Khách sạn nằm ở cuối con ngõ, trong một vùng tối đen, chỉ có một căn phòng nào đó trên tầng ba sáng đèn.
Hàn Phi đứng dưới tầng hồi lâu mới đi lên trên.
Hắn tránh tất cả camera giám sát, lặng lẽ xuất hiện bên ngoài một căn phòng nào đó.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào hành lang qua khe cửa, Hàn Phi mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của cô bé trong nhà qua cánh cửa.
Bệnh tật không hủy hoại cô bé, cô bé vẫn rất tích cực lạc quan trước mặt mẹ, có lẽ cô bé cảm thấy đây là điều duy nhất mình có thể làm cho mẹ.
Phó Ức và mẹ cô bé rất nghèo, cuộc sống khó khăn, còn phải chịu chi phí chữa trị cao nhưng khi ở bên nhau, căn phòng cho thuê nhỏ bé giống như một gia đình thực sự.
Khẽ gõ cửa, Hàn Phi không muốn tiếp tục chạy trốn nữa.
“Ai vậy?” Mẹ Phó Ức gọi vọng ra phía cửa phòng khách, cô để Phó Ức nằm trên giường rồi tự mình bước ra cửa.
Cùng với sự chuyển động của cánh cửa, người phụ nữ mở hé cửa căn phòng cho thuê ra, khi cô định tiếp tục mở cửa, ánh sáng trong phòng chiếu vào mặt Hàn Phi.
Người mẹ không có gì ngoài con gái này đứng dưới ánh đèn của căn phòng cho thuê, Hàn Phi, người dường như có tất cả, đứng trong hành lang tối.
Cánh cửa khép hờ dường như là biên giới giữa bóng tối và ánh sáng, chia cắt chúng ở những nơi khác nhau.
Tay cầm khóa cửa lập tức siết chặt, người phụ nữ nhìn Hàn Phi ngoài cửa, không thể tin vào mắt mình.
Cô đã tưởng tượng ra tình cảnh khi gặp lại Phó Nghĩa, cô nghĩ mình sẽ mất lý trí, sẽ tức giận vô cùng, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, ngoài sự ngạc nhiên ban đầu, trong mắt cô chỉ còn lại sự thờ ơ.
Không có tiếng la hét cuồng loạn, không có lời buộc tội hay mắng mỏ, cô dường như đang nhìn một người lạ và nói: "Làm thế nào mà anh tìm thấy nơi này?"
"Hôm đó Phó Ức đang cứu một con mèo con, anh tình cờ đi ngang qua."
Khi Hàn Phi đang nói chuyện, người phụ nữ đã đi ra khỏi căn phòng cho thuê, cô không muốn Hàn Phi vào phòng của mình và con gái.
Sau khi đóng cửa lại, người phụ nữ và Hàn Phi cùng nhau đứng trong bóng tối.
“Anh đến đây không có ác ý, chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Phó Ức.” Hàn Phi trầm giọng nói.
Trái tim của đứa trẻ rất nhạy cảm, hắn không muốn Phó Ức nghe thấy những nội dung này, cũng như không muốn cô bé cảm thấy rằng mình là một gánh nặng đối với mẹ.
Người phụ nữ không trả lời, quay đầu bước xuống tầng, Hàn Phi đành phải đi theo phía sau.
Sau khi cả hai rời khỏi khách sạn, đi ra khỏi con ngõ, người phụ nữ dừng lại.
Cô nhìn lại Hàn Phi, trong đôi mắt vốn đã tê dại của cô hiện lên một tia tuyệt vọng.
"Cho dù anh không đến tìm tôi, thì ngày mai có thể tôi cũng sẽ đi tìm anh nói chuyện. Chín năm rồi, tôi chứng kiến con gái mình lớn lên từng ngày, tôi vốn muốn con trở thành cô gái vui vẻ và hạnh phúc nhất trên đời, nhưng ai có thể nghĩ rằng vận mệnh sẽ cho tôi một hình phạt như vậy?" Mẹ Phó Ức dần siết chặt hai tay, những năm qua cô đã phải chịu đựng rất nhiều vất vả, vì cuộc sống mà bôn ba khắp nơi, một mình gục ngã giữa đêm khuya không biết bao nhiêu lần.
"Trước khi gặp anh, tôi có công việc, có cuộc sống của mình. Từ khi gặp kẻ dối trá là anh, mọi thứ của tôi đều đã bị xáo trộn." Người phụ nữ cười bi thảm: "Một năm đầu tiên tôi còn tin anh sẽ thay đổi, tưởng rằng anh sẽ hồi tâm chuyển ý, thật không ngờ anh thật sự một chút nhân tính cũng không có."
Hàn Phi không ngừng ám thị với chính mình rằng người phụ nữ đó mắng là Phó Nghĩa, không liên quan gì đến hắn cả, nhưng quỷ dị là trong thế giới ký ức điện thờ, hắn không chỉ thay thế thành thân phận của Phó Nghĩa, còn thay thế thành cả cảm nhận của anh ta.
"Em hận anh, muốn giết chết anh, anh đều chấp nhận, nhưng có thể đợi đến khi bệnh của Phó Ức được chữa khỏi hay không."
Khi nói đến bệnh tình của Phó Ức, sự tuyệt vọng trong mắt người phụ nữ càng thêm nồng đậm, sự kiên cường giả vờ trước mặt con gái cũng từ từ mất đi, thân hình gầy yếu dựa vào tường, như bị đè nát: "Có những bệnh là không thể chữa khỏi, chỉ duy trì thôi cũng đã rất khó khăn rồi."
"Lúc trước anh có hỏi qua Phó Ức, con bé nói rằng mình là bị chứng loạn dưỡng cơ tiến triển, sau đó anh đã tìm hiểu kỹ, phát hiện ra căn bệnh này là do đột biến gen gây nên, đa số bệnh nhân là con trai, con gái chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ.” Suy nghĩ của Hàn Phi đã rất rõ ràng: “Có khi nào là chẩn đoán sai không?”
"Chúng tôi đã khám rất nhiều bác sĩ, còn dưới sự giúp đỡ của một người tốt bụng, tìm đến sự tư vấn của chuyên gia có thẩm quyền nhất ở đây."
Lời nói của người phụ nữ khiến Hàn Phi chú ý: "Được một người tốt bụng giúp đỡ?"
Thông qua giao tiếp với người phụ nữ, cùng với việc quan sát trạng thái của cô ta, Hàn Phi có thể chắc chắn rằng người đến công ty của hắn ban ngày để phát tờ rơi không phải là mẹ của Phó Ức.
Đối phương giả làm mẹ của Phó Ức, chưa từng tiếp xúc với mình, đã trực tiếp phát tờ rơi trắng đen rẻ tiền để buộc tội Phó Nghĩa, đây căn bản không phải là muốn giải quyết vấn đề, mà là cố ý làm lớn chuyện.
Nói cách khác, những người đó không hề quan tâm đến tính mạng của Phó Ức và mẹ cô bé, chỉ muốn chơi cho Phó Nghĩa đến nhà tan cửa nát.
"Người tốt bụng đó có ngoại hình xinh đẹp nhưng giọng nói không hay cho lắm có đúng không? Cô ấy họ Đỗ phải không?" Hàn Phi hiểu rõ tính cách của Đỗ Xu, người phụ nữ đó muốn trải nghiệm cảm giác tận tay giết chết Phó Nghĩa, vì vậy cô ta có lẽ sẽ không để cấp dưới làm những việc này, dù sao thì đối với cô ta mà nói đây cũng là một "trò chơi" rất thú vị.
"Đúng vậy, vị bác sĩ đó họ Đỗ, làm sao mà anh biết được?"
"Đừng tin tưởng cô ta."
“Chẳng lẽ anh muốn tôi tin tưởng anh sao?” Mẹ Phó Ức lắc lắc đầu: “Thật ra, tôi không tin ai cả, nhưng tôi đã không còn cách nào khác nữa rồi.”
"Đừng để ý đến bác sĩ Đỗ đó nữa, lúc trước em ở thành phố khác đưa Phó Ức đi khám, những bác sĩ đó đã nói gì?"
"Bọn họ cũng nói rằng đó là một căn bệnh do di truyền."
“Các bác sĩ ở thành phố khác có nói với em tổng chi phí điều trị là bao nhiêu không?” Hàn Phi thật sự muốn cứu Phó Ức, hắn sẽ không bỏ rơi Phó Ức chỉ vì cô bé không quan trọng bằng Phó Sinh.
"Cần khoảng hơn 200.000 tệ, mấy năm nay vì để chữa bệnh cho con bé, tôi vẫn còn thiếu một số nợ, tổng cộng cần 400.000 tệ." Mẹ của Phó Ức nói một cách rất dè dặt, sau khi cô nói xong, trong đầu Hàn Phi đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên —— Món nợ của cuộc đời."
"Món nợ của cuộc đời: Đây là món nợ của cuộc đời bạn, bạn có thể lựa chọn trả lại, hoặc có thể lựa chọn chối cãi."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Trả hết nợ trong vòng 72 giờ!"
"Cách có thể lựa chọn thứ nhất để hoàn thành nhiệm vụ: lấy 720.000 từ tiền tiết kiệm hiện có của gia đình, đưa cho mẹ Phó Ức trả hết nợ."
"Cách có thể lựa chọn thứ hai để hoàn thành nhiệm vụ: Sau khi chủ nợ biến mất, tất cả các khoản nợ cũng có khả năng đều được xóa bỏ."
Nghe thấy âm thanh trong đầu, vẻ mặt Hàn Phi khẽ thay đổi, nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên mới này là lựa chọn mà Phó Nghĩa phải đối mặt trước đây.
Là lựa chọn trả nợ, hay là lựa chọn giết chủ nợ.
Còn có hai thông tin đáng chú ý, thứ nhất là mẹ của Phó Ức chỉ yêu cầu Hàn Phi trả 400.000 tệ, nhưng hệ thống yêu cầu Hàn Phi trả lại 720.000 tệ, điều này chứng tỏ mẹ của Phó Ức còn tiêu rất nhiều của riêng mình rồi, cũng chịu rất nhiều khổ cực, số tiền đó cô không muốn đòi hắn.
Điểm thứ hai quan trọng hơn, lựa chọn nhiệm vụ 1 yêu cầu Hàn Phi lấy tiền từ khoản tiết kiệm hiện có của gia đình, có nghĩa là hệ thống hạn chế hắn rơi vào tình cảnh giống như Phó Nghĩa.
Hắn không thể sử dụng 72 giờ này để "vay" tiền của người khác, hoặc tự mình kiếm tiền, chỉ có thể lấy tiền từ khoản tiết kiệm ban đầu của gia đình.
"Sao vậy? Cảm thấy quá nhiều sao?" Thấy Hàn Phi không trả lời, tia hy vọng cuối cùng trong mắt của mẹ Phó Ức cũng trở nên mờ mịt: "Tôi đã nuôi đứa nhỏ này tám năm, tám năm nay phần lớn thời gian đều là chữa bệnh.…”
"400.000 là quá ít, sau khi rời khỏi nhà em, anh cũng đã hỏi một số bác sĩ, bọn họ đều nói rằng cần ít nhất 600.000." Lời nói của Hàn Phi khiến cho người phụ nữ rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng muốn có được số tiền này sẽ vô cùng khó khăn, dù sao thì Phó Nghĩa trong mắt cô là một tên khốn không có chút nhân tính nào.
“Ba ngày, hãy cho anh thời gian ba ngày, anh sẽ dốc hết sức gom tiền.” Hàn Phi hứa với người phụ nữ: “Ba ngày nữa, anh sẽ mang theo 600.000 đến tìm em, có điều anh cũng có một yêu cầu nho nhỏ.”
"Yêu cầu gì? Không nói chuyện này với vợ anh và lãnh đạo công ty à?" Mẹ Phó Ức nhìn Hàn Phi, ánh mắt tê dại lạnh lùng: "Anh yên tâm, tôi không có hứng thú phá hoại gia đình người khác, tôi chỉ muốn bảo vệ con gái của mình."
“Em hiểu lầm rồi.” Hàn Phi thản nhiên nhìn người phụ nữ, hắn biết Đỗ Xu nhất định sẽ làm lớn chuyện này: “Mọi người trong công ty có lẽ đều biết rồi, nhanh thôi anh cũng sẽ mất việc, anh hy vọng em không liên quan gì đến chuyện này."
“Vậy thì anh muốn tôi làm gì?” Người phụ nữ thực sự cảm thấy khó hiểu.
"Đừng có giao thiệp gì với bác sĩ Đỗ đó nữa, cô ta chẩn đoán sai bệnh của Phó Ức, không có ý tốt gì đâu. Chờ sau khi anh đưa tiền cho em, em hãy đi tìm một bác sĩ chuyên nghiệp hơn để chữa trị cho con bé." Hàn Phi đem 5.000 tệ "tiền xương máu" trong túi áo nhét vào tay người phụ nữ: "Bệnh tình của Phó Ức sẽ từ từ thuyên giảm."
Mẹ Phó Ức cầm tiền đứng ngây tại chỗ, cô luôn cảm thấy tám năm không gặp, Phó Nghĩa đã không giống như trước.
Loại thay đổi đó không phải là ngoại hình trưởng thành, cũng không phải khí chất ổn định, mà là thay đổi về chất trong linh hồn.
Hàn Phi xoay người bước đi, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã trả xong món nợ 5.000 tệ, còn lại 715.000 tệ."
Nhớ lại nhiệm vụ người quản lý tòa nhà, Hàn Phi lại kết hợp với các loại biểu hiện khác nhau của Đỗ Xu, hắn cảm thấy Đỗ Xu có thể đã lấy thân phận nào đó tiếp cận mẹ con Phó Ức trước, lấy danh nghĩa giúp đỡ hai mẹ con họ, từng bước ép Phó Nghĩa vào bước đường cùng, sau đó lại tạo một cơ hội khác để Phó Nghĩa tự tay giết chết hai mẹ con họ.
Nhà tan cửa nát rồi, Phó Nghĩa còn phải tự tay giết chết con gái mình, những thành viên còn lại trong gia đình sẽ sống trong tuyệt vọng và đau đớn cho đến cuối đời.
“Thật là một người phụ nữ độc ác.” Đã phá không biết bao nhiêu vụ án giết người, trí tuệ của Hàn Phi vượt xa người thường, hắn cảm thấy cơ hội duy nhất của mình bây giờ là lấy lại lòng tin của mẹ con Phó Ức.
“Với tình hình hiện tại của gia đình Phó Nghĩa, căn bản không thể nào rút ra 700.000 tiền mặt trừ khi bán căn nhà ở trung tâm thành phố.” Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy mắt mờ đi, suýt chút nữa đứng không vững mà ngã xuống đất.
Đưa tay sờ mũi, lần này không chỉ chảy máu mũi mà còn có một ít tạp chất kết tủa trong đó.
Sau khi lau sạch máu, Hàn Phi ngồi xe buýt về nhà.
Vào trong chung cư, Hàn Phi chỉnh lý lại một chút trang phục trước khi vào nhà, hắn không muốn mang theo sự mệt mỏi và đau đớn bên ngoài về.
Vừa mở cửa, trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười tự tin và ấm áp.
Hắn nhìn Phó Thiên đang vội vã chạy đến mở cửa cho mình, còn có Phó Sinh đã ngồi ngay ngắn tại bàn ăn, cảm thấy dường như có thêm sức mạnh trong người.
“Hôm nay anh tăng ca à?” Người vợ đi tới, cầm lấy cặp tài liệu của Hàn Phi: “Chắc là mệt rồi phải không, mau rửa tay rồi ăn cơm, cháo còn nóng.”
"Được, cảm ơn em."
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn, Phó Thiên bí mật bỏ cà rốt trong bát trở lại đĩa, bị người vợ phát hiện, cuối cùng bướng bỉnh nói rằng mình sẽ tạo ra một thế giới không có cà rốt khi cậu lớn lên.
Phó Sinh vừa học vừa ăn, cậu đang chuẩn bị để quay lại trường học.
Đối với thành tích của Phó Sinh, Hàn Phi vẫn rất yên tâm, dù sao thì cậu cũng là người đã thay đổi thời đại.
Nhìn lướt qua cuốn sách Phó Sinh đang đọc, vẻ mặt của Hàn Phi từ từ trở nên kỳ lạ: "Phó Sinh, con đang học gì vậy?"
“Con đang xem tài liệu văn học.” Phó Sinh húp một ngụm cháo, lật sách sang trang tiếp theo:
"Tôi thông qua linh hồn và thể xác của mình biết rằng, sa ngã là cần thiết. Tôi phải trải qua tham dục, tôi phải chạy theo sự giàu có, trải nghiệm sự ghê tởm, rơi xuống vực sâu tuyệt vọng. Học cách yêu thế giới này, không còn tạo ra một thế giới từ ham muốn nào đó và suy nghĩ chủ quan, không còn so sánh nó với một loại tưởng tượng hoàn hảo giả tạo nào nữa. Học cách chấp nhận thế giới như nó vốn có, yêu thương nó, vui mừng khi thuộc về nó.——Hesse《SIDDHARTHA》"
"Rất hay.” Hàn Phi không đưa ra ý kiến gì, cách giáo dục của hắn đối với Phó Sinh chính là nuôi thả.
Bữa tối ấm áp sớm kết thúc, Phó Sinh về phòng học bài, Phó Thiên quấn lấy Hàn Phi chơi trốn tìm.
Buổi tối mười giờ, người vợ dỗ Phó Thiên ngủ, Hàn Phi cũng trở về phòng ngủ của mình.
Hắn trải nệm xuống sàn, đắp chăn lên, khi chuẩn bị ngủ, hắn chợt thấy chăn được vén lên, người vợ nằm sau lưng hắn.
“Dưới đất lạnh lắm, em mau về giường ngủ đi.” Hàn Phi ngồi dậy, nhưng người vợ vẫn không đi.
Cô nằm ở một bên tấm nệm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Phi, yên lặng nhìn một hồi lâu.
"Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không?"
Hàn Phi dựa vào tường, không trả lời ngay.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Thật lâu sau, người vợ quay người lại, quay lưng về phía Phó Nghĩa, đắp chăn lên: "Hôm nay em cũng muốn nằm ở đây."