Xách chiếc cặp sách bẩn, Phó Sinh đứng đó, đợi cho đến khi bóng lưng của Hàn Phi biến mất vào bệnh viện.
"Bố không cho mình đến gần bệnh viện, là không muốn mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của bố à?"
Sau khi mẹ ruột qua đời, Phó Sinh đã hoàn toàn khép mình lại, cậu từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài, sống trong thế giới của riêng mình.
Trên thực tế làm như vậy là đúng, nếu như cậu bước ra khỏi thế giới của chính mình, sẽ nhìn thấy những chuyện cầm thú mà Phó Nghĩa đã làm, cậu luôn cảm thấy xung quanh đầy rác rưởi nên chỉ dứt khoát nhốt mình lại.
Không nghe, không nhìn, không nghĩ.
Nhưng chỉ một thời gian trước, khi cuộc cãi vã ở nhà trở thành tiếng cười của Phó Thiên, Phó Sinh thử nhìn ra thế giới bên ngoài căn phòng, cậu đã nhìn thấy một mặt khác của bố.
Không khiển trách bạo lực, không yêu cầu bắt buộc, cũng không đi ra ngoài chơi bời nhậu nhẹt, càng không còn về nhà cãi vã, đập phá đồ đạc nữa.
Bố cậu đã thay đổi rồi, dịu dàng, trầm ổn, đáng để dựa dẫm, như thể trời có sụp xuống, bố cũng sẽ đứng ra gánh vác cả gia đình này.
Phó Sinh bắt đầu do dự, cậu chỉ đang ló ra ngoài qua khe cửa, nhưng ai biết rằng một chùm ánh sáng từ bên ngoài lại chiếu vào căn phòng đóng kín của cậu.
Khe hở của cánh cửa mở ra từng chút một, Phó Sinh dường như nhìn thấy bố đang đưa tay về phía mình, cố gắng kéo cậu ra khỏi mọi bất hạnh và đau khổ.
Nhiều lần thất vọng khiến Phó Sinh không dám tin vào bố, nhưng dần dần, khi cậu định thần lại thì phát hiện ra, chính mình đã sớm bước ra khỏi căn phòng, đứng bên cạnh bố rồi.
"Công việc hộ lý này rất mệt mỏi, dọn phân và nước tiểu cho người bệnh, nếu không chăm sóc tốt sẽ bị mắng nhiếc. Bố cháu trông đã ngoài ba mươi tuổi rồi phải không? Tuổi này rồi còn chạy vào đây làm hộ lý cũng không dễ dàng gì, chú thấy vừa rồi bố cháu đứng còn không vững, có lẽ sức khỏe của bố cháu không được tốt lắm." Chú bán cơm hộp bước đến chỗ Phó Sinh, làm cho cậu một hộp cơm: "Cầm lấy ăn đi, đừng để bố cháu lo lắng nữa, trời âm u quá, chắc là sắp mưa rồi, cháu mau quay lại trường học đi."
"Cháu gửi chú tiền."
"Gửi tiền gì, cũng không đắt đâu." Chú bán cơm xua tay từ chối.
Cầm hộp cơm, Phó Sinh đi đến ven đường, cậu đã quên mất mình đã lên xe buýt như thế nào.
Nghe thấy tiếng đài phát trong xe, cậu mới chợt giật mình tỉnh táo lại, vội vã xách cặp sách xuống xe.
Bất giác lại quay về bến xe trước cửa nhà, trước đây cậu chưa từng coi căn nhà mà mẹ kế, em trai và bố ở là nhà của mình, nhưng khi tâm trạng phức tạp, vẫn bất giác quay lại đây.
"Có vẻ như bắt đầu từ một ngày nào đó, bố đã không còn la mắng mình nữa."
Nhìn ngôi trường đằng xa, nội tâm Phó Sinh thực sự rất bối rối, có rất nhiều lý do khiến cậu không muốn vào nơi này, việc bị bắt nạt cũng chỉ là một trong số đó.
Bầu trời dần trở nên u ám, mây đen tụ lại, chắn ngang mặt trời.
Phó Sinh xách cặp, chậm rãi đi về phía trường, trong tâm trí xẹt qua rất nhiều ký ức tồi tệ.
Bàn học bị sơn đủ thứ, bài tập bị đánh cắp, các bạn cùng lớp chỉ tay vào cậu, nói cậu là kẻ lập dị.
Giáo viên vốn là phải giữ gìn trật tự cũng không quan tâm đến cậu, mỗi lần gọi phụ huynh đến, ngược lại cậu còn bị vu khống.
Từ hiệu trưởng đến các giáo viên, dường như đều muốn đuổi cậu đi.
Những chỗ bị bạn học đánh đã không còn đau nữa, nhưng cảm giác bị đánh đó, thì đại não đã ghi nhớ lại.
Người duy nhất trong trường nói đỡ cho cậu là Lưu Lệ Na, nhưng Phó Sinh lại biết rất rõ mối quan hệ giữa cô giáo Lưu và bố, lòng tốt của cô giáo Lưu khiến cậu càng cảm thấy đau khổ hơn.
Cậu chỉ là một học sinh trung học, ở độ tuổi mà lẽ ra cậu nên tập trung vào việc học của mình, thì lại gặp phải những chuyện tồi tệ nhất.
Tất cả những người không liên quan đều đứng đối diện với cậu, giáo viên duy nhất sẵn lòng giúp đỡ, lại có mối quan hệ đặc biệt với bố, mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, cậu đều cảm thấy thà tất cả mọi người đều ác độc với mình, để cho cậu mất hoàn toàn chút thiện cảm cuối cùng đối với thế giới này thì tốt hơn.
Rõ ràng là không nhìn thấy một chút hy vọng nào, vậy mà lại còn giãy giụa với những tưởng tượng viển vông, đây mới là sự dày vò nhất.
Khi sắp đi đến cổng trường, Phó Sinh dừng lại, cậu không thể đi tiếp về phía trước được nữa.
"Trường học không phải là nơi để học tập sao? Mình có thể tự học, mình thực ra không cần bất kì ai cả, tự mình có thể làm được tốt nhất. Cho dù mình có đi đến một thế giới toàn là quỷ, chỉ có cô đơn một mình, mình cũng vẫn có thể sống tốt hơn bây giờ."
Một giọt mưa rơi xuống trên tóc Phó Sinh, cậu có thể lao vào lớp học, cũng có thể chạy về nhà gần đó, còn có thể một mình đi tìm một góc nào đó trú mưa.
Ba lựa chọn khác nhau, đối với Phó Sinh mà nói lần lượt tương ứng với việc nghe lời bố, tin tưởng gia đình và duy trì hiện trạng.
Những hạt mưa từ từ làm ướt mặt đất, những học sinh và người đi bộ xung quanh bắt đầu chạy, tay Phó Sinh đang xách cặp sách dần dần siết chặt, rồi lại từ từ nới lỏng.
Cậu không tiến về phía trước, cũng không muốn đi như thế này.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tóc Phó Sinh đã ướt đẫm, nhìn những hạt mưa từ trên trời rơi xuống, cuối cùng rơi xuống đất, cậu vẫn quyết định trốn tránh.
Nhưng khi cậu vừa quay đầu lại, những hạt mưa trên trời như bị chặn lại, trượt xuống mép ô đen, không còn thấm ướt áo quần nữa.
Một chiếc ô đen che trên đầu Phó Sinh, cô giáo Lưu với mái tóc và vai bị ướt đứng bên cạnh.
"Cô giáo Lưu?"
"Trời mưa to quá, chúng ta hãy vào trong nhà tránh mưa trước đi." Cô giáo Lưu che ô: "Cuối cùng em cũng quay lại rồi, rất nhiều người trong trường này trong đó có cô đều đang đợi em quay lại."
"Cô giáo……"
"Em cứ đến mỗi khi trời mưa, rồi chạy ra sân vận động cầm ô che cho một cây non nhỏ, lúc đó cô hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc em đang làm gì? Có điều bây giờ cô đã hiểu rồi." Cô giáo Lưu nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn.
Phó Sinh nhìn cô giáo Lưu đang cầm ô cho mình, kết quả cả người cô và tóc đều ướt đẫm, cậu đang định nói gì đó, thì phía xa dường như có ai đó đang vẫy tay với mình.
Nhìn cuối màn mưa, vị hiệu trưởng già chất phác đang đứng cạnh cây non ở góc sân vận động, mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho Phó Sinh tiến về phía trước.
Bước chân tiến về phía trước trong vô thức, trước đây khi Phó Sinh cầm ô che cho cây non, cậu chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.
Cậu chỉ vì chính mình đã từng bị ướt mưa rất nhiều, vì vậy muốn che ô cho bọn chúng, chỉ thế thôi.
Sau khi đi qua màn mưa, Phó Sinh và cô giáo Lưu đi vào trường học.
Ở đằng xa, một nữ sinh chạy đến trên bậc thềm trước tòa nhà dạy học, cô bé hạnh phúc khi nhìn thấy Phó Sinh hơn bất cứ ai khác.
Phó Sinh trước giờ chưa bao giờ cười, bây giờ sau khi nhìn thấy nữ sinh chân tay biến dạng kia, khóe miệng ngậm chặt cũng từ từ thả lỏng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đi qua hành lang, Phó Sinh đến cửa lớp, cậu còn chưa đi tới, thì đã thấy một tên béo bị đẩy ra từ cửa trước của lớp học.
Tên béo ngã xuống đất, khóa kéo của đồng phục học sinh bị làm hỏng, trên lưng bị người ta dùng bút nước vẽ nhiều hoa văn khác nhau, trên đó có người viết tên con trai của kẻ sát nhân.
Sau khi cậu ta ngã ra, một số học sinh nam trong lớp còn vừa cười vừa đuổi theo, nhưng ngay khi nhìn thấy cô giáo Lưu và Phó Sinh, bọn chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.
Tên béo từng cầm đầu bắt nạt Phó Sinh này, đã mất đi khí phách trước đây, lấy tay che mặt sưng vù, hồi lâu mới đứng dậy được.
"Khi cậu bắt nạt người khác, có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ bị bắt nạt như thế này không?"
Phó Sinh phớt lờ tên béo, cậu không muốn bị bắt nạt, cũng không thích bắt nạt người khác.
Trở lại phòng học, Phó Sinh ngồi vào chỗ của mình, vốn dĩ bên cạnh chỗ ngồi có một bãi rác, nhưng hiện tại bãi rác đã được chuyển đến bên cạnh tên béo.
Cậu nhìn bộ bàn ghế mới, những học sinh xung quanh cũng đang nhìn cậu.
Không có sự chế giễu và ác ý trong mắt mọi người, chỉ có sự tò mò, áy náy và một chút sợ hãi.
Phó Sinh biết chuyện bố mình đánh hiệu trưởng, nhưng cậu không ngờ các bạn cùng lớp của mình giờ lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
"Rốt cuộc Phó Nghĩa đã làm những gì ở trường học?"
Mở sách ra, Phó Sinh đột nhiên quay đầu nhìn bệ cửa sổ bên cạnh, sau đó kéo ghế ra xa chỗ bệ cửa sổ.
Nữ sinh chân tay biến dạng kia đang ngồi trên bệ cửa sổ, nửa thân trên của cô bé gần như muốn dán vào người Phó Sinh, đôi tay không ngừng đung đưa trước mắt cậu, như thể đang nói —— chơi với mình đi, chơi với mình đi.
Có thể là động tác làm quá lớn, cổ tay của nữ sinh sau khi lắc lư vài cái đột nhiên rơi ra, cả bàn tay rơi xuống sách giáo khoa của Phó Sinh.
Hít một hơi thật sâu, Phó Sinh lấy bút ra viết trên sách: "Trong giờ học không được nghịch lung tung, chú ý nghe giảng, tôi học toán, lý, hóa, bạn học các môn khác, chờ đến khi thi đại học, tôi sẽ dẫn bạn cùng đi."
Cùng với tiếng chuông trên lớp reo, tiết học đầu tiên sau khi trở lại trường của Phó Sinh cũng sắp bắt đầu rồi.
……
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chúc mừng bạn hoàn thành thành tựu ẩn —— giúp Phó Sinh trở lại trường học! Hận ý của Phó Sinh -1! Hận ý của mẹ -1!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chúc mừng bạn hoàn thành thành tựu ẩn —— giúp Phó Sinh nở nụ cười! Hận ý của Phó Sinh -1! Hận ý của mẹ -2!"
Hàn Phi đang dọn dẹp vệ sinh, đột nhiên nghe thấy hệ thống nhắc nhở, hắn hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
"Bản thây cậu ấy là một đứa trẻ lương thiện hiểu chuyện, nhưng thực sự không thể ngờ được, một người như vậy cuối cùng lại chọn hủy diệt toàn bộ thế giới tầng sâu."