Hàn Phi dựa vào trên ghế dài cảm giác có người đang đẩy mình, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi? Đến giờ tan làm chưa?"
“Trời sắp tối rồi.” Phó Sinh nhặt chiếc túi nhựa và những chai rượu còn lại lên rồi ném vào thùng rác.
"Trên người bố có ngửi thấy nhiều mùi rượu không?"
"Không hẳn."
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Phi đứng dậy chỉnh lí lại quần áo, cùng Phó Sinh bước ra khỏi công viên nhỏ: “Ngày mai con hãy nói với mẹ là, bữa trưa không đủ, kêu mẹ chuẩn bị thêm một phần nữa.”
“Ngày mai bố vẫn không đi làm à?” Phó Sinh quay lại nhìn bố mình, như thể đây là lần đầu tiên thấy bố như thế này.
“Một học sinh trung học ngày nào cũng trốn học như con, còn quản một người bỏ việc như bố sao?” Hàn Phi giũ giũ quần áo, hy vọng có thể làm tan đi mùi rượu càng sớm càng tốt.
"Nhưng hầu hết các môn học được dạy trong trường con đều biết, những cái còn lại đều là con không có hứng thú, trường học không phải là nơi dạy kiến thức hay sao?" Phó Sinh xách chiếc cặp, mặt không biểu cảm nói.
Nghe Phó Sinh phản bác, Hàn Phi không nói nên lời rồi: "Rất tốt."
Đi dọc theo con phố, hai bố con đi bộ về đến chung cư, bọn họ không hề cảm thấy có gì không tự tại.
Đến cửa nhà, Hàn Phi gõ cửa.
Một lúc sau, người vợ đi tới mở cửa, cô nhìn thấy Hàn Phi và Phó Sinh đứng ở bên ngoài.
Không hề thương lượng trước, Hàn Phi và Phó Sinh đồng thời lên tiếng.
"Chúng ta đã gặp nhau trên đường."
"Chúng ta gặp nhau ở dưới tầng."
Người vợ nhìn Hàn Phi và Phó Sinh ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười: "Mẹ có nói gì đâu, hai bố con thật kỳ lạ."
“Anh đi nấu cơm.” Hàn Phi có chút áy náy, ngày thường đi làm về nhà đều ngẩng cao đầu, lần này sau khi uống rượu xong về nhà, hắn cứ cảm thấy không thoải mái, phải làm một chút việc nhà mới được.
“Đừng bận nữa, em đã làm xong hết rồi, mọi người mau đi rửa tay ăn cơm.” Người vợ giúp cởi bộ âu phục của Hàn Phi ra, nhìn quần áo nhăn nhúm khẽ cau mày: “Anh đi tới công trường à?"
"Không." Hàn Phi xua xua tay, liếc nhìn Phó Sinh: "Buổi trưa cùng bạn bè uống chút rượu, sau đó ngủ thiếp đi."
"Uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
“Em yên tâm.” Hàn Phi tuy biết rất rõ tình trạng cơ thể của mình, nhưng vẫn buột miệng thốt ra hai chữ đó, nếu có thể hắn vẫn luôn nguyện ý che mưa chắn gió cho ngôi nhà này.
Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, Phó Thiên cũng không quấy đòi xem TV nữa, cậu bị thu hút bởi thức ăn ngon trên bàn, cầm đũa trên tay và nhìn vào thức ăn.
Trong bữa tối này không có ai nói chuyện, nhưng bữa ăn rất đầm ấm, dường như mọi người đều đang ngầm duy trì sự ấm áp cuối cùng này.
Cơm no rượu say, lần đầu tiên Phó Sinh không về phòng ngay, mà ngồi trên góc sofa trong phòng khách đọc sách.
Người vợ rửa bát đĩa, dọn dẹp phòng bếp.
Phó Thiên, người tràn đầy năng lượng mỗi ngày ồn ào muốn chơi trốn tìm với Hàn Phi, lần nào cũng bị hắn bắt được, nhưng khi đến lượt cậu bé đi bắt hắn thì không phải lúc nào cũng tìm được người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đó đặc biệt không phục, cậu tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại liên tục.
Người vợ nhìn cảnh này cũng lắc đầu, tính hiếu thắng của cậu bé thật là mạnh mẽ, Hàn Phi lớn như vậy rồi, chơi một trò trốn tìm cũng phải dốc hết sức, không ngừng di chuyển, khuất tầm nhìn.
Sau khi Phó Thiên chơi mệt rồi, Hàn Phi bế cậu bé lên: "Anh đưa Phó Thiên vào phòng ngủ trước."
Đẩy cửa phòng Phó Thiên ra, Hàn Phi vừa đặt cậu bé lên giường, đột nhiên phát hiện tất cả đồ chơi của cậu bé đều đã được đóng vào hộp, niêm phong lại.
"Đây là……"
Ra khỏi phòng của Phó Thiên, khi Hàn Phi đi ra lần nữa, Phó Sinh cũng rời khỏi phòng khách, quay trở lại phòng của mình trên tầng hai.
“Cảm giác hơi chút kỳ lạ.” Hàn Phi lại mở cửa mấy phòng khác ra, có rất nhiều thứ đã thu dọn sẵn rồi: “Buổi sáng khi mình thức dậy vẫn bình thường mà, những thứ này là cô ấy ban ngày đóng gói lại sao?”
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hàn Phi vừa hay gặp người vợ.
Ngồi vào bàn ăn, cô lấy trong tủ ra một túi tài liệu được bảo quản cẩn thận.
“Ngày hôm qua lúc em đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy tin tức đang chiếu trên TV.” Người vợ mở túi tài liệu ra từng chút một: “Sau đó em liền đến công ty của anh, muốn đón anh về nhà.”
“Hôm qua em đã đến công ty anh sao?!” Nghe người vợ nói, tim Hàn Phi đập thình thịch, trợn tròn mắt.
"Lúc em đến, anh đã đi rồi, là Triệu Thiến gặp em. Sau khi em hỏi, cô ấy đã cho em biết thông tin liên lạc của người mẹ đó."
"Người mẹ nào?"
"Mẹ của Phó Ức."
Người vợ mở túi tài liệu, lấy ra giấy chứng nhận bất động sản, hợp đồng mua bán và chứng thư thuế rồi đặt lên bàn.
Ánh đèn trong nhà xua đi đêm tối, lúc này thời gian như ngừng trôi, Hàn Phi dường như không nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, trong đầu chợt xuất hiện một cảm xúc đặc biệt.
"Em cũng là một người mẹ, em biết nỗi đau của cô ấy, nếu như cô ấy có lựa chọn khác, nhất định sẽ không tìm đến anh." Người vợ đẩy đồ trên bàn cho Hàn Phi: "Bán nhà đi, cứu người quan trọng."
Lời nói của người vợ thực sự đã chạm đến sự mềm yếu của trái tim Hàn Phi, hắn không bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp một người dịu dàng như vậy trong thế giới ký ức điện thờ.
"Cảm ơn em."
Sau khi Hàn Phi nói lời cảm ơn, người vợ lắc lắc đầu: "Thật ra em làm như vậy không phải vì muốn giúp anh ấy, chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã biến cảnh tượng mà em tưởng tượng thành hiện thực."
Cô đặt hai tay lên bàn, nắm chặt vào nhau: "Em không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng em có thể chắc chắn rằng, anh không phải là Phó Nghĩa."
Nói ra câu này, người vợ như trút hết sức lực, nằm trên bàn ăn, đặc biệt khó chịu, giống như một cô gái nhỏ ném bông hồng yêu thích của mình đến một nơi mà cô ấy sẽ không bao giờ có thể chạm vào.
“Anh… quả thật không phải anh ấy.” Hàn Phi cúi đầu, hắn ở trong thế giới ký ức của Gương Thần cũng đã từng gặp phải tình huống tương tự như này.
Khi người mẹ của Gương Thần hấp hối, ánh mắt không hề dừng trên người Hàn Phi, mà là nhìn về chủ nhân cũ của điện thờ.
Ngay cả dưới sự giúp đỡ của thế giới ký ức điện thờ, những người thân thiết nhất và quý trọng nhất vẫn có xác suất nhất định để nhìn thấu ảo ảnh.
Phòng khách yên lặng, qua rất lâu sau, Hàn Phi mới lại lên tiếng: "Chuyện này đừng nói với Phó Sinh và Phó Thiên, anh muốn bù đắp một số tiếc nuối trong cuộc đời hai đứa."
Người vợ từ từ bình tĩnh lại, hai mắt đỏ hoe, đang cố gắng giữ cảm xúc bình thường: "Yên tâm, Phó Sinh khó khăn lắm mới thoát ra khỏi bóng tối, bây giờ không thể kích thích con."
“Ừ.” Hàn Phi gật gật đầu, bàn tay chậm rãi ấn vào túi quần, đang suy nghĩ có nên nói cho người vợ kết quả chẩn đoán hay không.
“Hôm nay em đã đi xem nhà mới.” Người vợ lấy điện thoại ra, cô di chuyển chiếc ghế đến ngồi cạnh Hàn Phi: “Ở ngay gần trường của Phó Sinh, chúng ta có thể thuê lâu dài cho đến khi thằng bé thi vào đại học xong."
“Căn nhà này có phải hơi cũ nát không?” Khi Hàn Phi nhìn thấy bức ảnh được đưa ra, nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh, cách bài trí trong phòng giống hệt như những gì hắn nhìn thấy trong nhiệm vụ người quản lý!
Vừa hẹp, vừa tối, vừa dột nát, nằm rất gần trường học nhưng cũng chỉ cách bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vài trạm dừng chân.
Sống ở một nơi như vậy, thiên phú nhìn thấy quỷ của Phó Thiên và Phó Sinh chắc chắn sẽ tỏa sáng.
"Vậy thì để em xem xét lại? Chủ yếu là tình trạng của Phó Ức không thể trì hoãn thêm được nữa, vì để tình trạng không trở nên tồi tệ hơn nữa, chúng ta cần nhanh chóng gửi tiền qua càng sớm càng tốt."
“Hãy lựa chọn cẩn thận lại xem.” Hàn Phi không lấy kết quả chẩn đoán ra, hắn định cho người vợ một thời gian để cô ấy ổn định lại đã.
"Vậy em đi thu dọn đồ đạc đây, môi giới ngày mai sẽ đến."
"Bây giờ tìm môi giới, sau đó lại dẫn người đến xem nhà sẽ rất phiền phức, anh biết có một người luôn luôn muốn có một căn nhà trong chung cư của chúng ta." Hàn Phi vẫn còn nhớ lời chế nhạo không kiềm chế của Bạch Tuộc đối với hắn ngày hôm qua, tên đó coi Phó Nghĩa là đối thủ cạnh tranh quan trọng nhất, trong tay có tiền nhàn rỗi, cũng vừa hay muốn mua nhà trong khu chung cư mà Phó Nghĩa sống.
Lấy điện thoại di động ra, Hàn Phi gọi cho Bạch tuộc, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho anh ta.
"Phó Nghĩa? Anh tìm tôi làm gì?" Tiếng nhạc lớn vang lên từ điện thoại, Bạch Tuộc dường như đang đi vui chơi hoan lạc.
"Hôm qua không phải anh muốn mua căn nhà của tôi sao? Tôi có thể bán cho anh với giá 90% giá thị trường, nhưng tiền đề là anh phải chuẩn bị xong các thủ tục vào trưa ngày mai, ít nhất mang đủ tiền trả trước đến." Mức giảm giá mà Hàn Phi đưa ra thực sự khiến người ta kinh ngạc, căn nhà này của hắn nằm ở trung tâm thành phố, vốn dĩ là vô giá, mỗi năm đều sẽ tăng giá.
“Giảm 10%!” Bạch Tuộc lập tức tràn đầy năng lượng, nhạc trên điện thoại bắt đầu yếu dần, Bạch Tuộc hình như là chạy ra ngoài hộp đêm: “Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Anh cũng biết tình cảnh hiện tại của tôi rồi, tôi rất cần tiền.” Hàn Phi lật xem hợp đồng mua bán nhà trên bàn: “Ở đây tôi cũng đã liên hệ với những người khác, nếu như anh thành tâm muốn mua thì hãy qua càng sớm càng tốt…"
"Được! Một lời đã định! Ngày mai tôi xin nghỉ phép qua tìm anh!"
Cúp điện thoại, Hàn Phi cất hết tài liệu đi, hắn vội bán nhà đi vào ngày mai có hai lý do, thứ nhất là vì nhiệm vụ ngẫu nhiên điện thờ, ngày mai là ngày cuối cùng, thứ hai là bởi vì trước đây những người chơi đã nói về hận ý kia, tối mai có lẽ sẽ có mặt ở đây.
Nếu như suy đoán của Hàn Phi không sai, mục tiêu của đối phương chính là một người nào đó trong gia đình, vì vậy hắn buộc phải chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.
"Chờ sau đêm mai, căn nhà này có thể trở thành một căn nhà quỷ ám, muốn bán đi cũng khó."
Bạch Tuộc tưởng mình đang nhặt đồ rò rỉ nhưng thực tế là đang nhặt món ăn, đó có thể là món ăn của quỷ ở âm gian.
“Chờ ngày mai sau khi anh ta mua lại căn nhà này, mình sẽ bảo anh ta đừng vội dọn đến ở, cố gắng giữ lại cái mạng nhỏ cho anh ta.”
Người vợ cả đêm dọn đồ, Hàn Phi thì lại bắt đầu lên kế hoạch cho những bước tiếp theo.
Khoảng ba giờ sáng, điện thoại di động của Hàn Phi đột nhiên vang lên, hắn liếc nhìn ID người gọi thì phát hiện là Ngô Sơn gọi đến.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, Hàn Phi đeo tai nghe vào trước rồi kết nối điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
“Chúng tôi đã thành công rồi, cái người phụ nữ hoàn hảo có tên là Đỗ Xu, đã bị đưa tới công viên vui chơi giải trí.” Giọng nói của Ngô Sơn đang run lên, như vừa mới hồi phục sau một cú sốc: “Chúng tôi lại tổn thất thêm hai người, ngoài ra chúng tôi còn phát hiện bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ là tổ quỷ, Tường Vi cũng mất liên lạc với chúng tôi trong quá trình hành động, hình như là bị mắc kẹt ở sâu trong bệnh viện rồi."
"Tường Vi vậy mà lại không trốn thoát được?"
“Tin nhắn cuối cùng anh ấy gửi cho tôi là bảo tôi liên lạc với anh ngay lập tức.” Lời nói của Ngô Sơn đầy chua xót: “Anh ấy còn nói nếu chết ở đây thì hình như sẽ thật sự chết, nhất định phải cẩn thận.”