Lưỡi dao được cấu thành từ tất cả vẻ đẹp của nhân tính rơi xuống trên đầu Hàn Phi, ánh sáng chói mắt xẹt qua linh hồn hắn, khuôn mặt méo mó trong gương cũng dần trở lại bình thường.
Dao tái sinh không gây ra bất kì tổn hại nào đối với Hàn Phi, những linh hồn do hắn cứu chuộc đều tránh cơ thể của hắn ra, không cách nào chặt được thứ trong đầu hắn.
Có điều cũng đã dọa cho Phó Nghĩa khiếp sợ, khuôn mặt gớm ghiếc ghê tởm kia không còn căng phồng lên nữa, cuối cùng Hàn Phi cũng có thể thở một cách bình thường.
"Vừa rồi mình suýt chút nữa đã bị Phó Nghĩa giết chết, bất kể Phó Nghĩa trong đầu mình tồn tại dưới dạng nào, bất kể cuối cùng nhiệm vụ có thành công hay không, mình đều sẽ giết chết anh ta, kể cả có dẫn tiếng cười điên cuồng ra cũng không sao."
Trong số những người mà Hàn Phi muốn giết chết nhất, Cánh Bướm đứng đầu tiên, Phó Nghĩa rất vinh dự được đứng thứ hai.
Hai tay chống trên chậu rửa mặt, Hàn Phi nhìn chiếc gương, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy trên người mình bóng dáng người khác, cùng với việc cơ thể càng ngày càng suy yếu, bóng dáng người đó cũng càng ngày càng rõ ràng.
Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tâm trạng của Hàn Phi đã tốt hơn nhiều, hắn kêu người vợ và Phó Sinh nhanh chóng trở về phòng đi ngủ, còn mình thì nằm trên ghế sô pha như cũ.
"Vợ cũ nhìn thấy dáng vẻ đang dần tốt lên của Phó Sinh, có lẽ sát ý của cô ấy đối với mình cũng sẽ giảm đi."
"Nhiệm vụ tiếp theo của mình chỉ còn lại một cái, nhanh chóng tìm ra bí mật nơi sâu nhất của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ càng sớm càng tốt."
Sau khi đắp chăn lên, Hàn Phi hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ nữa, cho đến tận hừng đông cũng chưa ngủ.
Buổi sáng sáu giờ, Hàn Phi đã dậy rồi, hôm nay hắn giúp người nhà chuẩn bị bữa sáng.
Khi người vợ bước ra khỏi phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy Hàn Phi đang bận rộn trong bếp, trong mắt cô hiện lên một sự lo lắng.
"Sao anh không ngủ thêm chút nữa?"
"Hôm nay coi như là ngày đầu tiên đi làm, anh phải đi sớm một chút, để gây chút ấn tượng tốt với lãnh đạo công ty." Trên mặt Hàn Phi lúc nào cũng là nụ cười nhàn nhạt, như thể trên đời không gì có thể đánh bại được hắn, nhưng người vợ nhìn thấy biểu cảm hắn như vậy lại cảm thấy thương xót.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, người vợ chưa bao giờ từng hỏi Hàn Phi là ai, tại sao phải làm như vậy, nhưng sau những gì xảy ra đêm qua, người vợ bắt đầu lung lay, cô luôn cảm thấy có một số chuyện nếu như không hỏi rõ ràng, rất có thể sau này sẽ không bao giờ có cơ hội để hỏi lại nữa.
"Anh..." Người vợ đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Hàn Phi đột nhiên vang lên, cô không hỏi nữa.
"Ngô Sơn? Anh tìm tôi làm gì?" Hàn Phi thực sự an tâm khi nhìn thấy ID người gọi là Ngô Sơn.
"Tối hôm qua Tù Nhân và hai người chơi khác đã gọi cho tôi, bọn họ nói đã gặp anh trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó muốn lấy thông tin liên lạc cũng như địa chỉ cư trú của anh từ tôi."
"Anh không đưa cho họ đấy chứ?"
“Đương nhiên.” Ngô Sơn tin tưởng vào phán đoán của Tường Vi, nên anh ta quyết định đi tiếp cùng Hàn Phi: “Anh phải cẩn thận một chút, tuy rằng Tù Nhân bốc đồng lỗ mãng hẹp hòi, nhưng thực lực của anh ta thực sự rất đáng sợ, thuần cộng điểm thể lực, còn có thiên phú nghề nghiệp rất hiếm có. Ông Chủ trước khi mất tích đã từng nói rằng, Tù Nhân và Tường Vi là hai người chơi có thực lực mạnh nhất trong số chúng tôi."
“So với những thứ này, điều tôi tò mò hơn là bọn họ vậy mà lại có thể sống sót rời khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.” Hàn Phi đi tới góc phòng, giọng nói rất nhỏ.
"Nghe nói bọn vẫn chưa chuyển sang chính thức, ngày hôm qua cả ngày chỉ dọn vệ sinh, cũng không phát hiện ra bất thường gì, có thể sau thời gian thử việc ba ngày, bệnh viện đó mới hộ ra bộ mặt thật trước bọn họ." Ngô Sơn đã từng vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để tiếp ứng cho Tường Vi và A Trùng, anh ta biết rất rõ sự đáng sợ của bệnh viện.
"Anh chỉ cần ở bên ngoài chịu trách nhiệm điều phối và liên lạc với tất cả các bên, những việc còn lại cứ giao cho tôi." Hàn Phi cảm thấy Ngô Sơn này cũng rất tiện dụng, nếu như anh ta đồng ý, hắn có thể cho đối phương "vé vào cửa" đi vào thế giới tầng sâu.
Chỉ cần Ngô Sơn có thể vượt qua được sát hạch của những người hàng xóm, vậy anh ta sẽ đủ tiêu chuẩn để trở thành nhân viên ngoài biên chế của cư xá Hạnh Phúc, không chỉ tặng nhà, mà trong nhà còn tặng kèm ngẫu nhiên người nhà, để anh ta từ đó hiểu được ý nghĩa thực sự của hạnh phúc.
Cúp điện thoại, Hàn Phi đi tới bên cạnh người vợ: "Anh phải đi làm đây, mọi việc trong nhà giao cho em nhé."
Hắn không đợi bọn trẻ dậy, sau khi ăn sáng trước thì xách cặp tài liệu chạy ra ngoài.
Khi bước ra khỏi nhà, Hàn Phi rõ ràng cảm thấy bên ngoài lạnh hơn một chút, bóng đèn ngoài hành lang cũng có vấn đề, lúc tối lúc sáng, như thể đã bị hỏng.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bức tường nứt nẻ, mỗi khi bóng đèn tắt, những vết nứt trên tường dường như càng tăng lên, trông giống như những nếp nhăn trên khuôn mặt người.
Chạy xuống tầng dưới, những sợi dây điện dày đặc chằng chịt trên đỉnh đầu, như thể vô số sợi tóc đan thành một mạng nhện khổng lồ.
Các cột điện thoại dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ hơi nghiêng nghiêng, rất nhiều giấy vụn được vứt xuống hố bùn gần cột điện, như thể có ai đó đã xé tất cả thông báo về việc tìm người mất tích và tiền thưởng của cảnh sát rồi ném chúng ở đó.
Giẫm lên bùn lầy trên mặt đất, Hàn Phi cảm thấy mình phải đi rất lâu mới có thể ra khỏi cư xá, đều là cùng một đoạn đường, hôm nay dường như trở nên dài hơn.
Ngoảnh đầu nhìn lại, khu cư xá cũ kí này so với ngày hôm qua có vẻ vắng vẻ hơn một chút, phía sau vài ô cửa sổ có người đang lặng lẽ nhìn Hàn Phi.
"Thế giới bắt đầu dị hóa rồi."
Hàn Phi vẫn nhớ rõ trải nghiệm trong thế giới ký ức điện thờ của Gương Thần, thế giới dị hóa là không thể thay đổi, cuối cùng cả thành phố đều sẽ biến thành địa ngục, không ai có thể trốn thoát.
"Coi mỗi ngày đi làm đều là ngày làm việc cuối cùng, nghĩ như này khiến mình thực sự có động lực hơn."
Thời gian vẫn còn sớm, Hàn Phi không bắt xe buýt, quyết định đi bộ đến nơi làm việc, cảm nhận sự thay đổi của thành phố một cách cẩn thận.
Mặt trời sáng sớm chậm rãi mọc lên, tất cả bất thường trong thành phố đều bị ánh sáng mặt trời che lấp, bọn chúng chỉ thối rữa trong bóng tối nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, cho đến một ngày nào đó mặt trời sẽ không bao giờ mọc nữa.
7 giờ 20 phút sáng, Hàn Phi đến cửa bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhân viên ra vào đều phải đi qua cửa phụ, cửa chính là dành cho những khách hàng lớn.
Sau khi chào hỏi nhân viên bảo vệ, Hàn Phi đang định đi vào trong thì đột nhiên phát hiện trò chơi mà nhân viên bảo vệ đang chơi có vẻ khá quen.
Hắn nghiêng người nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy một nhân vật trò chơi giống như hắn đang ngất xỉu trên mặt đất, bàn ăn bên cạnh bày đầy đồ ăn thịnh soạn, tiếp theo là một người phụ nữ trưởng thành gợi cảm đi giày cao gót từ phía bên kia bàn ăn đi đến, cô ấy nắm lấy cà vạt của nhân vật trò chơi, kéo anh ta xuống tầng hầm.
"Sao lại chết ở đây rồi! Cuối cùng là sai ở đâu vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại, ai lại có thể từ chối lời mời của một cấp trên như thế này chứ?" Nhân viên bảo vệ nhìn màn hình điện thoại di động, hết sức tập trung.
"Lão đệ này, cậu đang chơi trò chơi gì vậy? Tôi thấy giao diện này rất tinh xảo." Hàn Phi xách cặp tài liệu, đứng ở bên cạnh xem hai phút, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
"Tôi cũng rất khó để nói chính xác đây là trò chơi gì, nói chung là phê tận óc, mặc dù lần nào cũng sẽ bị giết chết, nhưng chỉ muốn được bọn họ giết thôi." Bảo vệ ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: "Đây là một phiên bản demo của trò chơi, chỉ là quảng cáo thôi, mới chỉ mở khóa ba nữ chủ, nghe nói trong phiên bản đầy đủ sẽ có mười nữ chủ! Điều tuyệt vời hơn là, trò chơi này còn cải biên trên một câu chuyện có thật, đỉnh không?”
“Vậy anh có thể cho tôi địa chỉ để tải xuống được không?” Hàn Phi cũng lấy điện thoại di động ra, dù sao thì ai lại có thể từ chối một trò chơi dựa trên trải nghiệm thực tế của mình cơ chứ?
"Anh có thể thấy quảng cáo của họ trên bất kỳ diễn đàn game nào, tất cả đều là do người chơi tự giới thiệu và quảng bá." Bảo vệ nói xong, lại mở bản game demo ra, thử thách lại lần nữa, rất nhanh nhân vật game của anh ta đã bị một nữ đồng nghiệp hất bay.
“Nhân vật game này thật sự rất đáng thương.” Đại ca bảo vệ cảm khái xong, lại tiếp tục điều khiển nhân vật game đi đến địa điểm chết tiếp theo.
Hàn Phi cũng tải game về, trên đường đi hắn chơi thử một chút, nội tâm vô cùng phức tạp: "Trò chơi này có rất nhiều hậu trường, đối với mình đều là hồi ức, có tốt, có xấu, nếu muốn qua cửa, e rằng chỉ có chân thành hối cải mới được.”
Nhìn bề ngoài, đây là một game 18+ được vẽ đẹp mắt tinh xảo, thực tế khuôn mẫu và ý tưởng của trò chơi đều phải đè bẹp những tác phẩm tương tự, tất nhiên quy mô cũng vậy.
Trò chơi ban đầu là phải đối mặt với vụ giết của một người, tiếp sau đó là manh mối của nhiều người đan xen vào nhau, người chơi có thể cố gắng hết sức để cải thiện độ thân thiện của một trong những cô gái, nhưng làm như vậy sẽ thu hút sát khí của những người khác, con đường duy nhất để qua cửa chỉ có một, đáng tiếc chính bản thân Hàn Phi hiện tại cũng chưa chơi tới đoạn kết đó.
Vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, Hàn Phi chào hỏi lễ tân, hắn kinh ngạc phát hiện, nhân viên lễ tân vẫn là người phụ nữ ngày hôm qua, cô ta dường như lúc nào cũng ở đây.
Nữ nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo với Hàn Phi, khuôn mặt của cô ta dường như đã từng trải qua phẫu thuật, chỉ biết cười như thế này.
Lên đến tầng hai, Hàn Phi đẩy cửa "phòng an toàn" ra, hắn vừa bước vào đã nghe thấy tiếng động bất thường, sau đó nhìn thấy một con dao phẫu thuật sắc bén dừng ngay sau cổ mình.
“Trương Tráng Tráng?” Hàn Phi mặc vest đi giày da chậm rãi giơ hai tay lên: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Xin lỗi, tôi quá căng thẳng.” Trương Tráng Tráng bật đèn trong phòng an toàn lên, anh ta liếc nhìn ra bên ngoài: “Cuối cùng trời cũng sáng rồi.”
“Từ tối hôm qua đến giờ cậu đều ở trong phòng an toàn không đi ra ngoài à?” Hàn Phi đóng cửa phòng an toàn lại, thật ra hắn có rất nhiều câu muốn hỏi đối phương.
“Tuyệt đối đừng nói với ai khác.” Trương Tráng Tráng giấu con dao phẫu thuật đi: “Chỉ sau 0 giờ nửa đêm, mới có thể nhìn thấy bộ dạng thực sự của bệnh viện này, nếu như anh thực sự muốn biết câu trả lời, vậy anh có thể ở đây một đêm thử xem, nhưng tôi khuyên anh không nên làm vậy, bởi vì anh vẫn còn người nhà phải chăm sóc."
"Cậu không thể trực tiếp nói cho tôi sao?"
"Rất khó để nói rõ, bởi vì những thứ mà mọi người nhìn thấy đều khác nhau."
Không đợi Hàn Phi nói tiếp, Trương Tráng Tráng bước ra ngoài, nhưng Hàn Phi muốn cản cũng không được.
"Thứ mà mọi người nhìn thấy đều khác nhau?"
Hàn Phi mang theo sự nghi ngờ đi thay đồng phục hộ lý, đi vào khu vực phòng bệnh của Tào Linh Linh đang ở.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu nhàn nhạt, Tào Linh Linh vẫn đang nằm trên giường bệnh, trông cô ta gầy đi rất nhiều so với ngày hôm qua, cánh tay và má bị trầy xước, ga trải giường bị xé toạc, trên mặt đất vẫn còn sót lại một ít cặn bã thức ăn.
"Tại sao chỉ có một mình cô ấy ở trong phòng?"
Hàn Phi đi tới bên giường cúi đầu thu dọn cặn bã trên mặt đất, Tào Linh Linh vốn đang bình tĩnh đột nhiên lúc này mở mắt ra, hai tay cô ta nắm chặt lấy hắn, lớn tiếng kêu gào.
"Quỷ màu đỏ xé mặt ra! Quỷ màu trắng đang ăn thịt người! Quỷ màu đen cứ đứng bên giường của tôi!"
"Thả tôi ra! Để tôi đi!"
Cánh tay vung vẩy, dây trói buộc chặt, Tào Linh Linh phát ra tiếng kêu chói tai, từng mạch máu phồng lên trên cổ, hai mắt đầy tia máu.
“Tôi có thể bí mật thả cô đi, nhưng e rằng bây giờ vẫn chưa được.” Hàn Phi nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay Tào Linh Linh, hắn sử dụng năng lực chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, muốn dò xét nội tâm của cô ấy.