Mười tám người chơi hiện tại chỉ còn lại một phần hai, bọn họ không tin Hàn Phi, ngoại trừ Ngô Sơn ra, những người sống sót khác đều chuẩn bị đơn độc hành động.
Trong thế giới điện thờ dần dần bắt đầu dị hóa, kết cục của những con sói đơn độc đó gần như đã được định sẵn.
“Haizzz.” Hàn Phi nhẹ nhàng thở dài: “Đều tại Thẩm Lạc.”
Ngô Sơn không biết tại sao Hàn Phi lại nói câu này, anh ta đứng bên cạnh Hàn Phi với một nụ cười khổ sở: "Anh còn nhớ nữ trợ thủ của Tường Vi đó không? Ngày mai cô ấy và một người chơi nữ khác chuẩn bị lấy danh nghĩa khách hàng vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để nghe ngóng tin tức, tôi có khuyên thế nào cũng không được, hai người bọn họ căn bản không nghe tôi. Những người khác cũng mỗi người một ý, A Trùng một mình bỏ trốn rồi, bạn của tôi bên ngoài công viên theo dõi Đỗ Xu, vài người còn lại do Tù Nhân cầm đầu, bọn họ nghi ngờ rằng Tường Vi đã phát hiện ra bí mật của hộp đen, bây giờ cũng đang chú ý đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Nhóm người chơi này đã cho thấy sự tham lam và ích kỷ của con người đến mức tối đa, khi Tường Vi và Ông Chủ vẫn còn, bọn họ tuân theo mệnh lệnh của cả hai, đoàn kết với nhau.
Bây giờ Ông Chủ mất tích và Tường Vi bị mắc kẹt, một số người trong số bọn họ bắt đầu dùng suy nghĩ ác ý nhất để hành động.
Tường Vi là tay săn hộp đen nổi tiếng nhất toàn quốc, cũng là một trong những người sáng lập trang web Chân Lý Tất Nhiên, anh ta nắm trong tay rất nhiều thông tin liên quan đến hộp đen, giờ đây anh ta đã biến mất trong sâu của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, những người chơi đó không những không có kế hoạch đi cứu, thay vào đó còn cho rằng anh ta muốn một mình nuốt trọn hộp đen.
"Cho tôi xem một chút tất cả tin nhắn mà Tường Vi đã gửi cho anh."
"Thông tin đều ở chỗ nữ trợ thủ của Tường Vi, tôi chỉ biết một phần trong các tin nhắn, giữa bọn họ có cách khác để liên lạc với nhau." Ngô Sơn dang hai tay ra: "Vốn dĩ tôi muốn nữ trợ thủ của Tường Vi đi cùng đến đây, nhưng cô ấy cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa gì cả."
“Không sao.” Hàn Phi gật đầu hỏi thêm một câu: “Tối hôm qua ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ anh rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Sao lại sợ hãi như vậy?”
“Chuyện dài lắm, tôi cảm thấy cơn ác mộng kinh hoàng nhất trên thế giới này cũng không kinh hoàng bằng việc tôi trải qua đêm qua.” Ngô Sơn tay vịn vào lan can, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hai tay lại bất giác bắt đầu run lên: "Tối hôm qua Tường Vi, A Trùng và hai người bạn đồng hành khác vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bọn họ đã nghiên cứu địa hình trước, chuẩn bị mất hai ngày, biết được tối hôm qua Đỗ Xu sẽ có một buổi 'vật lý trị liệu' đặc biệt. Mọi người quyết định sẽ bắt cóc cô ta trong quá trình vật lý trị liệu, bởi vì là vật lý trị liệu tư nhân hoàn toàn khép kín, cho dù người bên trong biến mất, người bên ngoài cũng không biết, sau khi thành công vẫn có nhiều thời gian để trốn thoát."
"Nghe có vẻ vẫn rất bình thường mà?"
"Mấu chốt là 'vật lý trị liệu' không phải là 'vật lý trị liệu' như anh tưởng tượng." Ngô Sơn chỉ cảm thấy da đầu tê dại: "Tối hôm qua tôi phụ trách tiếp ứng, qua thời gian hẹn mà bọn họ vẫn chưa đi ra, tôi đã kích hoạt phương án thay thế, liên hệ với nữ trợ thủ, tự mình âm thầm đi vào. Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ban ngày người qua người lại đông đúc, ban đêm lại trông giống như nhà xác, càng kỳ lạ hơn nữa là, tôi rõ ràng đã ghi nhớ bản đồ rồi, mà còn suýt nữa thì bị lạc ở bên trong. Cứ như vậy mò mẫm nửa tiếng, cuối cùng tôi đã liên lạc được với Tường Vi, anh ấy yêu cầu tôi qua tòa nhà số 2 đón người ngay lập tức."
Biểu hiện của Ngô Sơn lúc này vẫn khá bình thường, nhưng khi chuẩn bị nói tiếp, mắt anh ta đột nhiên mở to, đồng tử hướng lên trên, bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Cũng không biết Ngô Sơn đã ăn gì, nhưng tất cả những gì anh ta phun ra đều là nước đen.
Sau khoảng vài phút, Ngô Sơn mới trở lại bình thường: "Sau khi bước vào tòa nhà số 2, tôi nhìn thấy vài bệnh nhân đang đứng thất thần trên hành lang, băng trên mặt đang rơi ra, anh có biết mặt của họ trông như thế nào không?"
Cảm xúc của Ngô Sơn trở nên kích động: "Khuôn mặt của những bệnh nhân đó đã bị khoét rỗng, dưới băng vải còn có một lỗ đen kịt!"
"Anh có chắc mình nhìn thấy là người không? Bọn chúng lúc đó xuất hiện trong tư thế như nào?"
“Những gì tôi nói đều là sự thật!” Ngô Sơn nhìn Hàn Phi rất nghiêm túc.
"Tôi biết, tôi cũng không nghi ngờ anh."
"Vậy tại sao anh vẫn thoải mái như vậy? Anh cho rằng tôi đang phóng đại phải không?" Ngô Sơn rất muốn miêu tả cụ thể cảnh tượng lúc đó ra, nhưng năng lực biểu đạt của anh ra quả thực rất yếu.
“Tôi đã nhìn thấy những thứ đó trong bệnh viện trước đây, vì vậy mới không cảm thấy ngạc nhiên.” Nếu như Hàn Phi nói rằng mình đã trải qua chuyện này, có thể sẽ dọa những người chơi đó xóa tài khoản thoát game mất.
“Thôi được rồi.” Ngô Sơn xoa xoa thái dương nói tiếp: “Những bệnh nhân có khuôn mặt bị khoét rỗng tuếch kia, giống như thực vật hơn là người, cảm giác bọn họ giống như hạt gạo, sau khi chín sẽ bị người ta hái mất.”
"Cũng có nghĩa là bọn họ không thể nhận thức được tất cả những thay đổi của thế giới bên ngoài? Không có linh hồn và tư duy của mình?"
“Có thể hiểu là như vậy.” Ngô Sơn đã quay trở lại bệnh viện vào tối hôm qua, khi anh ta nói những lời này, mồ hôi lạnh chảy ra đầy trán: “Tôi cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi đi ngang qua bọn họ, đến nơi mà Tường Vi yêu cầu tôi. Căn phòng đó rất lớn, không nhìn ra là dùng để làm gì. Tôi đợi khoảng năm phút, A Trùng cõng theo một người phụ nữ bị bọc vải quấn xác chết xông về phía tôi. Tiếp theo, tôi đã nhìn thấy một màn kinh dị khó quên nhất trong đời."
Nhìn thẳng vào Hàn Phi, cơ thể Ngô Sơn khẽ run lên: "Toàn bộ hành lang đều bắt đầu rỉ máu, trên người A Trùng cũng bắt đầu xuất hiện những khuôn mặt!"
Hàn Phi luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, trong phòng khám gương ở khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, hắn bước vào một căn phòng hoàn toàn được tạo thành từ những khuôn mặt người.
"Sau đó thì sao?"
"Tôi cùng A Trùng chạy ra ngoài, nhưng Tường Vi vẫn chưa ra, A Trùng nói rằng anh ta và Tường Vi bị một con quái vật đuổi theo, Tường Vi đã dẫn dụ con quái vật đến những tòa nhà sâu nhất trong bệnh viện." Ngô Sơn tự túm tóc của mình: "Sau khi tôi và A Trùng tập hợp lại với nhau, tất cả các phòng bệnh dường như đều bắt đầu xuất hiện bất thường, ở đó có ẩn chứa vô số quỷ, là một tổ quỷ!"
Sau khi nghe xong những lời của Ngô Sơn, Hàn Phi rơi vào trầm tư.
Người duy nhất thực sự biết những gì đã xảy ra đêm đó, ngoại trừ Tường Vi, chính là người tự ngược đãi bản thân A Trùng, nhưng bây giờ Tường Vi đã mất tích, A Trùng bỏ trốn một mình, chỉ còn lại Ngô Sơn bị dọa sợ vỡ mật.
"Hàn Phi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tường Vi nói rằng cách để rời khỏi bản đồ ẩn chính là ở trong bệnh viện, anh ấy còn nói nếu chết trong bản đồ ẩn này, có thể thực sự sẽ chết! Nhưng Tù Nhân lại nói Tường Vi muốn một mình nuốt trọn hộp đen, nên mới bịa ra một cái cớ phi lý như vậy, bây giờ tôi không biết phải tin ai nữa rồi!"
“Đừng hoảng sợ.” Hàn Phi sử dụng năng lực ngôn linh, để trấn an Ngô Sơn: “Anh nói chuyện xảy ra đêm qua còn đáng sợ hơn cả cơn ác mộng tồi tệ nhất, nhưng sau khi nghe những gì anh nói, cảm thấy hình như bình thường anh không hay gặp ác mộng thì phải."
“Ý, ý của anh là gì?” Ngô Sơn không hiểu lắm.
“Cứ từ từ, rất nhiều thứ quen rồi là sẽ ổn thôi.” Hàn Phi cũng coi như biết được một ít thông tin từ Ngô Sơn: “Gần đây anh đừng liên hệ gì với tôi nữa, cẩn thận cảnh sát phát hiện ra chuyện gì, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để ứng tuyển, cố gắng giải cứu Tường Vi ra ngoài càng sớm càng tốt."
“Được rồi, cám ơn.” Nhìn thấy Hàn Phi đang chuẩn bị đi, Ngô Sơn lại đuổi theo: “Hàn Phi, lời Tường Vi nói có phải là thật không? Nếu chết ở chỗ này, thật sự sẽ chết sao?”
“Những lời nhảm nhí như vậy anh cũng tin à?” Hàn Phi vỗ vỗ vai Ngô Sơn: “Tường Vi thì biết cái quái gì về bản đồ ẩn, anh hãy tin tôi, nếu chết ở đây, thể xác vẫn có thể hoạt động bình thường.”
"Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi."
"Nhiều nhất là ký ức từng bước một bị tách ra, cuối cùng chết não, trở nên giống như những con quái vật mà anh nhìn thấy, mặt bị khoét rỗng, trở thành một xác chết lang thang trong thế giới này."
"Bụp!"
Ngô Sơn chân mềm nhũn, hình như vấp phải thứ gì đó ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh, so với những người chơi khác, anh đã chọn con đường đúng đắn nhất.” Mỗi câu nói của Hàn Phi đều sử dụng năng lực ngôn linh, hắn muốn khơi dậy cảm xúc gì của Ngô Sơn, liền có thể khơi dậy cảm xúc đó của đối phương.
Với kỹ năng diễn xuất bậc thầy, nguyền rủa ngôn linh, cộng thêm không ngừng ám thị tâm lý, Ngô Sơn và Hàn Phi quá chênh lệch về đẳng cấp, anh ta không tự chủ được mà cảm thấy Hàn Phi mới là cây rơm cứu mạng duy nhất của mình, nhất định phải ôm chặt lấy.
Hàn Phi mỗi ngày có thể sử dụng năm lần ngôn linh, không dùng cũng lãng phí, hiện tại hắn vừa hay cần một tiểu đệ sai vặt đáng tin cậy.
"Hãy bảo vệ bản thân thật tốt, có chuyện gì hãy cho tôi biết ngay lập tức, chú ý giữ liên lạc."
Dặn dò Ngô Sơn xong, Hàn Phi lặng lẽ đi, tốc độ của hắn nhanh như quỷ vậy, không để ý một chút, người đã biến mất trong đêm đen.
"Chuyện có thể làm, mình cũng gần như đã hoàn thành rồi, bây giờ với sinh mệnh có hạn này, mình cần phải giúp Phó Sinh giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng."
Quay đầu lại nhìn bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ phía xa, trong lòng Hàn Phi thầm nói: "Đã đến lúc đi làm rồi."
Tránh camera giám sát ra, Hàn Phi chạy về nhà, trên đường đi mua rất nhiều đồ ăn ngon cho bọn trẻ, cả nhà ăn uống vui vẻ.
Cùng lúc đó, tại ngôi nhà cũ nơi Hàn Phi từng ở, Bạch Tuộc và đám cấp dưới bắt đầu hoan lạc.
Từng chén rượu rót vào bụng, Bạch Tuộc thưởng thức lời tán dương của đám cấp dưới, cười một cách ngông cuồng.
Anh ta chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, cảm thấy cuộc đời mình đã lên đến đỉnh điểm.
"Anh Trương, hiện tại anh là người được ban lãnh đạo coi trọng nhất, dự án quan trọng như vậy giao cho một mình anh phụ trách, cảm giác sau này anh rất có khả năng sẽ ngồi lên vị trí của Triệu tổng!"
"Phó Nghĩa chính là một tên bám váy đàn bà, nếu như không phải Triệu tổng sủng ái anh ta, mấy người nghĩ dựa vào thực lực của anh ta có thể so sánh được với anh Trương sao?"
"Uống rượu! Uống rượu! Bây giờ Phó Nghĩa đã bị bãi nhiệm, bộ phận nhỏ của bọn họ có lẽ cũng sẽ giải tán. Trưởng nhóm, hay là anh lấy Lý Quả Nhi đến bộ phận của chúng ta đi, năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, quan trọng nhất ngoại hình rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt."
“Không cần cậu nói tôi cũng chuẩn bị lấy cô ấy về!” Bạch Tuộc dựa lưng vào ghế sofa, gác giày lên ghế: “Cuộc sống của Phó Nghĩa thật đẹp, thành thật mà nói, khiến người ta cũng khá ngưỡng mộ.”
Anh ta nhìn căn nhà to lớn ở trung tâm thành phố này, trong mắt ẩn chứa một sự đố kị, nhưng ngay sau đó sự đố kị đã biến thành đắc ý: "Bây giờ anh ta không còn gì nữa, trò chơi làm hơn nửa năm, công việc, danh tiếng, nhà cửa, còn có…”
Dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ đố kị trong mắt Bạch Tuộc lại hiện lên, anh ta đặt ly xuống, châm một điếu thuốc rồi bước ra ban công.
Sau khi đóng cửa ban công, Bạch Tuộc hít sâu mấy hơi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Triệu Thiến.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, cuộc gọi mới được kết nối.
"Chị Thiến, em mới chuyển đến nhà mới, mọi người đều ở đây, chị có muốn..."
“Xin chúc mừng, anh còn chuyện gì nữa không?” Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ điện thoại, giọng điệu của Triệu Thiến gần như đem hai chữ hời hợt chọc thẳng vào mặt Bạch Tuộc.
"Tôi muốn nói là..."
"Nếu không có thì tôi cúp máy đây, ngày mai anh nhớ chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho phiên bản B. Ban lãnh đạo công ty rất không hài lòng với thiết kế mới được bổ sung của các anh!"
“Nhưng không phải bản B do Phó Nghĩa làm trước đây hay sao?” Bạch Tuộc còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.
Anh ta cầm điện thoại, trên mu bàn tay từ từ xuất hiện những đường gân, tất cả niềm vui sướng đều bị cuốn trôi vào lúc này.
Trong lòng có một cục tức, Bạch Tuộc vung tay suýt ném điện thoại xuống sàn, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Nhỏ giọng chửi thề một câu, Bạch Tuộc đang định quay vào nhà thì bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng trên con đường phía trước cổng chung cư.
Cô ta đứng ở giữa đường, chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn ban công nơi Bạch Tuộc đang đứng.
"Đó là cái quái gì thế?"