Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 561: Ngày Tồi Tệ Nhất Trong Cuộc Đời?

Chương 561: Ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời? Chương 561: Ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời?

Hàn Phi nhìn người vợ đang ngủ quay lưng về phía mình, hắn luôn cảm thấy người phụ nữ hiền thục đức hạnh trước mặt này đã phát hiện ra điều gì đó.

Người vợ là người bị Phó Nghĩa làm tổn thương nhiều nhất, cô ấy đã sớm biết về việc anh ta lăng nhăng bên ngoài, nhưng cho đến cuối cùng cô ấy mới lấy con dao ra khỏi bếp, trước đây cô ấy vẫn luôn cho Phó Nghĩa một cơ hội, cố gắng hết sức để duy trì gia đình này.

Không phải là cô ấy không phát hiện, chỉ là không nói ra mà thôi.

Ngồi một lúc lâu, Hàn Phi từ từ nằm xuống, giữa hắn và người vợ có một khoảng không gian rộng lớn, nửa người của hắn lộ ra bên ngoài chăn bông.

"Vẫn cảm thấy không ổn lắm."

Ngơ ngác nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ dần ập đến, Hàn Phi thử nhắm mắt lại, nhưng không bao lâu sau, hắn lại ngồi dậy.

"Không thể ngủ được! Vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy một vòng tròn người giấy màu máu đang nhảy múa xung quanh mình!"

Đây nào phải ngủ trên nệm đâu, giống như đang ngủ trên một hàng lưỡi dao ăn vậy!

Hàn Phi chậm rãi đứng dậy, giúp người vợ cẩn thận đắp lại mép chăn, cầm áo khoác bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi hắn đi khỏi, người vợ đang quay lưng lại với hắn từ từ cuộn người lại, trong miệng khẽ nói một câu: "Không phải anh ấy..."

Dùng áo để đắp, Hàn Phi nằm ở trên sô pha bên ngoài: "Nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên lần này cũng coi như đã dạy cho mình rất nhiều chuyện, ví dụ như sau khi kết hôn nhất định phải mua một chiếc ghế sô pha thật lớn, thể nào cũng có lúc dùng đến."

Một mình nằm trên sô pha, Hàn Phi lại ngủ rất ngon, không lâu sau đã ngủ say.

Cả một đêm không nằm mơ, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Hàn Phi tỉnh lại dụi mắt, phát hiện trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng.

Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, Hàn Phi từ trên ghế sô pha ngồi dậy, cử động thân thể cứng ngắc, nhìn về phía phòng bếp, người vợ đang làm bữa sáng.

Gấp chiếc chăn mỏng lại, đánh răng rửa mặt, Hàn Phi nhìn mình trong gương.

Sự nghiệp thành công, khí chất xuất chúng, lên được phòng lớn, xuống được phòng bếp, có kỹ năng diễn xuất bậc thầy, giọng ca ma quỷ, còn biết cách truy cứu tội phạm hình sự, phi tang xóa dấu vết, một người đàn ông toàn năng như vậy, cũng chả trách lại có độ phù hợp cao như thế với nghề Côi phu.

"Đáng tiếc, Hàn Phi mình không phải loại người thích bám váy phụ nữ."

Lau sạch những giọt nước trên gương, Hàn Phi đến bàn ăn, ăn bữa sáng do người vợ chuẩn bị.

"Có ngon không?"

"Thơm, thơm lắm."

Không lâu sau, Phó Sinh cũng xách cặp đi xuống cầu thang, khi cậu đi ngang qua Hàn Phi, đột nhiên ngây người ra, hai mắt nhìn thẳng về phía sau lưng hắn: “Người phụ nữ không mặt vẫn theo sau lưng bố biến mất rồi."

“Mới sáng sớm, đừng nói những chuyện đáng sợ như vậy.” Người vợ chuẩn bị hộp cơm cho Phó Sinh.

Nghe Phó Sinh nói như vậy, Hàn Phi lại rất vui vẻ: "Có lẽ cô ta đã đi tìm người khác để chơi đùa rồi."

Sau khi ăn sáng xong, Hàn Phi xách cặp đi ra khỏi nhà, sau khi rời khỏi chung cư, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.

Hắn đã cùng mẹ Phó Ức bàn bạc rồi, cô ta có lẽ sẽ không đến công ty làm phiền, nhưng Đỗ Xu nhất định sẽ không chịu để yên.

Ham muốn kiểm soát của người phụ nữ giàu có quá mạnh, những món đồ chơi không nghe lời sẽ bị cô ta đập nát.

Bắt xe buýt đến công ty, Hàn Phi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn ngay khi vừa bước xuống xe.

Có rất nhiều người đi bộ đang đứng trên con đường trước tòa nhà công ty, mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng thảo luận ồn ào.

"Chuyện này là như thế nào?"

"Nghe nói quản lí cấp cao của công ty nào đó ngoại tình, đến khi tiểu tam có con, thì lại đá tiểu tam đi."

"Sao tôi lại nghe được là, người vợ ban đầu của quản lí cấp cao sinh ra một đứa trẻ dị dạng, vị quản lí cấp cao đó đã trực tiếp ly hôn bỏ rơi hai mẹ con, sau đó lại tìm một người khác."

"Nghe nói vị quản lí cấp cao đó còn có cả quan hệ với sếp anh ta, anh ta vốn không có năng lực gì cả, chỉ là nhờ vào vậy mà thăng tiến."

Hàn Phi vẻ mặt căng thẳng đi qua đám đông, hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ trong loa phóng thanh, giọng nói đó không ngừng lặp lại việc Phó Nghĩa bỏ rơi mẹ con Phó Ức, khóc lóc kể lể buộc tội Phó Nghĩa.

Nhìn chỗ phát ra giọng nói, Hàn Phi phát hiện trên bãi đất trống trước tòa nhà công ty, có một chiếc xe van đã được cải tạo lại đang đậu, trên nóc xe lắp tận mấy cái loa, giọng nói chói tai đó chính là phát ra từ trên nóc xe.

Bảo vệ đang thương lượng với chủ xe, bên trong xe có vài người đàn ông đang ngồi, bọn họ đều phớt lờ bảo vệ, sống chết không chịu đi.

Ở một nơi cách chiếc xe van không xa, còn có một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới, cô ta làm cho mình trông vô cùng đáng thương, treo một tấm vải trắng rất lớn có ảnh của Phó Ức trước cửa công ty.

Phần lớn nội dung trên tấm vải trắng đều là nói về bất hạnh của Phó Ức, tuổi còn nhỏ mà đã bị bệnh tật hành hạ.

Có điều có lé bức ảnh đó là chụp trộm, Phó Ức trong bức ảnh thậm chí còn không biết rằng có người đang chụp hình mình, cũng không nhìn vào ống kính, chỉ cúi đầu ngồi trên xe lăn.

Những chuyện khác Hàn Phi đều có thể nhịn, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh của Phó Ức bị trưng ra một cách vô tư lự, ánh mắt của hắn trở nên hơi chút đáng sợ.

"Phó Nghĩa là một con súc sinh đáng chết, có mắng anh ta như thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng tại sao các người lại để lộ một đứa trẻ bệnh nặng như thế này ra?"

Hàn Phi đang đi trên khoảng đất trống trước tòa nhà công ty, đồng nghiệp sau cửa sổ đều đang nhìn hắn.

Xuyên qua khoảng đất trống, Hàn Phi đi tới phía trước tấm vải trắng cực lớn đó, hắn còn muốn tiến lên, nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh ngăn lại.

Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, giọng nói lại vô cùng sắc bén: "Anh muốn làm gì!"

"Cô đâu có phải mẹ của đứa trẻ, đám người các người lại càng không phải người thân của con bé, các người có tư cách gì mà để ảnh con bé ở đây!"

Hàn Phi đưa tay ra xé tấm vải trắng, người phụ nữ như bị điên ra sức ngăn cản, mấy người đàn ông trong xe cũng lần lượt xuống xe.

"Đây không phải là Phó Nghĩa sao? Chính chủ bỏ rơi vợ con đến rồi! Trông quả thực có chút khí chất, chẳng trách con gái của anh lại xinh đẹp như vậy." Vài người đàn ông cường tráng vạm vỡ, bọn họ không ngừng kích thích thần kinh của Hàn Phi.

"Đừng để anh ta đi! Chính là anh ta bỏ rơi đứa trẻ!" Người phụ nữ mặc quần áo rách rưới ôm chặt lấy quần áo của Hàn Phi, cô ta rất có kĩ năng nói chuyện, tạo cho người ta cảm giác chính cô ta là mẹ của đứa trẻ.

Những người đứng xem không biết sự thật, nhìn Hàn Phi mặc âu phục đi giày da, nói lời ác ý đối với hắn, mắng hắn là dã thú mặc quần áo, thậm chí còn muốn xông tới đánh cho hắn một trận.

"Tôi nhắc lại lần nữa, các người mắng tôi như thế nào cũng không thành vấn đề, không được phép đưa hình ảnh và thông tin về đứa trẻ lên, tất cả lỗi lầm đều là do Phó Nghĩa." Hàn Phi xé rách tấm vải trắng, hất người phụ nữ ra.

Hắn hoàn toàn không dùng lực nhưng người phụ nữ lại tự đâm vào kính, tuy không làm vỡ kính nhưng cô ta vẫn làm ầm lên.

"Thật là điên cuồng ngang ngược! Nơi đông người thế này mà anh còn dám đánh người ta như thế, tôi thật sự không dám tưởng tượng anh về nhà sẽ đối xử với người nhà như thế nào?" Mấy người đàn ông xuống xe chặn Hàn Phi ở cửa công ty, bọn họ chính là muốn làm thật lớn chuyện này lên.

Sắc mặt Hàn Phi lạnh lùng, trên loa phóng thanh không ngừng lặp lại chuyện Phó Nghĩa bỏ rơi gia đình, người đứng xem xung quanh phát ra đủ thứ lời lẽ bẩn thỉu, từng trận tràn vào lỗ tai hắn, bất kể nhìn về hướng nào, đều có thể thấy được ánh mắt căm ghét hắn.

Bốn phương tám hướng đều là trách mắng chửi rủa, các đồng nghiệp cũ cũng đầy khinh bỉ.

Hàn Phi cảm giác như mình bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, không thể thở nổi.

Khoang mũi đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức, đầu óc choáng váng, hắn suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nắm chặt năm ngón tay, Hàn Phi chống đỡ cơ thể đi về phía chiếc xe van, trên chiếc xe đó còn có treo một tấm ảnh của Phó Nghĩa, đó là ảnh của con gái hắn.

“Vẫn còn muốn đi sao?” Mấy người đàn ông vây quanh Hàn Phi, bọn họ mỉm cười thưởng thức tình cảnh của hắn lúc này.

“Tránh ra.” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng Hàn Phi, cùng lúc đó, một tiếng cười cuồng loạn vang lên từ nơi sâu thẳm trong tâm trí hắn, sát ý không kiểm soát lặng lẽ hiện lên trong ánh mắt.

“Chúng tôi không tránh ra đấy, anh có thể làm gì nào? Anh có thể làm gì chúng tôi nào!" Mấy người đàn ông đó chặn đường Hàn Phi, người phụ nữ mặc quần áo rách rưới đang kêu la khóc lóc, cô ta rõ ràng là không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lại lấy tay che đầu, bộ dạng như không sống được bao lâu nữa vậy.

Lửa giận của những người xem cũng bùng cháy, bọn họ đi về phía khoảng đất trống trước tòa nhà công ty, như muốn chặn Hàn Phi lại.

Ngay khi rất đông người xem chuẩn bị bước vào khoảng đất trống trước cổng công ty, một tiếng còi xe đột nhiên lấn át mọi tiếng động lớn, sau đó ở phía xa truyền đến tiếng kêu cảnh báo!

"Cẩn thận!"

"Máu tránh ra!"

Gần như trong nháy mắt, một chiếc xe con lao tới trước mặt, lao thẳng vào chiếc xe van!

Tiếng va chạm lớn khiến mọi người đều hoảng sợ, chiếc xe con khiến chiếc xe van tông thẳng vào cổng công ty!

Loa phóng thanh của chiếc xe rơi xuống đất, không còn phát ra âm thanh, những người đứng xem cũng bị dọa cho sợ hãi, hiện trường đột nhiên im lặng không tiếng động.

Cánh cửa xe biến dạng bị đá tung ra, một người phụ nữ trông dễ thương và ngọt ngào bước ra khỏi đó, ôm chặt cánh tay đang chảy máu, cô ấy giẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất và liếc nhìn Hàn Phi.

"Trưởng nhóm, chào buổi sáng."

Chiếc xe gây ra tai nạn, những mảnh kính rơi vãi khắp mặt đất, Hàn Phi dường như lại trở về mấy ngày trước, hôm chạng vạng mà hắn không màng tất cả đi cứu Lý Quả Nhi.

"Anh lên lầu trước đi, em không tìm thấy kính mắt đâu, em phải tìm kính của mình đã." Lý Quả nhìn Hàn Phi cười ngọt ngào: "Em phải chờ sau khi tất cả bọn họ xuống xe, mới đi đến đấy."

Bình Luận (0)
Comment