Nhìn danh thiếp trên tay, mẹ Phó Ức từ từ ngồi xuống cầu thang.
Cô biết Phó Nghĩa không phải là cảnh sát, nên khi con gái cô nói rằng mình đã được "cảnh sát" cứu, cô mới cảm thấy người cứu con gái mình chắc chắn không phải là Phó Nghĩa.
Xoắn tấm danh thiếp, mẹ Phó Ức ngồi bên ngoài một lúc, dựa vào bức tường của hành lang.
Cô không đi lấy số điện thoại trong túi áo bên trái hay bấm số trên danh thiếp, dừng lại một lúc, cô lại đứng lên.
Lau mắt trong bóng tối, khi trở về căn phòng cho thuê, xuất hiện trước mặt con gái, cô lại trở thành người mẹ mạnh mẽ và lạc quan.
"Mẹ, mẹ gọi cho bố chưa? Là bố phải không! Chính bố đã cứu con đúng không!" Phó Ức nhìn mẹ đầy mong đợi.
"Con nhận nhầm người rồi, chú cảnh sát đó chỉ là trông rất giống bố con mà thôi."
Nghe mẹ mình trả lời, Phó Ức hơi chút thất vọng, vẻ hưng phấn trong mắt cũng từ từ biến mất, cô bé vốn tưởng rằng gia đình mình cũng sẽ trở nên hoàn chỉnh.
“Ăn cơm đi, mọi chuyện từ từ sẽ tốt lên.” Người mẹ bưng thức ăn cho con gái, khi cho con gái ăn liền nhìn thấy tóc con mình được buộc lại, đối phương dường như rất ít khi buộc tóc cho trẻ con, nên có phần vụng về.
"Tóc của con là do chú cứu con buộc cho sao?"
“Vâng.” Phó Ức rõ ràng là có chút phiền muộn, giọng nói cũng trở nên rất thấp.
Người phụ nữ khẽ thở dài, nếu đối phương thật sự là bố của Phó Ức thì tốt biết bao?
Trời dần dần về khuya, trong cùng một thành phố, những câu chuyện khác nhau đang được diễn ra.
Sau khi Hàn Phi và gia đình ăn xong bước ra khỏi nhà hàng, họ không bắt taxi mà đi dạo cùng nhau.
Người vợ vốn định đón Phó Thiên tan học, trên đường muốn đến thăm Phó Sinh, nhưng không ngờ Phó Sinh lại không có ở trường, cô lập tức trở nên hoảng hốt.
Bởi vì Phó Thiên vẫn còn tương đối nhỏ, cô chỉ đành đưa Phó Thiên đi khắp nơi để liên lạc với những người ở trường, bận đến tận bây giờ, người lớn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng đứa trẻ đã rất mệt rồi.
Lúc này, mí mắt Phó Thiên đã đánh nhau rồi, rất buồn ngủ.
“Ăn no rồi ngủ, làm trẻ con thật tốt.” Hàn Phi cõng Phó Thiên trên lưng, đi cùng vợ và Phó Sinh, bất giác hắn đã trở thành trụ cột của gia đình.
Trước đây cả gia đình chưa bao giờ đi cùng nhau như thế này, Phó Nghĩa bận rộn ăn chơi đàng điếm và kiếm tiền, mối quan hệ của Phó Sinh và Phó Nghĩa cực kì tồi tệ, không nói với nhau dù một câu.
Người vợ biết những chuyện Phó Nghĩa làm ở bên ngoài, nhưng một mình cô ấy không thể gánh vác cả gia đình, người ngoài nhìn vào cho rằng cô ấy là một người mẹ nội trợ hạnh phúc, nhưng thực chất trái tim cô ấy đã bị Phó Nghĩa làm cho tan nát.
Ngoại trừ Phó Thiên ngây thơ chưa hiểu biết ra, gia đình này sớm đã tan rồi, giống như chiếc gương vỡ, không còn có thể phản chiếu được hạnh phúc, trên mặt đất chỉ còn lại những ký ức vụn vỡ.
Nhưng trong trường hợp này, Hàn Phi vậy mà lại thực sự có thể làm cho gương vỡ lại lành, gắn kết gia đình lại với nhau.
Hàn Phi là một đứa trẻ mồ côi, chưa bao giờ trải qua sự ấm áp của gia đình, lúc đầu hắn nỗ lực chỉ vì để không bị bạn gái giết hại, nhưng bất tri bất giác, hắn cũng từ từ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Ví dụ như khi màn đêm buông xuống, đối với hắn, nhà giống như một bến cảng, luôn có thể khiến hắn ngủ yên giấc.
Ánh đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu sáng con đường phía trước của mấy người, Hàn Phi cõng Phó Thiên đã ngủ say trên lưng đi phía trước, bóng lưng hắn thật ấm áp và đáng tin cậy.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của người vợ đối với bạn giảm đi một điểm, tích lũy giảm sáu điểm!"
Không biết có phải bởi vì Hàn Phi tìm được Phó Sinh hay không, ở sâu trong nội tâm người vợ đối với hắn lại giảm đi một điểm.
Trong tất cả những người phụ nữ, vợ là người duy nhất đã giúp đỡ Hàn Phi, cô rất hận Phó Nghĩa, muốn giết chết anh ta, nhưng cô lại muốn duy trì gia đình, lúc này trong lòng cô đang vô cùng mâu thuẫn.
Những người phụ nữ liên quan đến Phó Nghĩa, tình yêu của họ dành cho anh ta thực ra không giống nhau.
Người vợ là tình yêu chồng và gia đình, Đỗ Xu là yêu thích món đồ chơi, Lý Quả Nhi là yêu thích năng lực và tài hoa của Phó Nghĩa, nữ netizen thì lại muốn tìm kiếm tình cha con còn thiếu ở anh ta.
Tình yêu có muôn hình vạn trạng, mỗi “cách chết” tương ứng cũng hoàn toàn không giống nhau.
Về đến nhà, Phó Sinh xách cặp lại nhốt mình trong phòng, Hàn Phi cũng không nói gì nhiều, hôm nay quan hệ giữa hai bố con đã tốt lên rất nhiều.
Đặt Phó Thiên lên giường trong phòng ngủ, Hàn Phi và người vợ đợi cậu bé ngủ say rồi mới rời đi.
Tắm rửa, thay quần áo, Hàn Phi cũng bận cả một ngày, hơi chút mệt mỏi rồi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hàn Phi bước ra khỏi phòng tắm, hắn bất ngờ thấy người vợ đang ngồi trên ghế sô pha với bộ quần áo của mình.
Thần kinh căng thẳng ngay lập tức, Hàn Phi cẩn thận nhớ lại rằng quần áo của mình không hề có dính nước hoa của phụ nữ khác, cũng không có dấu son môi hay những thứ tương tự.
“Còn chưa ngủ sao?” Hàn Phi đi về phía phòng ngủ, khi đi ngang qua người vợ, người vợ đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
"Có phải anh có chuyện gì không nói với em không?"
"Không."
"Vậy thì tại sao áo của anh lại..." Người vợ cầm áo của Hàn Phi đi tới: "Trên ngực và viền cổ áo sơ mi có vết máu, tay áo cũng có vết máu, cũng không cho em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây của anh."
“Trời hanh khô quá, chảy máu mũi thôi.” Hàn Phi không dừng lại: “Thực sự có chuyện anh sẽ nói với em, dù sao em cũng là người thân mà.”
Vào phòng ngủ, Hàn Phi lấy chăn nệm trong tủ ra trải trên mặt đất, thể lực cũng không có suy giảm đáng kể, nhưng sau khi vận động vất vả sẽ cảm thấy hơi choáng váng, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Hàn Phi đắp chăn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, khi hận ý của người vợ dành cho hắn dần yếu đi, sự đề phòng của hắn cũng đã giảm dần.
Trong đêm khuya thanh vắng, Hàn Phi mơ hồ nghe thấy trong giấc ngủ có một người phụ nữ nói gì đó với mình, nhưng hắn không thể nghe rõ.
Sau một giấc ngủ say, Hàn Phi bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, hắn phát hiện mình đã ngủ li bì.
Hàn Phi bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người vợ đang bận rộn, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
“Em vất vả rồi.” Hàn Phi nhớ lại tình tiết trong bộ phim truyền hình, người vợ trẻ đức hạnh mặc tạp dề đang nấu bữa sáng, ánh mắt ở trên người cô, lúc này hắn nên đi tới rồi ôm lấy đối phương từ phía sau, sau đó trao cho nhau một nụ hôn chào buổi sáng.
Không khí rất thích hợp, nhưng hiện thực nếu hắn thật sự làm như vậy, có lẽ sẽ bị chém chết. Bất kể là ở trong thế giới ký ức điện thờ hay trong thế giới tầng sâu.
"Phim đều là lừa người thôi."
Hàn Phi vừa ngồi vào chỗ, cánh cửa tầng hai liền mở ra, Phó Sinh xách cặp đi ra ngoài.
“Chờ một chút, mẹ có chuẩn bị bữa sáng cho con, trên đường đi nhớ ăn.” Người vợ chạy ra khỏi bếp, lấy hộp cơm mình đã làm ra.
Nhìn lướt qua hộp cơm, Phó Sinh ngập ngừng một chút, rồi cầm nó lên, sau đó bước ra khỏi nhà.
Thấy Phó Sinh bằng lòng mang hộp cơm mình làm, người vợ vô cùng vui vẻ, là một người mẹ kế, cô ấy thực sự đã rất nỗ lực để được Phó Sinh chấp thuận, bù đắp cho một số hiểu lầm trong quá khứ.
"Phó Nghĩa là một tên khốn, có đức hạnh và bản lĩnh gì, mà gặp một người phụ nữ tốt như vậy."
Hàn Phi rất xúc động, vội vàng ăn sáng xong xách cặp tài liệu rời đi.
Hận ý của tất cả các bạn gái đều ngày một giảm đi, cuộc sống ngày một tốt hơn nhưng cơ thể Hàn Phi lại xấu đi.
Khi đến công ty, Hàn Phi đã chủ động liên lạc với các bộ phận khác để kiểm tra tiến độ công việc của từng cấp dưới nhằm hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ.
“Công ty không cho chúng ta quá nhiều thời gian, game tình yêu kinh dị này phải làm ra càng sớm càng tốt!” Hàn Phi biết Đỗ Xu sẽ nhắm vào mình, để không ảnh hưởng đến tiến độ trò chơi, hắn chỉ có thể đua với thời gian.
"Các bạn không phấn đấu vì công ty, game này gần như là chúng ta sản xuất độc lập, hoa hồng của công ty có hạn, các bạn bây giờ là đang nỗ lực vì chính mình! Các bạn chiến đấu vì ngôi nhà lớn và tương lai của chính mình!"
"Các bạn cũng biết, bản thân tôi rất không thích việc tăng ca, nhưng theo độ hot của game này hiện tại, nhất định sẽ có những kẻ bắt chước chúng ta, các bạn cũng không muốn sự nỗ lực của mình bị đánh cắp, đúng không?"
"Chỉ cần chúng ta có thể thu hoạch được thị trường trước, hưởng được hoa hồng của người đi đầu, vậy mỗi người chúng ta đều có thể nhận được một khoản tiền lớn."
"Hãy nghĩ về nó, chúng ta hiện tại thực sự không phải là đang làm việc, mà là đang in tiền."
Hàn Phi lấy dữ liệu do bộ phận vận hành tuyên truyền đưa ra, game mà bọn họ làm đã tạo nên một làn sóng trong lĩnh vực 18+, chỉ cần nghĩ đến cốt truyện của game này thôi đã cảm thấy vô cùng phấn khích, rất nhiều người chơi cũng bắt đầu quảng bá và tuyên truyền tự phát trên các diễn đàn.
Âm nhạc, cốt truyện, hình ảnh và thiết kế nhân vật đều là hàng đầu, giờ đây Hàn Phi thậm chí còn nảy ra ý tưởng biến trò chơi này thành thật sau khi trở về hiện thực, ý tưởng biến trò chơi này thành thật, có lẽ có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ.
"Đến lúc đó mình sẽ kéo Bạch Hiển và Hoàng Doanh góp cổ phần."
Là người hoạch định chính sách của nhóm, sau khi lên kế hoạch xong, Hàn Phi trở thành người nhàn nhã nhất.
Hắn không biết nhiều về chi tiết sản xuất trò chơi cụ thể, cũng không dám tùy tiện can thiệp, thâm tâm cảm thấy mình chỉ là một đồ tể nửa đêm trong thế giới tầng sâu mà thôi.
"Tôi ra ngoài giúp mọi người kéo một số khoản đầu tư về, những ngày này mọi người tuyệt đối không được buông lỏng."
Sau khi động viên các nhân viên, Hàn Phi lại tìm gặp Triệu Thiến, lấy lý do hoàn thiện âm nhạc cho game, rời khỏi công ty.
Hàn Phi không biết cơ thể của mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa, có một số việc phải làm càng sớm càng tốt.
Trên tầng hai của nhà hàng Kim Mậu, Hàn Phi gọi cho Ngô Sơn, hắn muốn gặp Tường Vi.
Khoảng nửa giờ sau, một người đàn ông tuấn tú tóc dài dẫn theo bốn người vào phòng riêng, tất cả bọn họ đều là người chơi.
“Hàn Phi, lại gặp nhau rồi.” Ngô Sơn tươi cười chào hỏi Hàn Phi, những người còn lại mặt đều nghiêm túc, đối với hắn không có bao nhiêu nhiệt tình.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi Tường Vi ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi, có thể thấy họ tôn trọng anh ta từ tận đáy lòng.
“Có lẽ các anh cũng đã cảm thấy rồi, gần đây thành phố này càng về đêm càng hỗn loạn.” Hàn Phi rót cho mình một cốc nước, tiến trình dị hóa của thế giới có liên quan đến trạng thái của Phó Sinh, cậu ấy chính là người tiếp cận gần nhất với chân tướng của thế giới.
"Làm sao? Cậu cảm thấy áp lực, quyết định gia nhập với chúng tôi à?" Một người chơi nữ bên trái Tường Vi vô cùng khinh thường Hàn Phi, cô ta là trợ thủ của anh ta, trước đây từng nhận được tin nhắn của Đại Ngư, biết Hàn Phi có bảy người vợ, bám váy đàn bà để tồn tại trên thế giới này. Bất kì một người phụ nữ bình thường nào, đều sẽ không giữ thể diện cho một người đàn ông như vậy.
“Áp lực quả thực càng ngày càng lớn rồi, có điều tôi vẫn không chuẩn bị gia nhập với các anh.” Hàn Phi đùa nghịch tách trà: “Người anh em của tôi sau khi gia nhập với các anh còn chưa đầy hai tiếng đã mất tích rồi, các anh không định quỵt món nợ này luôn đấy chứ?"
“Huynh đệ của cậu mất tích, người của chúng tôi cũng vẫn chưa tìm thấy.” Người chơi nữ muốn nói gì đó, nhưng bị Tường Vi ngăn lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Hàn Phi rất lâu, mới hỏi một câu không giải thích được: "Ngày đó người ở bên ngoài phòng đạo cụ là cậu đúng không? Sau đó cũng là cậu cứu phóng viên giải trí đó?"
“Đúng vậy.” Hàn Phi biết Tường Vi đang hỏi gì: “Tôi còn nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Hạ Y Lan, biết anh đang điều tra về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
Đôi mắt của Tường Vi rõ ràng đã thay đổi, hình như đã có sát ý.
“Đừng căng thẳng, tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh.” Hàn Phi đặt tách trà xuống, ẩn ý nói: “Thật ra chúng ta là đến từ cùng một chỗ, từ nhỏ đã gánh một con số."
Hàn Phi nói xong lời này, Tường Vi đột nhiên đứng dậy nói với những người chơi xung quanh: "Mấy người đi ra ngoài trước đi."
Những người chơi đó coi Tường Vi là trụ cột, cũng không hỏi gì, liền đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi đóng cửa lại, khi Tường Vi quay trở lại bàn ăn lần nữa, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Có những thứ biết càng nhiều, chết càng nhanh, đạo lý đơn giản như vậy, không phải là cậu không hiểu đấy chứ?"
“Đây là lời đe dọa đáng yêu nhất mà tôi từng nghe.” Hàn Phi cầm đũa lên, vung tay ném một cái, ba mươi điểm thể lực đột nhiên bộc phát, chiếc đũa gỗ sượt qua tóc Tường Vi, xuyên thẳng qua khe cửa.
Nếu như Hàn Phi chỉ lệch chút nữa, hoặc là hắn nhằm thẳng vào mắt của anh ta, thì hiện tại anh ta có thể đã là một cái xác chết rồi.
"Quên không nói với anh, thuộc tính chủ lực của tôi là trí tuệ."
Hàn Phi tựa hồ như đã làm một chuyện rất tầm thường, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Nhìn thấy vài sợi tóc gãy rơi trên bàn, đồng tử của Tường Vi co rút lại, không ngờ Hàn Phi nói động thủ là liền động thủ, vừa rồi anh ta thực sự đã cảm thấy mình đi lướt qua tử thần.
"Cậu đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Tôi là muốn cứu anh, đứng đằng sau bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó là Vĩnh Sinh Pharmaceutical, anh cho rằng anh và trang web Chân Lý Tất Nhiên kia có thể chống lại được nó hay sao? Đom đóm mà cũng dám so với trăng sáng à?" Hàn Phi như nghe được một câu chuyện cười, sự khinh thường và miệt thị trong mắt ấy, khiến Tường Vi cảm thấy rất khó chịu.
“Những chuyện này không cần cậu lo lắng.” Tường Vi nhìn chằm chằm Hàn Phi: “Nếu như cậu không muốn gia nhập chúng tôi thì thôi, mọi người nước giếng không phạm nước sông.”
"Hiện tại không phải là tôi muốn gia nhập các anh, mà là tôi cho anh một cơ hội gia nhập chúng tôi."
"Chúng tôi? Xung quanh cậu còn có những người chơi khác giống như cậu sao?" Tường Vi rất ghét sự tự tin mà Hàn Phi biểu hiện ra, đối phương dường như nắm được chân tướng mà hắn luôn muốn làm rõ.
"Anh hiện tại không có tư cách được biết, anh chỉ biết một chuyện, tôi có thể dẫn các anh rời đi bất cứ bản đồ ẩn nào trong game, trong hiện thực tôi có thể khiến cảnh sát cả Tân Hỗ hợp tác hành động cùng tôi." Hàn Phi mỉm cười, thoạt nhìn chính là nhân vật chồng chất mánh khóe: "Bất kể là Vĩnh Sinh Pharmaceutical, hay là Deep Space Technology, tổng công ty của bọn họ đều ở Tân Hỗ."
Không nói gì thêm, Hàn Phi đứng dậy đi tới cửa phòng riêng: "Muốn biết chân tướng, trước tiên phải chứng minh được giá trị của mình. Cửa đột phá của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nằm ở một người phụ nữ tên Đỗ Xu, ở thành phố này phàm là những công việc kinh doanh kiếm được nhiều tiền, đằng sau đều có bóng dáng gia tộc bọn họ."
“Cậu muốn tôi và những người chơi khác giúp cậu tìm được cô ta?” Tường Vi hiển nhiên không đoán được Hàn Phi đang thực sự nghĩ gì.
"Tìm được chỉ là bước đầu tiên, cắt đứt mối liên hệ của cô ta với bệnh viện mới là điều quan trọng nhất." Hàn Phi mở cửa phòng ra: "Tôi cho anh thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, tôi chờ câu trả lời từ anh."
Sau khi Hàn Phi đi, Tường Vi cẩn thận nhớ lại lời nói của hắn: "Cắt đứt mối liên hệ của cô ta với bệnh viện? Hàn Phi là muốn chúng ta bắt cô ta đến chỗ khác?"
Nhìn thì có vẻ là một người đàn ông nho nhã lịch sự, vừa mở miệng liền muốn bắt cóc người phụ nữ quyền lực nhất thành phố, điều này khiến Tường Vi hơi bị kinh ngạc.