Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572: Bàn Ăn Của Thần Sắc Đẹp

Chương 572: Bàn ăn của thần sắc đẹp Chương 572: Bàn ăn của thần sắc đẹp

Tào Linh Linh trên giường bệnh đã ngừng kịch liệt giãy giụa, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt cũng từ từ đông cứng lại, như thể linh hồn đã rơi vào trạng thái ngủ say.

“Rốt cuộc là tối hôm qua cô ấy đã nhìn thấy gì?” Triệu Thiến đến bên giường bệnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tào Linh Linh, người phụ nữ mạnh mẽ này hiện tại cũng hơi chút bất lực.

“Chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ tiến hành điều trị càng sớm càng tốt.” Y tá kiểm tra cơ thể Tào Linh Linh: “Ngoại trừ bị kích thích mạnh về tinh thần, cô ấy không có vết thương nào khác, anh chị có thể yên tâm, bệnh viện sẽ cung cấp cho cô ấy những dịch vụ tốt nhất, nhưng chi phí...”

“Tiền không thành vấn đề, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy.” Triệu Thiến đưa thẻ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo cho y tá: “Tất cả phí điều trị sẽ trừ cho tôi trước.”

“Gặp được một vị lãnh đạo tốt như chị, đúng là may mắn cả đời của cô ấy.” Y tá mỉm cười rồi cầm thẻ bước đi.

Không quan tâm đến lời khen của y tá, Triệu Thiến hết nhìn Tào Linh Linh rồi lại nhìn Hàn Phi.

"Sao cậu đột nhiên muốn chạy tới đây làm hộ lý vậy? Chẳng lẽ cậu đã nghe được tin đồn gì rồi phải không? Cảm thấy nơi này có thể phát huy tối đa ưu thế của mình à?" Triệu Thiến có vẻ chán ghét liếc mắt nhìn A Cẩu, sau đó đi tới trước mặt Hàn Phi: "Bạch tuộc biến mất, Đỗ Xu bị bắt cóc, ban lãnh đạo công ty cũng đang một mớ hỗn độn, dự án《Vĩnh Sinh》cũng bị ảnh hưởng, bây giờ chính là cơ hội để cậu quay lại."

“Quay lại công ty?” Hàn Phi lắc đầu một cái, cuộc đời của hắn đã bắt đầu đếm ngược rồi, không còn có thể lãng phí thời gian làm game nữa.

"Tôi biết cậu ghi hận công ty, nhưng không phải mơ ước của cậu là hoàn thành game 《Vĩnh Sinh》hay sao? Tôi có thể cho phép cậu làm việc tại nhà, chỉ huy từ xa cấp dưới của cậu và Bạch Tuộc, phối hợp các phòng ban khác của công ty để hợp tác với cậu.” Triệu Thiến nói rất có thành ý.

"Nếu như thực sự không có người để thế vào chỗ, cậu có thể chọn một trong những cấp dưới cũ của tôi, trong số bọn họ có người rất có năng lực, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội thể hiện mà thôi."

"Này, cậu thật sự không suy nghĩ một chút à?"

"Đề xuất của em với chị chính là, hãy tập trung vào việc đẩy mạnh game tình yêu kinh dị mà em đã làm trước đây, nếu như nó hot, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho công ty, nói không chừng có thể giúp công ty vượt qua khó khăn."

“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.” Ánh mắt Triệu Thiến chuyển qua Tào Linh Linh và Hàn Phi: “Nếu như cậu đã là hộ lý ở đây, vậy Tào Linh Linh trông cậy vào cậu rồi, tôi sẽ thường xuyên tới thăm.”

Triệu Thiến và một cảnh sát đi khỏi, trong khi cảnh sát còn lại ở lại phòng bệnh tư nhân của Tào Linh Linh.

Là nhân chứng duy nhất của một số vụ mất tích, cảnh sát cũng rất coi trọng sự an toàn của Tào Linh Linh.

"Phó Nghĩa, người ta đã chỉ đích danh cậu làm hộ lý cho cô ấy, vậy tôi sẽ không giành việc với cậu nữa, bắt đầu từ ngày mai sẽ do cậu chăm sóc cho bệnh nhân này." A Cẩu cười híp mắt nhìn Hàn Phi, một nhân viên bình thường như Tào Linh Linh, bản thân không có nhiều tiền, thần kinh còn có vấn đề, căn bản không ép được bao nhiêu dầu nước.

“Được.” Hàn Phi thì lại không quan tâm.

"Sau khi tiêm một mũi, cô ấy có thể yên tĩnh ít nhất là bốn tiếng đồng hồ, tôi sẽ đưa cậu đi dạo một số nơi khác nữa." A Cẩu lén liếc nhìn cảnh sát, có vẻ như anh ta làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, nên không dám nhìn thẳng vào cảnh sát đó.

Rời khỏi phòng bệnh tư nhân, A Cẩu thay đổi trở lại bộ dạng lúc trước, cà lơ phất phơ, cũng không biết anh ta chạy đến đây để làm hộ lý, hay là để làm trai bao nữa, dù sao bất kể thế nào, anh ta có vẻ rất thích công việc này.

Trong một buổi sáng, A Cẩu đưa Hàn Phi đi thăm tất cả các phòng bệnh nhàn rỗi, bởi vì Đỗ Xu bị bắt cóc, nên trong tòa nhà số 1 tạm thời không có mấy khách hàng.

Là một tòa nhà lớn tích hợp nhiều chức năng y tế, nội thất của tòa nhà số 1 khá phức tạp, trang trí sang trọng chỉ là bề nổi, càng đi sâu vào càng cảm thấy quỷ dị.

"Tiếp theo tôi sẽ đưa cậu đến nơi cuối cùng, cũng là nơi quan trọng nhất của tòa nhà số 1." A Cẩu và Hàn Phi đến tầng hầm thứ 5, tại nơi đặc biệt chỗ tòa nhà số 1 và tòa nhà số 2 liên thông với nhau có một căn phòng đặc biệt.

“Tất cả vẻ đẹp và tình yêu đều ẩn chứa ở đây, bí mật của sự bất tử, linh hồn tươi trẻ, ở đây là cội nguồn của mọi cái đẹp.” A Cẩu dường như là một tín đồ sùng đạo, khi tay anh ta chạm vào cánh cửa trước mặt, trên mặt hiện ra một loại cảm giác cuồng nhiệt đến bất thường, mạch máu dưới da anh ta căng phồng lên, như thể cơ thể đang trong trạng thái hưng phấn tột độ.

Đẩy cửa ra, ánh đèn sáng choang có hơi chói mắt, Hàn Phi phải rất lâu mới thích ứng được.

Căn phòng dưới tầng hầm này nằm ở giữa hai tòa nhà bệnh viện, có không gian bên trong vô cùng lớn, trên tường sơn những đường vân màu đỏ sẫm, bên trong có nhiều thiết bị y tế công nghệ cao, cũng có một số đạo cụ về cơ thể người mà Hàn Phi hoàn toàn không thể nhận ra.

"Những khách hàng lớn ở tòa nhà số 1 chính là đã thực hiện phẫu thuật ở đây, trong số bọn họ có rất nhiều người có thân phận tương đối nhạy cảm, thông tin về họ tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài." A Cẩu nhìn chằm chằm vào những dụng cụ y tế kỳ lạ đó, đôi mắt của anh ta cuồng nhiệt không gì sánh được, như thể những dụng cụ đó là quà tặng của các vị thần vậy: "Đừng đụng vào bất cứ thứ gì ở đây, chúng ta bình thường không đủ tư cách đi vào, hôm nay chủ yếu là muốn dẫn cậu đi xem thôi."

Hàn Phi không thể hiểu nổi sự cuồng nhiệt của A Cẩu, đối với hắn mà nói, nơi này chẳng qua chỉ là một phòng phẫu thuật tương đối lớn mà thôi.

Hai người cẩn thận di chuyển trong phòng, bọn họ rất nhanh nhìn thấy trong góc sâu của căn phòng có một cái bàn phẫu thuật dài hơn hai mét năm.

Tất cả ánh sáng trong phòng đều tập trung trên bàn phẫu thuật, cơ thể của A Cẩu khẽ run lên, anh ta trông như sắp đạt cực khoái, bước từng bước về bàn phẫu thuật, úp mặt lên trên bàn phẫu thuật một cách nhẹ nhàng.

“Tranh thủ khi các bác sĩ còn chưa tới, cậu cũng đến cảm nhận một chút đi.” Vẻ mặt của A Cẩu hơi bệnh hoạn: “Đây chính là bàn ăn của thần sắc đẹp, là nơi gần nhất với hoàn hảo.”

Không giống như vẻ mặt đầy sùng kính của A Cẩu, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào bàn phẫu thuật, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, như thể trên chiếc bàn phẫu thuật chất đầy thịt băm nhỏ, vết máu đã đông đặc khắp nơi.

Bước đến trước bàn phẫu thuật, sự khó chịu trong nội tâm Hàn Phi càng thêm mãnh liệt, trong đầu hắn thậm chí còn hiện lên một hình ảnh, chính mình đang hấp hối trên bàn, mười vị "thần sắc đẹp" nhìn chằm chằm vào chính mình trên bàn ăn, sau đó xuống dao từng chút một, rạch cơ thể và linh hồn của mình ra.

"Bàn ăn của thần sắc đẹp..."

"Bang!"

Cửa phòng mổ bị đẩy ra, ở cửa xuất hiện hai bác sĩ: "Ai cho hai người vào đây!"

Một trong những bác sĩ nhìn thấy Hàn Phi và A Cẩu, lớn tiếng quát tháo: "Cút ngay!"

A Cẩu cư xử như một con chó ngoan ngoãn trước mặt bác sĩ, anh ta kéo Hàn Phi, vừa cười trừ, vừa chạy ra ngoài.

Khi Hàn Phi đi ngang qua hai vị bác sĩ, lén liếc nhìn đối phương một cái.

Bác sĩ mắng A Cẩu mọi thứ đều bình thường, giống như các bác sĩ bình thường ở bệnh viện vậy, nhưng vị bác sĩ khác bên cạnh anh ta bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, quanh cổ và cổ tay đều có băng quấn, mùi hôi thối dường như từ bên dưới miếng băng bay ra.

Đóng cửa phòng phẫu thuật, trên mặt A Cẩu vẫn còn nguyên trạng thái bệnh hoạn: "Khi tiết kiệm đủ tiền, nhất định phải thử lại lần nữa."

"Thử cái gì?"

“Sau này cậu sẽ hiểu.” A Cẩu cười bí hiểm: “Cậu thật may mắn, vừa vào bệnh viện đã được phân vào tòa nhà số 1, hãy làm việc chăm chỉ, chỉ cần không làm mất lòng khách hàng và bác sĩ, tương lai của cậu nhất định sẽ rất tươi sáng." A Cẩu muốn nói thêm, nhưng máy bộ đàm của anh ta lúc này vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của y tá béo, yêu cầu anh ta đưa Hàn Phi lên tầng hai.

Trở lại "phòng an toàn", y tá béo đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trong có chứa hai bộ đồng phục làm việc, bộ đàm và thẻ công tác tạm thời của Hàn Phi.

"Đây là những thứ chuẩn bị cho anh, trước tiên anh sẽ làm cùng A Cẩu trong ba ngày, thời gian thử việc kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị hợp đồng chính thức cho anh." Y tá béo rất coi trọng Hàn Phi: "Ba ngày này anh cứ đến làm và tan làm đúng giờ, làm ít hỏi ít."

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi cầm đồng phục lên, đẩy cửa “phòng an toàn”, bên trong vẫn còn một người đàn ông mặc đồng phục hộ lý khác.

Người đàn ông đó cao lớn vạm vỡ nhưng làn da sần sùi lỏng lẻo, khuôn mặt đầy vết đồi mồi, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm.

“Trương Tráng Tráng, vị này là đồng nghiệp mới của chúng ta tên là Phó Nghĩa.” A Cẩu nhiệt tình giới thiệu Hàn Phi với người đàn ông vạm vỡ.

Nghe thấy giọng nói của A Cẩu, vạm vỡ chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nắm lấy vai Hàn Phi bước ra khỏi "phòng an toàn".

Sức lực của vạm vỡ rất lớn, Hàn Phi dùng 1/5 sức lực của mình vậy mà lại không thể thoát được ra.

“Tôi khuyên anh tốt nhất nên rời khỏi bệnh viện này đi kiếm việc khác đi.” Vạm vỡ cao hơn Hàn Phi nửa cái đầu, chắc phải cao đến một mét chín, anh ta nhìn chằm chằm hắn, rất áp chế.

"Tại sao? Đãi ngộ bệnh viện này hình như rất tốt mà." Hàn Phi giả bộ khó hiểu hỏi.

“Rất nhiều người thậm chí không thể vượt qua được thời gian thử việc.” Vạm vỡ nhìn thấy vẻ tham lam trên mặt Hàn Phi, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều người như vậy, biết rằng mình không thể thuyết phục đối phương: “Tôi không thể nói cho anh biết quá nhiều thứ, anh chỉ cần nhớ rằng, đừng tin lời của bất cứ ai trong bệnh viện này, đặc biệt là A Cẩu đó, anh ta rất có thể không phải là con người, kể từ khi tôi vào đây đến nay, bề ngoài của anh ta chưa hề thay đổi một chút nào."

"Kể từ khi vào đây đến nay?"

"Tôi đến đây làm việc năm hai mươi ba tuổi, hiện tại đã hai mươi sáu tuổi, thời gian ba năm, A Cẩu người lớn tuổi nhất dường như còn trẻ hơn." Vạm vỡ buông lỏng cánh tay nắm vai Hàn Phi: "Làm việc ở đây quả thật kiếm rất nhiều tiền, nhưng đừng chỉ vì kiếm tiền, mà đặt cược cả tính mạng của mình.”

Người đàn ông tên là Trương Tráng Tráng nói xong liền bỏ đi, Hàn Phi nhìn gương mặt đầy vết đồi mồi của đối phương, cảm thấy rất khó tin: "Hai mươi sáu?"

“Cậu đừng nghe Trương Tráng Tráng đó nói nhảm.” A Cẩu lặng lẽ xuất hiện sau lưng Hàn Phi: “Lúc trước cậu ta bị một khách hàng nhìn trúng, người ta thuê cậu ta làm hộ lý riêng, kết quả thứ phế vật này đã bị đuổi đi trong vòng chưa đầy hai tháng. Nếu như không phải chị gái cậu ta là bác sĩ ở đây, cậu ta hiện tại căn bản không đủ tư cách ở lại đây tiếp tục làm việc, cậu ta không nhìn được tôi, tôi còn coi thường cậu ta đấy."

“Đều là hộ lý mà, sao lại còn coi thường nhau?” Hàn Phi cất đồng phục vào tủ, y tá béo cho hắn thời gian thử việc ba ngày, hắn quyết định phải tận dụng tốt ba ngày này, tranh thủ còn chưa trở thành nhân viên chính thức đi điều tra rõ những bí mật của bệnh viện.

Hơn một giờ chiều, Hàn Phi và A Cẩu đi ăn cơm, khi đi ngang qua cổng bệnh viện, hắn vô tình nhìn thấy Trương Tráng Tráng cầm hộp cơm đi ra khỏi bệnh viện.

"Cậu ấy không đến căng tin bệnh viện ăn cơm sao?"

“Đừng quản cậu ta.” A Cẩu kéo Hàn Phi đi: “Đồ ăn trong nhà ăn rất ngon, đặc biệt là thịt ở đây, đảm bảo nếu ăn một lần cậu sẽ không bao giờ quên hương vị đó.”

Vốn dĩ Hàn Phi đang định ăn ở căng tin, nhưng sau khi A Cẩu nhắc tới thịt, hắn đột nhiên nghĩ đến một số hình ảnh không tốt.

Thịt ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này, có lẽ không thể ăn bừa bãi được.

Tìm một cái cớ, Hàn Phi lẻn đi, hắn cùng Trương Tráng Tráng rời khỏi bệnh viện.

“Này người anh em, sao cậu lại chạy ra bên ngoài bệnh viện để ăn cơm? Bệnh viện không phải bao ăn ở hay sao?” Hàn Phi chạy đến bên cạnh Trương Tráng Tráng, thản nhiên hỏi.

“Bao ăn bao ở, nhưng anh có biết mình ăn cái gì không?” Trương Tráng Tráng cười lạnh, mua một hộp cơm từ quán ăn nhỏ bên ngoài bệnh viện.

"Hình như cậu có thành kiến rất lớn với bệnh viện này? Vậy tại sao không từ chức?" Đây là điều mà Hàn Phi cảm thấy khó hiểu nhất, Trương Tráng Tráng rõ ràng biết bệnh viện có vấn đề, nhưng cậu ta lại không muốn đi.

"Chị gái tôi là bác sĩ ở bệnh viện này, chị ấy đã trúng tà rồi, tôi nhất định phải đưa chị ấy đi mới được." Trương Tráng Tráng quay đầu nhìn Hàn Phi, rất nghiêm túc nói: "Anh mau đi đi, đừng quay lại đây nữa."

Không đợi Hàn Phi trả lời, Trương Tráng Tráng đã cầm hộp cơm đi.

"Trương Tráng Tráng này rất đáng để tranh thủ một chút, nhân viên cũ trong bệnh viện càng ngày càng trẻ ra, nhưng cậu ấy lại càng ngày càng già đi, trong này chắc chắn có vấn đề." Hàn Phi cũng mua một hộp cơm, đột nhiên khoang mũi và đầu lại truyền đến cơn đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, mũi và miệng lại chảy máu.

"Cơn đau ngày càng mãnh liệt hơn, thời gian cũng bắt đầu kéo dài hơn."

Đầu óc Hàn Phi hơi choáng váng, hắn bám vào hàng rào chuẩn bị quay lại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đúng vào lúc này có ba người đàn ông mặc đồng phục hộ lý đi ra khỏi bệnh viện, dừng ở trước mặt hắn.

“Chúng tôi đã ở đây đợi anh rất lâu rồi.” Tù Nhân trọc đầu chặn đường Hàn Phi, khuôn mặt gớm ghiếc, toát ra khí chất của một kẻ liều mạng: “Hôm đó ở trong khách sạn Kim Mậu anh đã nói gì với Tường Vi? Tại sao anh ấy lại sẵn sàng giúp anh bắt cóc Đỗ Xu chứ?"

“Nếu các anh muốn sống sót thì hãy phối hợp với tôi.” Hàn Phi nhìn về phía Tù Nhân: “Nếu như các anh làm loạn lên, vậy thì đừng trách.”

"Trách anh? Anh xứng sao?" Tù Nhân túm lấy cổ áo Hàn Phi: "Hộp đen có khả năng được cất giấu trong bản đồ ẩn của《Cuộc sống hoàn hảo》, Tường Vi là thợ săn hộp đen hàng đầu của Chân Lý Tất Nhiên, có phải là anh ấy đã phát hiện được gì trong bệnh viện này không?"

"Vậy thì anh phải hỏi Tường Vi chứ."

"Hãy nói cho tôi tất cả những gì anh biết! Tài khoản của anh tăng đến hiện tại không dễ dàng gì, anh cũng không muốn mất tất cả mọi thứ như thế này, phải không?" Tù Nhân không hề ngốc: "Chúng tôi đã nghiên cứu về anh, trong bản đồ ẩn này anh có bảy người vợ, tài khoản của anh có lẽ là tài khoản cực phẩm có giá trị mị lực ban đầu vô cùng cao, nếu như cứ bị hủy như thế này, anh chắc chắn sẽ rất đau lòng đúng không?"

Đầu óc choáng váng, Hàn Phi cảm thấy trong đầu có ẩn chứa một khuôn mặt của Phó Nghĩa, anh ta đang gặm nhấm đại não và kí ức của mình, không ngừng trưởng thành, muốn lan ra toàn thân.

“Nói đi!” Tù Nhân khóa cổ Hàn Phi lại, hung ác đe dọa: “Nói cho tôi những gì anh biết! Có phải hộp đen được giấu ở đâu đó trong bệnh viện này không!”

Cảm giác đau nhói truyền đến, khoang mũi Hàn Phi bắt đầu rỉ ra rất nhiều máu, cảnh tượng kỳ lạ này khiến Tù Nhân hơi chút bối rối.

"Tôi đâu có đánh vào mặt anh? Sao lại phun ra máu như vậy?"

Tù Nhân ném Hàn Phi xuống đất, lau lau tay mình có chút xui xẻo: “Đừng giả chết, nếu như không nói rõ ràng, sau này anh sẽ có quả ngon để ăn đấy."

Hai người chơi còn lại không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Tù Nhân ném Hàn Phi xuống đất, cũng đi tới.

Bọn họ đang định kéo Hàn Phi sang một bên thì một học sinh trung học mặc đồng phục học sinh đột nhiên lao ra khỏi bụi cây phía xa.

Học sinh đó dường như đã ngồi xổm bên ngoài bệnh viện rất lâu, cầm lấy một cành cây và một cái cặp sách, bảo vệ trước mặt Hàn Phi.

"Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Các chú hãy cẩn thận một chút!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hàn Phi vừa mở mắt ra thì thấy Phó Sinh đang đứng trước mặt mình.

“Sao con lại tới đây!” Khuôn mặt của Phó Nghiã trong đầu càng lúc càng hiện rõ, bộ dạng Phó Sinh bị trói nằm trên giường bệnh trong kí ức không ngừng xẹt qua, Hàn Phi có chút không thể khống chế được cảm xúc của mình, hắn biết những người chơi đều là người bên ngoài, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều như vậy, thật sự có thể làm ra điều gì đó khiến Phó Sinh bị thương.

Tù Nhân căn bản không thèm nhìn đến Phó Sinh, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hàn Phi: "Ngày tháng sắp tới còn dài, anh có thể tránh được hôm nay, nhưng có thể tránh được mỗi ngày sau này không? Nếu như anh thức thời, mau nói hết mọi chuyện ra, đừng ép bản thân đi vào bước đường cùng."

Ba người chơi vừa mới nhận chức tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại cũng không muốn gây ra quá nhiều chuyện, liền xoay người bỏ đi.

Khi Phó Sinh nhìn thấy ba người đàn ông đã đi xa, cậu nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể của Hàn Phi: "Không phải bố đi tìm việc sao? Sao lại chạy đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vậy?"

Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Sinh, hiếm thấy giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: "Đừng đến quá gần bệnh viện này, đừng tới đây!"

Phó Sinh trong hiện thực dưới sự can thiệp của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, đã hoàn toàn sụp đổ phát điên, Hàn Phi cảm thấy mình đã thay đổi tương lai của thế giới ký ức điện thờ, nhưng Phó Sinh vẫn xuất hiện gần bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, điều này khiến hắn không khỏi lo lắng, vận mệnh nói không chừng đang dần điều chỉnh quỹ đạo đã bị lệch.

“Tại sao bố lại mặc đồ của hộ lý?” Phó Sinh nhớ đến bố trong ấn tượng của mình, là một người đàn ông tinh tế và ích kỷ, mỗi ngày đều mặc vest đóng thùng, rất có khí chất. Nhưng người bố mà cậu nhìn thấy hiện tại, mặt mũi đầy máu, mặc đồng phục hộ lý, trên trán nổi đầy gân xanh vì đau đớn, cả khuôn mặt vô cùng tiều tụy.

“Bố đến đây để làm việc.” Trong lòng Hàn Phi đã lập sẵn kế hoạch, nếu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nhất định phải đưa một người lên bàn phẫu thuật, vậy hắn bằng lòng lấy thân phận người bố để thay cho Phó Sinh.

“Chúng ta hãy tìm một công việc khác, với năng lực của bố nhất định là có thể.” Phó Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy người bố như vậy.

“Tìm việc khác không thành vấn đề, làm việc gì cũng đều được, bố có thể đáp ứng mọi yêu cầu của con, nhưng con cũng phải hứa với bố hai điều.” Hàn Phi nhìn vào mắt Phó Sinh: “Đừng đến gần bệnh viện này, chăm sóc tốt cho mẹ và em trai của con."

Cơn đau dịu đi một chút, Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy: "Mau trở về đi."

Hắn bám vào lan can, bước đi rất chậm, một lúc sau, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Phó Sinh vẫn đứng đó.

"Còn nữa... đừng trốn học nữa, bố phải bắt đầu làm việc rồi, con cũng phải tiến lên phía trước."

Giọng nói phát ra từ trong cơ thể mệt mỏi, Hàn Phi không nhìn lại nữa, hắn đi tới bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment