượng này.

Với tay vươn ra khỏi phòng, Phó Sinh cầm khay đồ ăn do Hàn Phi đưa đến, quay trở lại phòng ngủ.

Cánh cửa lại bị đóng lại, nhưng trong mắt Hàn Phi tràn đầy vui vẻ, khi hắn vừa đến thế giới ký ức điện thờ này, chỉ cần tới gần cửa, Phó Sinh sẽ phản ứng dữ dội, nhất định sẽ không ăn bất cứ thứ gì hắn làm, càng đừng nói đến việc chủ động mở cửa và mang đồ ăn hắn nấu vào trong phòng.

Người vợ ở tầng dưới cũng rất chấn kinh, Phó Sinh vốn luôn duy trì sự im lặng khép kín, lại chủ động mở cửa, đây là điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Đôi mắt chậm rãi di chuyển, người vợ lại nhìn Hàn Phi, thay vì nói Phó Sinh có thay đổi, chi bằng nói rằng sự nỗ lực của hắn đã có hiệu quả.

Nở nụ cười trên môi, cô đi đến bên cạnh Hàn Phi: "Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, cứ từ từ."

“Ừ.” Đầu óc Hàn Phi bị một cảm xúc khó tả chiếm giữ, đó dường như là vui sướng.

“Chúng ta cũng đi ăn cơm thôi.” Người vợ nắm tay Hàn Phi, bọn họ cùng nhau đi xuống tầng.

Bữa tối này vô cùng ấm cúng, như thể đang là một ngày lễ tết nào đó vậy.

Cơm rượu no say, Hàn Phi và Phó Thiên chơi trò trốn tìm ở trong nhà, gần đây Phó Thiên đặc biệt thích chơi trò này, nhưng điều khiến cậu bé cảm thấy chán nản là lần nào cũng bị Hàn Phi bắt được, còn đến lượt cậu đi bắt người, lại không thể tìm thấy hắn.

“Bố đi trốn đây, không được nhìn lén.” Hàn Phi có năng lực bị động trốn tìm, hắn cũng không cố ý đi trốn, chỉ là luôn không để ở trong tầm mắt của Phó Thiên.

Trong phòng vang lên một giọng nói trẻ con non nớt, Phó Thiên nằm trên sô pha đếm, khi mở mắt ra lần nữa thì Hàn Phi đã biến mất.

"Bố đi đâu rồi?"

Cậu bé chạy khắp căn nhà nhưng không tìm thấy Hàn Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bĩu môi.

Lúc này, người vợ ngồi trên sô pha khẽ ho một tiếng, lén chỉ tay về phía sau lưng mình.

Phó Thiên hơi nghi ngờ chạy đến phía sau ghế sô pha, đôi tay nhỏ bé mũm mĩm ôm lấy Hàn Phi đang ngồi sau ghế: "Bắt được bố rồi!"

Căn phòng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, Phó Thiên dường như đang ôm thứ quan trọng nhất trên đời, ôm chặt Hàn Phi như một con gấu koala không chịu buông tay.

Nhìn hai bố con vui đùa, người vợ thoáng quên đi những sự đau khổ kia, lâu lắm rồi cô không thật sự mỉm cười như thế này.

"Bố đã trốn kỹ như vậy, làm sao bị bắt được? Có phải là mẹ đã bí mật nói với con không?"

Hàn Phi bế Phó Thiên lên, hắn có thể cảm nhận được cảm giác đặc biệt có liên hệ huyết thống đó, sinh mệnh trước mắt chính là con của mình, là người nhà mà cho dù có thế nào cũng phải bảo vệ.

"Được rồi, mau đi tắm thôi, nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi ngủ."

Hàn Phi nhờ vợ đưa Phó Thiên vào phòng tắm rửa sạch sẽ, hắn ngồi trên sô pha mở bảng thuộc tính, thái độ của Phó Thiên đối với hắn đã thay đổi, nhìn thì có vẻ như mọi thứ đang tiến triển tốt, nhưng bản thân hắn lại cảm thấy hơi bất an một chút.

Hắn đã chọn con đường đương đầu với vận mệnh, hắn cũng không biết ngày mai và tai nạn cái nào sẽ đến trước.

Chạm vào ô vật phẩm, hiện tại Hàn Phi có một cơ hội mở ô vật phẩm, có hai vật phẩm thích hợp nhất để mang ra ngoài, một cái là dao tái sinh, còn một cái là người giấy màu máu.

"Người giấy màu máu có máu của Từ Cầm, có mối liên hệ đặc biệt với cô ấy, nếu như lấy nó ra..." Hàn Phi lén lút liếc nhìn người vợ trong phòng tắm, hắn thật sự không làm bất cứ chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng không biết tại sao lại vẫn cảm thấy hơi chột dạ: "Thôi bỏ đi, mình sẽ không tăng thêm độ khó trò chơi cho mình nữa."

Hàn Phi quyết định để cơ hội mở ô vật phẩm lần này lại, chờ khi nào gặp nguy hiểm mới sử dụng.

Sau khi người vợ dỗ Phó Thiên ngủ, cô ấy cũng ngồi trên ghế sô pha, xem TV cùng với Hàn Phi.

Thời gian trôi qua, người vợ có chút buồn ngủ, cơ thể cô dần dần nghiêng về một phía, tựa hồ như muốn dựa vào Hàn Phi.

Khi hai vai sắp chạm vào nhau, Hàn Phi vươn tay đỡ lấy đối phương: "Đi, vào phòng nghỉ ngơi thôi."

Người vợ mơ màng tỉnh giấc, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Vào phòng ngủ, Hàn Phi trải nệm dưới đất, vô cùng thành thạo chui vào chăn.

"Hay là anh lên giường ngủ đi, trời càng ngày càng lạnh rồi."

"Không sao."

Hàn Phi một lần nữa từ chối ý tốt của người vợ, đây có lẽ cũng là sự thể hiện địa vị trong gia đình, đã nói ngủ đất là ngủ đất, ai nói gì cũng vô dụng.

Sau khi tắt đèn phòng ngủ, sự mệt mỏi xâm chiếm đầu óc, đề phòng của Hàn Phi đối với người vợ đang dần dần giảm xuống, đến chính mình còn không nhận ra, khi hắn quyết tâm phải bảo vệ tổ ấm này, tổ ấm này cũng bất giác trở thành cảng tránh gió của hắn.

Đêm càng về khuya, Hàn Phi và người vợ đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động cực lớn.

Hai người họ nhanh chóng đứng dậy mở cửa phòng ngủ.

Âm thanh dường như phát ra từ phòng tắm, Hàn Phi đứng chắn trước người vợ, bật đèn phòng khách.

Chiếc gương trong phòng tắm vỡ tan tành, Phó Sinh đứng giữa đống đổ nát, cậu cúi đầu, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc đồng hồ báo thức.

Máu trượt dài trên các ngón tay xuống kim giờ, như thể muốn nhuộm đỏ thời gian thành màu máu.

Nếu như là Phó Nghĩa trước kia nhất định sẽ cho rằng Phó Sinh lại phát bệnh, lớn tiếng mắng nhiếc cậu, nhưng Hàn Phi đã biết rõ chân tướng, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.

Việc đầu tiên là đi lấy hộp thuốc, Hàn Phi không hỏi Phó Sinh tại sao lại muốn đập vỡ chiếc gương, mà kiểm tra vết thương trên tay cậu trước.

Từ đầu đến cuối hắn không hề truy hỏi Phó Sinh điều gì, mà chỉ kiên nhẫn băng bó tay cho cậu.

Khi Hàn Phi băng bó vết thương cho Phó Sinh, ban đầu cậu không quen với việc này, muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng đã bỏ cuộc sau một vài lần thử.

Hai bố con ngầm hiểu ý nhau, không ai nói gì, chỉ âm thầm làm chuyện đúng đắn.

“Phó Sinh, con nhìn thấy thứ gì sao?” Người vợ chạy đến hỏi, còn chưa kịp nghe câu trả lời thì đã nghe thấy tiếng khóc của Phó Thiên trong phòng ngủ.

Đặt chổi xuống, người vợ vội vàng chạy đến xem tình hình Phó Thiên.

Đứng ở cửa phòng tắm, Hàn Phi giúp Phó Sinh xử lý vết thương xong, sau đó cầm chổi và hót rác dưới đất lên, bắt đầu quét sạch những mảnh vỡ gương trên sàn.

Nhìn thấy bộ dạng bận rộn và im lặng của Hàn Phi, Phó Sinh khẽ chạm vào bàn tay đã được băng bó của mình, trầm giọng nói: "Trong gương có một con quỷ, là một người phụ nữ không mặt."

"Bố biết."

"Bố sẵn sàng tin những gì con nói sao?"

"Bố đã gặp được vị hiệu trưởng cũ đó, ông ấy đã nói với bố rất nhiều chuyện, trước đây là bố đã hiểu lầm con, không, tất cả mọi người đều hiểu lầm con." Hàn Phi thu dọn mọi thứ trên mặt đất, thử dò hỏi: "Cây non do hiệu trưởng cũ để lại được trồng dưới ánh sáng mặt trời, cô bé ăn cơm cùng con cũng vẫn đang đợi con, nếu như con có thời gian, ngày mai hãy ghé thăm bọn họ một chút, ngôi trường đó đã trở nên khác với trước đây rồi."

Hàn Phi không ép Phó sinh đi học, cũng không nói những đạo lý lớn lao là phải đi học để thay đổi cuộc đời hay gì đó, hắn chỉ đề cập đến những sự vật quen thuộc với cậu.

Đối với Phó Sinh, cô bé và hiệu trưởng cũ có lẽ là những người duy nhất trong trường học đó đáng để lưu niệm.

"Mau trở về ngủ tiếp đi, lát nữa bố sẽ dùng vải đen che lại tất cả các gương trong nhà, sau này buổi tối ở nhà sẽ không cần dùng đến gương nữa." Hàn Phi biết người phụ nữ không mặt đó ghét hắn đến nhường nào, vì vậy hắn không chỉ không trách Phó Sinh, còn cảm thấy cậu đã làm rất đúng, hắn thậm chí còn mong cậu có thể làm vỡ thêm vài chiếc gương nữa, để người phụ nữ không mặt đó đừng có quá đáng quá.

Phó Sinh dường như vẫn chưa quen nói chuyện với bố mình, cậu muốn tự mình dọn dẹp, nhưng lại không thể duỗi tay ra, cơ thể theo bản năng không muốn lại gần bố.

“Con quỷ không có khuôn mặt đó có lẽ vẫn sẽ quay trở lại tìm bố.” Sau khi Phó Sinh nói xong câu cuối cùng này, liền quay trở lại tầng hai, lại nhốt mình trong phòng.

“Từ thời khắc mình đưa ra lựa chọn đó, thế giới đã bắt đầu dị hóa, những quỷ quái này dường như cũng trở nên càng manh động hơn.” Sau khi Hàn Phi dọn dẹp phòng tắm, lại vào phòng ngủ của Phó Thiên, thằng bé bị dọa sợ, không ngừng khóc oa oa.

"Cả hai anh em Phó Thiên và Phó Sinh hình như đều có thể nhìn thấy quỷ, loại năng lực này xuất hiện như thế nào? Chẳng lẽ là di truyền từ Phó Nghĩa? Nhưng tại sao Phó Nghĩa lại không có bất kỳ năng lực gì?" Hàn Phi đã so sánh quỹ đạo cuộc đời của hai anh em, nhưng vẫn không thể hiểu được.

Cả hai anh em nhà này đều là những nhân vật lớn thay đổi cả thế giới, nhưng bố của bọn họ lại là người tồi tệ nhất trên thế giới.

Khi người vợ dỗ Phó Thiên ngủ, Hàn Phi đi tìm vải đen, che hết tất cả các gương trong nhà lại, ngay cả màn hình TV và bàn trà bằng kính những thứ có thể phản chiếu ánh sáng cũng không bỏ qua.

“Anh tin lời bọn trẻ nói sao?” Người vợ đợi Phó Thiên ngủ say rồi mới dám thấp giọng nói với Hàn Phi: “Hay là đưa bọn chúng đi gặp bác sĩ xem thế nào.”

Người vợ không hề tin trên đời có ma quỷ, khi Hàn Phi làm nhiệm vụ quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã từng nhìn thấy, Phó Sinh bị coi là bệnh nhân bị trói trên giường, mất đi tự do, giống như một kẻ điên rất hung hãn.

"Phó Sinh vừa mới có chút chuyển biến tốt, lúc này thứ con cần không phải là bác sĩ, mà là một người sẵn sàng đồng hành cùng con." Hàn Phi vô cùng nghiêm túc nhìn người vợ: "Anh biết em vẫn luôn coi Phó Sinh như con ruột của mình, mấy năm nay em cũng đã phải chịu nhiều ủy khuất, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp những sai lầm đó, có điều..."

Người vợ dường như có điềm báo không lành, liền nắm lấy cánh tay của Hàn Phi.

"Nếu như anh đi xa, em hãy nhớ kĩ, nhất định phải tin tưởng Phó Sinh. Con là người ưu tú nhất trên thế giới này, tuyệt đối đừng coi con là gánh nặng, em thậm chí có thể thử dựa vào con." Hàn Phi nhìn thấy tương lai, hắn biết hai anh em Phó Sinh và Phó Thiên sẽ trở thành người như thế nào.

"Được, em nghe theo anh."

"Quay về ngủ tiếp thôi, ngày mai còn phải đưa Phó Thiên đi mẫu giáo."

Hàn Phi và người vợ quay trở lại phòng ngủ, chui lại vào trong chăn, nhưng bọn họ không thể ngủ được nữa.

Mãi mới chờ đến lúc trời sáng, Hàn Phi vừa mới tắm xong, điện thoại di động lại vang lên.

Nhìn ID người gọi, vẻ mặt Hàn Phi trở nên hơi cổ quái, người gọi cho hắn chính người chơi đã gặp hôm qua —— Ngô Sơn.

"Có chuyện gì sao? Ngô Sơn?"

"Ngày hôm qua khi Đại Ngư và Ông Chủ hộ tống người anh em của anh trở về, gặp phải một số tai nạn chưa rõ, hiện tại chúng tôi đã mất liên lạc với ba người bọn họ..." Ngô Sơn cảm thấy hơi chút áy náy, là anh ta đã mời Thẩm Lạc gia nhập, kết quả người còn chưa được gặp đã xảy ra tai nạn.

“Buổi trưa ngày hôm qua bọn họ đáng lẽ ra phải trở về rồi chứ!” Hàn Phi cũng sửng sốt.

"Chúng tôi đã tìm kiếm cả đêm rồi, nhưng ba người bọn họ cứ như đã biến mất rồi vậy, căn bản không liên lạc được, cũng không biết đã đi đâu nữa." Ngô Sơn có chút bất lực: "Chiếc xe của bọn họ vừa khỏi thành phố thì đã va chạm với một chiếc xe cấp cứu, Tường Vi nghi ngờ rằng bọn họ mất tích có liên quan đến chiếc xe cứu thương đó, chúng tôi đang dần dần điều tra tất cả các thể loại bệnh viện trong thành phố."

“Gặp tai nạn xe?” Hàn Phi đang ngồi ở trên sô pha, hắn cũng không dám nói với Ngô Sơn giá trị may mắn của Thẩm Lạc bằng 0, càng không dám nói tất cả những chuyện này đều có thể liên quan đến Thẩm Lạc.

Đại não chuyển động nhanh chóng, Hàn Phi suy nghĩ một chút.

Chiếc xe rời khỏi thành phố liền xảy ra tai nạn, Thẩm Lạc và hai người chơi đều biến mất, bây giờ những người chơi khác sẽ kiểm tra tất cả các bệnh viện để tìm bọn họ, ngộ nhỡ điều tra đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, nói không chừng toàn đội quân có thể bị xóa sổ.

"Nếu như không phải đã hiểu thấu Thẩm Lạc, có lẽ mình đã nghi ngờ anh ta là kẻ chủ mưu phía sau." Hàn Phi sắp xếp lời nói: "Tối hôm qua hình như tôi đã bị một con quỷ nào đó tấn công, thế giới này đang dần trở nên ngày càng nguy hiểm, nếu như các anh thực sự không tìm thấy Thẩm Lạc, cũng đừng quá vội vã, hãy cố gắng bảo vệ mình trước đã."

"Gió thổi báo giông tố sắp đến, tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, hay là anh cũng gia nhập cùng chúng tôi đi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau." Ngô Sơn mời Hàn Phi tham gia cùng bọn họ một lần nữa.

“Tôi sẽ gia nhập, nhưng không phải bây giờ.” Cúp điện thoại, Hàn Phi cũng không biết phải liên lạc với Thẩm Lạc như thế nào: “Không phải anh ta lại bị bệnh viện bắt lại rồi chứ? Cho dù giá trị may mắn bằng 0, cũng không thể xui xẻo đến mức đó được."

Nhìn bản đồ trên điện thoại di động, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và công viên nằm tách biệt ở hai bên thành phố, dường như chỉ cần rời khỏi thành phố thì sẽ tiến vào phạm vi ảnh hưởng của bọn chúng.

"Cứ để những người chơi đó khám phá đường đi trước cũng được, mình sẽ ở lại trung tâm thành phố không đi đâu cả, chờ xóa bỏ được hận ý của tất cả mọi người rồi, cho dù thế giới có dị hóa, thì bên cạnh mình vẫn có đủ người giúp đỡ."

Nghĩ đến đây, Hàn Phi thở dài, trên lý thuyết hắn có thể nhận được sự giúp đỡ của tất cả mọi người, nhưng tiền đề là hắn có thể sống được đến lúc đó.

Căn cứ theo tình hình hiện tại, tốt nhất là mãi mãi ở bên cạnh người vợ, thứ hai là bị Lý Quả Nhi giam cầm dưới tầng hầm, trở thành món đồ chơi của một mình cô ấy.

"Chờ nhiệm vụ này hoàn thành, có lẽ cả đời này mình sẽ không bao giờ yêu đương nữa."

Ăn sáng xong, Hàn Phi đang định xách túi đi làm thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa trên tầng hai mở ra.

Kinh ngạc nhìn lên tầng hai, Hàn Phi phát hiện Phó Sinh đã thay một bộ đồng phục học sinh mới, xách cặp đi ra khỏi phòng ngủ.

Ánh nắng chiếu vào nhà qua cửa sổ, Phó Sinh đưa tay ra che ngang trán.

Từ khi nghỉ học, cậu luôn vào ban đêm mới ra ngoài, ban ngày trong phòng cũng sẽ kéo chiếc rèm dày cộp lại, cậu đã rất lâu không được tắm nắng rồi.

Cả gia đình ba người đều nhìn Phó Sinh, bọn họ ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Đội mũ lên, Phó Sinh không dừng lại, xách cặp sách bước ra khỏi nhà.

Bình Luận (0)
Comment