Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 574 - Chương 574: Tôi Không Dám Nghe Điện Thoại Của Vợ Cũ

Chương 574: Tôi không dám nghe điện thoại của vợ cũ Chương 574: Tôi không dám nghe điện thoại của vợ cũ

Kể từ khi bước vào thế giới tầng sâu, người mà Hàn Phi muốn biết nhất chính là Phó Sinh quản lý tòa nhà tiền nhiệm.

Người dẫn đường đưa Hàn Phi vào thế giới tầng sâu, anh trai của cố chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical, trên người ông ẩn chứa vô số bí ẩn.

Rất nhiều lúc, Hàn Phi không thể hiểu được quyết định của Phó Sinh, cũng rất khó để suy nghĩ theo góc độ của ông ấy, cùng với việc chọn những con đường khác nhau, sự khác biệt giữa hai người cũng càng ngày càng lớn.

Nhưng chính vào lúc này, Hàn Phi bước vào thế giới ký ức điện thờ của Phó Sinh, không chỉ nhìn thấy quá khứ, còn tham gia vào cuộc sống của ông.

Trên thế giới này có rất ít người có đồng cảm sâu sắc, nhưng thế giới ký ức điện thờ lại khiến cho Hàn Phi cảm nhận được quá khứ của Phó Sinh ở mức độ lớn nhất, có lẽ đây cũng là điều mà ông muốn hắn nhìn thấy.

“Cậu cười ngô nghê cái gì vậy? Nghĩ đến chuyện gì vui à?” A Cẩu ngồi trước gương, nhẹ nhàng chạm vào má mình như một cô bé thích làm đẹp vậy.

“Nhận chức thành công, đây là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất vui.” Dọn dẹp sạch sẽ mặt sàn, Hàn Phi cho dù làm gì cũng đều vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi khi hắn toàn tâm toàn ý vào công việc, công ty sẽ luôn phát sinh đủ thứ vấn đề, tình yêu của hắn dành cho công việc dường như là chất độc vậy.

"Tôi thấy cậu cũng rất giỏi trong việc chăm sóc người khác, bệnh nhân giao cho cậu rồi, chờ đến khi trời tối tôi sẽ đến thay ca." A Cẩu rất hài lòng với diện mạo của mình trong gương, anh ta thổi thổi bụi da ở móng tay, quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

"Không phải nói hộ lý ở tòa nhà số 1 không làm ca đêm hay sao?"

“Đừng hỏi nhiều câu như vậy, dù sao thì cậu chắc chắn sẽ không phải làm ca đêm đâu.” Giọng A Cẩu từ hành lang truyền đến: “Khi trời sắp tối, nếu như cảm thấy lo lắng, vậy thì hãy trốn vào 'phòng an toàn'."

Sau khi A Cẩu đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hàn Phi và Tào Linh Linh.

"Tối hôm qua lệ quỷ toát ra hận ý tìm tới Bạch Tuộc, tội nghiệp cho cô gái này cũng vô tình bị thương, nghĩ kỹ lại thì lệ quỷ đó hình như chưa từng giết phụ nữ, mấy người mất tích đều là đàn ông, một con quỷ có nguyên tắc như vậy có lẽ là có thể giao tiếp được."

Hàn Phi rất sợ những gì mình gặp phải chính là loại hận ý không thể giao tiếp được, giống như một Trang Văn không hoàn chỉnh trong tòa nhà chết chóc vậy, gặp người là giết, căn bản không cho một chút thương lượng nào cả.

Túc trực bên cạnh giường bệnh mấy tiếng đồng hồ, Hàn Phi vẫn không thấy Tào Linh Linh tỉnh lại, theo lý mà nói thuốc phải hết tác dụng rồi mới đúng.

“Cô ấy đang ngủ say rồi à?” Hàn Phi cũng không biết bao giờ Tào Linh Linh mới tỉnh lại, khi hắn đang định đi dạo một vòng để làm quen với môi trường làm việc thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cúi đầu nhìn xuống, người gọi đến vẫn là Bạch Tuộc.

"Anh đã mất tích rồi, suốt ngày gọi điện thoại cho tôi, sẽ ảnh hưởng không tốt chút nào, cứ như tôi là đồng phạm vậy." Hàn Phi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên ngoài trời đang mưa, hôm nay nhiều mây, bên ngoài âm u u ám.

Hắn do dự một lúc, rồi nhấn nút trả lời.

Đầu bên kia không có bất kì âm thanh nào, vô cùng ngột ngạt.

“Alo?” Hàn Phi đặt điện thoại xuống ghế, đứng dậy lùi về phía sau hai mét.

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, trong điện thoại bắt đầu truyền đến tiếng cười và tiếng khóc của một người phụ nữ, cô ấy giống như một người điên mất kiểm soát.

"Em đừng như vậy, có chuyện gì thì nói tử tế với nhau."

Tiếng khóc và tiếng cười của người phụ nữ trong điện thoại từ từ biến mất, kèm theo đó là tiếng mở cửa, tiếng mưa rơi, tiếng còi xe, tiếng bán hàng rong và tiếng khóc của trẻ con tràn vào tai.

Người phụ nữ bên kia điện thoại dường như đang bước ra từ một cánh cửa nào đó, di chuyển với tốc độ rất nhanh.

"Không phải em tới tìm anh đấy chứ? Trời đã tối đâu." Hàn Phi lại lùi thêm về sau một bước, Phó Sinh không có ở bên cạnh, hắn sợ chứ!

Sau khi bước vào thế giới ký ức điện thờ, Hàn Phi vẫn chưa có tiếp xúc gì với mẹ ruột của Phó Sinh, trong mắt cô ấy, Phó Nghĩa vẫn là Phó Nghĩa trước đây.

"Anh đã giúp con trở lại trường học, cũng đang cố gắng hết sức để giúp con tìm lại chính mình, để con lại nở nụ cười trở lại, con đang không ngừng tốt hơn, anh cũng đang không ngừng tốt hơn."

Tối hôm qua, Hàn Phi nhận được cuộc gọi từ "Bạch Tuộc", bởi vì Phó Sinh có mặt, đối phương đã cúp máy luôn.

Bây giờ Phó Sinh đi học rồi, Hàn Phi phải đối mặt với hận ý trên điện thoại một mình.

Hắn nói rất nhiều, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe, không có sự lựa chọn nào khác, hắn đành cúp điện thoại.

"Hình như vừa rồi mình có nghe thấy quảng cáo của trung tâm mua sắm Kim Mậu, trung tâm này là nằm giữa nhà cũ và nhà mới của mình, có phải cô ấy đang điên cuồng di chuyển về phía mình không?"

Thế giới còn chưa hoàn toàn dị hóa, mẹ của Phó Sinh đã lộ ra đặc trưng của hận ý, khiến Hàn Phi hơi chút bất an.

Phó Nghĩa chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì trong mắt mẹ ruột của Phó Sinh, Hàn Phi bây giờ cũng đã hiểu sâu sắc về điểm này, hắn thật sự rất lo đối phương sẽ trực tiếp giết chết mình.

Đại não chuyển động nhanh chóng, Hàn Phi còn chưa kịp tìm ra cách giải quyết, thì điện thoại lại vang lên, người gọi đến vẫn là Bạch Tuộc.

“Cái này mà bị cảnh sát nhìn thấy cũng không dễ giải thích.” Hàn Phi liếc mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh một cái, cảnh sát ở lại vẫn chưa đi, mỗi ngày đều phải canh giữ Tào Linh Linh.

Kết nối lại điện thoại lần nữa, bên kia không có âm thanh của người phụ nữ, chỉ có tiếng ồn ào của hàng rong và người đi bộ xung quanh.

"Cô ấy đang tìm mình! Cô ấy đang tiếp cận mình rất nhanh!"

Hàn Phi lần này không chỉ cúp điện thoại, còn tắt luôn máy đi.

Hắn bước nhanh đến bên cửa sổ, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lúc này hắn như thể sắp hẹn hò với mối tình đầu, kết quả phát hiện mối tình đầu đã nhảy lầu tự tử vài năm trước rồi vậy.

"Mẹ của Phó Sinh có lẽ vẫn còn cách mình một đoạn, tối nay có thể cô ấy vẫn chưa thể đến đây..."

Trong đầu vừa có suy nghĩ này, điện thoại mà Hàn Phi đã tắt máy lại đột nhiên vang lên, người gọi đến vẫn là Bạch Tuộc!

“Tắt máy cũng không được, hận ý của mẹ Phó Sinh quá mãnh liệt?” Trời vẫn còn chưa tối, thế giới cũng chưa thực sự bắt đầu dị hóa, nhưng cô ấy đã sở hữu rất nhiều năng lực của hận ý.

“Đều là quan hệ ruột thịt, tại sao Phó Nghĩa lại yếu ớt như vậy.” Phần đầu chợt truyền đến cơn đau nhói, tầm mắt Hàn Phi trở nên mơ hồ, hắn thất thần nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Phó Nghĩa trong đầu: “Tên khốn này, bây giờ anh còn định làm loạn nữa à? Nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì trước khi chết tôi nhất định sẽ tìm cách chặt hạ bộ của anh."

Tính khí Hàn Phi rất tốt, trước giờ rất ít khi chửi bới người khác, nhưng trong thế giới ký ức điện thờ này, sự phẫn nộ của hắn đối với Phó Nghĩa đã vượt quá ngưỡng cho phép.

“Anh không sao chứ?” Người cảnh sát ở cửa thấy Hàn Phi có vẻ không thoải mái liền đi tới.

"Ban ngày tôi làm hộ lý ở đây, buổi tối còn có một công việc bán thời gian khác, làm việc suốt ngày đêm, cơ thể có chút không chống đỡ nổi." Một tay Hàn Phi bám vào khung cửa sổ, một tay còn lại ấn vào trán mình.

“Đều không dễ dàng, thế giới chính là như vậy.” Cảnh sát đỡ Hàn Phi xuống ghế: “Sao anh không nghe điện thoại?”

"Là vợ gọi đến, cô ấy đang có thành kiến rất lớn với tôi, cho rằng tôi không chăm sóc con cái tốt, không kiếm được tiền, là kẻ vô dụng." Hàn Phi hít một hơi thật sâu, khuôn mặt khổ sở.

“Vợ tôi cũng thường nói tôi như vậy, ngày nào cũng có nhiệm vụ, mệt mỏi kiệt sức, lương cũng không cao hơn bao nhiêu.” Viên cảnh sát như nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người Hàn Phi, điều này khiến hắn cũng hơi kinh ngạc: “Ông anh, xưng hô thế nào?"

"Phó Nghĩa, còn anh thì sao?"

“Phương Trường Thành.” Cảnh sát quay lại nhìn Tào Linh Linh một cái: “Hay là để tôi ở lại đây trông cho, anh cứ đi nghe điện thoại, không thể bởi vì vợ suốt ngày cằn nhằn, mà không nghe điện thoại của chị ấy, cuộc sống vẫn còn phải tiếp diễn bình thường nữa."

“Vậy cảm ơn anh rất nhiều, cảnh sát Phương.” Hàn Phi bước ra khỏi phòng với chiếc điện thoại di động đang không ngừng rung.

“Phó Nghĩa… nghe tên rất quen, hình như mình đã thấy trên tin tức.” Cảnh sát Phương không nghĩ nhiều, ngồi thẳng người bên cạnh giường bệnh, chú ý đến tình trạng của Tào Linh Linh.

Còn chưa đến giờ tan làm, nhưng Hàn Phi rất muốn đi tìm Phó Sinh, hắn bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là đi tìm Phó Sinh để con trai cả cứu mình, hoặc là cứ ném điện thoại vào chỗ sâu nhất của bệnh viện.

Là một người bố có trách nhiệm, Hàn Phi dứt khoát đi về phía cầu thang, hắn chuẩn bị chuyển điện thoại di động của mình đến tòa nhà số 2, dù sao thì sau này mình vẫn còn phải làm việc ở tòa nhà số 1.

"Phó Nghĩa? Anh không phải đang chăm sóc bệnh nhân hay sao?"

Hàn Phi vừa đi đến góc hành lang, liền nhìn thấy y tá béo và một nữ y tá rất trẻ.

Người y tá trẻ kia, đeo khẩu trang và đội mũ y tá, trên khuôn mặt chỉ có đôi mắt lộ ra, nhưng dù vậy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng khiến người ta nghĩ cô là một cô gái rất xinh đẹp.

“Vợ gọi điện tìm tôi, muốn bàn bạc về việc chuyển trường cho con.” Vẻ mặt Hàn Phi đầy khổ tâm: “Tôi sợ làm phiền đến bệnh nhân, nên mới đi ra ngoài.”

“Đừng chạy lung tung.” Y tá béo không để ý đến Hàn Phi nói gì, chỉ nhắc nhở hắn một câu: “Mặt trời sắp lặn rồi, tốt hơn hết anh nên ở trong phòng bệnh chờ A Cẩu đến thay ca."

“Bầu trời mây đen dày đặc, cô làm thế nào mà nhìn ra mặt trời sắp lặn vậy?” Hàn Phi không biết y tá béo và y tá trẻ có phải là chuyên trông chừng quản hắn không, khi hắn trở lại đường cũ, cố ý đi chậm lại, cố gắng lắng nghe hai y tá nói chuyện.

Có điều hắn rất thất vọng, hai y tá này không nói chuyện gì cả.

Khi Hàn Phi quay trở lại phòng bệnh, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn lại phía sau, hai y tá đó đang đứng ở lối lên cầu thang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó biểu cảm của y tá béo vô cùng đáng sợ, khuôn mặt đó còn có dấu hiệu bị nứt.

"Bọn họ là giám sát sao? Ba ngày thử việc chính là bệnh viện đánh giá mình?" Hàn Phi không quay lại phòng bệnh, hắn trả lời điện thoại trên hành lang.

Trong điện thoại không ngừng truyền đến các loại âm thanh khác nhau, cùng với việc khi màn đêm buông xuống, "người" gọi điện thoại cho Hàn Phi dường như di chuyển càng lúc càng nhanh.

“Anh không phải là cố ý không trả lời điện thoại của em.” Hàn Phi để điện thoại bên cạnh tai: “Anh thực sự đã rất cố gắng để chăm chỉ lo cho gia đình này rồi, anh đã làm tận mấy công việc liền, sức khỏe sắp không chịu nổi nữa, chính là vì sự phát triển khỏe mạnh của con cái. Em đừng kích động, nếu như anh thực sự bị tai nạn, em nhẫn tâm để Phó Sinh lẻ loi một mình sống tiếp sao?"

Đối với người ngoài khi nghe, có vẻ như Hàn Phi thật sự đang cãi nhau với vợ mình vậy, nhưng sự thật là hắn đang khóc lóc kể khổ với vợ cũ đã biến thành hận ý của mình.

"Anh biết bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn rồi, nhưng anh thực sự không nói dối em, nếu em không tin thì tự mình đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo xem xem, anh đang làm hộ lý ở đây. Bây giờ tất cả mọi việc anh làm, đều là vì gia đình này, vì các con."

Hàn Phi hận không thể nhắc đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ trong mỗi câu nói, hắn phải không ngừng đưa ra những ám thị tâm lý cho người vợ, để tạo ấn tượng sâu sắc hơn cho người vợ về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

“Phó Nghĩa, sao cậu lại chạy đến hành lang thế này?” A Cẩu thay một bộ quần áo khác, chạy từ phía bên kia hành lang đến, trên cổ tay áo anh ta mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một chút vết máu chưa xử lý sạch sẽ.

“Tôi lại cãi nhau với vợ rồi.” Hàn Phi đã khắc họa một cách sinh động nhân vật bị khủng hoảng tuổi trung niên.

“Giữa vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, cuộc sống sẽ không tránh khỏi những lúc gập ghềnh.” A Cẩu vỗ vai Hàn Phi: “Cậu mau về sớm đi, hôm nay trời mưa, trời tối sớm. Ngày mai nhớ 7h30 sáng đến đây, chúng ta phải họp buổi sáng."

"Cảm ơn anh Cẩu."

Hàn Phi trở về "phòng an toàn" thay quần áo của mình, hắn xách cặp tài liệu, đi khắp nơi tìm chỗ cất giấu điện thoại di động, nhưng hắn luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Lúc này mà giấu điện thoại di động trong bệnh viện, nhất định sẽ bị phát hiện.

“Vẫn nên đi tìm Phó Sinh thôi, nuôi con để phòng tuổi già, người xưa không bao giờ lừa gạt mình.” Hàn Phi nhét chiếc điện thoại di động vẫn đang reo vào trong cặp, bởi vì rất lâu không trả lời, kẽ hở của điện thoại di động đã bắt đầu rỉ ra một thứ nhớp nháp như máu.

Chạy bước nhỏ về phía trước, khi Hàn Phi đi ngang qua nhân viên bảo vệ, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thản nhiên hỏi bảo vệ: "Anh ơi, mấy người phỏng vấn cùng với tôi sáng nay ra ngoài chưa?"

“Chưa ra, anh là người đầu tiên tan làm.” Bảo vệ đang chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: “Không cần đợi bọn họ đâu.”

Mưa to trong màn đêm tạnh dần, trong bệnh viện từng ngọn đèn được thắp sáng, nhìn từ xa trông giống như những nhãn cầu màu trắng.

Hàn Phi không dừng lại, bắt taxi đến trường, trước đó hắn đã nhận được nhắc nhở của hệ thống, biết được Phó Sinh có lẽ đang ở trường.

Chạy như điên cả dọc đường, hắn không dám chậm trễ chút thời gian nào.

Khi hắn vừa đến cổng trường, Phó Sinh cũng vừa tan học.

Phó Sinh xách cặp sách, đang nói chuyện với nữ sinh nhảy lầu, ngoảnh đầu lại nhìn thấy bố đã lại mặc lên bộ âu phục, vẻ mặt đầy lo lắng chạy về phía mình.

"Bố lại thay bộ âu phục? Làm như vậy chẳng lẽ vì không muốn người nhà lo lắng à?" Gương mặt Phó Sinh buồn bã nhìn Hàn Phi: "Có phải bố sợ mình sẽ nói chuyện bố làm hộ lý ra không?"

Nghĩ đến đây Phó Sinh cảm thấy hơi hụt hẫng, nữ sinh tay chân biến dạng sau khi nhìn thấy Hàn Phi cũng có chút ngại ngùng, trong đầu cô bé đều xẹt qua những lời Hàn Phi từng nói với mình —— Chú đồng ý hôn sự của hai đứa.

Hai học sinh trung học nhìn thấy Hàn Phi đều có chút lúng túng, không biết phải phản ứng như thế nào.

Hàn Phi thì lại không nghĩ nhiều đến thế, tính mạng quan trọng, hắn phải nhanh chóng để Phó Sinh trả lời cuộc gọi của người mẹ, nếu như có thể, hắn còn hy vọng cậu có thể giúp hắn nói đỡ vài lời tốt đẹp.

Đưa tay vào ba lô tìm điện thoại, Hàn Phi chạy thật nhanh về phía Phó Sinh.

Phó Sinh từ xa đã nhìn thấy Hàn Phi, cậu cũng đi về phía trước: "Bố không phải lo lắng cho con đâu."

"Không không không, bây giờ là lúc con phải lo lắng cho bố rồi!"

Hàn Phi lấy điện thoại ra, nhưng ngay khi giọng nói của Phó Sinh vang lên, chiếc điện thoại vốn đang đổ chuông đột nhiên trở lại bình thường, thậm chí cả những tia máu chảy ra từ kẽ hở trong điện thoại cũng biến mất như chỉ là ảo giác vậy.

Bình Luận (0)
Comment