Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 555 - Chương 555: Khoảnh Khắc Ấm Áp Nhất

Chương 555: Khoảnh khắc ấm áp nhất Chương 555: Khoảnh khắc ấm áp nhất

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hiệu ứng danh hiệu hành hiệp trượng nghĩa được kích hoạt thành công. Bạn đã cứu được cô bé ốm yếu, nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm."

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, nhưng toàn bộ tâm tư của Hàn Phi đều tập trung vào cô bé.

"Cháu tên là Phó Ức?"

Tên của cô bé đồng âm với tên Phó Nghĩa (hai tên này tiếng trung đều phát âm là Fu Yi), họ cũng giống, đối phương có khả năng là con gái ngoài giá thú của anh ta.

Hàn Phi vốn đang ngồi xổm trên mặt đất cảm thấy có chút choáng váng, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên nền nhà cho thuê.

Trước đây, khi hắn đối mặt với những người bạn gái muốn giết mình, vẫn còn không ngừng tự an ủi bản thân, cố chịu đựng vượt qua, không gì có thể khó khăn hơn những thứ này nữa rồi.

Phải dùng sức ba bò chín trâu, vắt kiệt khả năng diễn xuất hắn mới miễn cưỡng ổn định được tình hình, kết quả là vận mệnh lại tặng cho hắn một "món quà" khác, người phụ nữ mới không xuất hiện nữa, nhưng lại xuất hiện một cô con gái.

Mắt to nhìn mắt nhỏ, Hàn Phi nhìn cô bé đã từng giết chết mình mấy lần với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Chú thấy cơ chân của cháu bị teo không thể đi lại bình thường được. Cháu bị bệnh gì vậy?"

“Bệnh teo cơ tiến triển, bác sĩ nói là bệnh do đột biến gen.” Cô bé rất lạc quan, không hề bởi vì căn bệnh quái ác mà mất niềm tin vào cuộc sống, cô bé không chỉ tự mình chống chọi với căn bệnh quái ác mà nội tâm còn đặc biệt lương thiện, vừa rồi bất chấp nguy hiểm để cứu con mèo hoang bị thương là bằng chứng tốt nhất.

"Muốn chữa khỏi bệnh này phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Cháu cũng không biết, mẹ không nói cho cháu biết, chỉ bảo cháu đừng lo lắng, dần dần sẽ khỏi thôi." Cô bé rất ngại ngùng, khi nói chuyện sẽ cố ý tránh ánh mắt của Hàn Phi.

“Vậy thì tốt.” Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo ý cười, trên thực tế là lén lấy điện thoại di động ra để kiểm tra.

Bệnh teo cơ tiến triển, bệnh không thể hồi phục, rất nhiều trẻ em sau khi bị bệnh sẽ mất dần khả năng vận động, khi bệnh ngày càng nặng, hầu hết các em sẽ tử vong ở độ tuổi đôi mươi do suy hô hấp và trụy tim.

Nói cách khác, một khi mắc phải căn bệnh này, sinh mệnh coi như bắt đầu bị đếm ngược.

Trong đầu bật công tắc diễn xuất bậc thầy, vẻ mặt của Hàn Phi không chút thay đổi, nhưng ngón tay cầm điện thoại đã hơi tái nhợt.

"Khi nào mẹ cháu trở về?"

"Cháu không biết, mẹ mới đưa cháu đến đây cách đây ít lâu, nói là thành phố lớn dễ kiếm việc làm, điều kiện chữa bệnh cũng tốt. Mấy ngày nay, mẹ đều đi sớm về muộn, vất vả lắm." Cô bé rất thương mẹ mình, trong mắt hơi chút tự trách: "Nếu như không phải vì cháu, mẹ chắc chắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn."

"Cháu không được nghĩ như vậy."

“Cháu biết.” Cô bé cười với Hàn Phi, nụ cười của cô vô cùng đáng yêu: “Vậy nên cháu sẽ cố gắng khỏi bệnh càng sớm càng tốt, sau này lớn lên phải chăm sóc mẹ thật tốt.”

Hàn Phi không nói gì, nhẹ nhàng giúp cô bé duỗi thẳng mái tóc rối bù.

Cô bé không hề kháng cự, dường như đã nhìn thấy Hàn Phi ở đâu đó, khi nói chuyện với hắn, giọng nói của cô rất nhỏ, như là sợ hắn sẽ bỏ đi đột ngột.

"Chính là ở đây! Ông chủ! Ông mau đến đây!" Bên ngoài nhà có tiếng bước chân ồn ào, nhân viên lễ tân của khách sạn và một cặp vợ chồng chạy lên tầng bốn, trên tay cầm chổi và cây lau nhà, nhìn Hàn Phi rất cảnh giác.

"Chú có thể phải đi rồi, đây là số điện thoại di động của chú, nếu gặp khó khăn gì gọi cho chú nhé. Chờ sau khi chú giải quyết xong những việc của mình, vẫn sẽ đến tìm cháu." Hàn Phi cầm giấy bút lên, viết số điện thoại di động của mình ra, sau đó giơ hai tay lên và đi về phía cửa: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu, tôi ở dưới tầng nhìn thấy cô bé đang gặp nguy hiểm, nên mới lao lên cứu người, tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho khóa cửa."

"Đừng ra tay! Đừng ra tay! Tôi có thể làm chứng! Vị này là cảnh sát mặc thường phục của đồn cảnh sát! Vừa rồi là anh ấy đã cứu đứa trẻ đó." Chủ tiệm sách trung niên chạy lên tầng thở hổn hển: "Thật may là có người ở nhà, nếu không tòa nhà này của các anh lại xảy ra án mạng rồi."

Hàn Phi lười không muốn so đo với chủ khách sạn, sau khi hắn trả tiền đền cái khóa xong liền quay lại bên cạnh cô bé: "Cháu còn nhớ học sinh ban ngày đến gặp cháu không? Sau khi rời đi cậu ấy đã đi đâu rồi?"

"Mẹ không lấy tiền của anh ấy, còn trách mắng anh ấy một trận, cuối cùng anh ấy lén đặt tiền xuống rồi bỏ đi, cháu cũng không biết anh ấy đã đi đâu." Cô bé nghĩ lại một lúc: "Lúc anh ấy đi đã rất buồn, chú nên dành nhiều thời gian hơn cho anh ấy."

“Nhất định rồi.” Hàn Phi vì nóng lòng muốn tìm Phó Sinh, nên đã bỏ đi mà không đợi mẹ cô bé trở về.

Hắn chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, ước tính thời gian Phó Sinh rời đi: "Phó Ức có xác suất là con gái ngoài giá thú của Phó Nghĩa, Phó Sinh có lẽ đã biết chuyện này, cậu ấy đến đây có khả năng để tránh một bi kịch nào đó phát sinh."

Trong thế giới của Gương Thần, hắn được đưa vào cơ thể của ông ấy, hắn là nhân vật chính; nhưng trong thế giới ký ức của Phó Sinh, Phó Sinh mới là nhân vật chính, hắn chỉ có thể được coi là người thay đổi vận mệnh của cậu.

Bây giờ Hàn Phi đã đưa ra một lựa chọn mà Phó Nghĩa không thực hiện trong hiện thực, trong thế giới ký ức điện thờ cũng sẽ xuất hiện một số sai lệch.

Đã hoàn thành nhiệm vụ kế thừa điện thờ, nên Hàn Phi biết rất rõ rằng chính vô số thay đổi nhỏ nhặt cuối cùng đã đảo ngược vận mệnh.

"Phó Sinh muốn thử làm điều gì đó, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã thất bại, tâm trạng chán nản và đau khổ, vì vậy cậu ấy không đến trường mà đi đến một nơi khác."

Người vợ đã gọi điện báo cảnh sát, nhưng vì Phó Sinh đã 18 tuổi, hơn nữa thời gian mất tích còn chưa vượt quá 12 giờ nên không được lập án.

Nhà trường ngay từ đầu đã không thích Phó Sinh, bọn họ cũng không muốn hợp tác với việc tìm kiếm của người vợ, đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.

Cũng may, ngay từ đầu Hàn Phi đã không hy vọng gì tới những người đó, hắn đi ra khỏi ngõ, đưa mình vào các loại cảm xúc của Phó Sinh, đứng ở góc độ của cậu, từng bước truy xuất theo camera giám sát cửa hàng trên phố, cuối cùng cũng tới một ngọn núi nhỏ phía sau trường học.

Trời đã tối, nơi này hơi hẻo lánh, không có người tập thể dục, thông thường nhà trường nghiêm cấm học sinh ra sau núi chơi.

"Lần cuối cùng cậu ấy xuất hiện trong camera giám sát là ở đây, cậu ấy muốn yên tĩnh ở một mình sao?"

Đứng trên ngọn núi, có thể nhìn bao quát khuôn viên và các tòa nhà xung quanh, cũng như các học sinh trong trường.

Bật đèn pin trên điện thoại, Hàn Phi bước lên bậc thang, hắn không hét tên Phó Sinh, chỉ là không ngừng chạy lên trên.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy Phó Sinh có lẽ đang ở đây.

Sau khi chạy qua vô số bậc thang, Hàn Phi đã đến điểm cao nhất của ngọn núi, nơi có một đài ngắm cảnh đang được xây dựng.

Hàng rào vừa được lắp đặt, ngọn đèn duy nhất treo trên giá cao bên cạnh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một học sinh mặc đồng phục học sinh đang nằm trên hàng rào, bộ đồng phục học sinh mới của cậu ấy đã nhăn nhúm, chiếc cặp đựng đầy sách giáo khoa và các loại giấy tờ khác nhau rơi xuống đất.

Nhìn thấy đứa trẻ không bị thương, trong lòng Hàn Phi như muốn thắt lại, hắn không to tiếng hét lên, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho người vợ, lẳng lặng đi đến bên cạnh Phó Sinh.

Hắn nhìn ra xa, nhìn thấy phong cảnh mà Phó Sinh đã thấy.

Thành phố dưới chân núi rực rỡ ánh đèn, học sinh chuẩn bị ăn tối tự do đi dạo quanh khuôn viên, có người chạy nhảy trên sân chơi, có người chăm chỉ học tập, mọi người đều đang làm những việc của mình, đều có ý nghĩa tồn tại riêng.

Phó Sinh nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại liếc nhìn, sau khi phát hiện bố đã tìm thấy mình ở đây, trong mắt cậu có vô số cảm xúc khác nhau.

Có sự chán ghét của Phó Sinh, có một nỗi đau khôn tả, còn có một chút dấu vết của vui mừng.

Cậu bây giờ có phần mâu thuẫn, muốn yên tĩnh một mình nhưng lại sợ cô đơn, căm ghét bố mình nhưng lại muốn được gia đình tìm thấy.

"Xin lỗi, con lại trốn học rồi."

Một lúc lâu sau, Phó Sinh mới lên tiếng, cậu không nhìn Hàn Phi, mà nhìn những học sinh khác trong khuôn viên trường.

“Không sao.” Hàn Phi không phải là nhẹ nhàng an ủi Phó Sinh, trong lòng hắn hiểu sự đau khổ của cậu, hắn đồng tình với cậu hơn bất kì ai trên đời này.

Nghe thấy bố trả lời, trong lòng Phó Sinh có cảm giác rất đặc biệt, trước đây bố nóng nảy tự tư, đổ hết lỗi cho người khác, nhưng bây giờ bố dường như đã thay đổi.

Cơn gió chiều thổi qua giữa hai bố con như cuốn đi một thứ gì đó, khiến khoảng cách giữa hai người gần lại một chút.

“Tất cả bọn họ đều trông rất hạnh phúc, luôn có thể nở một nụ cười trên môi bất cứ lúc nào.” Đôi mắt của Phó Sinh vẫn hướng về những học sinh đó.

"Bố mỗi ngày đều đang cười, con đoán thử xem bố sống có tốt không?"

Hàn Phi nắm lấy hàng rào, nhìn khuôn viên cùng Phó Sinh, hắn chưa có con, không biết phải làm thế nào để trở thành một người bố tốt, có những lúc, hắn thậm chí giống như một cậu bé to lớn.

Hai bố con không nói gì nhiều, cùng nhau ngắm nhìn thành phố trong bóng tối cho đến khi điện thoại của Hàn Phi đổ chuông, người vợ lại gọi điện.

“Chúng ta phải về nhà thôi, đừng để mọi người chờ sốt ruột.” Hàn Phi xách cặp sách của Phó Sinh lên: “Đi thôi, hôm nay chúng ta đi nhà hàng.”

Hàn Phi có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong số các diễn viên trẻ, nhưng lúc này hắn không dùng kỹ năng diễn xuất của mình để đóng vai người bố, chỉ là chính mình.

Vì ít nhiều hắn muốn để lại những kỷ niệm chân thành cho Phó Sinh trong cuộc đời có hạn của mình.

Phó Sinh lần này không làm gì quyết liệt, cậu lặng lẽ đi theo sau lưng Hàn Phi.

Hai bố con xuống núi, tụ hợp cùng người vợ đang rất lo lắng.

Không giống như Hàn Phi, người luôn giữ bình tĩnh mọi lúc, người vợ sau khi nhìn thấy Phó Sinh liền chạy đến, cô ấy đã bật khóc, nắm lấy cánh tay của Phó Sinh, kiểm tra cơ thể của cậu, loại lo lắng đó là không thể biểu diễn được, cô giống như mẹ ruột của cậu vậy.

“Đi, hôm nay chúng ta hãy đi ăn cái gì ngon đi!” Hàn Phi nhìn người vợ và Phó Sinh, dẫn người nhà đi tìm một nhà hàng rất ngon.

“Nhà hàng này hình như hơi đắt thì phải?” Đọc xong thực đơn, người vợ khẽ đụng vào Hàn Phi: “Hay là đổi nơi khác đi.”

“Nhà hàng này đi, dù sao hôm nay đối với anh là một ngày vô cùng quan trọng.” Hàn Phi cười nhìn người nhà của mình.

"Anh thăng chức rồi sao? Cái game lúc trước lại để anh làm rồi à?" Người vợ cũng rất mừng cho Hàn Phi.

“Không, hôm nay là ngày nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Hàn Phi ôm Phó Thiên ngồi vào chỗ của mình, sau đó nhìn Phó Sinh và người vợ, trong lòng không khỏi thở dài một cái, hắn vốn nghĩ rằng ngày này còn phải rất lâu.

Cuối cùng cả gia đình cũng ngồi lại với nhau, đây có thể nói là khoảnh khắc hạnh phúc nhất sau khi Hàn Phi vào kí ức điện thờ.

Các món ăn ngon được dọn lên bàn, khi gia đình Hàn Phi đoàn tụ, có hai mẹ con nào đó đang ngồi mặt đối mặt trên giường trong một khách sạn cũ nát.

“Hôm nay chắc con sợ lắm?” Người mẹ lấy kim chỉ, đang khâu lại chiếc áo khoác rách cho con gái.

"Không." Cô bé có vẻ rất vui: "Mẹ, hôm nay hình như con đã gặp bố rồi."

Nghe thấy từ "bố", vẻ mặt ấm áp của người phụ nữ lập tức thay đổi, cô ta đặt cây kim và chỉ trên tay xuống, lạnh giọng nói: "Đừng nói linh tinh."

"Là thật đấy! Chú ấy giống hệt trong ảnh!" Cô bé vất vả lấy tờ giấy ghi số điện thoại trên bàn: "Hôm nay chính là chú ấy đã cứu con, bác trong hiệu sách nói chú ấy là cảnh sát!"

“Là cảnh sát?” Sau khi nghe xong nghề nghiệp, người phụ nữ như hiểu ra điều gì đó: “Xem ra con thật sự đã nhận nhầm người rồi, một kẻ ích kỷ và hèn nhát như anh ta, cả đời này đều không thể làm được cảnh sát.”

“Nếu mẹ không tin hãy gọi vào số điện thoại đó, đó là do bố để lại.” Cô bé đưa mảnh giấy cho người phụ nữ, người phụ nữ âu yếm chạm vào đầu cô gái, cô cảm thấy con gái mình là bởi vì thiếu tình cảm của bố, vì vậy mới coi người cảnh sát đã cứu cô là bố mình.

"Mẹ gọi đi, thử xem!"

“Được, mẹ sẽ gọi ngay bây giờ, nhân tiện sẽ cảm ơn người ta.” Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra, chưa kịp gọi thì một số ghi là bác sĩ Đỗ bệnh viện gọi đến.

Chuông điện thoại reo, người phụ nữ nhét mảnh giấy vào túi áo bên trái, cầm điện thoại trên tay chạy ra khỏi nhà, sau khi đi xa con gái cô mới dám trả lời cuộc gọi: "Bác sĩ Đỗ Xu, bệnh của con gái tôi có cách nào cứu chữa không?"

"Có cách, nhưng sẽ mất rất nhiều tiền."

"Có thể cứu người trước không, tiền tôi sẽ từ từ tìm cách."

“Thế e rằng là không được.” Giọng Đỗ Xu vang lên từ điện thoại: “Tôi nghe chủ nợ của cô nói rằng chồng cô là quản lý cấp cao của một công ty lớn, bọn họ cũng vì tin lời cô, nên mới sẵn sàng cho cô vay tiền. Nếu như cô thật sự yêu thương con gái mình, tại sao không đi tìm bố đứa trẻ để cầu cứu? Giọt máu đào hơn ao nước lã, anh ta cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu.”

"Tôi không muốn cầu xin anh ta, phiền cô cho tôi thư thả một chút thời gian."

"Không bảo cô phải cầu xin anh ta. Con gái anh ta bị bệnh rồi, chẳng lẽ anh ta không nên trả tiền chữa bệnh hay sao? Trên đời này làm gì có người cha nào như vậy?" Giọng của Đỗ Xu dần dần thay đổi: "Tôi nghĩ ngày mai cô hãy đến công ty tìm anh ta, ở nơi đông người, anh ta không thể nuốt lời được phải không?"

"Tôi sẽ suy nghĩ."

"Cô có thể suy nghĩ? Bệnh tình của đứa trẻ có suy nghĩ được không? Thời gian điều trị tốt nhất cũng bị trễ mất rồi." Đỗ Xu hơi chút nóng nảy: "Giường bệnh của chúng tôi cũng rất chật, tôi là thấy cô đáng thương nên mới để chỗ cho cô, tốt hơn hết cô hãy lo đủ tiền trong ba ngày."

“Tôi nhất định sẽ lo đủ tiền, phiền cô rồi, bác sĩ Đỗ.” Người phụ nữ muốn nói gì đó, nhưng điện thoại đã bị cúp.

Cô đứng trong hành lang cũ nát của khách sạn, một lúc lâu sau mới lấy ra một ít tiền lẻ và một tấm danh thiếp từ túi bên phải của mình.

Trên danh thiếp có viết tên của Phó Nghĩa, còn có viết địa điểm và số điện thoại liên lạc của công ty hắn.

Bình Luận (0)
Comment