Chẩn đoán của bệnh viện nằm trong túi quần Hàn Phi, hắn đi vào bếp đứng bên cạnh người vợ.
Dòng nước trong veo chảy ra từ ống dẫn nước, rửa sạch bọt dầu trên đĩa, tất cả những nơi được người vợ lau đều trở nên sạch sẽ và sáng như gương.
"Có phải em đã biết rồi không?"
Hàn Phi nhìn hai tay của người vợ, cô ấy nhỏ hơn Phó Nghĩa vài tuổi, nhưng bàn tay của cô ấy còn thô hơn cả anh ta.
"Biết gì?"
Đĩa và bát lại được cất vào tủ, sau khi người vợ thành thạo rửa bát đĩa xong, cô lại bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi Hàn Phi vẫn đứng đó.
Đối với Hàn Phi mà nói, hắn chưa từng có trải nghiệm như vậy, những lời đó rõ ràng đã đến miệng rồi, nhưng chính là rất khó nói ra.
Khoảng thời gian này hẳn là khoảng thời gian ấm áp nhất của người vợ, nếu như nói ra sự thật, vậy thì những tốt đẹp giả tạo đó có thể sẽ trực tiếp tan vỡ.
Thực ra Hàn Phi cũng đã cảm nhận được điều đó, người vợ không chỉ biết chuyện của Phó Nghĩa với những người phụ nữ bên ngoài, mà còn biết rằng hắn có thể không phải là Phó Nghĩa.
Trên đời này, người vợ là người hiểu Phó Nghĩa nhất, cô ấy đã tha thứ và nhân nhượng hết lần này đến lần khác, cho đến cuối cùng mới cầm con dao nhọn lên.
Một người rất coi trọng gia đình như cô ấy, nếu như không phải đã đến mức không thể duy trì được nữa, thì sẽ không đưa ra quyết định như vậy, Hàn Phi thậm chí có thể tưởng tượng được tuyệt vọng của cô lúc đó.
Dọn dẹp phòng bếp xong, người vợ đi ra, như là cố ý tránh mặt Hàn Phi, không để hắn nói tiếp vậy.
"Cô ấy dường như thực sự biết rồi."
Hàn Phi không ngờ rằng người đầu tiên trên thế giới này nhìn thấu kỹ năng diễn xuất bậc thầy của hắn, vậy mà lại là một người phụ nữ bình thường nhất.
Hơn mười giờ, Hàn Phi cùng người vợ vào phòng ngủ, lần này người vợ nằm ở trên giường, cô nằm nghiêng ngủ ở một bên giường.
Hàn Phi mở tủ định lấy chăn nệm ra, bất ngờ phát hiện chăn nệm bên trong đều đã được thay mới, có người đã thay chăn nệm mềm mại ấm áp hơn cho hắn.
Trải ra, nằm trên mặt đất, Hàn Phi ngơ ngác nhìn trần nhà, đêm đó hắn đã mất ngủ.
Sáu giờ sáng, người vợ đã thức dậy, cẩn thận bước ra khỏi phòng, tất bật chuẩn bị cho ngày mới ở nhà.
Sau khi người vợ đi ra khỏi phòng ngủ, Hàn Phi cũng mở mắt.
Không làm việc gì thừa thãi, Hàn Phi như thường lệ, đợi đến khi chuông báo thức vang lên rồi mới bò ra khỏi chăn.
Vào nhà tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn sáng do người vợ chuẩn bị.
Cánh cửa tầng hai vang lên, Phó Sinh đi xuống tầng, mặc đồng phục học sinh, mang theo cặp sách.
“Phó Sinh, hôm nay mẹ đã chuẩn bị nhiều hơn một chút.” Người vợ lấy hộp cơm trong bếp ra và đưa cho Phó Sinh.
Không từ chối, Phó Sinh cầm hộp cơm, bước ra khỏi nhà.
“Học sinh cấp ba áp lực rất lớn, có đôi khi còn vất vả hơn việc chúng ta đi làm.” Hàn Phi cũng là như vậy mà đi đến hôm hay, hắn có cảm xúc sâu sắc.
"Anh cũng mau ăn đi, sắp muộn rồi."
Phó Sinh là người ra ngoài đầu tiên, chờ sau khi Hàn Phi đi làm, người vợ còn phải gửi Phó Thiên đến trường mẫu giáo.
Sau khi ăn vội miếng cuối cùng, Hàn Phi thu dọn cặp tài liệu, chuẩn bị đi làm như bình thường.
“Chờ một chút.” Người vợ đột nhiên ngăn Hàn Phi lại, cô lau lau tay đi tới trước mặt Hàn Phi, giúp hắn chỉnh tề cổ áo sơ mi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và tập trung của người vợ, Hàn Phi không từ chối lòng tốt của đối phương.
"Anh đi đi, đi đường cẩn thận."
"Yên tâm, anh đi làm đây."
Nhanh chóng bước đi, Hàn Phi sờ sờ tờ giấy chẩn đoán trong túi quần, sau khi xác định vật đó vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Phi rời khỏi chung cư, đến trạm xe buýt, hắn nhìn xe buýt rời bến, xung quanh càng ngày càng ít người, cuối cùng chỉ còn lại có hắn trên trạm dừng.
Không có việc làm, không có thu nhập, đi làm? Đi làm ở đâu?
"Nhà trẻ của Phó Thiên ở phía tây, người vợ phụ trách đưa đón mỗi ngày, nếu mình ở lại đây, có thể sẽ bị cô ấy nhìn thấy."
Xách theo chiếc cặp, Hàn Phi đi ra khỏi trạm dừng xe buýt, đi về phía đông.
Hắn vẫn đang giả vờ rằng mình đi làm, nhưng cuối cùng lại đến một công viên nhỏ ở phía đông gần như vắng vẻ.
Không còn nơi nào để đi, hắn ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên.
Nơi này ít người lui tới, cây cối tươi tốt, đàn chim bay lượn trên đầu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sóc nhảy nhót giữa các cành cây.
Ánh nắng ban mai chiếu vào đám cỏ dại, vài con mèo hoang lười biếng liếm lông, chúng không sợ người một chút nào, cứ như thể đây là nhà của chúng vậy.
"Cứ ở đây cho đến khi tan làm vậy."
Hàn Phi cũng không biết mình nên làm gì, gánh vác món nợ của cuộc đời, vậy thì phải hoàn trả, hắn phải lấy 720.000 từ số tiền tiết kiệm ban đầu của gia đình mới được.
Cảm thấy kiệt sức, Hàn Phi dựa lưng vào ghế, nhìn lên trời xanh.
Bất kể là ở hiện thực hay trong thế giới tầng sâu, hắn đều chưa từng có trải nghiệm như vậy, cũng rất hiếm khi dừng chân lại, ngồi im lặng trong góc thành phố như thế này.
Một lúc sau, Hàn Phi đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình bị thứ gì đó cọ xát.
Hắn nhìn xuống, một con mèo hoang nhảy lên chiếc ghế dài, nằm bên cạnh hắn, chiếc đuôi mềm mại của nó đung đưa qua lại như thể nó có suy nghĩ riêng.
“Có phải tao đã chiếm chỗ của mày không?” Hàn Phi đang định sờ sờ đầu con mèo, tất cả những con mèo hoang dường như đột nhiên ngửi được mùi gì đó, bọn chúng cùng nhau đi khỏi chỗ hắn, chạy tới bên kia bụi cây.
Hàn Phi hơi khó hiểu đứng dậy, hắn xoay người nhìn lại phía sau, một học sinh trung học mặc đồng phục học sinh đang đi tới với một lon pate cho mèo vừa mới được mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ đầy ngạc nhiên, gần như đồng thanh nói:
"Con không đi học sao?"
"Bố không đi làm sao?"
Hàn Phi mặc vest đi giày da, nhìn Phó Sinh mặc đồng phục học sinh, hai bố con đứng mặt đối mặt trong công viên nhỏ.
Gió thổi những ngọn cây lay động, ánh nắng lấp lánh xuyên xuống, lũ mèo đang nhìn lon pate trong tay Phó Sinh, không ngừng kêu meo meo, như thể đang hỏi hai người đang làm gì vậy?
"Con thực ra mỗi ngày đều muốn đến trường, nhưng cứ đi đến cổng trường thì lại do dự, không muốn tiến về phía trước." Phó Sinh đặt lon pate xuống, lũ mèo hoang vây quanh cậu: "Thế tại sao bố lại không đi làm?"
“Bố bị sa thải rồi.” Hàn Phi đi qua bụi cây, đến bên cạnh Phó Sinh, hắn và Phó Sinh ngồi cạnh nhau trên ghế đá công viên.
Hai bố con không nói chuyện nữa, bọn họ cùng nhau ngắm những con mèo hoang.
"Đôi khi con rất ngưỡng mộ bọn chúng, không phải lo nghĩ về bất cứ điều gì, tự do tự tại, cũng không cần phải biết quá nhiều thứ." Phó Sinh vuốt cằm một con mèo hoang, con mèo đó có vẻ rất thích Phó Sinh, đặc biệt quấn lấy cậu.
“Nếu như có nhà, ai lại muốn làm mèo hoang cơ chứ?” Hàn Phi là một cô nhi, trong lòng luôn ẩn chứa niềm khao khát có nhà, chính niềm khao khát ấy đã khiến hắn sẵn sàng che chở cho những người hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc, bảo vệ từng con quỷ đối xử với hắn như một thành viên trong gia đình.
Sau khi những con mèo ăn xong, một số bỏ chạy ngay lập tức, một số thì phớt lờ con người, một số thì nằm lăn ra đất như cục lông mất đi ước mơ.
Phó Sinh không đi học, Hàn Phi cũng không đi làm, hai bố con ngồi ở công viên vắng vẻ đến trưa, tuy rằng không trò chuyện nhiều nhưng khoảng cách đã gần hơn rất nhiều, đây có lẽ là ngày họ ở riêng bên nhau dài nhất.
Mười hai giờ trưa, Phó Sinh lấy hộp cơm từ trong cặp ra, mở nắp định ăn thì đột nhiên phát hiện Hàn Phi đang nhìn mình chằm chằm.
"Bố muốn cùng ăn không?"
"Được."
"?"
Phó Sinh cầm chiếc đũa duy nhất, lắc lắc đầu: "Hay là thôi đi."
"Cậu nhóc này, thế sao con còn hỏi?"
"Con tưởng bố sẽ từ chối."
Nghe được câu trả lời của Phó Sinh, Hàn Phi cảm thấy một chút vui vẻ đã lâu không có.
"Chỉ ăn chút đồ ăn đó làm sao mà đủ được? Con ở lại đây đừng đi đâu, bố đi mua ít đồ cho con." Hàn Phi sờ sờ túi tiền, đi ra ngoài công viên nhỏ.
Không lâu sau, Hàn Phi xách một chiếc túi lớn quay lại.
Hắn đặt chiếc túi nặng trĩu xuống băng ghế, sau đó dựa lưng vào ghế, như thể tâm trạng rất thoải mái.
Phó Sinh tò mò liếc nhìn vào trong chiếc túi, bên trong là đủ các loại bia.
"Từ ngày gặp con đến giờ, bố không hề đụng đến rượu nữa, bố sợ mình sẽ bị rượu làm cho tê liệt, sau 0 giờ nửa đêm sẽ xuất hiện phán đoán sai, phải biết rằng, bất cứ sai lệch nhỏ nào cũng sẽ khiến bố bỏ mạng." Hàn Phi mở một lon bia ra: "Bố đã mất rất nhiều, nhưng cũng thu được rất nhiều, bố không biết là nên cảm ơn con, hay là nên căm ghét con nữa."
Lon bia đã uống hết vẽ một đường vòng cung trên không trung, bị Hàn Phi ném chuẩn vào thùng rác.
“Con không hiểu bố đang nói gì vậy?” Đôi mắt Phó Sinh đầy nghi ngờ.
“Nói chung là, bố vẫn nghiêng về phía cảm ơn con hơn, đó là lý do tại sao bố ở đây để làm tất cả những điều này.” Hàn Phi mở một lon bia khác, liếc nhìn Phó Sinh: “Muốn thử không?”
“Không.” Phó Sinh lắc đầu và tập trung ăn.
Sau khi ăn xong, Phó Sinh đi rửa hộp cơm, sau đó ngồi trên băng ghế bắt đầu tự học.
Hàn Phi thì khó có được thoải mái như này, bắt đầu uống, ngồi ở bên cạnh Phó Sinh, tựa vào trung tâm thế giới, thoáng chốc thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Mặt trời dần lặn, sau khi ánh sáng dần tối đi, Phó Sinh cất sách giáo khoa và bài tập vào cặp, liếc mắt sang một bên.
Bộ âu phục trên người Hàn Phi trở nên nhăn nhúm, hắn uống hết rượu trong túi, nằm co quắp trên băng ghế, như thể đã ngủ say.
"Có phải bố vẫn luôn rất mệt không?"
Phó Sinh chưa bao giờ thấy bố mình biểu hiện ra mặt như vậy, trước đây hình ảnh của người bố trong lòng cậu là uy nghiêm, thô lỗ và ích kỷ, bởi vì năng lực bản thân của bố rất mạnh, nên đối với con cái cũng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, chỉ vi phạm nhỏ liền sẽ bị khiển trách, đánh đập, mắng mỏ.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Phó Sinh cảm thấy bố mình dường như đã thay đổi.
Có thể là do ngày hôm đó ở trong con ngõ sau nhà, Phó Sinh nhìn thấy bố đã chống lưng cho mình, đuổi hết tất cả bọn côn đồ đi; có thể là do cậu lén nghe thấy bố nói với mẹ qua điện thoại rằng ông đã đánh cho hiệu trưởng một trận; hoặc có thể là bởi vì bố đã lựa chọn tin vào lời nói của mình, cuối cùng hỗ trợ cảnh sát rửa sạch oan ức cho vị hiệu trưởng cũ.
Những sự việc gần đây lướt qua tâm trí Phó Sinh, cậu phải mất khá lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Mặt trời sắp lặn, Phó Sinh thu xếp cặp sách, sau đó nhẹ nhàng lay người Hàn Phi đang ngủ say.
"Bố, về nhà thôi."