Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570: Hộ Lý Mới Tên Là Phó Nghĩa

Chương 570: Hộ lý mới tên là Phó Nghĩa Chương 570: Hộ lý mới tên là Phó Nghĩa

“Bố đang làm chuyện kỳ lạ?” Hàn Phi nói không nên lời, mình vậy mà lại bị một học sinh trung học ngày nào cũng nói chuyện với không khí nói như vậy.

“Còn nữa bố có thể tắt nhạc kia đi được không, hàng xóm sẽ sợ đấy.” Phó Sinh nói xong liền đóng cửa phòng ngủ lại, khi quay lại giường, trong miệng còn thì thầm: “Haizz, nhạc của bố đến quỷ cũng không thích, bố làm thế nào mà làm ra được vậy?"

Nghe Phó Sinh than thở, Hàn Phi luôn cảm thấy đứa trẻ này vì gia đình đã phải rất nhọc lòng.

Trên thực tế, khi Hàn Phi không thể nhìn rõ thế giới quỷ quái, Phó Sinh nói không chừng đã thực sự giúp gia đình này chắn rất nhiều tai họa.

"Nếu không phải vì để khi mẹ cậu đến đây, còn cần cậu nói vài lời tốt đẹp, tối nay tôi nhất định sẽ lý luận với cậu một trận."

Ngồi lại bên cạnh máy tính, Hàn Phi bắt đầu làm sơ yếu lý lịch, ngày mai sẽ đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ xin việc.

"Hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi."

6h30 sáng, Hàn Phi đang ngủ trên bàn máy tính thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Hàn Phi lập tức ngồi dậy, người vợ cũng vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

"Đừng lo, anh ra mở cửa."

Nhìn bên ngoài qua mắt mèo, Hàn Phi phát hiện có hai cảnh sát đang đứng trước cửa nhà mình.

Nhìn biểu cảm và dáng đứng của hai cảnh sát, trái tim Hàn Phi từ từ trầm xuống, cảnh sát có lẽ không phải đến bắt hắn, chuyện bắt cóc Đỗ Xu cũng vẫn chưa bị bại lộ.

Dụi mắt, Hàn Phi ra mở cửa như vừa mới ngủ dậy.

Sau khi nhìn thấy cảnh sát ngoài cửa, khuôn mặt hắn thể hiện sự ngạc nhiên một cách có chừng mực.

"Anh có phải là Phó Nghĩa không? Chúng tôi có một số chuyện muốn hỏi anh."

"Được, mời vào trong."

Nhìn thấy cảnh sát, người vợ rất khó hiểu.

“Anh chị không cần căng thẳng.” Một người cảnh sát nhìn đống đồ lặt vặt trên mặt đất còn chưa được dọn dẹp: “Theo điều tra của chúng tôi, ngày hôm qua anh chị mới chuyển đến đây đúng không?”

"Đúng."

"Tại sao phải chuyển đến đây vội vàng như vậy? Ngôi nhà từng ở trước đây có vấn đề gì à?" Viên cảnh sát có vẻ thản nhiên hỏi.

"Không có vấn đề gì! Căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, là một khu bất động sản đắc địa, nếu như không phải có chuyện gấp cần dùng đến tiền, chúng tôi đã không bán nó." Mặt mũi Hàn Phi tràn đầy hối hận, hoàn toàn không giống như đang diễn.

"Chuyện gấp?"

“Không phải chuyện vinh quang gì.” Hàn Phi nhỏ giọng nói về chuyện của hai mẹ con Phó Ức ra.

“Bán nhà có thể hiểu được, nhưng tại sao ngay chiều hôm đó anh chị lại phải vội vàng dọn đi?” Cảnh sát cho rằng điều này là rất đáng ngờ.

“Chúng tôi cũng đâu muốn!” Hàn Phi thở dài: “Lúc đó đang cần tiền gấp nên bán cho đồng nghiệp cũ với giá thấp hơn giá thị trường, nhưng kết quả tên đó mặt người dạ thú, trở mặt không nhận người quen, sau khi mua lại căn nhà của chúng tôi, buộc tôi phải dọn đi trong vòng năm tiếng. Lúc đó chúng tôi đang ở Cơ quan quản lý nhà ở, tên đó thật sự là ức hiếp người quá đáng!"

Hai người cảnh sát nhìn chằm chằm vào Hàn Phi thật lâu: "Thật ra hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói với anh một chuyện, Bạch Tuộc mất tích rồi, buổi sáng hàng xóm gọi điện báo cảnh sát, phát hiện chỉ còn lại có một đồng nghiệp đang hôn mê ở trong nhà của anh ấy."

“Mất tích rồi?” Hàn Phi “rõ ràng" là lần đầu tiên nghe thấy, không ai có thể nghi ngờ giọng điệu kinh ngạc kia.

"Tối hôm qua anh ấy tổ chức một bữa tiệc với các đồng nghiệp của mình, sau khi mọi người đi khỏi vào lúc 0 giờ nửa đêm, Bạch Tuộc đã mất tích một cách rất kỳ lạ, theo thông tin từ những người hàng xóm cung cấp, Bạch Tuộc từng lớn tiếng van xin, còn gọi tên của anh."

"Nhưng vấn đề là tôi thực sự không có ở đó đêm qua!"

"Chúng tôi đã xem camera giám sát, anh thực sự có bằng chứng ngoại phạm của mình, vì vậy chúng tôi đến đây chủ yếu để hỏi anh, xem liệu anh có thể cung cấp bất kỳ manh mối có giá trị nào không."

Hàn Phi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

"Chắc chắn không? Bạch Tuộc không phải là người đầu tiên trong công ty anh mất tích, bắt đầu từ sau ngày về sự việc của anh, công ty các anh đã có hai nhân viên nam mất tích rồi, hiện tại chúng tôi nghi ngờ rằng đây là một vụ án hung ác chống lại công ty các anh."

"Chuyện này tôi thực sự không biết, gần đây tôi rất bận với việc gom tiền."

Cảnh sát hỏi thêm rất nhiều câu hỏi nữa, nhưng cuối cùng họ cũng không có được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ Hàn Phi.

"Cảm ơn sự hợp tác của anh, trong khoảng thời gian này, anh tốt nhất không nên đi xa, đây cũng là vì sự an toàn của cá nhân anh."

"Chắc chắn, chắc chắn."

Sau khi tiễn cảnh sát đi, một ngày mới của gia đình Hàn Phi cũng bắt đầu.

Người vợ đi nấu ăn, còn Hàn Phi và hai đứa trẻ ngồi bên cạnh bàn.

Phó Sinh cúi đầu đọc sách, Hàn Phi mặc quần áo chỉnh tề, sắp xếp sơ yếu lý lịch của mình.

Hắn chuẩn bị nộp hồ sơ xin việc hộ lý, công việc này tưởng chừng như ai cũng có thể làm được nhưng thực tế hộ lý cao cấp cần phải thành thạo rất nhiều thứ.

Các dịch vụ chăm sóc cuộc sống chỉ là cơ bản nhất, còn có ICU và chăm sóc phụ trợ bệnh nhân khẩn cấp, tư vấn tâm lý, thậm chí cả giặt là và nấu ăn, kết hợp dinh dưỡng, v.v. đều có cả.

Vấn đề lớn nhất của Hàn Phi bây giờ không phải về phương diện kĩ năng, mà là cơ thể không ngừng suy yếu, nếu thật sự không xin được công việc hộ lý, vậy thì hắn chỉ có thể lấy thân phận bệnh nhân vào bệnh viện rồi.

Sau bữa sáng, Phó Sinh là người đầu tiên xách cặp sách bước ra khỏi nhà.

Hàn Phi sắp xếp xong tài liệu, lại chạy tới trước gương, cẩn thận kiểm tra bộ dạng của mình, rồi mới chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đừng quá lo lắng về công việc, cứ từ từ.” Mặc dù người vợ biết Hàn Phi không phải Phó Nghĩa, nhưng trước mặt bọn trẻ vẫn cư xử như trước.

“Em yên tâm.” Hàn Phi mỉm cười rời khỏi nhà, nơi hắn thuê hiện tại rất gần với trường học của Phó Sinh, đi bộ mười phút là đến.

"Cũng không biết hôm nay Phó Sinh có đi học không."

Nhìn về phía cổng trường, Hàn Phi không nhìn thấy Phó Sinh.

"Bỏ đi, tạm thời để cậu ấy yên."

Đến trạm xe buýt gần nhất, Hàn Phi nghiên cứu bản đồ đường đi một lúc, sau đó băng qua đường đón xe buýt.

Sau khi Hàn Phi lên xe buýt, Phó Sinh mới bước ra khỏi cửa hàng gần đó với một lon pate cho mèo, cậu nhìn chằm chằm về hướng Hàn Phi đang rời đi, trong mắt có một sự không hiểu.

Phó Nghĩa tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, trong ngành game cũng được coi là có một chút tiếng tăm, theo lý mà nói nếu muốn tìm một công việc, cho dù không liên quan đến game, cũng nên theo phương hướng về internet, những công ty đó đều ở trong thành phố, còn Hàn Phi thì lại ngồi xe buýt đi ra ngoại thành.

"Bố không phải đi tìm việc à?"

Bỏ lon pate cho mèo vào cặp sách, Phó Sinh do dự một lúc, cậu bắt taxi chạy theo chiếc xe buýt mà Hàn Phi đang đi.

Gần đây Phó Nghĩa thay đổi quá lớn, Phó Sinh cũng hơi tò mò không biết lý do sâu xa cuối cùng là gì.

Xe buýt không mất nhiều thời gian để đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, Hàn Phi cầm hồ sơ đến cửa hông bệnh viện, sau khi nói cho bảo vệ biết ý định của mình, ánh mắt đối phương nhìn hắn rất kỳ lạ.

"Có thể dẫn tôi vào trong được không? Tôi thấy tin tuyển dụng của các anh trên internet."

"Thật là kỳ lạ, tính cả anh, hôm nay có bảy người đến nộp đơn xin việc hộ lý rồi."

Bảo vệ dẫn Hàn Phi vào bệnh viện qua cửa hông, chưa đi bao xa thì Hàn Phi đã nhìn thấy một người quen cũ.

Người chơi trọc đầu được gọi là Tù Nhân, cùng với hai người đang đứng cùng nhau, ba người bọn họ tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Tù Nhân thấy Hàn Phi đi tới, trong mắt lộ ra một chút kiêng kị, anh ta không hiểu rõ căn nguyên của hắn.

"Xin mời bên này! Có ai trong số mọi người đã từng làm hộ lý chưa?"

“Tôi đã làm.” Hàn Phi và một người nộp đơn khác giơ tay, trong khi ba người chơi đứng phía sau không nói một lời.

“Có chứng chỉ hộ lý không?” Y tá béo bước tới trước mặt Hàn Phi, Hàn Phi mà cô nhìn thấy trong mắt chính là hình ảnh của Phó Nghĩa, là tên cặn bã trong số những tên cặn bã, bản thân Phó Nghĩa có ngoại hình thực sự rất đẹp trai.

“Chứng chỉ không tìm thấy rồi, nhưng cô có thể tùy ý kiểm tra tôi vài câu.” Với năng lực vừa nhìn là đã nhớ của mình, tối hôm qua Hàn Phi đã tìm hiểu hết về ngành nghề này rồi.

“Tự tin vậy à?” Y tá béo tùy tiện hỏi vài câu, Hàn Phi đều trả lời rất suôn sẻ.

"Không tồi, xem ra anh rất có kinh nghiệm. Tuy nhiên, hộ lý cũng có yêu cầu rất cao về thể lực, một số bệnh nhân không thể tự mình trở mình, nên hộ lý cần phải giúp đỡ nâng dậy." Y tá béo dang hai tay ra: "Anh tới thử xem có thể bế tôi đến giường bệnh đằng kia không."

Hàn Phi có thể lực cao tới 32 điểm, biểu hiện ra hơi chút "khó khăn", nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công.

"Chủ nhiệm Lý, anh nghĩ thế nào về anh ta? Anh ta tuy hơi lớn tuổi hơn một chút, nhưng mọi phương diện đều rất xuất sắc." Y tá béo thấy Hàn Phi rất được, nhưng quyết định cuối cùng là ông lão mặc đồ đen.

Nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới, ông lão gật gật đầu: "Hãy sắp xếp anh ta đến tòa nhà số 1, hẳn sẽ có rất nhiều khách hàng thích anh ta."

Tòa nhà số 1 là nơi phục vụ khách hàng VIP, trước đây Đỗ Xu đều đến nghỉ ngơi ở tòa nhà này, ông lão không thu xếp Hàn Phi đến nơi khác, hẳn là đã nhìn trúng hắn, hy vọng hắn có thể tiếp tục làm việc ở đây.

Mà Hàn Phi muốn đi những tòa nhà kia hơn, hắn thầm hối hận tự trách mình quá xuất sắc.

Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo có nhu cầu rất lớn về y tá, cuộc tuyển dụng mà Hàn Phi cho rằng rất rắc rối đã kết thúc chỉ trong nửa giờ.

Tất cả tám người nộp đơn đều trúng tuyển hết, bệnh viện mở cửa cho tất cả những người nộp đơn, nhưng nơi bố trí các hộ lý lại không hoàn toàn giống nhau.

Hàn Phi đến tòa nhà số 1, một người khác có kinh nghiệm hộ lý đến tòa nhà số 2, năm người còn lại đều được sắp xếp vào tòa nhà số 4.

Những người đến tòa nhà số 4 còn phải ký hợp đồng làm ca đêm riêng, ba ngày mới được về một lần, bình thường ăn uống sinh hoạt đều phải ở trong bệnh viện.

“Để tôi đưa anh đi xem trước.” Y tá béo dẫn Hàn Phi đi, những người khác đang định đi tới, nhưng ông lão đồ đen đã vươn tay ngăn bọn họ lại.

“Chúng tôi không đi cùng anh ấy sao?” Hai người chơi mà Hàn Phi chưa từng gặp mặt đều có chút không hiểu, tại sao các NPC ở đây lại thiên vị như vậy?

“Các bạn là do tôi phụ trách.” Ông lão ra hiệu cho những người khác đi theo mình vào sâu hơn trong bệnh viện qua cửa hông, con đường bọn họ đi khác với Hàn Phi: “Bệnh viện của chúng ta không chỉ là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, mà còn là bệnh viện tâm lý tốt nhất. Hồi sức trong bệnh viện không chỉ có thể làm cho cơ thể một người trẻ hơn và đẹp hơn mà còn khiến trái tim mệt mỏi của một người trẻ lại, mấy người các bạn vẫn còn phải học hỏi rất nhiều…”

Khi đoàn người rời đi, Hàn Phi cũng nhìn lại, nói nhỏ với y tá béo: "Hộ lý ở tòa nhà số 1 không đi cùng với hộ lý ở các tòa nhà khác à?"

“Anh thật may mắn.” Y tá béo không nói rõ ràng mà cười hơi đáng sợ: “Anh khác với bọn họ, anh là hộ lý thực sự, không cần làm ca đêm.”

"Hộ lý thực sự? Không cần làm ca đêm?"

“Có thể bây giờ anh vẫn không biết ý nghĩa của việc làm ca đêm, có điều anh sẽ hiểu sớm thôi.” Khuôn mặt y tá béo hơi lỏng lẻo một chút, cho người ta cảm giác dường như nếu cười quá lớn thì khuôn mặt của cô ta sẽ rời ra vậy.

Hàn Phi khiêm tốn gật đầu, mở bảng thuộc tính xem lý lịch cá nhân của mình, bên trên đã có dòng chữ nhắc nhở nhận việc tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo.

Bây giờ y tá béo có thể vẫn không biết ý nghĩa của việc tuyển dụng Hàn Phi, có điều cô ta sẽ sớm hiểu lúc đầu mình đã sai lầm khó tin đến như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment