“Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?” Ngô Sơn và những người chơi khác thấy Hàn Phi đi, toàn bộ đều chạy vào phòng riêng.
Lúc này bên trong phòng chỉ có một mình Tường Vi đang ngồi ở bàn, sắc mặt anh ta trông rất tệ.
“Hàn Phi không muốn gia nhập cùng chúng ta à?” Ngô Sơn không ngốc, nhìn sắc mặt của Tường Vi tái nhợt, biết chắc chắn là đã không được rồi.
“Vấn đề bây giờ không phải là liệu cậu ta có muốn gia nhập cùng chúng ta hay không.” Tường Vi liếc nhìn chiếc đũa đâm xuyên qua cửa: “Sau này mọi người hãy cẩn thận một chút khi tiếp xúc với cậu ta.”
"Người đó rất nguy hiểm à? Anh ta không phải là ngôi sao hạng ba hay sao?" Nữ trợ thủ không thích người đa tình: "Nếu không phải là do anh ta dựa vào bảy bà vợ, e rằng đêm đầu tiên cũng không sống sót nổi."
Khẽ lắc đầu, Tường Vi không tiết lộ nội tình của Hàn Phi cho người khác, có một số chuyện không thể nói với người ngoài, chẳng hạn như mỗi đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện đều có một con số, còn có mối liên hệ giữa Vĩnh Sinh Pharmaceutical và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Tất cả những thứ này đều là cơ mật, một khi nó bị rò rỉ, rất dễ trở thành mục tiêu của Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
Trước khi nắm được những bằng chứng quan trọng nhất, không ai dám khiêu khích một tên khổng lồ như vậy.
“Tóm lại, chỉ cần mọi người đừng có bất kỳ liên hệ nào với cậu ta là được.” Tường Vi cầm thực đơn lên xem: “Chuyện về quỷ mọi người điều tra thế nào rồi?”
"Trong Starry Sky Art Hotel nhất định có ấn chứa quỷ giết người, cứ đến mỗi đêm, cách rất xa đều có thể nhìn thấy bóng quỷ trong khách sạn, bọn chúng đang tái hiện lại đêm thảm sát đó." Ngô Sơn cũng ngồi bên cạnh bàn ăn, anh ta trầm tư một lát, sau đó nói tiếp: "Sau khi Đại Ngư, Ông Chủ và Thẩm Lạc mất tích, bác sĩ thú y cũng mất liên lạc với tôi."
"Anh ta phụ trách khu vực nào?"
"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, trước đây anh ấy đều trò chuyện với tôi mỗi tối, nhưng từ tối hôm qua, điện thoại của anh ấy không thể gọi được, tôi và người của đồn cảnh sát viện cớ vào bệnh viện, cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào."
“Ban ngày phải đối phó với người, ban đêm lại phải cẩn thận với đám quỷ càng ngày càng manh động...” Tường Vi nhắm mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tất cả các vụ giết người xảy ra trong thành phố đều xoay quanh bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nơi cuối cùng xuất hiện của một số lượng lớn những người mất tích cũng vừa hay xung quanh khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, xem ra tất cả mọi chuyện đều liên quan đến bệnh viện đó. Theo thời gian mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi, thông báo cho tất cả những người khác đi, chuyển một nửa số người, theo dõi chặt chẽ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo."
"Bên phía công viên không quản nữa sao? Chúng ta không phải còn tìm đường trở về à?" Một người đàn ông đầu trọc bên cạnh Ngô Sơn lên tiếng, anh ta mặc một chiếc áo khoác rất đơn giản, tay đầy vết chai, ánh mắt độc ác hung dữ: "Chúng ta đã bị mất rất nhiều thời gian ở cái nơi rách nát này rồi, bây giờ tôi vẫn level 18. Nếu còn không rời đi, chúng ta có thể sẽ bị những người chơi hàng đầu khác ném ra khỏi bảng xếp hạng top đầu mất."
“Tù Nhân, những lời tôi nói tiếp theo đây tôi chỉ nói một lần.” Tường Vi đặt thực đơn xuống, hai tay chống cằm nhìn người đàn ông đầu trọc: “Nếu như anh đã nhận tiền từ ông chủ, vậy thì phải nghe lời, trò chơi này rất ấm áp, nhưng cũng rất tàn khốc, nếu chết đi, thì chẳng còn gì cả."
Tù Nhân là người chơi có level cao nhất sau Tường Vi, anh ta có chút không phục Tường Vi .
“Mọi người còn có chuyện gì khác để báo cáo không?” Tường Vi nhìn nữ trợ thủ và người chơi nam cuối cùng.
“Gần đây tôi đã phát hiện ra một số chuyện rất kì lạ.” Người chơi nam có nước da trắng bệch, trông có vẻ rất gầy yếu.
"Có chuyện gì vậy?"
“Nhìn cánh tay của tôi.” Người chơi nam gầy yếu xắn tay áo lên, lộ ra những vết sẹo chi chít: “Mọi người cũng đều biết, tôi có khuynh hướng ngược đãi bản thân, có lúc sẽ không kiềm chế được. Trong game《Cuộc sống hoàn hảo》, bất kể làm ra vết thương xấu xí đến bao nhiêu, chỉ cần lượng máu được duy trì trong giới hạn an toàn, vết thương sẽ lành lại sau một thời gian mà không để lại sẹo. Nhưng quy tắc của bản đồ ẩn có vẻ khác với 《Cuộc sống hoàn hảo》, ở đây giống như là một hiện thực khác, một hiện thực tồn tại quỷ và quái vật, cũng như tất cả mọi người đều là những tên điên."
Người chơi nam gầy yếu vừa thở hổn hển vừa nói, đưa tay ấn lên vết thương đóng vảy, nhìn máu từ đó chảy ra, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc: "Thật tốt, ở đây sẽ không có ai quản tôi."
Người chơi nam này và người chơi nam đầu trọc là hai thái cực, một người muốn ở lại, một người nóng lòng muốn rời đi.
“Cậu đúng là một tên biến thái, mau cút đi.” Tù nhân đầu trọc đá người đàn ông gầy yếu xuống đất: “Ông chủ cũng không biết kiếm đâu ra những tên điên như các người nữa."
"Cho dù A Trùng có biến thái đến đâu, thiên phú cũng là người giỏi nhất trong số chúng ta, không có cậu ấy, có lẽ anh sẽ không thể sống sót qua đêm đầu tiên đâu." Trợ thủ nữ của Tường Vi dìu người đàn ông gầy yếu đứng dậy, cô ấy không thích những người chống đối lại Tường Vi.
“Đừng đấu đá nội bộ.” Tường Vi căn bản không hề ngoảnh đầu nhìn lại những người chơi khác: “A Trùng, ngồi xuống rồi hãy nói.”
“Được, được.” Người đàn ông gầy yếu được gọi là A Trùng cũng không tức giận, anh ta có một loại khát vọng biến thái với đau đớn, không biết là do thần kinh có vấn đề, hay là trước đây chịu phải đả kích gì: "Qua mấy ngày lục soát, hiện tại ngoại trừ quỷ thông thường, quỷ giết người và đại quỷ ra, tôi lại phát hiện ra một loại quỷ mới."
A Trùng rất phấn khích nói: "Khi con quỷ đó xuất hiện sẽ bao trùm cả một vùng, trên cơ thể phát ra hận ý sắc bén như dao, cô ta dường như đang tìm kiếm ai đó, cứ lang thang trên các con phố vào đêm tối, tìm kiếm hết tòa nhà này đến tòa nhà khác."
"Cậu gặp nó ở đâu?"
"Cô ta dường như đang di chuyển về phía trung tâm thành phố, chắc vài ngày nữa là sẽ xuất hiện ở đây, tôi đã ghi chép lại hành tung của cô ta rồi, con quỷ đặc biệt này nếu như chúng ta gặp phải, thì có lẽ mọi người thậm chí đến cơ hội chạy trốn cũng sẽ không có." A Trùng hỏi người phục vụ mang giấy bút đến, rồi vẽ một đường thẳng nguệch ngoạc trên đó: "Cô ta đã đi qua trường trung học tư thục ở Độc Sơn, di chuyển dọc theo tuyến xe buýt số 24, mỗi khi đến một ngã tư đều sẽ dừng lại."
“Thế làm sao anh biết cô ấy đang tìm người?” Ngô Sơn hơi chút nghi hoặc.
“Bởi vì cô ta liên tục lẩm bẩm một cái tên, tôi ở quá xa, không thể nghe rõ.” A Trùng đặt tuyến đường đã vẽ ra trước mặt Tường Vi: “Giả sử cứ mỗi ngã tư cô ta dừng lại một đêm, thì ba ngày nữa cô ta sẽ xuất hiện ở công ty của Hàn Phi, năm ngày nữa, sẽ đi vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, điều trùng hợp là, Hàn Phi hiện tại đang sống ở đó với một trong những người vợ."
"Có lẽ không phải là trùng hợp." Tường Vi nghĩ về lời Hàn Phi vừa nói: "Tạm thời dừng hoạt động ở các khu vực khác, trọng điểm tập trung vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ. Chúng ta vẫn như trước, gặp phải quỷ thông thường sẽ thử tiếp xúc, gặp phải quỷ giết người và đại quỷ lập tức giải tán chạy thoát, có thể chạy trốn được người nào hay người ấy."
“Quỷ mới xuất hiện này không cần quản sao?” Trong lời nói của Ngô Sơn có một chút lo lắng, lệ quỷ mà A Trùng mới phát hiện đang di chuyển về phía chung cư nơi Hàn Phi ở, rất có khả năng sẽ lẻn vào phòng của hắn lúc nửa đêm.
"Hiện tại chúng ta không có năng lực đối phó với quỷ, ngoại trừ A Trùng ra, ai gặp phải thứ này đều chắc chắn sẽ chết, cho dù cậu có muốn quản, thì dùng cái gì để quản?" Tường Vi nhắm mắt lại, trong đầu lại đang suy nghĩ về chuyện khác.
Hàn Phi muốn kiểm tra năng lực của Tường Vi, anh ta cũng muốn xem thực lực của hắn.
"Nếu như cậu ta thực sự lợi hại như lời nói, có lẽ sẽ không nên bị lệ quỷ giết chết, mình sẽ tâm phục khẩu phục, có thể cân nhắc gia nhập cùng cậu ta; giả sử cậu ta thực sự bị lệ quỷ giết chết, vậy vừa hay có thể chứng minh rằng cậu ta đang nói dối, mình đương nhiên là không cần phải hợp tác."
Vài người chơi lại bắt đầu thảo luận về một số chuyện trong phòng, bọn họ không biết rằng sau khi Hàn Phi xuống tầng, lại đi tới đi lui. Hắn ở ngoài cửa, với sự trợ giúp của ngũ quan vượt xa người thường, đại khái đã nghe được những gì các người chơi đang thảo luận.
"Thiên phú của A Trùng đó có chút đặc biệt, cần phải chú ý riêng, nghe anh ta miêu tả như vậy, là có một hận ý đang đi về hướng nhà mình.
Trong lòng Hàn Phi có chút bất an, lúc hắn làm game lại thêm hai nữ quỷ nữa, lúc đó hắn không hề nghĩ ngợi gì nhiều.
"Xem ra trong thế giới vô hình bí ẩn có rất nhiều chuyện đều đã định sẵn rồi."
Sau khi các người chơi họp xong, Hàn Phi cũng bỏ đi, hắn định dùng thời gian này để tìm cách nâng cao level.
Hành hiệp trượng nghĩa cũng không phải là chuyện dễ dàng, người bình thường thỉnh thoảng gặp được một chuyện cũng đã rất khó rồi.
"Nếu Thẩm Lạc ở đây thì tốt rồi, chỉ cần đặt anh ta ở nơi có nhiều người, chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, nhưng đây cũng là đùa với lửa, không cẩn thận thì sẽ là tự thiêu mình."
Hàn Phi đến khu phố hỗn loạn nhất thành phố dựa theo thông tin mà hắn đã tìm kiếm mấy ngày trước.
Hắn mặc âu phục, đi giày da sáng bóng, không hòa hợp chút nào với cái khu phố bẩn thỉu và lộn xộn này.
"Đúng là một bảo địa."
Chưa đi được bao xa, Hàn Phi nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh trung học tư thục, bị mấy tên côn đồ chặn dưới chân cầu.
Cậu bé có mái tóc màu vàng, cánh tay bị băng bó, nước mắt khắp mặt.
“Nhìn quen quen, đứa nhỏ này không phải là thiếu niên đua xe bắt nạt Phó Sinh đêm đó hay sao? Tay nó cũng là mình làm gãy mà.” Hàn Phi chuyển động cánh tay, chậm rãi đi tới.
Mấy tên côn đồ đó đẩy tóc vàng xuống đất, tên cầm đầu còn cười cợt hỏi tóc vàng, có muốn lấy lại xe máy của mình không.
Tóc vàng gật đầu lia lịa, đổi lấy là một cú đấm và đá.
Chờ mấy tên côn đồ sắp đánh xong, chuẩn bị bỏ đi, Hàn Phi mới đi tới.
Hắn nửa cười nửa không nhìn tóc vàng đang nằm bệt trên đất, nhẹ giọng hỏi: "Có cần trợ giúp không?"
Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, cơ thể tóc vàng run lên, cậu ta hoàn toàn không biết hắn muốn làm cái gì, hơn nữa người ta đã đánh xong chuẩn bị bỏ đi rồi, bây giờ mới đến thì có tác dụng gì.
"Đừng có nhiều chuyện, chúng tôi chỉ mượn xe máy của nó chơi vài ngày thôi."
"Các cậu đây không gọi là mượn, mà là cướp! Trả lại xe máy cho cậu ấy." Hàn Phi ngôn từ chính nghĩa, không chỉ có mấy tên côn đồ nhíu mày, mà tóc vàng từng bị hắn đánh cũng choáng luôn.
“Não anh có vấn đề à?” Một tên côn đồ lao về phía Hàn Phi, nhưng trong mắt hắn động tác của nó thực sự quá chậm.
Đánh mạnh vào bụng tên côn đồ, khi nó ngã xuống, Hàn Phi nhân tiện cởi áo khoác âu phục ra, gấp lại ngay ngắn rồi để sang một bên.
"Lên hết đi, tao đang rất vội."
Để tránh cho tên côn đồ bị thương nặng không thể xuống giường di chuyển, Hàn Phi đã rất nương tay.
Điều hắn cần là sự phát triển bền vững, hôm nay đánh đám nhóc con này xong, để cho chúng nó nghỉ ngơi một đêm, chờ đến đêm thứ hai chúng nó ra ngoài làm xằng làm bậy, lại tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa.
Từ trên người một tên côn đồ đạt được hai thậm chí ba phần thưởng kinh nghiệm, cái này được gọi là tuần hoàn lợi dụng.
Những ngày này Hàn Phi phải quanh quẩn giữa bảy người phụ nữ, phải luôn cẩn thận, hắn trút hết hận thù đối với Phó Nghĩa ra ngoài.
Mười phút sau, những người vẫn còn đứng gần ở hầm cầu, chỉ còn lại mỗi Hàn Phi.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hành hiệp trượng nghĩa thành công, giải cứu học sinh cấp ba bỏ học bị đánh, nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm."
Sau khi nghe được hệ thống nhắc nhở, Hàn Phi đi tới trước mặt tóc vàng: "Đừng giả chết, đứng dậy đi."
Tóc vàng đang nằm trên mặt đất, rùng mình sợ hãi khi thấy Hàn Phi đến.
Đám côn đồ kia đánh thì chỉ bị thương ngoài da, nhưng người đàn ông trước mặt này thì trực tiếp đánh gãy tay luôn, khiến cậu ta đến xe cũng không thể điều khiển.
Cũng chính vì không chịu được nỗi tức giận này nên cậu ta mới chạy đến đây nhờ người dạy cho Phó Sinh và Hàn Phi một bài học.
“Xin lỗi, cháu sai rồi.” Giọng nói tóc vàng như muốn khóc, vừa nhìn thấy Hàn Phi, lập tức có linh cảm không tốt.
"Cậu sợ cái gì? Tôi vừa mới cứu cậu, cậu nên nói cảm ơn mới đúng chứ." Hàn Phi nói xong liền tháo chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay ra, tự mình đeo cho tóc vàng.
“Đây, đây… làm… làm gì thế này?” Tóc vàng nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng vô cùng bắt mắt trên cổ tay, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Cậu hãy đứng lên đi đã.” Hàn Phi đỡ tóc vàng đứng lên, nhét cặp sách vào tay tóc vàng, lấy ra 5.000 tệ nhét vào túi áo đồng phục học sinh của nó: “Không được kéo hết khóa lên, để lộ một phần ba tiền ra ngoài, đúng, chính là như thế."
Hàn Phi rất hài lòng với sự phối hợp của tóc vàng: "Bây giờ cậu có thể đi đến nơi nguy hiểm nhất và hỗn loạn nhất trong khu này lượn lờ rồi."
“Bây giờ?” Tóc vàng nhìn bộ dạng của mình, một tay thì bị thương, một tay kia lại xắn tay áo lên, phô trương đeo chiếc đồng hồ cao cấp, còn tiền trong túi áo đồng phục thì sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi.
Nhìn thế nào cũng đều là một con cừu lớn béo ú, chưa vội nói đến những tên trộm vặt hay tên cướp chuyên nghiệp, ngay cả những người bình thường tâm có tà niệm nhìn thấy cậu ta cũng sẽ có suy nghĩ lệch lạc.
“Thế này không hay lắm đâu.” Tóc vàng không dám hành động bừa bãi.
"Tôi làm cánh tay cậu bị thương, số tiền này đều là đền cho cậu, được rồi, nhanh làm như lời tôi nói đi." Hàn Phi từ xa theo sát tóc vàng, nhìn nó đi vào những con ngõ phía sau vắng vẻ u ám, chỉ cần có người dám ra tay với nó, hắn sẽ lập tức xông ra hành hiệp trượng nghĩa.
Sau khi trải qua bốn lượt bị cướp bóc, ăn trộm và uy hiếp, tâm lý phòng bị của tóc vàng sắp sụp đổ rồi, nhưng cậu ta không dám dừng lại, bởi vì Hàn Phi đang theo sát sau lưng, nhìn chằm chằm vào mình như một con sư tử đang săn mồi.
Khi bị cướp lần thứ năm, tóc vàng bắt đầu nháy mắt ra hiệu với kẻ xấu, dùng khẩu hình môi nhắc nhở đối phương, hy vọng đối phương có thể cứu mình.
Nhưng những kẻ xấu đó làm sao có thể quan tâm đến cảm xúc của cậu ta, bọn chúng đẩy tóc vàng đang bị thương ngã xuống, cầm những thứ mà chúng vừa giật được chuẩn bị bỏ đi, nhưng Hàn Phi lại tình cờ xuất hiện.
Đánh cướp dữ dội, lấy lại những món đồ đã mất, sau đó Hàn Phi lại cẩn thận đưa những thứ đồ đó lại cho tóc vàng.
"Tôi đã cứu cậu nhiều lần như vậy, mà cậu còn muốn làm phản đi theo địch? Đây có phải là không tôn trọng tôi rồi không?"
Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, vai tóc vàng bất giác bắt đầu run lên.
Hôm nay cậu ta coi như đã gặp được hiểm ác của xã hội rồi, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời, cậu ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không bao giờ bỏ tiết đi làm một tên côn đồ nữa.