Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 567: Tin Nhắn Tường Vi Gửi Đến

Chương 567: Tin nhắn Tường Vi gửi đến Chương 567: Tin nhắn Tường Vi gửi đến

Sau khi nhận được nhắc nhở của hệ thống, cuối cùng Hàn Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, mở bảng thuộc tính ra xem.

Sau khi đạt được danh hiệu phụ thân, trong cột thiên phú của hắn có thêm hai năng lực thiên phú —— Mắt quỷ sơ cấp và thiên quyến sơ cấp.

Vốn dĩ giá trị may mắn ban đầu cao tới chín điểm, bây giờ đã tăng lên đến mười hai điểm. Phải biết rằng may mắn và mị lực là thuộc tính ẩn, không thể sử dụng điểm thuộc tính để nâng cao, về cơ bản được cố định ngay từ khi bắt đầu lập tài khoản.

"Mười hai điểm may mắn, mình còn chưa từng thấy có người chơi nào có giá trị may mắn cao như vậy, mình phải nhanh chóng đi mua vé số để nén cơn sốc."

Sau nhiều lần kiểm tra, Hàn Phi cũng phát hiện ra một vấn đề, hắn chỉ có được sự tin tưởng tuyệt đối của Phó Thiên và Phó Ức, có năng lực thiên phú của hai đứa trẻ này, thiên phú hồi hồn sơ cấp của Phó Sinh kia vẫn là màu xám, ở trạng thái không thể sử dụng.

"Xem ra mình vẫn chưa có được sự tin tưởng tuyệt đối của Phó Sinh, có điều mọi thứ đều đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn."

"Hơn nữa bản thân mình đã có thiên phú hồi hồn, có thể đưa những người chơi đi vào thế giới tầng sâu về, còn có thể trói buộc linh hồn và chiếm lấy thể xác của bọn họ, đây có lẽ mới là tác dụng thực sự của năng lực hồi hồn."

"Thiên phú hồi hồn của Phó Sinh, hình như chỉ có thể sử dụng cho chính mình, tuy rằng khá đặc biệt nhưng tính hạn chế cũng rất lớn, cũng chả trách chỉ là hồi hồn sơ cấp."

Thiên phú của ba đứa trẻ này đều chưa hoàn toàn phát huy hết, vì vậy thiên phú của bọn chúng đều ở mức sơ cấp, sau này năng lực thiên phú của bọn chúng cũng sẽ càng ngày càng cường đại cùng với sự lớn lên của mình.

“Thật đáng tiếc, danh hiệu đặc biệt của điện thờ chỉ có thể dùng trong điện thờ, không thể lấy ra ngoài.” Hàn Phi thật thích ba điểm may mắn mà Phó Ức cho hắn.

Sau khi chạy đến cửa hàng bán vé số, Hàn Phi đã mua đủ các loại vé số, rồi mới vội vã trở về chung cư nơi hắn sinh sống ban đầu.

Mặt trời lặn xuống, Phó Sinh cũng được "tan học" rồi, cậu dừng ở tầng dưới nhà, nhìn từng chiếc xe lớn chở đồ đạc của Bạch Tuộc đến chung cư.

Bạch Tuộc mua được căn nhà mình thích với giá cực rẻ, giờ là lúc tự hào với gió xuân, hắn mời mấy người cấp dưới của mình đến giúp chuyển nhà, buổi tối còn dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ trong căn nhà mới.

Ngồi trên dụng cụ thể dục trong chung cư, Phó Sinh nhìn đám đông ồn ào, nhưng trong đầu lại nhớ đến một câu mà Hàn Phi đã nói —— Nếu có nhà, ai lại muốn làm mèo hoang cơ chứ?

“Đi thôi, hai ngày nữa bố sẽ mua cho con một chiếc điện thoại di động.” Giọng nói của Hàn Phi truyền đến từ sau lưng Phó Sinh: “Chúng ta về nhà mới thôi.”

Phó Sinh gật gật đầu, cầm cặp sách đi theo sau Hàn Phi, khi chuẩn bị đi khỏi chung cư, cậu quay đầu nhìn lại căn nhà mà mình đã sống mấy năm.

"Sao vậy?"

"Sau khi mẹ qua đời, chúng ta chuyển đến một căn nhà mới, mẹ còn vẫn chưa biết chúng ta sống ở đâu, bây giờ lại phải chuyển đi rồi." Phó Sinh là đang nói về mẹ ruột của mình.

"Một thời gian nữa bố sẽ đưa con đi tìm mẹ, bố cũng có chút nhớ mẹ rồi."

Hàn Phi và Phó Sinh đi ra khỏi chung cư, bọn họ lại đi đến chỗ đèn đường cách đó không xa, Phó Sinh mua rất nhiều sữa chua đặt dưới đèn đường.

"Mình phải chuyển nhà rồi, một mình cậu phải thật tốt nhé."

Phó Sinh mở nắp hộp sữa chua và lẩm bẩm một mình với đèn đường, Hàn Phi yên lặng đứng bên cạnh, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh cũ nát.

Khi hai bố con chào tạm biệt "cư dân" gần đó, Bạch Tuộc và cấp dưới của mình vừa bước ra khỏi chung cư, bọn họ vừa nói vừa cười.

"Ôi! Đó không phải là Phó Nghĩa sao! Phó trưởng nhóm?" Bạch Tuộc bị đám người vây ở giữa, cười haha nhìn Hàn Phi và Phó Sinh: "Anh không phải đã dọn đi rồi à? Sao lại trở lại rồi? Trong lòng không nỡ phải không?"

Bạch Tuộc miệng rất thối, nhưng xét cho cùng anh ta cũng là người hy sinh quên mình, giúp Hàn Phi giải quyết nhu cầu cấp thiết.

“Sao lại có cả một túi vé số, xổ số cào và trúng thưởng thế này?” Một cấp dưới của Bạch Tuộc ánh mắt sắc bén nhìn thấy túi vé số trong tay Hàn Phi: “Phó Nghĩa, anh cũng quá suy đồi rồi đấy?”

Không đi làm, ghim hy vọng vào những thứ như vé số này, Bạch Tuộc và cấp dưới của hắn đều cười phá lên.

Từng là át chủ bài của công ty, tinh anh nơi làm việc, người thiết kế chính, bây giờ trở thành như thế này.

“Đừng có chê cười người ta, ngộ nhỡ trúng số thật thì sao?” Bạch Tuộc haha cười lớn: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi mua rượu, tối nay không say không về! Tiểu Vương, đếm số người đi, còn ai chưa đến, gọi cho anh ta đến đây."

"Anh Triệu và anh Trùng ngày hôm kia trực ca đêm, hôm nay không đến công ty, điện thoại không gọi được."

"Thế thì thôi, đừng quản bọn họ nữa, chúng ta đi!"

Bạch Tuộc dẫn đám người bỏ đi, Hàn Phi vốn dĩ muốn nhắc nhở anh ta phải buổi tối phải cẩn thận, nhưng lại "sợ" làm hỏng tâm trạng của người ta.

"Haizz, mình chính là EQ quá cao."

Hàn Phi không nói gì, xách theo túi vé số, cùng Phó Sinh bắt xe buýt đến nhà mới của bọn họ.

Hàn Phi ngồi trong xe bắt đầu cào vé số, mười hai điểm may mắn quả thực hơi thái quá đến khó tin, về cơ bản tờ nào cũng trúng thưởng, số tiền còn không nhỏ, Phó Sinh ở bên cạnh cũng đơ luôn.

"Cái này... không hợp lý?"

“Tồn tại tức là hợp lý.” Hàn Phi đang ra sức cào, điện thoại di động đột nhiên vang lên, đưa túi vé số cho Phó Sinh, hắn trả lời điện thoại.

"Trưởng nhóm, tối hôm qua ở công ty xảy ra chuyện rồi. Người trực ca đêm trong nhóm dự án Vĩnh Sinh hình như đã hai ngày không tới làm việc, có vẻ như đã biến mất trong công ty rồi." Người gọi điện đến là anh giai cây giả, giọng nói có vẻ lo lắng, không giống như thường ngày.

"Đừng gọi tôi là trưởng nhóm nữa, tôi cũng không có liên quan gì đến công ty nữa rồi, muốn xảy ra chuyện gì thì xảy ra." Hàn Phi đã nghỉ việc, điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là game tình yêu kinh dị cải biên dựa trên trải nghiệm bản thân cá nhân.

“Anh đừng vội cúp máy, tôi chỉ là hơi tò mò.” Anh giai cây giả nói một cách thận trọng: “Trưởng nhóm, lúc trước anh đã nhắc nhở chúng tôi không được trực ca đêm, có phải anh biết chuyện gì không? Bây giờ trong công ty đều đang nói về chuyện quỷ ám, còn có người đồn rằng nữ quỷ đó liên quan đến anh."

"Các anh không thể bởi vì Phó Nghĩa tôi là một tên cặn bã, liền chuyện gì cũng đều vu khống hết cho tôi chứ? Hơn nữa, làm sao các anh biết đó là nữ quỷ, các anh có nhìn thấy không?"

"Camera giám sát đã quay được một số hình ảnh kỳ lạ, anh tự mình xem đi, rất là đáng sợ." Anh giai cây giả gửi một đoạn video giám sát được cắt ra cho Hàn Phi: "Trưởng nhóm, thứ này không được phát tán ra bên ngoài."

Bấm vào video, Hàn Phi cau mày xem.

Hành lang công ty giữa đêm vắng lặng, bỗng nhiên cánh cửa dẫn vào lối đi an toàn tự nó mở ra.

Màn hình giám sát không có gì thay đổi, nhưng trong chiếc gương soi bên cạnh lại có một người phụ nữ bước qua.

Đóng băng, từ từ phóng to, khuôn mặt của người phụ nữ méo mó vì hận ý, dường như cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cửa văn phòng công ty lần lượt bị mở ra, cho đến cuối cùng người phụ nữ dường như là bước vào văn phòng nơi Hàn Phi làm việc, rồi một chuyện bất ngờ xảy ra, trên cửa sổ văn phòng bắt đầu xuất hiện dày đặc những dấu tay màu máu.

Hình như nghe thấy động tĩnh, các thành viên của nhóm dự án《Vĩnh Sinh》 vẫn đang tăng ca chạy đến, camera giám sát cũng đột ngột dừng lại.

“Trưởng nhóm, anh xem xong chưa?” Anh giai cây giả hơi chột dạ: “Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng vấn đề bây giờ là trong công ty quả thực đã có người mất tích, hơn nữa đoạn video này cũng không phải là cắt ghép chỉnh sửa.”

"Ban lãnh đạo công ty nói gì?"

"Bọn họ bây giờ làm gì có tâm trí quản chuyện sống chết của chúng tôi nữa, gần đây còn xảy ra một chuyện nữa." Anh giai cây giả gửi một đoạn tin nhắn cho Hàn Phi: "Thật sự không dám tưởng tượng, vậy mà lại có một nhóm liều mạng bắt cóc con gái của người giàu nhất thành phố chúng ta."

"Con gái của người giàu nhất?"

"Chính là người được mệnh danh là nhà đầu tư thiên tài Đỗ Xu, cô ấy cũng là một cổ đông lớn của công ty chúng ta, hiện giờ toàn bộ công ty đều đang hỗn loạn. Nhân viên bên dưới phối hợp với cảnh sát để tìm đồng nghiệp mất tích, còn những người bên trên gặp nhau mỗi ngày để tìm ra lối thoát cho công ty." Anh giai cây giả bất lực nói: "Để rút tiền về càng sớm càng tốt, game tình yêu kinh dị của chúng ta ngược lại đã nhận được sự quan tâm chưa từng có."

“Vậy thì chúng ta cũng có thể coi là trong cái rủi có cái may rồi.” Hàn Phi rất vui vẻ, công ty tiêu đời rồi rất bình thường, chỉ cần game được làm ra trước khi tiêu đời là được.

"Mấu chốt là ai còn dám làm việc trong tòa nhà của công ty nữa! Nghĩ thôi đã cảm thấy rất ghê sợ rồi, chúng ta lại còn đang làm một game tình yêu kinh dị."

“Cứ yên tâm đi làm đi, nữ quỷ đó có lẽ đã đi khỏi rồi, chờ sau khi game phát hành rồi hãy tính đến chuyện khác.” Sau khi an ủi anh giai cây giả xong, Hàn Phi cúp điện thoại, hắn cùng Phó Sinh đi tới nhà mới.

So với chung cư cao cấp trước đây, nơi họ chuyển đến rất tồi tàn. Tòa nhà nham nhở, môi trường vệ sinh kém, nếu không để con cái đi học thuận tiện thì có lẽ rất nhiều cư dân ở đây đã dọn đi rồi.

“Chúng ta cứ ở tạm đây một thời gian, chờ sau khi ổn định thì chuyển đi nơi khác.” Hàn Phi bị ám ảnh tâm lý với căn nhà này, trong lòng luôn nghĩ đến nhiệm vụ người quản lý tòa nhà.

“Không sao, con luôn cảm thấy nơi này… rất tốt.” Phó Sinh hướng về bốn phía trống trải không một bóng người xung quanh chào hỏi, thỉnh thoảng còn nói những lời kỳ lạ với không khí.

Vì để tránh không cho những người hàng xóm coi Phó Sinh như một kẻ điên, Hàn Phi đề nghị cậu không nên quá nhiệt tình, nên kiềm chế một chút.

Hai bố con đến nhà mới, bắt đầu chọn phòng cho mình, dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ đạc.

Mọi thứ đều trùng lặp như cảnh tượng trong trí nhớ của Hàn Phi, chẳng mấy chốc căn nhà này lại trở thành căn nhà trong nhiệm vụ của người quản lý.

"Trong nhiệm vụ người quản lý, Phó Nghĩa đã giết mẹ con Phó Ức trong căn nhà cũ nát này, đồng thời xử lí xác chết."

Ngồi trên sô pha, Hàn Phi nhìn căn phòng mà mình đã "chết" hơn bốn mươi lần.

Trước đây khi Phó Nghĩa chuyển đến căn nhà này đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, anh ta hoàn toàn bị bao bọc trong những cảm xúc tiêu cực, trở thành một món đồ chơi trong tay Đỗ Xu, mất hết nhân tính.

Bây giờ Hàn Phi dọn vào ngôi nhà này, đã giảm bớt được hận ý của hầu hết mọi người, giải quyết hiểu lầm với người vợ, có cả con trai và con gái, mọi thứ đều đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Cho dù qua một thời gian nữa, Phó Nghĩa thực sự và Phó Nghĩa do Hàn Phi thủ vai sẽ chết cùng một ngày, thì tương lai bọn họ để lại cũng sẽ hoàn toàn khác.

Vợ và các con đều đang bận rộn, Hàn Phi nghỉ ngơi một chút đang định đi ra giúp thì điện thoại của hắn lại đổ chuông, lần này là một số lạ.

Nhấn nút trả lời, giọng nói của Ngô Sơn từ trong điện thoại truyền đến: "Có tiện gặp mặt một chút không? Tường Vi gửi tin nhắn từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, chúng tôi đều không thể hiểu được."

"Đại khái nội dung là gì?"

"Đó là một câu rất ngắn, bên trên có viết nhân cách hoàn hảo số 0001."

“Nhân cách hoàn hảo?” Vẻ mặt Hàn Phi lập tức thay đổi: “Anh đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến chỗ anh.”

Sau khi Ngô Sơn nói ra một địa chỉ, Hàn Phi mặc áo khoác vội vàng rời đi.

Nửa tiếng sau, hắn đến ngọn núi nhỏ phía sau trường học.

Đứng ở đây ngoài tầm nhìn ra trường trung học tư thục, còn có thể nhìn thấy bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và Starry Sky Art Hotel những nơi ngoài thành phố.

“Đi ra đi, đừng trốn nữa.” Hàn Phi tiến vào chòi nghỉ mát vẫn đang sửa sang lại, Ngô Sơn một mình bước ra khỏi bóng tối: “Mười tám người chơi bây giờ chỉ còn lại mình anh sao?”

Ngô Sơn cười khổ: "Những người khác không tin anh, còn cảm thấy Tường Vi và anh hại bọn họ, vì vậy tiếp theo chuẩn bị đơn độc hành động."

Những người có thể chen chân vào bảng xếp hạng hàng đầu trong《Cuộc sống hoàn hảo》đều là những game thủ hàng đầu, bọn họ hoặc là có tiền có quyền lực, hoặc là có thiên phú rất hiếm có, hoặc có năng lực cá nhân cực kỳ mạnh mẽ.

Một nhóm người như vậy liên thủ lại với nhau, phối hợp hoàn hảo, có thể làm được nhiều chuyện lớn.

Có điều điểm yếu của bọn họ cũng lộ rất rõ, một khi trụ cột bị tiêu diệt, bọn họ sẽ tan rã ngay lập tức, không ai chịu ai.

Xét cho cùng, đối với một số người trong số bọn họ, 《Cuộc sống hoàn hảo》vẫn chỉ là một trò chơi mà thôi, nếu như không phải sợ sau khi chết đi sẽ chịu trừng phạt bị mất đi tất cả, thì một số người trong số bọn họ đã lựa chọn tự sát để thoát game rồi.

Bình Luận (0)
Comment