Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562: Tôi Vẫn Muốn Trở Thành Hình Mẫu Cho Cậu Ấy

Chương 562: Tôi vẫn muốn trở thành hình mẫu cho cậu ấy Chương 562: Tôi vẫn muốn trở thành hình mẫu cho cậu ấy

Mấy người đàn ông giễu võ dương oai với Hàn Phi vừa rồi đều sợ hãi, người phụ nữ kêu la khóc lóc cũng quên cả khóc, bọn họ vừa mới đi ngang qua tử thần.

Tất cả mọi người đều đã tránh ra, những âm thanh kia cũng biến mất toàn bộ, Hàn Phi lúc này rất muốn giúp Lý Quả Nhi băng bó vết thương, nhưng lời gièm pha của thiên hạ rất đáng sợ, nếu những người đứng xem nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ bịa ra thêm nhiều những tin đồn thất thiệt nữa hơn, như vậy ngược lại còn hại Lý Quả Nhi.

"Trưởng nhóm, anh lên lầu trước đi, trong công ty còn nhiều việc chờ anh giải quyết, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa."

"Cảm ơn em."

"Đừng nói cám ơn, nếu như ngày đó anh không cứu em, sao em có thể xuất hiện ở đây chứ?"

Lý Quả Nhi tìm thấy kính của cô trong xe, đợi cảnh sát đến, Hàn Phi đã xé tấm banner có ảnh Phó Ức trên xe xuống, đi thang máy lên tầng.

Khi đến tầng của công ty, ngay khi cửa thang máy mở ra, Hàn Phi liền nghe thấy những tiếng nghị luận về mình.

Cả công ty đều biết chuyện của mình, Hàn Phi cũng hiểu hắn không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa rồi.

Trước đây Triệu Thiến đã nói rất rõ ràng rồi, lãnh đạo công ty vì để tránh việc Phó Nghĩa làm ảnh hưởng đến danh tiếng của game《Vĩnh Sinh》, nhất định sẽ ngay lập tức vạch rõ ranh giới với anh ta.

Trở lại phòng làm việc quen thuộc, Hàn Phi nhìn mấy người cấp dưới của mình, không giống như những nhân viên ở văn phòng khác chen chúc bên cửa sổ xem náo nhiệt, cấp dưới của hắn đều ngồi vào chỗ của mình để bắt kịp tiến độ trò chơi, bọn họ dường như không nghe thấy âm thanh từ loa phát ra ở tầng dưới.

“Trưởng nhóm, chúng tôi đã không ngủ cả đêm, thử nghiệm chương trình front-end đã bắt đầu rồi.” Anh giai cây giả đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt đỏ ngầu, trạng thái tinh thần rất kém.

"Sau này, anh phải đi đầu gánh vác trách nhiệm nặng nề. Đây là trò chơi của mọi người, đừng để những người khác xen vào." Hàn Phi liếc nhìn máy tính của mình, hắn không để lại bất cứ thứ gì cho công ty, ngoại trừ game tình yêu kinh dị ra, chỉ còn lại kho lưu trữ thực vật đại chiến Zombies sắp qua cửa, còn có 400.000 hạt đậu hạnh phúc.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Có tiếng gõ cửa, Bạch Tuộc liền xuất hiện ở cửa, anh ta hả hê nhìn Hàn Phi: "Chị Triệu tìm anh."

"Biết rồi, tôi lập tức tới ngay."

Điều gì đến sẽ phải đến, Hàn Phi cởi bỏ thẻ làm việc của mình ra, bước vào văn phòng của Triệu Thiến.

Triệu Thiến của ngày hôm nay hơi khác so với trước đây, sau khi cô ra hiệu cho Hàn Phi đóng cửa phòng làm việc lại, đặt hai tay lên bàn làm việc, rất lâu sau mới nói câu đầu tiên: "Cậu là một người thông minh và ích kỷ như vậy, tại sao lại chọn con đường ngu ngốc nhất? Cậu không biết Đỗ Xu là người như thế nào sao?"

“Triệu tổng, em chỉ đến báo cáo với chị chuyện về con gái em và mẹ cô bé.” Tối ngày hôm qua Hàn Phi không gọi điện cho Triệu Thiến, lúc đó hắn đã dự đoán được chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay, thực ra Triệu Thiến có lẽ cũng nghĩ đến rồi, vì vậy mới bảo Hàn Phi báo cáo cho mình tối qua, như vậy cô có thể dùng thời gian trong một đêm giúp hắn một chút.

"Nói đi, cậu đã nói chuyện với bọn họ như thế nào rồi?"

"Em sẽ bỏ ra 720.000 nhân dân tệ để giúp Phó Ức chữa bệnh, tiếp theo em sẽ gánh vác trách nhiệm mà mình đã trốn tránh trước đây."

“720.000?” Triệu Thiến ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: “Tôi nhớ là cậu còn chưa trả hết tiền trả góp mua nhà mà, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

"Em sẽ cố gắng hết sức để gom đủ."

“Cậu lấy cái gì ra để cố gắng?” Triệu Thiến thở dài: “Tôi vừa nhận được thông báo từ cấp trên, bọn họ yêu cầu tôi sa thải cậu ngay lập tức. Lần này xảy ra chuyện như thế này, cậu đã trở thành trò cười trong ngành rồi. Sau khi rời khỏi công ty, cũng không có công ty game nào khác dám nhận cậu nữa."

Triệu Thiến trước đây muốn giết Phó Nghĩa, nhưng bây giờ sau khi cô thấy Phó Nghĩa giống như một con chó chết chủ, trong lòng cô không hề cảm thấy khoái cảm trả thù.

Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, có lẽ là do Phó Nghĩa có sự thay đổi đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây.

"Con người khi đến tuổi trung niên, mất đi kỹ năng nghề nghiệp cần thiết để kiếm sống, vừa phải phụng dưỡng bố mẹ, vừa phải nuôi ba con nhỏ, lại phải gánh khoản vay thế chấp cao, còn có chi phí chữa bệnh của con gái, cậu có thể chịu được không?" Những gì Triệu Thiến nói là vô cùng thực tế.

“Em đã từng tận mắt chứng kiến một tương lai tuyệt vọng nhất, vì vậy em biết lựa chọn mà mình đưa ra mới là đúng đắn.” Hàn Phi đặt thẻ làm việc trên tay lên bàn của Triệu Thiến: “Chỉ cần em vẫn còn sống, mọi thứ đều sẽ dần thay đổi, Phó Sinh cũng sẽ không bị hộp đen đó lựa chọn."

Triệu Thiến không hiểu Hàn Phi đang nói cái gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một văn kiện, đưa cho Hàn Phi: "Đây là tiền hoa hồng của cậu làm ra trò chơi đó, phần của tôi sẽ trực tiếp chuyển đến tấm thẻ này, sau khi cậu về nhà hãy mở ra xem.."

"Triệu tổng..." Hàn Phi không từ chối, hắn hiện tại rất thiếu tiền.

“Sau khi làm xong thủ tục, cậu không còn là cấp dưới của tôi nữa, gọi tôi là Triệu Thiến là được.” Triệu Thiến xua xua tay, cúi đầu tiếp tục công việc.

Hàn Phi cầm văn kiện đó đi ra khỏi phòng làm việc, Bạch Tuộc và nhiều đồng nghiệp đều đang nghe trộm, bọn họ bê cốc cà phê đang đứng ở các cửa phòng làm việc của mình.

"Phó Nghĩa, với tài hoa của anh, có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu ở bất kỳ công ty nào, rời khỏi đây, không phải là tổn thất của anh mà là tổn thất của công ty, hahaha." Bạch tuộc đang có tâm trạng rất tốt, anh ta và Phó Nghĩa là những nhà thiết kế xuất sắc nhất cùng thời, nhưng từ khi anh ta vào công ty đều bị Phó Nghĩa đè bẹp, bất luận là giải thưởng, hay là thăng chức, đều không bằng Phó Nghĩa. Trước đây công ty có các dự án, cũng là Phó Nghĩa phụ trách các dự án chất lượng nhất, anh ta chỉ có thể làm cấp dưới hoặc phụ trách các dự án thứ cấp.

Nhìn vào cả công ty, Phó Nghĩa đi, Bạch tuộc có lẽ là người vui nhất, anh ta thở mạnh ra một hơi ác ý.

Đối mặt với sự giễu cợt của Bạch Tuộc, Hàn Phi chỉ nhàn nhạt cười, hắn đã làm rất nhiều công việc rồi, chỉ cần là nơi hắn đã làm qua, căn bản sẽ không còn người sống nào lưu lại, tính toán thời gian, con quỷ tỏa ra hận ý kia cũng sắp tới rồi.

"Đi, để tôi dẫn anh đi làm thủ tục, là một nhân viên kỳ cựu, làm sao mà chút đãi ngộ này cũng không có được chứ." Phó Nghĩa đối với cấp dưới vô cùng tốt, có thể tranh giành vì lợi ích của cấp dưới hắn sẽ không nhân nhượng chút nào, nhưng điều này dẫn đến nhân viên ở các phòng ban khác của công ty có chút không hài lòng với hắn, đặc biệt là cấp dưới của Bạch Tuộc.

Mọi người đẩy đổ bức tường xuống, bọn họ đều chạy ra xem náo nhiệt, thưởng thức bộ dạng xấu hổ của Phó Nghĩa.

“Nghe nói anh có đến mấy người vợ và con cái, lại phải trả nợ trả góp, còn phải chữa bệnh cho con gái, anh nói nếu như không tìm được công việc mới thì phải làm thế nào?” Bạch Tuộc giả vờ suy nghĩ cho Hàn Phi: “Anh đừng để tâm, ý tôi là nếu như."

“Công việc vẫn dễ tìm, không phiền anh nhọc lòng nữa.” Hàn Phi trở lại văn phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Bạch Tuộc đứng ở cửa chờ hắn.

"Thật đáng tiếc, gần đây tôi đang xem những ngôi nhà trong chung cư của anh, vốn muốn mua một căn để làm hàng xóm của anh đấy. Nhìn bộ dạng của anh bây giờ, có lẽ sẽ không thể đợi đến khi tôi dọn đến rồi." Bạch Tuộc dựa vào khung cửa, một bộ dạng đầy cảm khái với Phó Nghĩa.

"Anh đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì ra ngoài!" Anh giai cây giả luôn bóng bẩy như bị kích thích, đứng dậy đóng cửa phòng làm việc.

"Tôi là quan tâm đến anh ấy mà." Bên ngoài vang lên tiếng cười của Bạch Tuộc: "Phó Nghĩa, nếu tiền nhà của anh mà không trả nổi nữa, có thể nghĩ đến tôi. Đều từng là đồng nghiệp, tôi cũng coi như là giúp đỡ anh đi."

Hàn Phi đứng ở bàn làm việc, trước đây khi thấy người khác từ chức, đều sẽ lấy thùng các-tông để đóng gói các loại đồ đạc, nhưng hắn lại thấy mình không có gì để mang theo.

Sau khi lục tìm một chiếc túi màu đen, Hàn Phi đặt hộp cơm và cốc nước của mình vào, hắn mở ngăn kéo và tủ, mang đi chiếc tai nghe, dây cáp và vài cuốn sách.

"Trước đây đều là công ty sụp đổ trước mình, thân phận Phó Nghĩa này quả thực đã mang đến cho mình rất nhiều trải nghiệm mới lạ."

Xách túi bước ra khỏi phòng làm việc, không bao lâu Hàn Phi đã hoàn thành xong thủ tục nghỉ việc.

Vốn dĩ hắn muốn đợi Lý Quả Nhi một chút, nhưng cô ấy và đám diễn viên chặn cửa đều đã bị cảnh sát đưa đi.

Đi ra từ cửa sau của công ty, Hàn Phi nhìn con đường nườm nượp người qua lại, ai cũng bận rộn công việc riêng, tiến lên vì một mục tiêu nào đó.

"Mình còn chưa bao giờ nhìn cuộc sống từ góc độ này."

Thế giới ký ức điện thờ đã mang lại cho Hàn Phi một trải nghiệm sống đặc biệt, hắn tích hợp vào ký ức của người khác, nhìn thấy một thế giới khác.

Chính nhờ những rèn luyện này mà hắn còn trẻ như vậy đã thành thạo các kỹ năng diễn xuất bậc thầy.

“Tiếp theo sẽ đi đâu đây?” Hàn Phi xách chiếc túi nhựa màu đen, đi về phía quận Hạ Thành.

Trong thế giới ký ức của Gương Thần, hắn đã theo chân anh Rắn để học cách quản lý và vận hành các băng nhóm một cách có hệ thống, những kiến thức này cũng có thể được chuyển đổi thành của cải trong nhiều trường hợp.

"Sức khỏe càng ngày càng kém, mình có chút không có cảm giác an toàn rồi."

Hàn Phi đi trên con phố lớn, hai tiếng trước hắn vẫn còn bị một đám người vây quanh chửi rủa, nhưng bây giờ không ai quan tâm đến hắn, càng không có người tiến lên tra hỏi hắn.

Thời gian trôi qua, cuối cùng nỗi đau lưu lại trong lòng người đương sự, người đứng xem sẽ nhanh chóng quên đi tất cả.

Trong quá trình đi đến quận Hạ Thành, Hàn Phi nhận được cuộc gọi từ Tường Vi, sau khi anh ta suy nghĩ rất lâu, đã quyết định ra tay với Đỗ Xu.

Theo gợi ý của Hàn Phi, những người chơi đó sẽ bắt cóc Đỗ Xu từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhốt ở bên trong công viên vui chơi giải trí.

Càng kéo dài, mức độ dị hóa càng cao, xác suất thành công của những người chơi càng thấp.

Ngay cả trong tình hình hiện tại, những người chơi cũng chỉ có một cơ hội duy nhất để ra tay, một khi thất bại, với ảnh hưởng của gia tộc Đỗ Xu trong thành phố, những người chơi có thể sống sót để rời đi cũng là một vấn đề.

"Sau khi Đỗ Xu bị bắt cóc, mình sẽ phải thử đi vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ rồi, mình phải làm rõ ở đó đến cùng là có che giấu những bí mật gì, tại sao nó lại trở thành chấp niệm của Phó Sinh."

Mười hai giờ trưa, Hàn Phi đến quận Hạ Thành, hắn không vội làm gì, mà là đi khắp nơi hỏi thăm tin tức.

Quận Hạ Thành khác với hạ lưu sông Sa Hà trong thế giới ký ức của Gương Thần, ở đây có một vài băng nhóm chiếm giữ, không ai có thể khuất phục hoàn toàn những người khác, mà cục diện này hình như là có người cố ý tạo ra, để tiện cho việc quản lí.

“Có thể gọi ông chủ các anh ra đây không? Tôi muốn hỏi một số chuyện.” Hàn Phi mặc một bộ âu phục, đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, vừa nhìn là đã thấy giống tinh anh xã hội.

“Ban ngày chúng tôi không mở cửa, buổi tối anh hãy đến.” Người phục vụ nói với Hàn Phi một cách thận trọng: “Những con ngõ lâu đời ở đây ban ngày đều có quỷ, tốt hơn là anh nên đi đường lớn.”

"Tôi chỉ nghe nói có quỷ vào ban đêm, làm gì có quỷ vào ban ngày?"

"Là thật đấy, rất tà ác."

"Đừng quản nhiều như vậy, gọi ông chủ các anh đến đây."

Người phục vụ thấy Hàn Phi có khí chất đặc biệt, cũng không dám gây chuyện, nhanh chóng chạy lên tầng.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên đeo kính đi tới, trông anh ta không giống một người thuộc xã hội hỗn tạp, mà giống như một giáo sư nghiên cứu lịch sử cổ đại trong trường đại học.

"Xưng hô thế nào?"

"Tần Văn."

Khoảng nửa giờ sau, Hàn Phi bước ra khỏi cửa hàng, Tần Văn nói cho hắn một tin xấu và một tin tốt.

Tin xấu là có vài thế lực ở quận Hạ Thành thực sự đều đang giúp gia đình nhà Đỗ Xu làm việc, ông chủ cửa hàng đã nói rất trực tiếp, mọi người chẳng qua là con chó do Đỗ Xu nuôi, thỉnh thoảng có đánh nhau cũng hoàn toàn là vì tranh giành thức ăn cho chó trong bát, chỉ cần gia đình nhà Đỗ Xu không phát sinh biến cố gì lớn, thì không ai trong số bọn họ dám hành động hấp tấp.

Tin tốt là không ai muốn cứ mãi phục tùng người khác, cùng với việc cái bánh càng phân càng nhỏ, những người này càng ngày càng bất mãn với gia đình Đỗ Xu.

"Ngay cả các băng nhóm ở quận Hạ Thành cũng có liên kết chặt chẽ với gia đình Đỗ Xu, bọn họ là ăn hết không phân đen trắng à!”

Không có cách nào để "vay" tiền bằng thủ đoạn đơn giản, Hàn Phi bước chậm rãi với chiếc túi trên tay, khi đi ngang qua một tiệm vàng, hắn liếc nhìn vào bên trong vài cái.

"Bình tĩnh, đây không phải là chuyện mà một diễn viên hài nên làm."

Không ai hy vọng người bố đáng tin cậy và vĩ đại nhất trong mắt họ lại là tội phạm, Hàn Phi cũng rất rõ ràng về điều này, dù hiện tại đang phải đối mặt với sự tuyệt vọng do cả thế giới áp đặt nhưng hắn không gục ngã, hắn vẫn muốn làm hình mẫu cho Phó Sinh.

Bình Luận (0)
Comment