Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571: Tương Lai Này Đã Thay Đổi

Chương 571: Tương lai này đã thay đổi Chương 571: Tương lai này đã thay đổi

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi bước vào tòa nhà số 1 với tư cách là hộ lý, dưới sự dẫn dắt của y tá béo, hắn đi qua hành lang được trang hoàng lộng lẫy để đến nơi đã gặp Đỗ Xu trước đó.

"Ở tầng này từng có một đại gia ở, có điều gần đây cô ấy gặp sự cố, cô ấy là người đẹp nhất trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng tính khí vô cùng quái dị, nếu như anh không muốn chết sớm, tốt nhất là không nên có bất kì tiếp xúc nào với cô ấy."

Y tá béo chắc đang nói về Đỗ Xu, nhân viên của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đều biết Đỗ Xu là người như thế nào, đáng tiếc lúc đó Phó Nghĩa không hiểu được đạo lý này, anh ta cho rằng Đỗ Xu cũng giống như những người phụ nữ khác, mà cuối cùng dẫn đến việc anh ta bị chơi cho đến chết.

Toàn bộ cả một tầng đều thuộc về Đỗ Xu, ở đây còn có thể nhìn ra một số tòa nhà khác trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

"Chúng tôi sẽ đào tạo anh thành hộ lý cao cấp, tự anh cũng phải nắm bắt cơ hội, phàm là người đến tòa nhà số 1 để điều dưỡng và phẫu thuật thẩm mỹ đều không tiếc tiền, nếu anh phục vụ khiến người ta hài lòng, thì cũng có lợi cho cả chính anh.” Y tá béo giới thiệu với Hàn Phi những điều cần chú ý.

“Tôi chỉ là một hộ lý mà thôi, tại sao nghe những gì cô nói, lại cảm thấy tôi phải làm những việc khác?” Hàn Phi khẽ nhíu mày.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh ở đây chính là một bình hoa vừa đẹp, vừa có sức lực mà thôi, không có khác biệt nhiều với những đồ trang sức trưng bày trong phòng." Y tá béo ngoảnh đầu nhìn Hàn Phi một cái: "Tính khí của bệnh nhân đa phần đều tương đối cổ quái, anh đã từng làm hộ lý chắc là hiểu rõ điều này. Vì để bệnh nhân và khách hàng vui vẻ, anh tốt nhất chỉnh đốn lại tâm thái của mình, hãy hạ thấp mình xuống, cố gắng hết sức để phối hợp với bệnh nhân."

"Phối hợp? Phối hợp như thế nào?"

"Đến lúc đó anh sẽ biết, rất nhiều bệnh nhân sau khi thẩm mỹ và điều trị đặc biệt xong, sẽ gặp một số bất tiện trong sinh hoạt, một số người tính cách cũng sẽ trở nên cực đoan hơn, lúc này sẽ cần anh phải đồng hành với họ, anh phải coi họ như là người thân của mình, yêu thương họ như yêu vợ mình, chăm sóc họ như chăm sóc con mình." Y tá béo cùng Hàn Phi bước vào thang máy: "Anh không cần làm ca đêm, bình thường nếu làm thêm giờ, sẽ được trả lương gấp đôi, nếu khách hàng muốn boa cho anh, anh cũng có thể giữ nó cho riêng mình, chúng tôi chỉ yêu cầu anh bốn điểm."

Thang máy bắt đầu từ từ đi xuống, biểu hiện của y tá béo càng ngày càng lạ: "Thứ nhất, trong thời gian làm việc, không được rời khỏi tòa nhà số 1; thứ hai, không được giao tiếp với bệnh nhân và bác sĩ ở các tòa nhà khác; thứ ba, hãy cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng, nếu như anh bị phàn nàn, chúng tôi sẽ trừ một phần lương của anh; thứ tư, nếu như anh nghe thấy ai đó kêu cứu trong bệnh viện, tuyệt đối không được đi một mình đến đó, nhất định lập tức thông báo cho bác sĩ và y tá trực ban ngay."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm mọi việc theo đúng yêu cầu của bệnh viện."

“Như vậy là được rồi.” Y tá béo rất hài lòng với Hàn Phi.

Số trên màn hình thang máy từ từ chuyển thành F2, có lẽ là đã đến tầng hầm thứ hai.

"Tòa nhà số 1 tương đối đặc biệt, lắp đặt hai thang máy, thang máy hạng sang chuyên dùng để tiếp đón khách VIP, thang còn lại mới dành cho nhân viên, anh nhớ đừng nhầm lẫn." Cửa thang máy mở ra hai bên, y tá béo đi ra ngoài: "Đây là hầm để xe, có một số khách hàng không tiện xuất đầu lộ diện, sẽ trực tiếp ra vào qua đây, thỉnh thoảng anh cũng phải phụ trách đón tiễn bọn họ."

Tiếp tục đi về phía trước, hai người chưa đi bao xa, có một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh y tá béo.

“Anh Sử, hôm nay anh trực à?” Y tá béo nhìn thấy nhân viên bảo vệ nhà xe thì nở nụ cười, cô kéo Hàn Phi đến trước mặt bảo vệ: “Đây là hộ lí mới ở tòa nhà số 1, tên là Phó Nghĩa, tuổi nhỏ hơn anh một chút."

Sau khi nói xong, cô chỉ vào nhân viên bảo vệ và nói với Hàn Phi: "Anh ấy tên là Sử Thừa, hơn 50 tuổi rồi, là nhân viên bảo vệ lớn tuổi nhất ở đây, anh có thể gọi anh ấy là anh Sử, sau này anh cần đưa đón khách hàng đi xuống, không tránh được sẽ phải tiếp xúc với anh ấy."

“Anh Sử, xin chào.” Hàn Phi nhìn Sử Thừa, đối phương nói là đã ngoài năm mươi, nhưng trông anh ta giống như chỉ mới khoảng ba mươi, trẻ trung đến mức có chút không bình thường, da dẻ cũng tái nhợt đến đáng sợ, giống như chưa bao giờ tiếp xúc với mặt trời vậy.

Sử Thừa gật đầu với Hàn Phi, sau đó ánh mắt cứ dừng lại ở trên người hắn, bất kể hắn đi đâu, anh ta đều nhìn chằm chằm.

Sau khi rời khỏi nhà để xe dưới lòng đất, y tá béo đưa Hàn Phi đi rất nhiều nơi, cuối cùng cô ta đưa Hàn Phi đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang trên tầng 2 của tòa nhà số 1.

Cửa của các phòng khác đều cực kỳ sang trọng, nhưng phòng đơn này lại rất kín đáo, cửa và tường cùng một màu, nếu không nhìn kỹ thậm chí không thể phát hiện ra.

"Đây là phòng mà bình thường anh sẽ nghỉ ngơi và thay quần áo, anh cũng có thể gọi nó là phòng an toàn."

Căn phòng nhỏ cuối hành lang có một cái tên rất đặc biệt, y tá béo dường như không có chìa khóa phòng này, mỉm cười bước tới gõ cửa phòng.

Trong phòng có tiếng bước chân lộn xộn, vài giây sau, cửa được mở ra, một thanh niên nhìn khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng, dung mạo thanh tú xuất hiện ở cửa.

“Chị Béo, sao chị lại ở đây? Có việc rồi à?” Người thanh niên nhìn đẹp trai, nhưng so với Hàn Phi về khí chất thì kém xa, chỉ đẹp trai trên mức trung bình.

“Tòa nhà số 1 có người mới tới, hai người làm quen với nhau một chút, bình thường cậu hãy chỉ dẫn cho anh ấy nhiều hơn.” Y tá béo đẩy Hàn Phi đến trước mặt người thanh niên: “Tôi còn có chuyện khác, hai người từ từ nói chuyện."

Trước khi đi, y tá béo còn nhìn Hàn Phi một cái đầy ẩn ý.

“Lão đệ, cậu tên là gì?” Nhìn thanh niên chừng hai mươi tuổi đưa tay về phía Hàn Phi.

“Phó Nghĩa, anh thì sao?” Hàn Phi bắt tay đối phương, hắn cảm thấy làn da của đối phương vô cùng mịn màng, giống như là lụa vậy.

"Tôi tên là A Cẩu, bốn mươi mốt tuổi, sau này cậu cứ đi theo tôi."

“Bốn mươi mốt tuổi?” Hàn Phi trợn tròn mắt, không ngờ đối phương còn lớn tuổi hơn mình: "Anh chăm sóc bản thân tốt thật đấy?"

“Có lẽ là do tâm thái của tôi luôn rất tốt, người có tâm thái tốt đều tương đối trẻ.” Người thanh niên mỉm cười mời Hàn Phi vào “phòng an toàn”: “Cậu hãy chọn một chiếc tủ cho riêng mình đi, đến lúc đó bọn họ sẽ mang đồng phục và các loại dụng cụ của cậu đến thẳng tủ đồ cho cậu."

Trong "phòng an toàn" tổng cộng có bảy chiếc tủ, trong đó chỉ có ba chiếc có bày vật phẩm sinh hoạt bên trên, Hàn Phi đã chọn chiếc tủ thứ tư.

"Anh Cẩu, tại sao nơi này lại được gọi là phòng an toàn? Em cứ luôn cảm thấy hơi kỳ quái."

“Chờ cậu gặp một khách hàng tương đối khó tính, cậu sẽ hiểu tại sao nơi này được gọi là phòng an toàn.” Nhìn thấy Hàn Phi đã chọn xong tủ, A Cẩu ra hiệu cho Hàn Phi đi theo mình: “Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cao cấp nhất ở thành phố này, nơi đây đã nâng tầm việc theo đuổi sắc đẹp lên đến cực điểm, rất nhiều đại gia từ những nơi khác đều sẽ đến đây để phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ những minh tinh nổi tiếng đó thôi, tôi đã gặp rất nhiều rồi."

“Rất nhiều minh tinh cũng đến đây để phẫu thuật thẩm mỹ?”

"Không nhất thiết là phẫu thuật thẩm mỹ, một số để chống lão hóa, một số để điều chỉnh tâm lý. Ngoài phẫu thuật tạo hình thẩm mỹ, chỗ chúng ta còn rất nổi tiếng về chữa bệnh và chỉnh sửa tâm lý. Các bệnh viện khác chỉ theo đuổi cái đẹp của tướng mạo, còn chúng ta là từ hai phương diện ngoại hình và tâm hồn, khiến một người trẻ trung từ thể xác đến tâm hồn.” A Cẩu thản nhiên nói, nhưng Hàn Phi lại không dám hoàn toàn tin lời đối phương.

Phẫu thuật thẩm mỹ bình thường và chống lão hóa đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện này hiển nhiên hơi đặc biệt.

"Bình thường chúng ta cũng không có việc gì mấy, chỉ phụ trách việc lặt vặt, lương cơ bản rất thấp. Muốn kiếm nhiều tiền cũng cần các ông bà chủ thuê chúng ta làm người chăm sóc tư nhân mới được, trước khi cậu đến, có một hộ lý rất may mắn, được một sếp nữ đến hút mỡ tạo hình nhắm trúng, trực tiếp rước về nhà làm chuyên viên vật lý trị liệu độc quyền. Cậu nghe xem, thật là một danh hiệu cao cấp." A Cẩu chỉ miêu tả những cái tốt đẹp của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cho Hàn Phi, anh ta giống như một con chó giữ cửa được bệnh viện nhận nuôi vậy, trung thành tận tụy.

A Cẩu vẽ cho Hàn Phi một cái bánh thật lớn hồi lâu, cho đến khi trong máy bộ đàm của anh ta truyền đến giọng nói của nhân viên lễ tân: "Sảnh 2 tầng hai, có một bệnh nhân cần hộ lý, cho người đến đây ngay."

“Được, đã rõ.” A Cẩu cười nói: “Có việc rồi.”

Anh ta và Hàn Phi vừa bước tới sảnh 2 tầng hai, Hàn Phi liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Tiền không thành vấn đề, bệnh viện hãy lập tức bố trí ngay bác sĩ giỏi nhất, cô ấy là người sống sót duy nhất tại hiện trường vụ án, chỉ có cô ấy nhìn thấy hung thủ!"

“Triệu tổng, chúng tôi rất đau buồn vì những gì đã xảy ra với công ty của các chị, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo đúng các thủ tục.” Lễ tân đứng ở cửa tòa nhà số 2, Triệu Thiến và hai cảnh sát đứng xung quanh cô.

“Tôi cũng có thể hiểu được khó khăn của bệnh viện, nhưng xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi càng sớm càng tốt.” Một cảnh sát nói, lễ tân do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: “Thông thường những người không phải thành viên không thể ở trong tòa nhà số 1, nhưng xem xét hoàn cảnh đặc biệt của các anh chị, chúng tôi cũng sẽ phá lệ một lần."

Mấy người đứng trong sảnh 2 lo lắng chờ đợi, không lâu sau, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ phát ra từ sâu trong sảnh 2.

Mọi người cùng nhau chạy về phòng sâu trong đại sảnh, hơn mười giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bác sĩ nam rất lớn tuổi nắm chặt bàn tay máu me bê bết đi ra.

"Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy bị sao vậy? Hôm qua ban ngày cô ấy vẫn còn bình thường, từ sau khi tham dự bữa tiệc của một người bạn, liến biến thành như thế này." Triệu Thiến từ phía sau hỏi bác sĩ.

“Cô ấy bị kích thích rất nặng, chúng ta phải đợi sau khi cô ấy bình tĩnh lại một chút mới có thể chữa trị.” Bác sĩ nam liếc nhìn vết thương bị cắn trên tay: “Trước tiên dùng thuốc để cô ấy ngủ ngon đã, một người không thể giữ được cô ấy, yêu cầu y tá đưa một hộ lý vào đây, tuyệt đối không được nới dây đai an toàn cho cô ấy, trừ trường hợp cần thiết.”

Y tá vừa tiêm thuốc vừa hét với Hàn Phi và A Cẩu: "Hai người tới đây giúp tôi!"

A Cẩu dẫn Hàn Phi đi về phía trước, Triệu Thiến sắc mặt u buồn lúc này cũng nhìn thấy Hàn Phi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Em tới để xin việc làm hộ lý..." Hàn Phi đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy người phụ nữ đang bị trói chặt trên giường.

Người phụ nữ trước mặt này, hắn hơi ấn tượng một chút, hình như là cấp dưới của Bạch Tuộc.

"Công ty xảy ra chuyện lớn, ba nhân viên đã mất tích, tối qua Bạch Tuộc ở nhà cậu cũng đã biến mất, Tào Linh Linh là nhân chứng duy nhất, nhưng bây giờ cô ấy đã phát điên rồi." Trong mắt Triệu Thiến đầy tia máu, cô ấy tiều tụy đi rất nhiều.

Cổ đông lớn của công ty bị bắt cóc, ba nhân viên biến mất, một nhân viên phát điên, camera giám sát nội bộ cũng ghi lại được một số hình ảnh kinh dị, một công ty game hùng mạnh như vậy, kết quả hiện tại nhân viên quá sợ hãi không dám đến làm việc nữa.

"Biến mất trong nhà em là có ý gì, chị đừng có mà đổ cho em đấy, em đã nghỉ việc rồi, công ty xảy ra chuyện gì, cho dù có phá sản cũng không liên quan gì đến em." Hàn Phi chưa từng nghĩ rằng công ty mình làm việc bị phá sản, có liên quan gì đến hắn.

Đi vào trong phòng, Hàn Phi và A Cẩu đi về phía Tào Linh Linh.

Người phụ nữ này bị cố định trên giường bệnh, vật vã như bị điên, trong miệng không ngừng hét lên —— quỷ đứng ở cửa, mặc đồ đỏ, quỷ kéo anh ấy đi, và những lời tương tự khác.

"Đừng sợ, hãy ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy chị sẽ ổn thôi."

A Cẩu và Hàn Phi khống chế Tào Linh Linh, y tá đi đến để hoàn thành việc tiêm.

Tào Linh Linh đang tuyệt vọng giãy dụa trên giường bệnh, hai tay dần dần trở nên yếu ớt, nhưng cô ta vẫn liều mạng cố gắng túm lấy những người xung quanh.

Đôi môi tái nhợt khẽ giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Khi cánh tay không còn lực nữa, nước mắt cô ta chảy ra, đồng tử giãn, mất đi tập trung.

Nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tào Linh Linh, Hàn Phi nghĩ đến Phó Sinh trong nhiệm vụ người quản lý tòa nhà.

Khi hắn làm nhiệm vụ đó, đã từng thấy Phó Sinh bị trói trên giường trong phòng ngủ.

Mặc áo bệnh viện, cơ thể bị khống chế trói chặt, cậu nằm trong căn phòng đầy quỷ quái, đôi mắt trống rỗng tê dại, toàn thân tràn đầy tuyệt vọng.

Một tia chớp dường như xẹt qua tâm trí Hàn Phi, khuôn mặt Phó Sinh trong trí nhớ của hắn từ từ phủ lên khuôn mặt của Tào Linh Linh trước mặt.

"Triệu tổng, tại sao chị lại đưa Tào Linh Linh đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo? Cô ấy như này rõ ràng là đại não bị kích thích."

"Bệnh viện não tư nhân, bệnh viện trị liệu tâm lý, bệnh viện phục hồi chức năng sau phẫu thuật và cơ sở chăm sóc người khuyết tật ở tỉnh tốt nhất đều là của gia đình Đỗ Xu, cũng đều nằm trong Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, đối với người được coi là có tiền mà nói, ở đây có thể tận hưởng chất lượng dịch vụ tốt nhất, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ." Bản thân Triệu Thiến là thành viên của Bệnh viện Phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo, sau khi biết tình trạng của Tào Linh Linh, lập tức muốn tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho cô ta.

Nghe được lời nói của Triệu Thiến, trong lòng Hàn Phi nảy ra một suy đoán rất đáng sợ.

Trong hiện thực, Đỗ Xu đã từng bước đẩy Phó Nghĩa đến tình cảnh tuyệt vọng, để anh ta giết mẹ con Phó Ức, cảnh này tình cờ bị Phó Sinh nhìn thấy.

Sau đó Phó Nghĩa qua đời, Phó Sinh rơi vào tuyệt vọng sâu sắc nhất, người vợ một mình nuôi dưỡng Phó Sinh và Phó Thiên.

Để chữa khỏi bệnh cho Phó Sinh, cô ấy rất có khả năng giống như Triệu Thiến, sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho cậu.

Với tính cách của Đỗ Xu, khả năng cao cô ta sẽ không ngừng trả thù, cô ta từng nói rằng sẽ khiến cho Phó Nghĩa nhà tan cửa nát, nên nhiều khả năng cô ta sẽ tiếp tục nhắm vào gia đình Phó Sinh.

Phó Nghĩa là một tên cặn bã IQ cao, nhưng trong mắt Đỗ Xu, anh ta chỉ là một món đồ chơi đẹp mắt, luận thủ đoạn và tâm cơ, Phó Nghĩa căn bản không thể chơi lại được Đỗ Xu, huống chi là Phó Sinh lúc đó đến cấp ba còn chưa học xong.

Trong ký ức của Phó Sinh, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã trở thành chấp niệm của cậu, để lại cho cậu một ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa, Hàn Phi cũng rất khó hình dung cậu ấy đến cùng đã phải chịu “trị liệu” như thế nào ở đây.

Sau khi suy nghĩ, Hàn Phi cảm thấy đây có lẽ chính là mối quan hệ giữa Phó Sinh và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cậu ấy đã phải trải qua sự tra tấn tâm lý và đủ loại tra tấn không thể tưởng tượng được từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Nhìn Tào Linh Linh trên giường bệnh, Hàn Phi cảm giác tương lai đã thay đổi.

Nếu như hắn chọn giết mẹ con Phó Ức trong nhiệm vụ món nợ của cuộc đời, thì người đang nằm trên giường bệnh bị kích thích lúc này có thể đã trở thành Phó Sinh rồi.

"Phó Sinh có thể nhìn thấy quỷ, còn có thể giao tiếp với quỷ, mẹ con Phó Ức bị sát hại có thể đã đứng về phía cậu ấy sau khi họ chết, máu me đầm đìa nhìn cậu, luôn đi theo sau cậu."

Nghĩ như vậy, Hàn Phi cảm thấy Phó Sinh quả thực là một người rất giỏi, sau khi trải qua tuyệt vọng như vậy, cậu không những không gục ngã mà còn cùng với em trai mình thay đổi cả một thời đại.

Bên trong tất nhiên là có sự trợ giúp của hộp đen, nhưng cũng không thể coi thường năng lực của chính Phó Sinh.

Sờ sờ cằm, Hàn Phi khẽ hít vào một hơi.

"Phó Sinh đã phải trải qua tuyệt vọng như vậy mới được hộp đen công nhận, vậy thì quá khứ của mình cuối cùng đã trải qua những gì?"

Nghe tiếng cười điên dại lúc có lúc không trong đầu, Hàn Phi lâm vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment