Người bố mặc vest đi giày da đang xách cặp tài liệu, cậu con trai mặc đồng phục học sinh xách cặp sách, cô con dâu thì bẽn lẽn cầm cánh tay vừa rụng ra của mình.
Cả ba đứng ở cổng trường nhìn nhau.
“Sao lại cúp máy rồi?” Điện thoại di động của Hàn Phi đã tự động mở máy, trên đó có 99 cuộc gọi nhỡ, mà người gọi đến đều là Bạch Tuộc.
Giọt mưa nhỏ rơi trên màn hình điện thoại di động, Phó Sinh cũng nhìn thấy chín mươi chín cuộc gọi nhỡ, vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Có phải bố nợ chú ấy tiền không?"
“Tên khốn này là kẻ thù đối đầu với bố trong công ty, sao có thể cho bố vay tiền được?” Hàn Phi cầm điện thoại, chuẩn bị gọi lại.
"Thế tại sao chú ấy lại gọi cho bố những chín mươi chín cuộc gọi nhỡ? Chú ấy có vẻ rất vội vã, cũng rất tức giận, đặc biệt muốn nói chuyện với bố." Phó Sinh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ánh mắt cậu nhìn Hàn Phi trở nên hơi thất vọng: "Có phải là bố với vợ của chú ấy..."
“Bố là loại người như vậy sao?!” Hàn Phi lớn tiếng phản bác, khiến người qua đường bên cạnh giật mình: “Chờ chút bố gọi lại rồi con sẽ biết."
Gọi điện thoại cho Bạch Tuộc, Hàn Phi đã thử liên tục mấy lần đều không thể gọi được, cuối cùng đành chịu thua: "Thôi bỏ đi, bố cũng sẽ không giấu con nữa, mẹ ruột của con có lẽ sẽ sớm tìm thấy chúng ta."
"Nhưng mẹ đã mất rất nhiều năm rồi."
"Mẹ của con hiện tại đã biến thành hận ý."
Hàn Phi rất nghiêm túc nhìn Phó Sinh, nhưng cậu lại tràn đầy nghi hoặc, nữ sinh bên cạnh cũng tò mò nhìn chằm chằm hắn.
"Cái con quỷ này theo góp vui cái gì!"
Khóe mắt Hàn Phi hơi ướt át, giống như sắp khóc vậy, bên trong mờ mờ, hắn nhìn thấy nữ sinh nhảy lầu, đây có lẽ là thiên phú mắt quỷ của Phó Thiên.
“Hận ý là cái gì?” Phó Sinh sóng đôi cùng nữ sinh nhìn Hàn Phi.
“Quỷ thông thường sẽ không hại người, cũng tương đối yếu, giống như cô bé này vậy.” Hàn Phi tùy tiện chỉ vào nữ sinh kia, đối phương phồng má có hơi không vui: “Còn có cả quỷ vô cùng đáng sợ, bọn họ đã mất đi lý trí, không thể giao tiếp, hoàn toàn bị hận ý và chấp niệm chi phối, một lời không hợp liền đại khai sát giới, bố gọi những con quỷ như vậy là hận ý.”
Hàn Phi chưa bao giờ tưởng tượng được có ngày mình vậy mà lại phổ cập khoa học về việc phân loại quỷ cho một người ngoại cảm và một con quỷ.
“Không thể nào.” Nghe Hàn Phi miêu tả xong, Phó Sinh lắc lắc đầu: “Người dịu dàng như mẹ, tuyệt đối không thể biến thành hận ý như bố nói.”
“Được rồi, nếu con không tin thì thôi, có điều con phải hứa với bố một điều.” Hàn Phi thở dài.
"Chuyện gì vậy?"
"Đêm nay khi con đi ngủ, đừng đóng cửa phòng ngủ, bố ngủ một mình trong phòng khách cảm thấy hơi sợ." Hàn Phi cảm thấy chuyện này rất bình thường, một mình đối mặt với hận ý ai mà lại không lo lắng chứ?
"Uh..." Phó Sinh cảm thấy rằng bố của mình đã thực sự thay đổi rồi.
"Hơn nữa, bây giờ con cũng là học sinh cấp ba rồi, để bố mua cho con một chiếc điện thoại di động nhé? Bình thường cũng thuận tiện liên lạc." Hàn Phi tìm trên mạng những cửa hàng bán điện thoại di động gần đó, hắn chuẩn bị bây giờ sẽ đi mua luôn.
"Trường học của bọn con không cho phép mang điện thoại di động, giáo viên lo lắng điện thoại di động sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của mọi người." Phó Sinh liên tục xua xua tay, cậu cảm thấy điều đó thực sự không cần thiết, tình hình hiện tại trong nhà cũng không tốt, mua thêm một cái điện thoại lãng phí tiền quá.
"Vậy thì con đừng để giáo viên phát hiện là được? Con nhớ là tuyệt đối đừng để yên lặng nhé, cho dù là đi thi cũng phải tìm cách mang vào phòng thi, nếu như con bị bắt thì cùng lắm là kết quả thi sẽ bị hủy bỏ, nhưng thời khắc mấu chốt mà con không nghe điện thoại, bố có thể sẽ thật sự không còn nữa đấy." Hàn Phi tìm thấy một cửa hàng điện thoại di động, hắn chuẩn bị đưa Phó Sinh đến đó, nữ sinh kia thì dừng lại ở cổng trường, cô bé dường như không thể rời trường quá xa.
"Cháu không thể cùng chúng ta trở về sao? Vậy thì thật đáng tiếc" Hàn Phi bước đến gần cô bé, sử dụng năng lực chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, giúp cô bé nối lại cánh tay bị gãy của mình lúc trước: "Bố thuộc loại người suy nghĩ rất thoáng, bố không phản đối việc yêu sớm, nhưng quan hệ của hai người phải tích cực, cùng nhau thăng tiến, cùng nhau tiến bộ, một tình yêu đẹp là có thể khiến đôi bên đều trở nên ưu tú hơn."
Nữ sinh đã bao giờ nghe qua những điều như này đâu, ngây ngốc đứng ở trước mặt Hàn Phi, không biết phải làm thế nào.
“Phó Sinh là một đứa trẻ tốt, cháu cũng là một đứa trẻ tốt, cậu ấy sẽ là chỗ dựa của cháu, và cháu sẽ là cứu cánh của cậu ấy.” Hàn Phi còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Phó Sinh kéo đi, những người qua đường đứng xem bên cạnh cũng dần dần giải tán.
Nữ sinh nhìn khuôn mặt của Hàn Phi, nhớ lại cái chạm vẫn còn ấm áp trên cổ tay, cô bé đột nhiên ngưỡng mộ Phó Sinh, muốn về nhà cùng với bọn họ.
“Sao bố có thể nói những chuyện này trên đường phố vậy, sẽ bị coi là kẻ lập dị đấy.” Phó Sinh hạ thấp giọng xuống.
“Một con hạc đứng giữa bầy gà, chẳng lẽ nó lại phải khuỵu gối, cong chân, cúi người, giả làm gà hay sao?” Hàn Phi và Phó Sinh đi trên vỉa hè, bên cạnh thỉnh thoảng lại có những chiếc xe chạy qua: "Khiêm tốn ở mức độ thích hợp không có vấn đề gì, nhưng không thể cứ vùi mình trong bụi đất suốt, nếu không tài năng của con sẽ bị rỉ sét."
Vào cửa hàng điện thoại di động, Hàn Phi bảo Phó Sinh chọn lấy một cái, lại làm cho cậu một chiếc sim điện thoại.
“Sau này bố có thể liên lạc với con bất cứ lúc nào rồi.” Hàn Phi nhập số điện thoại của Phó Sinh vào điện thoại di động của mình.
Phó Sinh cầm lấy điện thoại, cũng nhập số đầu tiên vào danh bạ trống.
Sau khi điền xong số điện thoại, Phó Sinh điền hai chữ Phó Nghĩa trong cột họ tên, nhưng cậu do dự một lúc, rồi lại sửa thành Bố.
"Xong chưa? Đi, về nhà thôi." Hàn Phi cất điện thoại di động đi, trong lòng rất vui vẻ, hắn dự định lần sau khi vợ cũ gọi điện thoại cho hắn, thì sẽ đi mượn một cái điện thoại khác gọi cho Phó Sinh, để hai mẹ con nhà họ trò chuyện qua điện thoại.
Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến Phó Sinh vô cùng nhạy cảm, cậu có thể nhìn ra hiện tại bố đang thực sự rất vui.
Sau khi lắp xong điện thoại mới, tâm trạng Phó Sinh có vẻ cũng tốt hơn rất nhiều, cậu lặng lẽ đi theo bên cạnh Hàn Phi, hai bố con cùng nhau đi về nhà.
Về đến nhà mới, người vợ đã chuẩn bị xong bữa cơm, Hàn Phi vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm: “Hôm nay em nấu một bữa thịnh soạn như vậy, có phải là biết trước có chuyện tốt không?"
“Chuyện tốt gì vậy?” Người vợ đang bận rộn trong bếp nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, liền cầm thìa múc canh đi ra.
"Anh đã tìm được công việc mới, Phó Sinh chiều nay cũng đã trở lại lớp học rồi."
"Thật không! Vậy mọi người hãy đợi một chút, em đi nấu thêm hai món nữa!" Người vợ lại chạy vào bếp, sau khi Hàn Phi thay quần áo xong thì rửa tay cũng vào bếp phụ giúp.
Phó Sinh xách cặp sách trở về phòng, cậu theo thói quen định đóng cửa lại, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến những gì Hàn Phi đã nói trước đó.
Bàn tay đang định đóng cửa chậm rãi dừng lại, dường như cậu đã hiểu được nguyên nhân thực sự khiến Hàn Phi nói như vậy: "Một người lớn rồi sao có thể sợ ngủ một mình trong phòng khách, có lẽ bố không muốn mình đóng cánh cửa của mình lại nữa."
Nhìn vào phòng bếp, Phó Sinh thấy Hàn Phi và mẹ kế đang bận rộn ở đó, cậu cảm thấy ngôi nhà cũ chật chội này có cảm giác giống như ở nhà hơn so với nơi cậu sống trước đây.
Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn, người vợ còn rất chu đáo mở một lon bia đưa cho Hàn Phi: "Hôm nay thật sự rất đáng để ăn mừng."
“Bố và anh đều rất lợi hại!” Phó Thiên giống như đội cổ vũ tạo bầu không khí vậy, cậu bé vẫn còn nhỏ, không hiểu những thứ quá sâu sắc, chỉ biết rằng bố và anh đã làm được những chuyện rất lợi hại, khiến cậu cũng được ăn thức ăn ngon.
“Có thể trở thành người nhà của mọi người, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.” Hàn Phi uống bia, ăn thức ăn ngon, người vợ đức hạnh hết mực dịu dàng, con trai cả đã đi ra khỏi ám ảnh tâm lý, con trai út phát triển khỏe mạnh, tất cả đều đang đi theo chiều hướng tốt.
"Cảm giác của gia đình, thực sự rất tốt."
Trong lòng dường như có một loại cảm xúc nào đó tuôn ra, Hàn Phi thử mỉm cười, nhưng vẫn kém một chút.
Khi hắn chuẩn bị thử lần thứ hai, đại não đột nhiên truyền đến cơn đau nhói lên, khuôn mặt gớm ghiếc của Phó Nghĩa phồng to trong hộp sọ, có lẽ là vì ghen tị và hận thù, anh ta muốn làm nổ tung cơ thể của Hàn Phi.
Bàn tay đặt ở trên đùi dưới bàn ăn lập tức nắm chặt, trong đầu Hàn Phi bấm công tắc diễn xuất bậc thầy, hắn bình tĩnh, đặt lon bia hơi méo mó xuống bàn ăn.
"Bia này lạnh quá."
"Vừa lấy từ trong tủ lạnh ra xong, lần sau em lấy ra trước cho anh, để bên ngoài một chút cho đỡ lạnh." Người vợ gắp một miếng sườn vào bát của Hàn Phi: "Anh làm việc vất vả, ăn nhiều một chút."
"Không có gì vất vả cả, mọi người cũng ăn nhiều vào."
Cơm no rượu say, người vợ dọn dẹp bát đĩa, Phó Sinh trở về phòng để học bài, Phó Thiên nằm bên cạnh Hàn Phi, muốn chơi trò trốn tìm với hắn.
"Căn phòng này rất nhỏ, con nhất định sẽ tìm được bố!"
"Bố sẽ không xuống nước đâu đấy!"
Thay đổi căn phòng mới, nhưng cái kết của trò chơi trốn tìm vẫn không thay đổi, một đứa trẻ mạnh mẽ như Phó Thiên mà chơi đến sắp phát khóc luôn rồi.
Nhìn thấy Hàn Phi và Phó Thiên nghiêm túc như vậy, mặc dù nội tâm người vợ cảm thấy hai người họ là đang gây rối xằng bậy, nhưng vẫn bất giác nở nụ cười.
Khi đêm càng về khuya, sau khi người vợ dỗ Phó Thiên đi ngủ xong, cũng trở về phòng của mình.
Hàn Phi trải chăn nệm trên ghế sô pha trong phòng khách, đặt điện thoại lên bàn trà, trước khi ngủ còn không quên liếc nhìn qua cửa phòng của Phó Sinh một cái.
Khi chắc chắn rằng Phó Sinh không đóng cửa phòng, hắn mới yên tâm đắp chăn lên.
"Cửa phòng khách cách sô pha ba mét, sô pha cách phòng ngủ của Phó Sinh 1,5 mét, bất kể thế nào, khoảng cách của mình cũng gần nhất, ưu thế thuộc về mình, đi ngủ!"