"Cháu... muốn về nhà rồi, cháu còn chưa làm xong bài tập, người nhà cũng vẫn luôn đi tìm cháu." Sau khi gặp Hàn Phi, tóc vàng như nhìn thấy ánh sáng, bóng tối trong lòng cũng được xóa bỏ hoàn toàn, bây giờ cậu ta chỉ muốn học hành chăm chỉ, thành thạo một nghề thủ công nào đó, sau đó trốn khỏi thành phố này, không bao giờ quay trở lại nữa.
Hàn Phi khác với những kẻ xấu đã ức hiếp tóc vàng, hắn là một người có tinh thần chính nghĩa rất cao, ai cũng có thể thấy điều này, nhưng tinh thần chính nghĩa quá mức dường như đã đi vào một thái cực khác.
"Bây giờ muốn về nhà rồi? Bây giờ muốn chăm chỉ học tập rồi?" Hàn Phi nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy hối hận của tóc vàng: "Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cậu có thể có chuyển biến lớn như vậy, tôi cũng coi như đã làm được một chuyện tốt."
“Vậy cháu đã đi được chưa?” Tóc vàng nhìn Hàn Phi đầy mong đợi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hắn, lại nhanh chóng tránh đi.
Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng lâu, một là ánh mặt trời giữa trưa, hai là ánh mắt đầy tinh thần chính nghĩa của Hàn Phi.
"Cậu có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng những đứa trẻ mất phương hướng trong thành phố phồn hoa như cậu chắc chắn vẫn còn rất nhiều, tôi nhớ khi các cậu bắt nạt Phó Sinh, có một nhóm đông tụ tập lại với nhau, tôi cảm thấy bạn bè của cậu cũng cần được cứu chuộc.” Hàn Phi đỡ tóc vàng dậy.
Thấy Hàn Phi đột nhiên dịu dàng hơn, tóc vàng tự nhiên nổi da gà: "Hay là, để cháu gọi chúng nó đến đây?"
“Cũng được, chờ bọn chúng tới, cậu liền có thể đi được.” Trong lòng Hàn Phi cũng cảm thấy khá thành công, hắn có thể giúp những đứa trẻ sa ngã này đi đúng hướng trở lại.
"Nếu bọn chúng không đến thì sao..." Tóc vàng biết sự kinh khủng của người lớn, so với chuyện này, vẫn là môi trường học đường trong lành hơn, cậu ta quyết định sau này sẽ không học người ta đi làm côn đồ lưu manh xã hội nữa.
“Trước khi bọn chúng tới, cậu cứ tiếp tục ở đây đi dạo, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Phi cười cười, hắn nhìn điểm kinh nghiệm tăng lên, rất hài lòng.
Danh hiệu hành hiệp trượng nghĩa với hắn có độ tương thích rất cao, kinh nghiệm mà mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa không nhiều lắm, không thể so với nhiệm vụ rank F, nhưng Hàn Phi lại không khống chế được số lần hành hiệp trượng nghĩa nhiều lên.
Nói đúng ra hắn cũng không làm điều gì quá đáng, vừa không ép những kẻ xấu kia đi trộm cướp tóc vàng, cũng không làm hại những người qua đường vô tội, ngược lại còn duy trì trật tự công cộng của thành phố.
Trong thế giới của Gương Thần, ông chủ của trung tâm thương mại đã lợi dụng lòng tham của mọi người, biến giếng ước nguyện thành giếng nguyền rủa của không thể nhắc đến.
Hàn Phi với tư cách là ông chủ mới của trung tâm thương mại, hắn cũng cùng là lợi dụng lòng tham của mọi người, biến những kẻ xấu đó thành kinh nghiệm thăng cấp của chính mình.
Khi mặt trời sắp lặn, Hàn Phi lại gọi tóc vàng ra ngõ sau, hành hiệp trượng nghĩa cả ngày, khiến kinh nghiệm của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.
Nếu không có gì khác, hắn sẽ có thể tăng lên level 20 vào ngày mai.
Trong game 《Cuộc sống hoàn hảo》, mỗi mười level là một ngưỡng, Hàn Phi cũng vô cùng mong chờ những thứ mới mẻ mở khóa sau level 20.
"Cậu kết bạn kiểu gì vậy? Gọi bao nhiêu cuộc như vậy, một người đến thay thế cũng không có." Hàn Phi lấy lại đồng hồ trên cổ tay tóc vàng và tiền nhét lại vào túi của mình: "Tôi đã biết chỗ ở của cậu rồi, còn có số điện thoại của cậu cùng với vị trí trường học của cậu nữa, ngày mai cậu hãy tiếp tục đến đây giúp đỡ nhé."
Hàn Phi nói xong, từ trong túi móc ra hai trăm tệ nhét vào tay tóc vàng: "Tôi sẽ trả cho cậu theo tiền lương một ngày của diễn viên quần chúng, cầm lấy đi mua một ít đồ ăn ngon, tiền mồ hôi xương máu này tiêu còn thoải mái hơn nhiều tiền cướp được.”
Tóc vàng nắm chặt hai trăm tệ trên tay, đây là số tiền xương máu mà cậu ta phải dùng mạng mình ra để kiếm về.
“Ngày mai tiếp tục.” Hàn Phi tiêu sái mặc áo khoác âu phục lên: “Nếu cậu không tới tìm tôi, thì tôi sẽ đi tìm cậu.”
Nghe Hàn Phi nói như vậy, bờ vai tóc vàng run lên, ác quỷ ám thân, e rằng cũng chỉ như này chứ không hơn không kém.
Sau khi bắt taxi trở lại công ty, Hàn Phi kiểm tra tiến độ công việc của các thành viên trong nhóm, trái với dự đoán của hắn, tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ, thời gian hoàn thành trò chơi không ngừng rút ngắn.
"Có vẻ như tất cả mọi người đều muốn nắm bắt cơ hội này."
Những cấp dưới này đều là nhân viên cũ đi theo Phó Nghĩa, sau khi anh ta bị chuyển khỏi dự án hấp dẫn, bọn họ cũng bị liên lụy, có điều không một ai từ chức, cũng không một ai rời khỏi nhóm của anh ta.
Nhìn từ góc độ này, Phó Nghĩa quả thực là một bậc thầy trong việc sử dụng người, anh ta rất giỏi trong việc xử lý mối quan hệ giữa người với người, EQ rất cao.
Không quấy rầy các thành viên trong nhóm, Hàn Phi mang bản nhạc mà mình tự làm đi tìm Triệu Thiến, hắn ở bên ngoài chạy cả một ngày rồi, cũng phải có kết quả gì đó mới được.
Vừa hay trước đây Triệu Thiến chưa nghe qua "nguyền rủa" của hắn, lần này là một cơ hội.
Khẽ gõ cửa, Hàn Phi vào phòng làm việc của Triệu Thiến, hắn đưa bài hát do mình làm ra trước mặt Triệu Thiến: "Triệu tổng, chị đến nghe cái này xem."
"Cậu đúng là đã đi thu âm sao? Trước đây tôi có nghe người trong bộ phận cậu nói rằng cậu đã hát ca khúc chủ đề, tôi còn nghĩ rằng họ đang nói đùa."
“Em lại sửa lại một bản khác, chị thử nghe kỹ xem, bài hát này chứa đựng rất nhiều điều em muốn nói.” Hàn Phi đưa tai nghe cho Triệu Thiến, hắn ngồi ở bên cạnh, nhìn cô ấy.
Khi khúc dạo đầu vang lên, bóng tối bao trùm qua mắt cá chân, từng chút một lên trên, ca khúc đó như có linh hồn của riêng mình.
Sắc mặt Triệu Thiến dần dần trở nên kinh ngạc, cô nhìn về phía Hàn Phi, lần này hắn không né tránh.
Tiếng ca là linh hồn đang trò chuyện, tất cả cảm xúc của Hàn Phi đều được lồng ghép vào đó, Triệu Thiến dường như lần đầu tiên đi vào trái tim của hắn.
Không giống như thế giới bên trong tưởng tượng tràn ngập dục vọng, linh hồn Hàn Phi vô cùng sạch sẽ, chỉ có điều nó bị bao bọc bởi nhiều tầng hắc ám, khiến người khác khó có thể bước vào.
"Tội lỗi của tôi là không thể tha thứ, thời gian chết đang đến gần, tôi biết rằng tôi không thể nhận được sự tha thứ của em, chỉ mong rằng có thể giảm bớt một chút hận ý trong lòng em." Hàn Phi sử dụng năng lực ngôn linh, kết hợp nguyền rủa của bài hát chưa đặt tên, cùng với sự hỗ trợ của kĩ năng diễn xuất bậc thầy.
Khi ca khúc đầu tiên kết thúc, hắn nghe thấy âm thanh của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của Triệu Thiến đối với bạn giảm đi một điểm, tích lũy giảm đi hai điểm."
Cởi bỏ tai nghe, vẻ mặt Triệu Thiến vẫn vô cùng kinh ngạc: "Giai điệu rất đặc biệt, không thể nói là hay, nhưng lại khiến người ta muốn nghe hoài, cảm giác như đang nằm trên giường cùng với đêm tối, bất kể nằm ở tư thế nào, đều sẽ bị nó ôm chặt vào lòng."
Dường như ý thức được mình nói có chút không thích hợp, Triệu Thiến hoàn hồn lại ho khan một tiếng: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, ca khúc này rất thích hợp với trò chơi đó, cậu đã làm rất tốt."
“Ngày mai em sẽ tiếp tục hoàn thiện nhạc nền và ca khúc.” Hàn Phi vui vẻ cười nói, ngày mai lại có cớ không cần đi làm rồi.
Triệu Thiến không biết suy nghĩ thực sự của Hàn Phi, cô nghĩ rằng hắn đang hạnh phúc vì được sự công nhận của mình.
Hồi đó khi Phó Nghĩa mới đến công ty cái gì cũng không hiểu, Triệu Thiến đã từng bước dạy cho anh ta, Phó Nghĩa lúc đó trẻ trung, thông minh, năng lực học tập rất giỏi, mỗi lần đi làm, trong mắt chỉ có Triệu Thiến.
Cánh cửa đóng lại, sau khi Hàn Phi đi, Triệu Triệu bước ra khỏi kí ức, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, hơi chút cáu kỉnh.
Hàn Phi lúc này cũng không giúp được gì nhiều trong công việc, hắn hỏi các thành viên trong nhóm muốn ăn gì, gọi đồ ăn đến cho tất cả mọi người, cũng coi như là mời cấp dưới một bữa.
Sau khi đồ ăn được giao đến, Hàn Phi vì không có việc gì làm, nên về nhà trước.
Xách chiếc cặp tài liệu, Hàn Phi vừa đi vào chung cư đã nhìn thấy Phó Sinh, đứa trẻ này đang mặc đồng phục học sinh, ngồi một mình trên dụng cụ thể dục của chung cư.
“Sao không về nhà?” Hàn Phi không hỏi Phó Sinh hôm nay có đi học không, có chuyện gì xảy ra không, so với những chuyện đó, hắn càng quan tâm hơn là hy vọng cậu có thể về nhà, cả nhà ngồi cùng với nhau.
Phó Sinh dường như vẫn chưa quen nói chuyện với Hàn Phi, cậu cầm cặp sách lên, rất lâu sau mới nói: "Hôm nay con không đi học, nơi đó luôn có cảm giác sẽ khiến con trở lại trước đây."
“Không sao, cứ từ từ, vẫn còn thời gian.” Nhìn thấy Phó Sinh trước mặt, Hàn Phi luôn nghĩ đến Phó Sinh đang mặc áo bệnh nhân bị trói trên giường bệnh trong lúc làm nhiệm vụ người quản lý.
Bọn họ có khuôn mặt giống nhau, điều này báo trước một tương lai đáng sợ.
Căn nhà ở trong nhiệm vụ người quản lý rất đông người, mỗi phòng đều rất nhỏ, khác biệt rất lớn với căn nhà mà Hàn Phi ở hiện tại, điểm này cũng khiến hắn chú ý.
Không lâu sau nữa, gia đình Phó Sinh rất có khả năng sẽ xảy ra một biến cố lớn.
"Nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn mới được."
Hàn Phi giúp Phó Sinh cầm cặp sách, trên mặt mang theo nụ cười: "Đi, chúng ta về nhà."
Buổi tối Hàn Phi lại nấu một bàn thức ăn cho gia đình, lần này Phó Sinh cũng đến phòng khách một cách hiếm hoi, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Hàn Phi không biết một ngày ấm áp như vậy có thể kéo dài bao lâu, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để giúp Phó Sinh lưu lại một số kỷ niệm đẹp.
Phó Sinh đã thay đổi thế giới của Hàn Phi, bây giờ hắn cũng muốn thay đổi thế giới của cậu.
Ăn uống no say, màn đêm buông xuống, Hàn Phi tính toán một chút thời gian lệ quỷ đến, sau đó ngủ thiếp đi.
Đến ngày thứ hai, Hàn Phi và Phó Sinh dậy đúng giờ, Phó Sinh cố gắng thoát khỏi ám ảnh trong lòng, quay lại trường học tập, Hàn Phi trước tiên đến công ty chấm công, sau đó đi gặp mặt tóc vàng.
Cái tên tiểu tóc vàng này không giữ lời hứa, khiến cho Hàn Phi phải đích thân đến nhà cậu ta một chuyến.
Gia đình tóc vàng rất giàu có, sống trong một biệt thự hai tầng, nhưng chính vì bố mẹ cậu ta bận kinh doanh không có thời gian chăm sóc, dẫn đến việc cậu ta bắt đầu sa ngã.
May mắn thay, khi thượng đế đóng cánh cửa cho một người, ông ấy luôn sẽ mở một cửa sổ cho anh ta.
Tóc vàng chán nản suy sụp may mắn gặp được Hàn Phi, khi khuôn mặt của Hàn Phi xuất hiện ở cửa sổ nhà tóc vàng, tên tiểu côn đồ này đúng là như gặp được thiên sứ vậy, hạnh phúc đến ngất đi.
“Cậu không tới tìm tôi, tôi sẽ tới tìm cậu, sau này cậu phải học cách ngoan ngoãn đấy.” Hàn Phi dẫn tóc vàng rời khỏi biệt thự.
"Đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo ở một nơi an ninh kém hơn nữa..."
Quận Hạ Thành cách trung tâm thành phố một đoạn là khu phố hỗn loạn nhất của địa phương, nếu nói là nó nghèo khổ, thì ở đây xây dựng tận mấy con phố không ngủ, đèn điện rực rỡ, có quán bar và nhà hàng karaoke chính quy, còn có rất nhiều những nơi kinh doanh đặc biệt không chính quy; nhưng nếu như nói khu vực này rất giàu có, thì trong quận Hạ Thành lại tập trung 4/5 số người lang thang của thành phố ở đây, rất nhiều người không có việc làm nghiêm túc, trật tự trị an cực kỳ kém.
Trước đây quận Hạ Thành là nơi khiến cảnh sát đau đầu nhất, nhưng bây giờ mọi thứ dường như lại đang thay đổi một cách vi diệu.
Không biết từ khi nào, quận Hạ Thành bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết đô thị vô cùng kinh dị.
Mỗi khi mặt trời mọc, sẽ có một thanh niên tóc vàng, với đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt buồn bã xuất hiện trong một ngõ nhỏ.
Cậu ta sẽ liên tục nháy mắt ra hiệu với người đi đường, dùng khẩu hình môi nói những câu thần chú, sau đó những người gặp cậu ta liền sẽ rơi vào trạng thái hôn mê.
Có người nói đứa trẻ đó là một người qua đường vô tội, vài năm trước vô tình bị băng đảng giết nhầm, hồi hồn đòi mạng; còn có người nói cậu ta là Hoàng Đại Tiên chuyển thế, nửa người nửa quỷ.
Mãi về sau một người điều hành băng đảng cấp cao cũng gặp được cậu bé đó, là nhân vật có uy tín nhất trong băng, tính cách của đại ca đó đã thay đổi rất nhiều sau khi gặp tóc vàng.
Không ai biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với anh ta trong con ngõ, người ta chỉ biết rằng vị đại ca đó sau này bắt đầu mua chuộc tiểu đệ, một lòng chuẩn bị tẩy rửa bản thân.
Rối ren ở quận Hạ Thành đang dần lan rộng, bàn poker bị đẩy đổ, thế lực mới nhìn thấy cơ hội, thế lực cũ bất an, không ai biết ai sẽ rời cuộc chơi lần này, ai sẽ trở lại bàn poker.
Mặt trời từ từ lặn xuống, Hàn Phi mặc lại bộ âu phục lên, đứng trên con đường vắng vẻ, nhìn cột thuộc tính một cách hài lòng.
Khi hành hiệp trượng nghĩa của hắn đạt đến mức kẻ xấu không dám tùy tiện ra đường nữa, cuối cùng đã thành công lên level 20!
"Thật không dễ dàng chút nào, level 20 của người khác chỉ là mới rời khỏi tân thủ thôn, còn level 20 của mình thì đã chạy đến nơi sâu nhất của địa ngục rồi."