Bước ra khỏi quận Hạ Thành, Hàn Phi ngầng đầu nhìn lên cầu vượt, bầu trời bị chia cắt bởi thành phố đang phát triển nhanh chóng, nhà cao tầng mọc lên, con người cũng ngày càng bé nhỏ.
"Nhiệm vụ món nợ của cuộc đời đã trôi qua mười chín tiếng, mình vẫn còn thời gian hơn hai ngày nữa."
Thu hồi lại ánh mắt, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, xem qua tất cả danh bạ liên lạc mà Phó Nghĩa để lại.
Nick chính hoàn toàn sạch sẽ, những người bạn thương mại của anh ta, rất nhiều người đã không còn qua lại sau khi anh ta bị chuyển khỏi game《Vĩnh Sinh》.
Trên nick phụ ngược lại vẫn luôn có người gửi tin nhắn cho anh ta, có cái thì tràn đầy ám thị trong từng câu chữ, có nội dung thì lộ liễu trắng trợn, còn đính kèm những bức ảnh kích cỡ lớn.
"Ngoài mấy người cấp dưới đó ra, bên cạnh Phó Nghĩa chỉ còn lại một nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu không đáng tin cậy."
Nhìn lướt qua pin điện thoại, Hàn Phi lặng lẽ thu điện thoại lại.
Bây giờ là giữa trưa, hắn không muốn về nhà, không biết đối mặt với người vợ như thế nào, cũng không biết phải nói những chuyện này ra sao.
Đứng dưới gầm cầu vượt một lúc lâu, đột nhiên lại cảm thấy một trận chóng mặt.
“Cảm giác đau đớn đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.” Sau khi Hàn Phi nghỉ một lúc, quyết định đi, lúc này mức độ đói của hắn đã bắt đầu không ngừng giảm xuống.
Men theo con phố đi một đoạn đường dài, Hàn Phi bất giác lại đi theo hướng về nhà.
Đi qua con ngõ quen thuộc, chung cư nơi hắn sống không còn xa, nhưng hắn không muốn đến đó vào lúc này.
"Vẫn nên ăn một bữa trước đã."
Đi ra khỏi con ngõ, Hàn Phi thấy một quán ăn nhỏ, hắn theo thói quen ngồi ở góc xa nhất.
"Một phần mì sốt cà chua."
Sau khi gọi món xong, Hàn Phi đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng một giọng nói quen thuộc truyền đến từ chiếc TV duy nhất trong quán ăn.
"Anh ta là một tên cặn bã!"
"Đừng để cho anh ta đi! Chính là anh ta đã bỏ rơi đứa trẻ!"
Một giọng nữ sắc bén truyền vào tai Hàn Phi, hắn lập tức mở mắt ra.
Trò hề xảy ra trước cổng công ty buổi sáng đang được truyền hình trên TV, phóng viên không rõ tình hình cụ thể đã đi phát sóng, nhiều người qua đường thậm chí còn quay được cảnh này.
"Trên TV cũng có phát sao?"
Các thực khách chăm chú xem TV, trong khi Hàn Phi chậm rãi rời mắt nhìn mặt bàn loang lổ vết dầu.
Những kích thích liên tiếp khiến não hắn như bị xé toạc, rõ ràng hắn chỉ là thay thế thành thân phận của Phó Nghĩa, nhưng thế giới dường như đang dồn hết tuyệt vọng của anh ta vào tâm trí hắn.
Khoang mũi sưng đau, đại não như đang đập dữ dội, Hàn Phi vươn tay túm lấy tóc mình.
Người phóng viên đang đứng trong đám đông và quay phim, những lời chửi rủa mắng mỏ dường như đang vang lên xung quanh hắn, giống như từng đợt sóng đang ập đến chỗ mình.
“Mì của anh đến rồi, cẩn thận nóng!” Một giọng nói non trẻ vang lên, sau đó là một đôi bàn tay trắng nõn đặt tô mì trước mặt Hàn Phi.
Nhìn lên dọc theo cánh tay mảnh khảnh, ánh mắt Hàn Phi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô gái trước mặt hắn mặc đồng phục bồi bàn này chính là nữ netizen được hắn đưa vào bệnh viện mấy ngày trước, đối phương vẫn là có vẻ thích màu trầm ấm, nhưng là bởi vì phải mặc đồng phục làm việc, nên cô ấy mặc một chiếc váy bình thường, chỉ là kẹp cho mình một chiếc kẹp tóc xinh xắn lên đầu.
“Sao em lại ở đây?” Hàn Phi nhìn nữ netizen, cô gái này vừa mới đến tuổi trưởng thành, bố mẹ cô mất sớm, cô vẫn luôn sống với người thân cho đến khi bị Phó Nghĩa lừa gạt.
Cô không màng tất cả bỏ trốn khỏi nhà, nhưng Phó Nghĩa không muốn chịu trách nhiệm với cô.
"Anh đã dùng cách vô liêm sỉ nhất khiến em hiểu ra rất nhiều điều, ví dụ như phải học cách tự lập, không thể đánh cược tương lai của mình vào lương tâm của người khác. Sau khi xuất viện, em không có nơi nào để đi, sau đó phát hiện quán ăn nhỏ này gần nhà anh đang tuyển nhân viên phục vụ, nên muốn thử xem sao, kết quả là được tuyển dụng ngay." Nữ netizen đặt bát mì xuống chuẩn bị đi, có điều khi xoay người, cô ấy lại nói thêm một câu: "Cứ yên tâm ăn đi, nếu anh ăn ở đây mà có vấn đề gì, thì sẽ liên lụy đến quán ăn thuê em, em không vong ơn phụ nghĩa như một số người nào đó."
Cách đây một thời gian, nữ netizen đã ngất đi trong cơn mưa lớn, chính Hàn Phi đã đưa cô đến bệnh viện, không chỉ lo tiền thuốc men mà còn để lại cho cô một số chi phí sinh hoạt.
Nữ netizen nói xong liền đi về phía quầy, cầm điều khiển từ xa lên và đổi sang một kênh khác.
Khi cô đang định đi vào bếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm".
Cô giật mình quay lại thì phát hiện Hàn Phi đã gục trên bàn ăn, miệng và mũi đều có máu chảy ra ngoài.
"Phó Nghĩa? Em, em đâu có cho gì vào trong bát!"
Nữ netizen và chủ cửa hàng đều vô cùng hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng gọi cấp cứu.
Lần này là nữ netizen đã đưa Hàn Phi vào xe cấp cứu, cùng hắn đến bệnh viện.
Bên tai vọng đến đủ thứ âm thanh nói, Hàn Phi đã không còn có thể phân biệt được những thứ đó, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét của nữ netizen, cảm giác như có một viên đá to nhét vào trong đại não.
Viên đá đó không thuộc về cơ thể của hắn, áp chế tất cả các dây thần kinh và mạch máu, ăn mất linh hồn của hắn.
Hơn nữa trên viên đá đó hình như còn mọc ra một khuôn mặt giống y hệt Phó Nghĩa, anh ta không ngừng nói, phát ra tiếng cười đáng sợ, chế giễu tất cả những gì Hàn Phi đã làm.
Dưới sự cấp cứu của bác sĩ, Hàn Phi đã lấy lại được tỉnh táo, thời điểm hắn vừa mở mắt ra, đầu tiên là nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý, bạn đã thành công giảm được ba điểm hận ý của đối phương."
Nhìn sang bên cạnh, nữ netizen đang nhìn chằm chằm Hàn Phi với ánh mắt phức tạp.
“Sao vậy?” Hàn Phi ngồi dậy nói: “Bác sĩ có nói anh bị bệnh gì không?”
Nữ netizen không nhìn vào mắt Hàn Phi, nắm lấy ngón tay của mình, ngắt quãng nói: "Bác sĩ nói rằng anh chịu quá nhiều áp lực, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Nếu chỉ là bệnh nhẹ, cho dù Hàn Phi đã cứu nữ netizen trước đó, thì hận ý của đối phương cũng sẽ không đột nhiên giảm xuống ba điểm.
Nhìn chằm chằm vào mắt nữ netizen, cô gái trẻ này chẳng khác gì một tờ giấy trắng trước mặt Hàn Phi, chẳng có chút kỹ năng diễn xuất nào.
"Em không cần nói anh cũng biết, đưa kết quả chẩn đoán cho anh đi."
Nữ netizen do dự một lúc, sau đó từ từ lấy trong túi ra hồ sơ bệnh án.
Đưa tay ra trước mặt cầm lấy, sau khi Hàn Phi đọc xong mặt không chút thay đổi.
"Có cần thông báo cho người nhà của anh không?" Nữ netizen không biết cách an ủi người khác, bản chất là một cô gái tốt bụng và giản dị, dễ tin người khác.
"Không cần." Hàn Phi lắc đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó rút kim tiêm truyền dịch, khoác áo khoác bước ra ngoài: "Đã đến giờ anh về nhà rồi."
Nữ netizen muốn đi cùng Hàn Phi nhưng sau khi nghe hắn nói hai chữ "về nhà" xong, cô lại dừng lại.
Cô đứng lặng người nhìn Hàn Phi bước đi.
Khi Hàn Phi biến mất trong hành lang bệnh viện, cô đã bật khóc.
"Đồ cặn bã! Đồ dối trá! Thật ra em cũng chưa bao giờ thích anh! Chỉ coi anh như vé ăn của mình thôi! Là em nói dối anh!" Nữ netizen càng nói ủy khuất đó đã biến thành nước mắt đầy mặt: "Em căn bản chưa từng thích anh... chỉ cảm thấy thời gian ở bên cạnh anh, vui vẻ hạnh phúc hơn bất cứ khoảng thời gian nào em đã trải qua trước đây mà thôi."
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Phi bắt xe trở lại chung cư nơi mình sống.
Hắn lon ton chạy vào hành lang, khi vừa gõ cửa nhà mình, vẻ mệt mỏi trên gương mặt hắn từ từ biến mất, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp.
Phó Thiên hét lên và chạy ra mở cửa, cậu mãi mãi luôn là người vui vẻ nhất trong gia đình.
Sau khi trở về nhà, Hàn Phi liền bế Phó Thiên lên: "Hôm nay ở nhà trẻ có nghe lời cô giáo không?"
"Hôm nay con được biểu dương! Những bài toán số học đó người khác đều không biết, chỉ có mình con có thể tự làm được!" Phó Thiên rất nhạy cảm với những con số, cậu còn có một trái tim tò mò về tất cả mọi thứ.
"Thật tuyệt vời, sau này con chắc chắn sẽ trở thành người thay đổi thế giới."
"Vậy con có thể khiến thế giới không có cà rốt được không?"
"Nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người đặc biệt thích ăn cà rốt, nếu như chỉ vì mình con không thích mà hủy diệt toàn bộ chúng, vậy có phải là rất không công bằng với người khác không?"
“Vậy thì… Được.” Phó Thiên bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tư đặc biệt đáng yêu.
Hàn Phi bế Phó Thiên vào bàn ăn, thay quần áo và chuẩn bị vào bếp để phụ giúp, người vợ đã bê các món ăn đã làm xong ra.
"Chuẩn bị ăn cơm thôi."
Người vợ lớn tiếng gọi vọng lên tầng hai, cửa phòng ngủ được đẩy ra, Phó Sinh cầm một quyển sách bước xuống.
Nhìn bề ngoài, bữa cơm này vẫn giống như trước, nhưng Hàn Phi lại cảm thấy có chút khác biệt, trạng thái của người vợ và Phó Sinh có vẻ không đúng.
“Mẹ ơi, con muốn xem TV.” Phó Thiên nhảy ra khỏi ghế, vừa nhấc điều khiển từ xa trên ghế sofa lên, nhưng người vợ đã nhanh chóng cướp lại.
"Ăn cơm thôi."
“Phim hoạt hình sắp bắt đầu rồi!” Phó Thiên không hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy: “Mỗi ngày con có thể xem TV nửa tiếng, chúng ta đã đồng ý rồi mà!”
"Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm."
"Con chỉ xem một lát thôi, sẽ không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi."
Trong mắt đứa trẻ, người lớn nên giữ lời hứa, Phó Thiên thì nằm ra bên cạnh người vợ, không ngừng cướp lấy điều khiển từ xa.
"Bụp!"
Người vợ luôn dịu dàng đột nhiên đập mạnh điều khiển lên bàn, cô trừng mắt nhìn Phó Thiên: "Không được xem!"
Phó Thiên chưa bao giờ bị lớn tiếng như vậy, liền bật khóc, lấy hai tay lau nước mắt, đứng bên cạnh bàn ăn.
Khi người vợ không cho Phó Thiên xem TV, Hàn Phi đã đoán được lý do, cả người vợ và Phó Sinh có thể đều đã xem tin tức về hắn trên TV.
Hàn Phi đứng lên ôm lấy Phó Thiên đang khóc lóc thảm thiết bên bàn: "Hai người ăn cơm trước đi."
Hắn vỗ nhẹ vào lưng Phó Thiên, bế cậu bé vào phòng ngủ, xoa dịu nó bằng những lời dịu dàng nhất để nó bình tĩnh lại.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hàn Phi lấy khay cơm trước đây dùng để chuẩn bị cho Phó Sinh, lấy một ít thức ăn cho Phó Thiên, sau đó mang vào trong phòng cho cậu bé.
Trong khi cho Phó Thiên ăn, Hàn Phi đã kể cho cậu nghe một số câu chuyện nhỏ rất thú vị, sau khi ăn xong, Phó Thiên đã ngừng khóc.
“Không giữ lời hứa là sai, nhưng đó không phải lỗi của mẹ, là lỗi của bố.” Hàn Phi cũng nằm trên giường xem hoạt hình của Phó Thiên: “Mẹ đã chăm sóc chúng ta vất vả như vậy, sau này đừng làm mẹ tức giận nữa.”
"Nhưng..." Trên mặt Phó Thiên vẫn còn nước mắt, cậu không hiểu những thứ này.
"Giữ lời hứa, làm một người trung thực, lương thiện và có nguyên tắc, bố mẹ vẫn luôn dạy con những điều này, nhưng đó là bởi vì sau khi con trưởng thành, xã hội sẽ không bao giờ dạy con những điều này." Tay Hàn Phi đặt nhẹ lên vai Phó Thiên.
"Con không hiểu."
“Thế này nhé.” Hàn Phi nhìn đứa nhỏ trước mặt: “Lúc bố ở nhà, nếu con cho rằng mẹ làm sai, con có thể đến gặp bố tâm sự, có thể kiên quyết chuyện con nghĩ là đúng. Nhưng nếu như có một ngày, bố không còn nữa, vậy cho dù thế nào con cũng đừng làm mẹ giận, bởi vì con là người mẹ yêu nhất."
“Được ạ.” Phó Thiên vẫn không hiểu lắm, nhưng cậu cảm thấy những gì Hàn Phi nói rất có lý.
"Con phải bảo vệ cho mẹ thật tốt, chăm sóc mẹ, đừng làm cho mẹ tức giận, được không?"
"Vâng, con biết rồi."
Sau khi Phó Thiên ngủ say, Hàn Phi đi ra khỏi phòng ngủ.
Phó Sinh đã trở lại tầng hai học bài, người vợ đang rửa bát, có điều cô ấy có để lại một đĩa thức ăn trên bàn cho Hàn Phi.
“Phó Thiên ngủ chưa?” Người vợ từ trong bếp đi ra, cô hâm nóng cháo rồi đặt trước mặt Hàn Phi.
"Đã ngủ rồi."
“Vậy là tốt rồi.” Người vợ tiếp tục làm việc, Hàn Phi nhìn cô, uống bát cháo vừa được hâm nóng.
Có nên nói với cô ấy tất cả mọi chuyện không?
Một mình ngồi ở bàn ăn, Hàn Phi suy nghĩ hồi lâu, uống xong bát cháo nóng hổi, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
"Thực ra, có một chuyện anh đã muốn nói với em từ rất lâu rồi."