Bạch Tuộc vốn đã uống không ít rượu bám vào lan can ban công, mở to mắt nhìn con đường ở cổng vào chung cư.
Người phụ nữ đồ đỏ lúc nãy đang đứng giữa đường, đột nhiên lại biến mất rồi.
"Mình bị ảo giác sao?"
Tâm tư bấn loạn, Bạch Tuộc giậm tắt tàn thuốc, quay trở lại phòng khách.
Tiếng nhạc và tiếng khen ngợi từ đám đông làm cho tâm trạng anh ta cảm thấy tốt hơn một chút: "Nào, nào, nào! Đêm nay không say không về!"
“Trưởng nhóm, em còn mang cho anh một chai rượu vang đỏ.” Một người cấp dưới lấy chai rượu từ trong hộp quà ra, chỉ cần nhìn bao bì là có thể cảm nhận được đó là một chai rượu rất đắt tiền.
“Tiểu Vương có tâm rồi, chúng ta hãy uống hết chỗ rượu này trước, sau đó mới uống những loại rượu khác.” Bạch Tuộc nhìn chằm chằm vào chai rượu vang đỏ, trong đầu cứ nghĩ đến người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa rồi, anh ta càng buồn bực, chỉ có thể dùng cồn để gây tê chính mình.
Say sưa hết ly này đến ly khác, lại uống thêm một tiếng nữa, nữ nhân viên trong nhóm có vẻ không chịu được nữa, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
“Tôi đi xem Tiểu Linh, các cậu cứ uống trước đi.” Bạch Tuộc cũng đã say rồi, anh ta loạng choạng đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Đẩy cửa ra, Bạch Tuộc nhìn thấy cấp dưới của mình đang ngồi trên bồn cầu.
Nữ nhân viên tên Tiểu Linh kia vừa nôn thốc nôn tháo, không đứng dậy được.
“Tôi vẫn luôn nói với mọi người, mọi việc phải làm tùy theo khả năng của mình, hay là em đi nghỉ ngơi một lát đi?” Bạch Tuộc dìu nữ cấp dưới đứng dậy, khi anh ta tiếp xúc thân thể, không biết tại sao trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt Triệu Thiến.
Là cấp trên trực tiếp của mình, trước mặt Triệu Thiến anh ta đến cái rắm cũng không dám đánh, vừa rồi còn bị quở trách một trận.
Càng nghĩ càng tức giận, anh ta đỡ Tiểu Linh vào phòng ngủ chính, cởi giày của cô ấy ra, đặt cô ấy lên giường.
Nhìn chằm chằm nữ cấp dưới tới chúc mừng mình, Bạch Tuộc cũng ngồi ở bên giường, tay anh ta chậm rãi hướng về phía trước, nhưng đúng vào lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Giật mình, Bạch Tuộc nhanh chóng vùng dậy như kẻ trộm bị camera giám sát chụp được vậy.
Nuốt khan nước bọt, Bạch Tuộc nhìn xuống màn hình điện thoại, người gọi cho anh ta tên là Triệu Lưu, tối hôm qua là anh ta tăng ca, hôm nay cũng không đến dự tiệc mừng.
“Làm giật cả mình, tiểu tử này thật không biết điều.” Bạch Tuộc trả lời điện thoại: “Có chuyện gì nói nhanh lên!"
"Căn mười ba, tầng mười bốn..."
"Cái gì?"
"Căn mười ba, tầng mười bốn..."
"Đầu cậu bị bệnh à? Đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Căn mười ba, tầng mười bốn..."
Bạch Tuộc vốn đã uống rất nhiều rượu, hiện tại đầu óc choáng váng, nghe đến hai lần mới nghe thấy, giọng nói trên điện thoại khác với Triệu Lưu, rất âm trầm và vô cảm.
Cúp điện thoại, Bạch Tuộc lại ngoảnh đầu nhìn Tiểu Linh, anh ta bước ra khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ lại.
"Trưởng nhóm, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta không thể uống nữa.” Tiểu Vương là một người rất nhanh trí, anh ta nhìn thấy Bạch Tuộc đỡ Tiểu Linh về phòng ngủ, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
"Quả thực, hôm nay chúng ta cũng quấy rầy trưởng nhóm rất lâu rồi."
Những người cấp dưới dìu nhau đứng dậy, trong đó có một nam sinh mập mạp là nhân viên mới chỉnh lại kính mắt của mình, tửu lượng rất kém, mặt đỏ bừng: "Chị Linh đâu? Vẫn ở trong nhà vệ sinh à? Để em đi gọi chị ấy."
“A Linh có phải là uống giữa chừng rồi ra về rồi không?” Tiểu Vương gãi đầu, dùng sức kéo nam sinh mập mạp lên khỏi mặt đất, lúc uống rượu, anh ta đã bảo tiểu mập đỡ mấy ly rượu cho mình.
"Chúng ta cũng nên đi thôi, đã gần mười hai giờ rồi."
Mặc chiếc áo khoác vào, một người cấp dưới của Bạch Tuộc lảo đảo bước ra cửa, sau đó chào tạm biệt anh ta.
Với tư cách là lãnh đạo, Bạch Tuộc đương nhiên sẽ không tiễn họ đi, chỉ đại khái dặn dò họ mấy câu về nhà cẩn thận, rồi đóng cửa lại.
Đứng ở cửa ra vào, Bạch Tuộc cũng không vội vàng đi, hắn đang nghe theo tiếng bước chân của cấp dưới rời khỏi.
"Hành lang này tối quá! Một ngọn đèn cũng không có."
"Không đúng, mình nhớ là khi mình đến có đèn mà. Có thể là đèn chỉ sáng vào ban ngày."
"Kỳ lạ thật, tại sao thang máy lại bị kẹt ở tầng này? Có phải bị hỏng rồi không?"
"Cái này mà cũng là chung cư hàng đầu ở trung tâm thành phố à? Thôi bỏ đi, chúng ta đi cầu thang bộ."
Sau khi các cấp dưới đều đi khỏi, Bạch Tuộc cởi cúc áo sơ mi ra, không biết là do uống quá nhiều rượu hay vì nguyên nhân nào khác mà anh ta cảm thấy nóng bừng cả người.
"Sau này chờ mình ngồi vào chỗ của Triệu Thiến rồi, vị trí của mình sẽ bỏ trống, xét về năng lực thì Tiểu Vương là thích hợp nhất, nhưng bây giờ mình có thể cho Tiểu Linh một cơ hội."
Bạch Tuộc dường như đang thuyết phục bản thân, anh ta cầm rượu vang đỏ do cấp dưới của mình mang đến bước đến cửa phòng ngủ, anh ta đã có chút không thể chờ được nữa.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Bạch Tuộc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cơ thể của Tiểu Linh, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa sợ, lại vừa muốn đi đến.
“Tiểu Linh, em có nghe thấy anh nói không?” Bạch Tuộc thận trọng hỏi, thấy Tiểu Linh không trả lời, anh ta từ từ di chuyển đến bên giường.
Đặt rượu vang đỏ xuống, Bạch Tuộc quỳ một gối trên giường, đang định đưa tay ra chỗ Tiểu Linh thì điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Tim đập loạn xạ vì sợ hãi, Bạch Tuộc mở điện thoại liếc mắt nhìn, lại là Triệu Lưu gọi tới.
"Chờ ngày mai mình đi làm, phải cho cậu ta một trận!"
Không trả lời, Bạch Tuộc trực tiếp cúp điện thoại, nhưng Triệu Lưu vẫn tiếp tục gọi đến.
Sau nhiều lần cúp máy, Bạch Tuộc bắt đầu nhận được tin nhắn từ Triệu Lưu, tất cả các tin nhắn đều là một câu giống nhau —— Căn mười ba, tầng mười bốn...
“Cậu ta làm sao vậy?” Bạch Tuộc tắt điện thoại di động ném sang một bên, trong lòng càng ngày càng nóng nảy.
Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời đối với anh ta, dẫm người mà mình ghét nhất xuống chân, có thể cười nhạo thả ga vô tư lự, lẽ ra anh ta phải cảm thấy tâm trạng thoải mái mới đúng, nhưng hiện tại trong lòng lại tràn đầy cảm giác bất an.
Lời cảnh cáo như đùa cợt của Hàn Phi chợt lóe lên trong đầu anh ta, mấy chữ đêm nay cẩn thận một chút như một cái gai đâm vào tim.
"Tên khốn đó là đang cố ý ghê tởm mình!"
Mở chai rượu vang đỏ ra, Bạch Tuộc nhấp một ngụm, anh ta lại nhìn làn da trắng như tuyết của Tiểu Linh.
"Không quản nữa!"
Cởi áo sơ mi ra, Bạch Tuộc còn chưa kịp ném áo xuống đất, điện thoại của anh ta lại vang lên.
"Shit! Không kết thúc có phải không!"
Nhặt điện thoại lên, Bạch Tuộc hung ác nói vào điện thoại: "Triệu Lưu! Cậu uống nhầm thuốc à!"
Anh ta hét lớn vào điện thoại, nhưng trong điện thoại không có giọng nói của Triệu Lưu.
Một lúc sau, Bạch Tuộc chợt nhận ra một chuyện, vừa rồi mình đã tắt điện thoại rồi, làm sao đối phương vẫn gọi đến được?
Đại não bị rượu làm cho tê liệt hơi tỉnh táo lại một chút, Bạch Tuộc cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại di động, lúc này từ bên trong truyền ra một giọng nói của phụ nữ.
"Căn 13, Tầng 14, Số 174."
"Cạch!"
Bạch Tuộc sợ đến mức ném điện thoại xuống đất, anh ta nhớ lại người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng giữa đường.
"Chuyện gì vậy? Tại sao thứ này lại chú ý vào mình?" Bạch Tuộc mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống: "Số 174 không phải là căn phòng mà Phó Nghĩa bán cho mình hay sao? Mình chỉ vừa mới chuyển đến ở thôi!"
Bị dọa sợ tỉnh táo, Bạch Tuộc không có thời gian gọi Tiểu Linh, mặc áo vào bắt đầu chạy ra ngoài, anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng: "Chả trách Phó Nghĩa lại tốt bụng như vậy, căn nhà anh ta ở có vấn đề!"
Chạy ra khỏi phòng ngủ, Bạch Tuộc còn không kịp thay giày, chân đất lao đến cửa phòng khách.
Đang nắm tay nắm cửa, Bạch Tuộc đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, âm thanh càng ngày càng gần anh ta.
"Người phụ nữ mặc đồ đỏ không phải là lên tầng rồi chứ?"
Sau một hồi do dự, bước chân đã dừng lại.
Bạch Tuộc tới gần cửa chống trộm, dựa vào mắt mèo liếc nhìn bên ngoài, một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang cúi đầu đứng ở cửa nhà anh ta!
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tuộc lùi lại liên tiếp mấy bước.
"Cô, cô ta đến tìm mình rồi! Mục tiêu của cô ta chính là căn nhà này!"
Bạch Tuộc muốn giết chết Phó Nghĩa rồi, bây giờ anh ta hối hận muốn đâm vào tường.
Mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí, máu đen thấm vào nhà theo khe của cửa chính.
Hơi thở trở nên gấp gáp, Bạch Tuộc lục tìm điện thoại muốn gọi cảnh sát, khi thò tay vào túi mới nhớ ra điện thoại của mình đã bị ném trong phòng ngủ.
Dùng cả tay và chân cùng lúc đứng dậy từ trên mặt đất, Bạch Tuộc vừa xoay người, lại nhìn thấy Tiểu Linh vốn ngủ say trên giường lúc này đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Da cô nhợt nhạt, nhón chân lên, các khớp tay chân méo mó, mái tóc đen xõa xuống trước mặt.
"Tiểu Linh? Tào Linh Linh?"
Giọng nói của Bạch Tuộc bắt đầu run rẩy, nhưng đúng vào lúc này, tay nắm cửa chống trộm bắt đầu vặn vẹo dữ dội, như thể có ai đó đang cố gắng mở cửa từ bên ngoài.
Bụp!
Bạch Tuộc sợ hãi quỳ rạp xuống đất: "Oan có đầu, nợ có chủ, tôi không làm gì cả, các người tìm nhầm người rồi! Các người thật sự đã tìm nhầm người rồi!"
Bạch Tuộc nói năng lộn xộn, khóc lóc ầm ĩ, không ngừng la hét.
Anh ta tiếp quản game 《Vĩnh Sinh》do Phó Nghĩa thiết kế, chiếm nguồn lực của Phó Nghĩa trong công ty, lấy mất vị trí, lại chiếm nhà của Phó Nghĩa. Khi anh ta đang tự mãn lấy được mọi thứ, không ngờ rằng tai họa do Phó Nghĩa gây ra cũng tìm đến anh ta.
Cùng với tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chống trộm từ từ được đẩy ra, Bạch Tuộc không dám quay đầu lại, anh ta bị dọa sợ đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực nào, không ngừng khóc lóc van xin.
Trong dòng máu truyền đến tiếng bước chân, những dấu tay đẫm máu xuất hiện khắp căn phòng.
Phàm là nơi nào có kỷ niệm đẹp về gia đình này, đều bị bàn tay đẫm máu tóm lấy.
Từ từ, những âm thanh kỳ lạ xung quanh trở nên nhỏ hơn nhiều, Bạch Tuộc lặng lẽ mở mắt ra.
Một giọt máu vừa hay rơi xuống sống mũi anh ta, ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu anh ta xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.
Không chờ anh ta phát ra âm thanh, anh ta cảm thấy máu trên mặt đất cuốn lấy mình như một sợi dây, ngay lập tức kéo anh ta ra khỏi căn nhà.
"Phó Nghĩa! Tôi..."
Bạch Tuộc chưa kịp nói xong thì cơ thể đã biến mất trong bóng tối.
Tào Linh Linh chân tay vặn vẹo ngã xuống đất, người phụ nữ mặc đồ đỏ đi ngang qua cô, ở trong phòng khách được một lúc, cô ta đến căn phòng nơi Phó Sinh từng ở trên tầng hai.
Cái đầu rũ xuống từ từ ngẩng lên, mái tóc đen trượt sang hai bên để lộ ra một khuôn mặt da bọc xương.
Có thể thấy cô ta từng là một người rất xinh đẹp, nhưng sau đó dường như đã bị bệnh.
Một dấu tay đẫm máu xuất hiện ở góc phòng, sau đó là vô số dấu tay đẫm máu bao phủ toàn bộ căn phòng, hết tầng trên xuống tầng dưới, cho đến khi cửa sổ thủy tinh đột nhiên vỡ tan!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng giữa phòng Phó Sinh từ từ quay người lại, cô ta lại nhìn sang một hướng khác.
……
Nửa đêm, Hàn Phi đứng trong phòng ngủ, nhìn căn phòng chật hẹp, đang tìm chỗ trên sàn để trải nệm, người vợ đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười khổ.
"Căn phòng này tương đối nhỏ, hay là..."
“Vậy thì để anh ra phòng khách ngủ, không khí bên ngoài tốt hơn.” Hàn Phi ôm bộ chăn nệm của mình bước đến sô pha, hắn đang trải “giường” thì đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc rất yếu ớt truyền đến từ phòng của Phó Sinh.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Phi yên lặng đến gần, hắn do dự một chút rồi gõ cửa: "Phó Sinh? Con còn chưa ngủ sao?"
“Con chưa.” Cửa phòng ngủ bị mở ra, Phó Sinh xuất hiện ở cửa, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng đôi mắt lại hơi sưng đỏ.
"Con có chuyện gì vậy?"
“Gần đây con luôn nghe thấy mẹ gọi tên con, mẹ bảo con tránh xa bố ra.” Phó Sinh nhìn Hàn Phi: “Bố có thể trả lời lại một lần nữa, cái chết của mẹ có liên quan gì đến bố không?”
“Không liên quan gì đến bố.” Hàn Phi rất khẳng định nói.
Phó Sinh lại nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó mới thở phào ra: "Vậy thì tốt."
Cửa bị đóng lại, Phó Sinh trở lại trong phòng, Hàn Phi một mình đứng ở phòng khách.
"Cho dù Phó Nghĩa có cầm thú đến đâu có lẽ cũng không đến nỗi giết người vợ ban đầu của mình, đúng không? Mình cũng không tìm thấy bất kỳ gợi ý nào tương tự khi làm nhiệm vụ người quản lý tòa nhà, chuyện này bên trong có lẽ có một số hiểu lầm."
Sau khi có được danh hiệu đặc biệt phụ thân, Hàn Phi đã có thể sử dụng năng lực của Phó Ức và Phó Thiên, nhưng vẫn chưa thể sử dụng năng lực của Phó Sinh, điều này cho thấy Phó Sinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
"Nếu như có thể giải quyết được hiểu lầm này, chắc là Phó Sinh có thể tin tưởng mình hoàn toàn rồi."
Trở lại ghế sô pha, Hàn Phi đang định nằm xuống thì điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.
Nhấc nó lên nhìn, ID người gọi là Bạch Tuộc.
"Tên này vẫn còn sống sao?"
Hàn Phi liếc nhìn đồng hồ trên tường, hắn cảm thấy người gọi hắn bây giờ có lẽ không phải là Bạch Tuộc nữa.
Bật máy tính lên, Hàn Phi không ngừng phát đi phát lại ca khúc chủ đề mà hắn đã sáng tác, sau đó trong âm thanh nguyền rủa nhấn nút trả lời trên điện thoại.
"Xin chào?"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng phụ nữ phát ra từ điện thoại, cô ấy có vẻ như đang cười, lại hình như là đang khóc.
“Bạch Tuộc đã mua căn nhà của anh, em sẽ xuất hiện ở đó, cho thấy mục tiêu thực sự của em có lẽ là anh và gia đình anh.” Giọng nói của Hàn Phi rất trầm ổn bình tĩnh, căn bản không giống như đang trả lời cuộc gọi của người chết lúc nửa đêm, càng giống trò chuyện với người bạn đã lâu không gặp hơn.
"Người muốn giết anh rất nhiều, nhưng trong đó người có chấp niệm mạnh mẽ với gia đình này, đồng thời đã qua đời, chỉ có một người —— mẹ ruột của Phó Sinh."
Nghe tiếng nhạc nguyền rủa chưa đặt tên, Hàn Phi rót cho mình một cốc nước rồi nằm xuống sô pha: "Chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc một chút được không? Thật ra anh cũng rất muốn gặp em."
Tiếng khóc, tiếng cười qua điện thoại dần trở nên chói tai, trái tim người phụ nữ như bị bao bọc bởi hận ý, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, bị bao trùm trong thế giới hận ý.
"Em không muốn nói chuyện với anh, vậy anh để Phó Sinh nghe điện thoại được không? Ngay vừa rồi, con vì nhớ em, mà khóc sưng đỏ cả mắt."
Hàn Phi cầm điện thoại di động đi về phía phòng ngủ của Phó Sinh, hắn khẽ gõ cửa, giọng của Phó Sinh từ trong phòng truyền đến: "Có chuyện gì thế?"
“Có một người rất quan trọng đối với chúng ta, muốn tìm con.” Hàn Phi không có cúp điện thoại, sau khi Phó Sinh mở cửa, liền đưa luôn điện thoại qua.
“Tìm con?” Phó Sinh đón lấy điện thoại, cậu còn chưa kịp nói câu nào, thì đã bị cúp máy.
Phó Sinh khó hiểu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, nhìn người gọi đến là Bạch Tuộc, sắc mặt càng thêm cổ quái.
“Người này rất quan trọng đối với chúng ta sao?” Phó Sinh trả lại điện thoại cho Hàn Phi: “Con biết gần đây áp lực của bố rất lớn, nhưng bố làm ơn đừng làm những chuyện kỳ lạ như này nữa.”