Ánh đèn tắt đi, căn phòng cũ nát tối om, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của nhiều đồ gia dụng khác nhau.
Trong bóng tối, Hàn Phi nghe được tiếng tim đập của mình, ánh mắt dần dần di chuyển đến điện thoại.
"Không biết liệu cô ấy có gọi cho mình nữa không."
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi bị hận ý truy đuổi, nhưng cảm giác rõ ràng biết hận ý đang đến gần mà lại không thể trốn tránh vẫn khiến hắn hơi chút khó chịu.
Cả nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, bây giờ chỉ còn mình Hàn Phi sau khi trằn trọc trở mình thì không thể ngủ được.
"Lúc mình tan ca trời đã tối, ngoảnh đầu nhìn lại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, những căn phòng sáng đèn dường như đã biến thành những đôi mắt màu trắng mở ra trong đêm tối, thành phố này đã bắt đầu dị hóa rồi, nơi từng có điện thờ, chính là vị trí trung tâm của dị hóa.”
Tất cả tay chân đều cho vào trong chăn, Hàn Phi chỉ lộ đôi mắt của mình ra bên ngoài, hắn cẩn thận quan sát xung quanh.
"Bây giờ mình có hai cơ hội để mở ô vật phẩm, hai món đạo cụ quan trọng nhất —— dao tái sinh và người giấy màu máu đều có thể lấy ra, mình cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội phản kháng."
Nếu là ở trong thế giới ký ức điện thờ khác, Hàn Phi hiện tại chắc chắn đã sớm lấy ra người giấy màu máu, sau đó luôn mang theo bên mình rồi, nhưng trong thế giới ký ức điện thờ này hắn không dám làm như vậy, luôn cảm thấy rất kỳ quặc.
Đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắc tích tắc, lúc hơn một giờ sáng, màn hình điện thoại di động của Hàn Phi trên bàn trà đột nhiên sáng lên.
Cơ bắp toàn thân Hàn Phi lập tức căng thẳng, hắn chậm rãi điều chỉnh cơ thể.
Cánh tay từ trong chăn duỗi ra, Hàn Phi có thể cảm nhận được một luồng khí mát lạnh quấn lấy cánh tay mình, nhiệt độ trong phòng hình như thấp hơn rất nhiều so với nhiệt độ ban ngày.
Nhấc điện thoại lên, Hàn Phi nhìn thấy ID người gọi.
"Triệu Thiến? Tại sao cô ấy lại gọi cho mình vào lúc này?"
Do dự một chút, Hàn Phi vẫn trả lời điện thoại: "Triệu tổng, chị tìm em có chuyện gì không?"
"Cảnh sát đã kiểm tra hai địa điểm là công ty và nhà cậu, đồng thời truy xuất tất cả camera giám sát gần đó, bọn họ phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng!" Tốc độ nói của Triệu Thiến rất nhanh, cô ấy gọi điện thoại đến vào lúc nửa đêm, cũng có nghĩa là cô ấy đang gặp chuyện rất khẩn cấp.
"Là chuyện gì?"
"Có một thứ đang tìm cậu! Khi thứ đó vào trong công ty, thì dừng lại ở chỗ ngồi của cậu, sau đó cô ấy lại đến nhà cậu, mục tiêu thực sự của thứ đó chính là cậu đấy!" Triệu Thiến rất lo lắng: "Tôi biết nói như này cậu sẽ rất khó để hiểu được, nhưng tốt nhất bây giờ cậu hãy ngay lập tức đến chỗ có đông người!"
“Một giờ sáng, em đi đâu để tìm nơi có đông người đây?” Hàn Phi đang muốn an ủi Triệu Thiến một câu, bảo cô đừng căng thẳng, thì trong điện thoại ngoài giọng của cô ấy ra, đột nhiên lại có thêm giọng nói của một người phụ nữ khác!
Tôi đã gọi nhiều cuộc như vậy anh đều không trả lời, bây giờ thì lại trò chuyện với người phụ nữ khác nhiệt tình như vậy...
Tại sao tôi ốm thành như thế này, vậy mà anh không đến thăm tôi……
Con nói rằng, người mà nó không thích nhất, chính là bố……
Giọng nói lạnh lùng như lưỡi câu, lập tức truyền vào tai Hàn Phi, hắn đang cầm điện thoại mà sởn cả tóc gáy.
Nhìn xuống, người gọi vẫn là Triệu Thiến, nhưng tên Triệu Thiến đã bị máu nhuộm đỏ, dần thay đổi từng chút một.
"Phó Nghĩa? Sao cậu đột nhiên không nói nữa?"
Phó Nghĩa, anh đã từng yêu tôi nhiều như vậy, nhưng sau đó thậm chí ngay cả thời gian để nói chuyện với tôi cũng không có……
"Cậu vẫn ở đó chứ? Thứ đó rất có thể đã đi tìm cậu rồi! Cô ấy lần nào cũng xuất hiện sau 0 giờ nửa đêm!"
Anh đã quên lời thề của mình, anh đã biến thành một con quái vật, anh nên đi cùng với tôi……
"Phó Nghĩa! Cậu có nghe thấy tôi nói không? Tin tôi đi, đừng ở trong phòng một mình!"
Phó Nghĩa, anh có nghe thấy giọng nói của tôi không? Không phải anh đã từng hứa với tôi, sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta hay sao? Tại sao anh lại để con phải gánh chịu vận mệnh thê thảm nhất?
Anh không phải muốn tôi tin anh sao? Tin rằng anh có thể nuôi Phó Sinh lớn lên khỏe mạnh à? Nhưng tại sao anh lại mang đến cho con cuộc đời tuyệt vọng nhất như vậy!
Trong điện thoại vang lên một tiếng thét chói tai, Hàn Phi nhanh chóng cúp điện thoại.
"Hận ý của mẹ Phó Sinh đối với mình đã giảm đi ba điểm, nhưng cho dù đã giảm đi ba điểm, cô ấy vẫn như thế này. Nếu như không giảm, có phải là vừa đến là sẽ trực tiếp giết chết mình không?"
Cầm điện thoại lên, Hàn Phi từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhưng giọng nói kinh hãi của người phụ nữ lại vang lên.
"Có thể sau khi anh chết, con sẽ có một cuộc sống tốt hơn..."
Quay đầu nhìn điện thoại, Hàn Phi rất nhanh phát hiện giọng nói hoàn toàn không phải phát ra từ trong điện thoại, mà là từ ngoài cửa truyền đến!
Cơ thể như một mũi tên sắc bén phóng ra, thể lực ba mươi hai điểm của Hàn Phi lập tức bùng phát.
Thông thường mà nói, hắn có thể vào phòng Phó Sinh trong vòng chưa đầy một giây, nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất này, đại não lại như muốn nổ tung!
Cơn đau dữ dội bị kìm nén bùng phát dữ dội, khuôn mặt gớm ghiếc của Phó Nghĩa điên cuồng bóp chặt từng dây thần kinh của Hàn Phi, miệng cũng bắt đầu phát ra những âm thanh ghê tởm, như thể mọi tội lỗi của anh ta có thể được bù đắp khi giết chết Hàn Phi vậy.
Cơ thể ngã xuống đất, Hàn Phi nhìn thấy máu đen từ cửa phòng khách rỉ ra, khóa cửa cũng bắt đầu tự mở.
Khuôn mặt trong đầu cười hả hê, Hàn Phi cảm giác được Phó Nghĩa ẩn trong đầu mình đang nhanh chóng lan ra những nơi khác trên cơ thể, nuốt chửng cơ thể của hắn.
Máu từ mũi và miệng rơi xuống đất, mắt Hàn Phi lồi lên dị thường như thể đang bị ấn xuống từ bên trong.
Máu đen theo khe cửa lan ra trên mặt đất, giống như những con rắn độc màu đen trườn về phía Hàn Phi.
Cùng với khóa cửa lò xo chuyển động, cánh cửa chống trộm cũ từ từ được đẩy ra.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, đèn trên hành lang đều tắt, trong bóng đêm có một bóng đỏ đứng ở cửa.
Tất cả âm thanh đều bị một cỗ lực lượng áp chế, thậm chí cả kim đồng hồ dường như đã ngừng chuyển động, trong sự yên lặng tuyệt đối này, bóng đỏ chậm rãi tiến về phía trước.
Máu đen quấn quanh cổ tay hắn, lần đầu tiên kể từ khi Hàn Phi tiến vào thế giới ký ức, hắn mới thực sự cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết mang đến.
Hận ý sắc bén cứa vào da thịt như dao phẫu thuật, cảm giác nhói buốt cứa thẳng vào linh hồn, khiến người ta cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi.
"Hận ý! Cô ấy chính là hận ý hàng thật đúng giá!"
Hàn Phi đứng trước hận ý không có một chút cơ hội chạy trốn nào, thậm chí hắn đến cử động cơ thể cũng không làm được, toàn thân như đông cứng lại, căn bản không thể kiểm soát chính mình.
"Tôi từng cho rằng nếu để anh sống, Phó Sinh sẽ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, nhưng sau đó tôi phát hiện ra, có thể anh mới chính là nguồn gốc của mọi đau khổ của con."
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Hàn Phi, hắn dùng khóe mắt nhìn ra, trong căn nhà cũ kĩ xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ đỏ, đứng ở bên cạnh mình.
Thân hình gầy như que củi đầy vết thương do bệnh tật để lại, khi cô ấy qua đời đã phải chịu vô vàn nỗi đau, nhưng vẫn còn bận tâm về con trai, khiến cho cô ấy sau khi qua đời rồi vẫn không thể giải thoát.
Hết lần này đến lần khác nghe tiếng khóc của Phó Sinh, rõ ràng là đang sống tại nhân gian, có bố và một gia đình mới, nhưng Phó Sinh vẫn không ngừng nhớ đến cô.
Sợi dây nhung nhớ đó truyền đi giọng nói và lời cầu nguyện của Phó Sinh, được nối với cổ tay của người mẹ đã rơi xuống sông Styx. (con sông tạo nên ranh giới giữa trần gian và âm phủ trong thần thoại Hy Lạp)
Cô biết rằng mình nên đi, nhưng khi cô nhìn thấy Phó Sinh dần rơi vào tuyệt vọng, hoàn toàn khép mình lại, trên trái tim khô cằn của cô lại mọc ra bông hoa đỏ như máu, chỉ có sự dịu dàng và thiện ý bị nuốt chửng, chấp niệm của cô biến thành hận ý mọc đầy gai, một con quái vật kinh dị trườn ra khỏi trái tim mềm yếu.
Cô nắm lấy sợi dây nhung nhớ của Phó Sinh, đi qua vô số ngã tư, lại trở về nhà một lần nữa.
"Hãy đi cùng với tôi."
Năm ngón tay da gầy bọc xương vươn ra khỏi chiếc áo đỏ, người phụ nữ nắm lấy tay Hàn Phi.
Năm ngón tay đan vào nhau, người phụ nữ nắm chặt linh hồn của Hàn Phi, khi cô chuẩn bị kéo hắn đi, đột nhiên phát giác ra điều gì đó, động tác hơi lưỡng lự.
Cũng đúng vào lúc này, từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
"Đợi một chút!"
Người phụ nữ đồ đỏ ngẩng đầu, khuôn mặt khô khốc nhìn về phía phòng ngủ, Phó Sinh đã xuất hiện ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Sinh nhìn thấy quỷ mà cậu muốn nhìn thấy nhất, nhưng người phụ nữ lại vô thức che đi khuôn mặt đã sớm thay đổi hoàn toàn lại.
Phó Sinh chạy về phía trước, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Tất cả hận ý đều nhẹ nhàng tránh khỏi Phó Sinh, khí tức u ám nhanh chóng tan biến, trong không khí để lại hơi ấm, như thể là cái ôm của cô dành cho cậu.
Đêm tối méo mó trở lại bình thường, khi Phó Sinh chạy đến trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ đồ đỏ và máu đen trên mặt đất đã biến mất, trong nhà chỉ có cánh cửa phòng khách khép hờ có thể chứng minh rằng cô đã từng đến đây.
Không kịp mang giày vào, Phó Sinh chạy chân đất đuổi theo, ngoài hành lang trống rỗng, không có gì hết.
Cậu vô thức chạy về phía cầu thang, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu dừng lại, quay trở lại nhà.
"Tỉnh dậy đi! Bố có sao không?"
Phó Sinh đỡ Hàn Phi ngã dưới đất lên, cậu nhìn thấy mặt mũi hắn đầy máu tươi, hơi chút hoảng loạn.
Người vợ trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng động nên nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Mau gọi 120!” Người vợ cầm điện thoại đang định bấm số, nhưng Hàn Phi lại chật vật nắm lấy cánh tay cô.
“Không cần đi bệnh viện.” Hàn Phi ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào sô pha, trong thâm tâm hắn biết rất rõ một chuyện.
Nếu đến bệnh viện, người vợ và Phó Sinh sẽ biết kết quả chẩn đoán, cho dù ngoài mặt bọn họ có vui vẻ đến đâu thì gia đình này cũng sẽ không bao giờ trở lại như xưa.
Khó khăn lắm mới hàn gắn được gia đình này lại với nhau, cố gắng hết sức mới giữ lại được chút tốt đẹp này, Hàn Phi thật sự không đành lòng tự tay đập tan nó.
Hắn muốn để lại nhiều kỷ niệm đẹp nhất có thể cho Phó Sinh, không để các thành viên trong gia đình phải rơi vào đau khổ nữa.
Ngoài ra, bản thân Hàn Phi cũng đã nghĩ rất kĩ, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ điện thờ, vậy thì có một số chuyện nói không chừng sẽ không xảy ra.
“Bộ dạng anh bây giờ như này, không đến bệnh viện sao được?” Người vợ vẫn luôn dịu dàng, nhưng lần này rất kiên quyết, khi cô đang bấm số, Hàn Phi chậm rãi đứng lên.
Hàn Phi vốn luôn dứt khoát, lần này lại dịu dàng khác thường, hắn giữ lấy tay người vợ đang bấm điện thoại, lau vết máu trên mặt: "Thật sự không sao, không cần phải đêm hôm khuya khoắt đi bệnh viện đâu, nếu như em không tin, ngày mai anh sẽ tự mình đến bệnh viện kiểm tra."
Khi người vợ đang do dự, Phó Thiên cũng mở cửa ra: "Mọi người đang làm gì vậy?"
“Không sao, mau đi ngủ đi.” Hàn Phi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hắn nhìn chính mình trong gương.
Những giọt nước màu đỏ nhạt trượt dài trên má, Hàn Phi đột nhiên đóng cửa nhà vệ sinh lại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt người trong gương, siết chặt năm ngón tay.
"Tái sinh!"
Trong tay Hàn Phi xuất hiện một con dao đồ tể, hắn nhìn lưỡi dao chói mắt, sau đó dùng dao chém về phía đầu mình!