Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Trò Chơi Cuối Cùng

Chương 550: Trò chơi cuối cùng Chương 550: Trò chơi cuối cùng

Sau một thời gian dài, cuối cùng Phó Sinh cũng bước ra khỏi căn phòng nhỏ đóng kín, có thể cậu sẽ gặp phải rất nhiều chuyện kinh khủng và ghê tởm, nhưng ít nhất cậu cũng đã tìm lại được dũng khí để đối mặt với nó.

Không giao tiếp nhiều với người nhà, Phó Sinh hơi cúi đầu, đi ngang qua Hàn Phi, nhanh chóng biến mất trong hành lang.

Mãi cho đến khi Phó Sinh rời đi, Hàn Phi mới thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía người vợ, trong mắt đầy kích động, tất cả đang suôn sẻ hơn nhiều so với mong đợi của hắn.

Nhìn thấy Hàn Phi như vậy, người vợ cười dịu dàng, cô ấy thật sự rất mừng cho hắn.

Gia đình này dường như đang từng bước đi đúng hướng, cuộc sống hạnh phúc ấm áp dường như sắp đến.

“Mau đi làm, còn không đi nữa thì sẽ đến muộn đấy.” Người vợ ân cần nhắc nhở một câu.

“Hôm nay em hãy mua thêm nhiều đồ ăn một chút, buổi tối anh sẽ nấu cho cả nhà một bữa thịnh soạn.” Tâm trạng Hàn Phi vô cùng tốt, xách cặp tài liệu bước ra khỏi chung cư, đi đến công ty.

"Hận ý của người vợ đối với mình đang không ngừng giảm xuống, Lý Quả Nhi đã không còn ý nghĩ muốn giết mình nữa, thái độ của cô giáo Lưu hiện tại đối với mình lại tương đối phức tạp, hình như cũng không còn sát ý nữa rồi." Hàn Phi có cảm giác khá thành công, khi hắn sắp chết đuối, đã nắm được một cây sậy ở trên bờ, cũng coi như miễn cưỡng nhìn thấy một tia sự sống.

Đến công ty, Hàn Phi không đi đâu, mà đi thẳng vào phòng chứa đồ, hắn sợ Thẩm Lạc lại tuyệt xứ phùng sinh tìm đến bên cạnh mình.

"Bên trong không có ai, xem ra anh ta cùng những người chơi kia quả thực gặp đã phải phiền toái rồi." Hàn Phi nhớ lại thông tin của Đại Ngư, trước khi thế giới dị hóa, những người bình thường sẽ không phải là đối thủ của các người chơi, có lẽ bọn họ đã gặp quỷ: "Ban ngày ban mặt mà lại gặp quỷ, cũng đủ khó tin rồi. Nhưng nghĩ kĩ lại, quỷ thật sự rất thích Thẩm Lạc."

Khi vào phòng làm việc, hiếm thấy Hàn Phi không lười biếng, hắn bắt đầu tìm kiếm đủ loại tin tức, tin đồn ma quỷ trong thành phố.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên, hắn nhận được danh hiệu hành hiệp trượng nghĩa, khi hành hiệp trượng nghĩa có thể nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm.

Kiếm điểm kinh nghiệm trong thế giới ký ức điện thờ dễ dàng hơn nhiều so với trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi muốn tranh thủ thời gian khi chưa có quá nhiều vấn đề với cơ thể của mình, có gắng nâng cao level, nhân tiện điều tra bí mật của thành phố này.

Bắt đầu từ vụ án chưa được giải quyết năm năm trước, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu sắp xếp thông tin vụ án, tóm tắt các manh mối khác nhau, lập một bản đồ logic.

Những thứ này với hắn như thể là bản năng khắc sâu trong xương tủy, từng bước suy luận và đánh dấu, cực kỳ điêu luyện, chẳng giống một nhà thiết kế game chút nào.

Cùng với việc bắt đầu đi sâu vào điều tra, Hàn Phi phát hiện mặc dù thành phố này có tỷ lệ tội phạm cực kỳ thấp, nhưng nó không hề an toàn như vẻ bề ngoài, hàng năm đều có rất nhiều người mất tích.

"Đây là thế giới ký ức của Phó Sinh, năng lực của cảnh sát phụ thuộc vào ấn tượng của Phó Sinh về cảnh sát, mình không thể quá trông chờ vào bọn họ."

Hàn Phi đã đánh dấu lại tất cả những nơi xảy ra án mạng trong thành phố, hắn dựa vào kinh nghiệm "hình sự" phong phú của mình, đặc biệt đánh dấu một số khu vực quỷ dị nguy hiểm nhất.

"So với công viên, hầu hết các vụ án mạng đều gần bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hơn, nếu như kết nối các địa điểm tội phạm đó lại với nhau, rất giống như một bông hoa đang nở, mà bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lại ở ngay vị trí chính giữa của bông hoa."

Tìm số điện thoại của Ngô Sơn, Hàn Phi trao đổi một số thông tin với anh ta, những người chơi đó cũng bắt đầu khám phá những câu chuyện kỳ lạ và những vụ giết người dưới sự lãnh đạo của Tường Vi, bọn họ vào thế giới này sớm hơn hắn, đã đi qua rất nhiều địa điểm.

Theo mô tả của những người chơi đó, nhiều ngôi nhà nơi xảy ra án mạng giống như là hai nơi khác nhau vào ban ngày và ban đêm vậy, đã có người chơi mất tích vì khám phá những ngôi nhà quỷ ám đó.

“Xem ra tốt nhất mình nên đến đó vào ban ngày.” Hàn Phi ngồi trên ghế trầm tư, hiện tại hắn đã gặp qua sáu lệ quỷ, quỷ tai nạn xe ở bên đường, nữ sinh nhảy lầu phía trước bậc thềm của tòa nhà dạy học trong trường học, hiệu trưởng cũ, và ba đứa học sinh du côn trên sân thượng.

Bản thân sáu lệ quỷ này là một loại sức mạnh có thể dựa vào, nhưng bọn họ nhất định sẽ không nghe theo lời Hàn Phi, muốn tiếp cận bọn họ, còn phải phải dựa vào Phó Sinh mới được.

"Vấn đề đi một vòng lại quay về chỗ cũ, gốc rễ của mọi thứ đều nằm trên người Phó Sinh, nếu như mình có thể hoàn toàn mở ra được nút thắt trong lòng cậu ấy, làm rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì tốt rồi."

Hàn Phi dùng bút ghi lại những lệ quỷ mà mình có thể mượn sức, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Lý Quả Nhi cùng anh giai cây giả lần lượt bước vào.

"Bạch Tuộc kia quả thật là ức hiếp người quá đáng, thật sự rất muốn bang bang cho gã hai đấm." Anh giai cây giả chưa nguôi cơn giận, sau khi nhìn thấy Hàn Phi lập tức chạy tới kể khổ: "Trưởng nhóm, anh phải làm chủ cho chúng tôi."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Kịch bản game của chúng ta đã được hoàn thiện, copywriting và các cài đặt liên quan đều được tăng ca thực hiện xong, nhưng khi chúng tôi đi tìm nhóm mỹ thuật và nhóm phát triển chương trình front-end, bọn họ lại nói rằng hiện tại công ty đang dốc toàn lực để tạo ra game《Vĩnh Sinh》, Bạch Tuộc đem hết những nguồn lực mà Triệu tổng sắp xếp cho chúng ta tạm thời chuyển đi rồi."

Anh giai cây giả rất bất mãn, anh ta vốn là một trong những tướng giỏi dưới trướng Phó Nghĩa, sau này Phó Nghĩa bị chuyển khỏi game《Vĩnh Sinh》, anh ta cũng gặp họa theo.

Bây giờ khó khăn lắm game mới có chút khởi sắc, kết quả lại bị Bạch Tuộc gây khó khăn.

"Game tình yêu kinh dị của chúng ta là một game 18+ quy mô nhỏ, căn bản không chiếm dụng bao nhiêu nguồn lực, Bạch Tuộc là muốn đuổi tận giết tuyệt." Các nhân viên khác cũng có ý kiến rất lớn, bọn họ đều là đi theo Phó Nghĩa kiếm miếng cơm manh áo, nếu như game bọn họ làm có thể hot, bọn họ sẽ nhận được một khoản tiền thưởng lớn.

“Sản xuất mỹ thuật hậu kì, làm mẫu, hoạt hình những cái này tôi có thể làm.” Lý Quả Nhi trước đây chính là nhân viên trong nhóm mỹ thuật, sau đó vì nhiều lý do khác nhau, mà chuyển đến làm cấp dưới của Phó Nghĩa.

“Chỉ có năm người chúng ta chắc chắn sẽ không thể được, chu kỳ nghiên cứu quá dài.” Vẻ mặt anh giai cây giả buồn bã: “Vốn nghĩ có thể có một bước chuyển mình tốt, kết quả người ta căn bản không cho chúng ta cơ hội.”

Nếu để mặc không quản, game này coi như thất bại, ít nhất trong cuộc đời có hạn của Phó Nghĩa, có lẽ anh ta sẽ không thể nhìn thấy game này ra mắt.

Hàn Phi đang định nói vài câu để nâng cao tinh thần, thì trong đầu hắn vang lên nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên —— Trò chơi cuối cùng."

"Trò chơi cuối cùng (nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên): Ông ấy không nhận ra rằng, kể từ thời điểm đó, Vĩnh Sinh đã trở thành chấp niệm của ông, khắc sâu trong tâm trí, trở thành một phần linh hồn của ông."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Trước khi chết, hãy hoàn thành trò chơi cuối cùng mà bạn thiết kế."

Nghe thấy nhắc nhở nhiệm vụ, lời nói đã đến miệng của Hàn Phi thu lại, hắn không ngờ rằng trò chơi cuối cùng của Phó Nghĩa, vậy mà cũng là một trong những chấp niệm và tiếc nuối của Phó Sinh.

Trò chơi cuối cùng mà Phó Nghĩa không thể phụ trách có tên là 《Vĩnh Sinh》, công ty mà Phó Sinh và Phó Thiên thành lập sau khi bọn họ lớn lên có tên là Vĩnh Sinh Pharmaceutical, trong này cũng có thể ẩn chứa một số liên hệ nào đó.

“Có lẽ theo ý kiến của Phó Sinh, Phó Nghĩa hoàn toàn phát điên có liên quan đến trò chơi cuối cùng đó.” Bất kể là vì gia đình hay là vì bản thân, Hàn Phi cảm thấy mình phải ổn định công việc trước đã.

"Mọi người đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ đến đi gặp Triệu tổng phản ánh, ngoài ra mọi người hãy bí mật liên hệ với bộ phận vận hành, tung ra một số video quảng cáo và thông tin trò chơi trước, để xem phản ứng của thị trường." Hàn Phi từ chỗ ngồi đứng lên, hắn không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ làm một trò chơi nuôi dưỡng tình yêu trong bản sao kinh dị của trò chơi hệ chữa trị.

Ra khỏi văn phòng, Hàn Phi trực tiếp đi tìm Triệu Thiến.

"Triệu tổng, trò chơi của chúng ta có vẻ đang gặp một số rắc rối."

“Của chúng ta?” Triệu Thiến cúp điện thoại, đặt một văn kiện trên tay xuống, nhìn chằm chằm Hàn Phi.

“Đúng vậy, trò chơi kiếm được tiền, tất cả chúng ta đều có thể tốt hơn.” Hàn Phi ngồi trước mặt Triệu Thiến: “Trò chơi như《Vĩnh Sinh》là một cái hố không đáy, cần phải không ngừng ném tiền vào, là một công ty game có sự theo đuổi, chúng ta thực sự nên tập trung vào một trò chơi chất lượng cao như vậy. Nhưng vấn đề bây giờ là, trò chơi chất lượng cao một thời này đã bị thay thế bởi một kế hoạch vô năng, dẫn đến bản thân trò chơi rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng."

"Cậu vẫn là bởi vì bị cách chức mà canh cánh trong lòng phải không? Có một số chuyện không phải tôi muốn là được."

"Em biết, vì vậy muốn chứng tỏ bản thân thông qua trò chơi nhỏ này."

“Cậu rất ưu tú, vậy không cần phải chứng tỏ bản thân nữa.” Triệu Thiến ném tài liệu lên bàn trước mặt Hàn Phi: “Cậu thật sự cho rằng Bạch Tuộc có thể thuyết phục được nhiều bộ phận như vậy, để bọn họ tập trung toàn bộ sức lực vào game 《Vĩnh Sinh》một thể loại cực kỳ khó phát triển này à?"

“Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?” Hàn Phi cầm tài liệu lên xem, hắn không nắm rõ lắm quản lý của công ty, đại khái chỉ có thể nhìn ra là có người rất bất mãn với mình: “Em hình như không có đắc tội với ai."

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, Triệu Thiến trợn tròn mắt: "Giả bộ vô tội đến vậy, chuyện mình đã làm còn không rõ sao?"

Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên mặt Hàn Phi, hắn khẽ lắc đầu.

“Vậy thì để tôi sẽ giúp cậu hồi tưởng lại vậy.” Triệu Thiến hạ thấp giọng: “Thời gian gần đây hình như cậu đều không trả lời điện thoại của Đỗ Xu, cũng không cùng với mấy vị giám đốc đi cùng khách hàng? Cậu là gặp phải đả kích gì à?"

Hàn Phi rất thông minh, Triệu Thiến chỉ nói một chút, hắn đã hiểu ra: "Là Đỗ Xu?"

“Nhìn vào các biểu hiện bây giờ của cậu, ai không biết còn cho rằng cậu là một người đàn ông tốt chỉ chung tình với vợ đấy.” Giọng điệu của Triệu Thiến có chút giễu cợt: “Cậu hiểu rất sâu về Đỗ Xu, cũng nên biết rõ tính khí của cô ấy."

“Em đại khái hiểu tính cách của cô ấy là gì rồi.” Hàn Phi nhìn tệp tài liệu, trong đó có rất nhiều chỗ dùng từ hắn không hiểu, hắn quyết định lần này sau khi thoát khỏi thế giới tầng sâu, sẽ bắt đầu học về quản lý công ty.

"Một số người tiêu tiền vào trò chơi để tìm kiếm khoái cảm mà họ không thể trải nghiệm trong hiện thực; nhưng đối với những người khác, hiện thực chính là trò chơi có thể mang lại cho họ nhiều khoái cảm nhất, những đạo lý này cậu hiểu rõ hơn tôi, dù sao thì lúc đầu cậu đã không quan tâm đến sự phản đối của tôi, đưa ra cái gọi là lựa chọn đúng đắn." Triệu Thiến lớn tuổi hơn Phó Nghĩa, cô ấy dường như đã nhìn thấy kết cục của anh ta.

"Nhắm vào em có thể hiểu được, nhưng những người cấp dưới của em đều vô tội."

"Đỗ Xu không quan tâm bọn họ có vô tội hay không, nếu như cậu thực sự muốn có chút thay đổi, vậy thì hãy đích thân đến gặp cô ấy mà hỏi." Triệu Thiến chỉ vào điện thoại trên bàn: "Cô ấy vừa gọi cho tôi, rất quan tâm đến chuyện xảy ra trong công ty."

“Em hiểu rồi.” Là phúc hay là họa, nếu là họa cũng không tránh được, chuyện phải đến cũng sẽ đến, Hàn Phi đứng dậy: "Có thể nói cho em biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu không?"

“Cô ấy đang làm đẹp ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, hôm nay tâm trạng của cô ấy có vẻ rất tốt.” Sau khi Triệu Thiến nghe câu trả lời của Hàn Phi, trong mắt hiện lên một sự thất vọng sâu sắc.

“Em đi xem có thể thuyết phục cô ấy không.” Hàn Phi đặt tài liệu xuống, xoay người rời đi.

Sau khi Hàn Phi đi, sắc mặt Triệu Thiến rất tệ, cô không chuyên tâm vào làm việc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm lối ra của tòa nhà công ty.

Hàn Phi trở lại phòng làm việc, ra hiệu mọi người tạm gác công việc trong tay lại trước: "Chút nữa mọi người cùng tôi đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi gặp một vị khách hàng."

“Gặp khách hàng?” Anh giai cây giả có chút không hiểu, với kiểu tóc Địa Trung Hải của mình, nhanh chóng nhìn vào gương: “Tôi cũng phải đi sao?”

“Ừ, tất cả cùng đi.” Khi Hàn Phi biết Đỗ Xu đang ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ liền chuẩn bị đến gặp cô ta, vừa hay có thể kiểm tra một chút môi trường bên trong bệnh viện này.

Tuy nhiên hắn lo đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nên muốn gọi thêm Lý Quả Nhi, cô ấy cũng tràn đầy hận ý đối với Phó Nghĩa, vào thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ không cho phép người khác giết hắn trước mình.

Nhưng nếu chỉ mang theo Lý Quả Nhi, Hàn Phi lại lo lắng dọc đường cô ấy có suy nghĩ lệch lạc gì, trực tiếp kéo hắn xuống tầng hầm nhốt lại, nên để bảo đảm an toàn, hắn quyết định gọi hết tất cả mọi người đi cùng.

“Dù sao công việc của chúng ta cũng đã hoàn thành, các bộ phận khác không phối hợp, chúng ta cũng không thể tiếp tục bước tiếp theo, mọi người cứ coi như là đi cùng tôi cho khuây khoả.” Hàn Phi cầm áo khoác ra hiệu cho mọi người cùng đi tới.

"Trưởng nhóm, hình tượng này của tôi có được không chứ?"

"Ừ, trông rất trẻ, tràn đầy năng lượng, trông như mới ngoài ba mươi tuổi."

"Tôi mới sinh nhật lần thứ hai mươi tám cách đây vài ngày..."

“Đùa với anh thôi, sao lại tưởng thật à.” Hàn Phi dẫn đầu, hôm nay hắn phải đi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nơi nguy hiểm nhất để kiểm tra.

Khi Hàn Phi đi xuống tầng, Triệu Thiến đi tới bên cửa sổ, vẻ thất vọng trong mắt càng ngày càng nồng đậm: "Tôi còn tưởng gần đây tính tình cậu đã thay đổi, thậm chí còn ngây thơ muốn cho cậu một cơ hội, dẫu sao cậu vẫn còn hai đứa con."

Nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của tòa nhà, một lúc sau Triệu Thiến nhìn thấy Hàn Phi, mặc quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi công ty.

"Hết thuốc cứu chữa, thật sự là hết thuốc cứu chữa, loại người này tuyệt đối không thể thông cảm..." Triệu Thiến hạ quyết tâm, thất vọng trong mắt lại biến thành hận ý, nhưng đúng vào lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy các nhân viên khác theo sau hắn.

Hàn Phi không đi gặp Đỗ Xu một mình, dường như mang theo tất cả cấp dưới để tránh bị nghi ngờ.

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Thiến dừng lại trên vầng trán sáng loáng của anh giai cây giả, hận ý trong mắt biến thành nghi hoặc, một số suy nghĩ trong lòng dường như lại có chút lung lay.

"Cậu ấy không đi một mình? Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã thay đổi rồi sao?"

Bình Luận (0)
Comment