Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn là một kỹ năng bổ trợ rất mạnh mẽ, có thể giúp Hàn Phi chạm vào linh hồn, cảm nhận được những cảm xúc và chấp niệm bên trong của bọn họ.
Từ khi có được kỹ năng này đến nay, Hàn Phi đã sử dụng nó như một kỹ năng kết hợp tấn công, cơ hội thực sự sử dụng nó để cảm nhận những thay đổi cảm xúc của linh hồn rất ít.
Tào Linh Linh bị trói ở trên giường bệnh giãy giụa tuyệt vọng, cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, giống như một con dã thú bị rơi vào tình thế tuyệt vọng.
"Đừng nhúc nhích, tôi là đang giúp cô."
Hàn Phi nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay hắn hình như đã chạm đến dòng suối lạnh lẽo, những gợn sóng ký ức bị cuốn trôi, linh hồn Tào Linh Linh bắt đầu hơi run rẩy.
Kinh sợ, hoang mang, bất an, trên linh hồn của Tào Linh Linh bao phủ đầy những vết nứt, những vết thương do kinh sợ để lại đang dần phá hủy cơ thể.
"Chỉ có kinh sợ?"
Cẩn thận cảm nhận, bên trong các tầng tầng lớp lớp kinh sợ, xuất hiện một sự mông lung và một loại khao khát đối với cái đẹp.
Mở hai mắt ra, Hàn Phi nhớ lại những cảm giác khác nhau từ đầu ngón tay truyền đến.
Linh hồn của Tào Linh Linh giống như một con búp bê bằng vải bị dao rạch ra, sự mông lung kia giống như kim chỉ, khao khát đối với cái đẹp giống như miếng vải với đường viền hoa.
Khi cô ta xâu kim đưa chỉ trong sự mông lung, đem khao khát đối với cái đẹp may khắp cơ thể, cô ta sẽ trở lại là chính mình, chỉ có điều cô ta lúc này đã không còn là cô ta của lúc trước.
Con búp bê ban đầu đơn giản thuần khiết, con búp bê sau khi được may bằng vải, càng giống một con quái vật nhiều màu sắc hơn.
"Giếng ước nguyện trong thế giới kí ức của Gương Thần là lợi dụng sự tham lam của con người, còn bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này là lợi dụng sự theo đuổi đối với cái đẹp của con người? Hay nói chung chung hơn là lợi dụng dục vọng?"
Tào Linh Linh vẫn đang gào thét trên giường bệnh, cô ta làm ồn quá mức, nên một lúc sau, bên ngoài phòng bệnh đã vang lên tiếng bước chân.
Một bác sĩ với đôi tay được băng bó dẫn hai y tá vào phòng.
"Anh chăm sóc cho bệnh nhân kiểu gì vậy!" Bác sĩ mắng Hàn Phi một câu: "Bệnh nhân đau đớn như vậy, tại sao không lập tức thông báo ngay cho tôi? Còn đứng ngây ra đó? Bây giờ hộ lý càng ngày càng chẳng ra gì!"
Hai cô y tá giữ chặt Tào Linh Linh, nhìn thấy y tá đi tới, cô ta giống như một con chim sẻ sợ hãi, tiếng hét từ miệng gần như xé nát cổ họng.
"Các bác sĩ và y tá đều mặc đồng phục màu trắng, quỷ màu đỏ xé mặt ra, quỷ màu trắng đang ăn thịt người……"
Phương pháp điều trị y tế trong tưởng tượng không hề xuất hiện, bác sĩ lại tiêm cho Tào Linh Linh một mũi nữa, sau khi cô ta không còn giãy dụa, bác sĩ kiểm tra cơ thể cô ta theo thường lệ, rồi không để tâm đến nữa.
“Bác sĩ, tinh thần của cô ấy dường như chịu kích thích nào đó, có phải chúng ta nên tiến hành một chút khai thông tâm lý cho cô ấy không?” Hàn Phi cửu bệnh thành y, trước đây vì để phá án, cũng tự học tâm lý tội phạm, tâm lý bất thường và liệu pháp tâm lý đơn giản.
“Tôi là bác sĩ, hay anh là bác sĩ?” Bác sĩ tay bị băng bó trừng mắt nhìn Hàn Phi: “Hộ lý thì phải làm nhiệm vụ của hộ lý, nếu bệnh nhân thực sự xảy ra vấn đề gì, anh có thể gánh vác trách nhiệm được không?"
"Lần sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho anh ngay lập tức."
“Bỏ tiền ra mời một đám bình hoa đến, Đỗ Xu thật sự muốn biến nơi này thành công viên đồ chơi của cô ta hay sao?” Bác sĩ rất xem thường hộ lý ở tòa nhà số 1, không thèm đếm xỉa đến Hàn Phi, cùng hai người kia bỏ đi.
Khoảng mười lăm phút sau, cảnh sát Phương Trường Thành mới thong dong đến muộn, anh ta cầm điện thoại di động, hình như là vừa gọi cho ai đó.
“Chào buổi sáng, cảnh sát Phương.” Hàn Phi đóng cửa phòng bệnh lại, kéo Phương Trường Thành đến góc phòng: “Người anh em, đêm qua khi anh ở đây canh giữ Tào Linh Linh, có thấy gì lạ không?”
Nghe Hàn Phi hỏi, vẻ mặt Phương Trường Thành hơi thay đổi: "Tối hôm qua tôi vẫn luôn canh giữ ở trong phòng bệnh này, lần cuối cùng nhìn đồng hồ là lúc 0:06. Nhưng sau đó tôi ngủ thiếp đi, đợi đến khi tôi tỉnh lại, thấy bên ngoài trời đã sáng rồi. Vừa rồi tôi có đi kiểm tra camera giám sát gần phòng bệnh, đêm qua thực sự không có ai vào phòng bệnh cả, nhưng..."
Phương Trường Thành nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh một hồi: "Camera hiển thị, tối hôm qua cánh cửa phòng bệnh này tự mở mấy lần liền, cảm giác như có thứ gì đang ra vào vậy."
"Anh có xem camera giám sát ở những nơi khác không?"
“Camera ở những nơi khác đều rất bình thường, không có gì đặc biệt.” Phương Trường Thành ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, đầu óc anh ta không tỉnh táo, quầng thâm mắt rất rõ, căn bản không giống như đã ngủ cả một đêm.
"Cảnh sát Phương, hôm qua sau khi tôi về, không phải A Cẩu đã đến thay ca rồi sao? Anh ấy đâu rồi?"
"Đồng nghiệp kia của anh đột nhiên có chuyện phải làm, tối hôm qua anh ấy đi giúp các tòa nhà khác rồi, bây giờ vẫn chưa về." Cảnh sát Phương lấy điện thoại di động của mình ra: "Nhưng anh ấy đã để lại cho tôi số điện thoại, nói rằng nếu Tào Linh Linh nửa đêm tỉnh dậy, hoặc nếu có bất thường gì, thì cứ gọi số này."
Nhìn lướt qua, Hàn Phi đã ghi nhớ lại số điện thoại, hắn lấy điện thoại di động của mình ra, trực tiếp bấm gọi.
Chuông reo hơn mười giây cũng không có người trả lời, Hàn Phi đành phải cúp máy.
“Cảnh sát Phương, sau này ban ngày anh cứ nghỉ ngơi ở đây, bổ sung thêm cho giấc ngủ, buổi tối còn phải dựa vào anh để bảo vệ Tào Linh Linh.” Hàn Phi có kỹ năng diễn xuất bậc thầy, cộng thêm chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, hắn nhìn người rất chính xác, cảnh sát Phương này là một cảnh sát khá chính trực, có thể tin cậy được.
"Tôi không ngủ nữa đâu, tối hôm qua đã nghỉ ngơi đủ rồi." Phương Trường Thành lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế ở cửa phòng bệnh.
Hàn Phi cũng không nói thêm gì nhiều, lập tức bắt đầu thu dọn phòng bệnh, khi đang dọn đống đồ ăn bên cạnh giường bệnh, vô tình phát hiện ga giường bị gấp vào phía trong một góc nhỏ, hình như có người chui vào dưới giường bệnh đêm qua.
Tóm chặt ga giường, bộ dạng Hàn Phi không để ý đến, rất thản nhiên nhấc ga giường lên.
Bên dưới giường bệnh có vài giọt máu đen đã cô đặc, trong vết máu còn bay ra mùi hôi thối thoang thoảng.
“Tào Linh Linh bị trói vào giường, cảnh sát Phương chìm vào giấc ngủ say, A Cẩu có chuyện phải đi, vậy thì tối hôm qua là ai đã trốn dưới giường bệnh?” Hàn Phi giả bộ dọn dẹp vệ sinh, cho đến chín giờ sáng.
Trong máy bộ đàm của Hàn Phi vang lên giọng nói của y tá béo, giục hắn nhanh chóng đến đại sảnh tầng một.
Sau khi chào hỏi cảnh sát Phương, Hàn Phi vội vàng chạy đến tầng 1, hắn vừa đi ra khỏi hành lang, ánh mắt đã hơi thay đổi.
Một người phụ nữ cao gần một mét tám, ăn mặc cực kỳ thời thượng đứng ở đại sảnh, nhân viên lễ tân và y tá béo vây quanh người phụ nữ như hai con chó con.
“Ái Tình, chị xem hộ lý mới của chúng tôi, có phải hoàn hảo phù hợp với yêu cầu của chị không?” Y tá béo cố gắng hết sức đề cử Hàn Phi với người phụ nữ cao lớn.
Vốn dĩ người phụ nữ hơi chút cáu kỉnh, đang định xua tay để y tá béo đi, nhưng đúng lúc này cô ta đã nhìn thấy Hàn Phi.
Đưa tay cởi kính râm, khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ lộ ra vẻ kinh ngạc khó tả: "Phó Nghĩa?"
Khóe miệng Hàn Phi khẽ run, gượng cười: "Xin chào, Ái Tình."
“Chọn anh ấy!” Ái Tình chỉ vào Hàn Phi, vẻ kinh ngạc trên mặt nhanh chóng biến thành tươi cười, về phần vì sao cô ta lại cười, thì chỉ có cô ta mới biết.
“Dạ được, chị vẫn trị liệu định kì giống như trước đây đúng không?” Y tá béo cười rạng rỡ.
“Gần đây tôi vừa hoàn thành tất cả công việc trong tay, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt ở chỗ các cô, hoàn toàn điều dưỡng cơ thể của mình.” Khi Ái Tình nói, hoàn toàn không thèm nhìn người bên cạnh, ánh mắt cô ta không ngừng rơi trên người Hàn Phi, ánh mắt sắc bén đó giống như một cái cưa điện đang chậm rãi chuyển động vậy.
“Bây giờ tôi sẽ đi thu xếp cho chị ngay!” Y tá béo bí mật làm động tác tay khích lệ Hàn Phi, cô ta đang định đi thì lại có thêm hai người phụ nữ bước vào đại sảnh bệnh viện.
Hai người phụ nữ mới tới này có tính cách hoàn toàn khác nhau, một người trầm lặng ít nói, một người nhiệt tình cởi mở, có điều trên người bọn họ có một điểm chung, đó chính là cho người ta cảm giác rất giàu có.
“Hai vị cần giúp gì không?” Nhân viên lễ tân vội vàng chạy tới, y tá béo cũng dừng lại.
"Ngày hôm qua chúng tôi đã đến đây một lần, có một ông già mặc đồ đen nói rằng, bắt buộc phải trở thành hội viên trước mới có thể tận hưởng tất cả các dịch vụ ở đây, vì vậy chúng tôi đã quay về rút một ít tiền." Người phụ nữ nói nhiều đưa một tấm thẻ bạch kim vào tay người phục vụ: "Cô xem chút tiền tiêu vặt này của tôi có đủ để làm hội viên của các cô không."
Người phục vụ cầm thẻ chạy đến quầy, không bao lâu, có một người phụ nữ trong trang phục công sở màu đen từ sâu trong bệnh viện bước tới: "Hai vị khách quý! Đây là lần đầu tiên hai người tới đây trải nghiệm đúng không? Để tôi giới thiệu cho hai người trước các dịch vụ chỗ chúng tôi, lát nữa còn có bác sĩ và giáo viên chuyên nghiệp sẽ đến sau."
Nữ giám đốc tràn đầy khí khái mời hai nữ khách hàng kia vào phòng VIP, thật trùng hợp, nữ khách hàng trầm lặng ít nói hình như đã nhìn thấy gì đó, đột nhiên lại nói vào đúng lúc này: "Người đó là nhân viên của các cô sao?"
Cô ta đưa tay chỉ vào Hàn Phi, lập tức cũng khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào hắn.
“Anh ấy là hộ lý mới của chúng tôi, tên là Phó Nghĩa, có kinh nghiệm nhiều năm làm hộ lý, rất biết cách chăm sóc người khác." Nữ giám đốc kéo Hàn Phi đến bên cạnh mình.
“Gọi anh ấy cùng đi đi.” Nữ khách hàng tính cách trầm lặng ít nói nói thẳng, điều này khiến Ái Tình bên cạnh rất bất mãn.
“Đến trước xếp trước, anh ấy đã là hộ lý riêng của tôi rồi.” Ái Tình nói chuyện rất độc đoán, không chút lưu tình, cũng không có ý muốn để Hàn Phi đi.
“Xem ra cô chính là một kẻ đáng thương trong số bảy người kia?” Nữ khách hàng ánh mắt khinh thường, cô ta cũng không có cưỡng cầu phát sinh xung đột với Ái Tình, mà đi cùng giám đốc.
Nhìn bóng dáng hai nữ khách hàng rời đi, Hàn Phi rất muốn ngăn bọn họ lại, nhưng lại sợ khiến bệnh viện nghi ngờ.
Hai nữ khách hàng mới đến này đều là người chơi, trong đó người khách nữ ít nói kia Hàn Phi cũng đã từng gặp, cô ta chính là nữ trợ thủ của Tường Vi.
"Hai người này trong hiện thực có lẽ cũng rất giàu có, gu thẩm mỹ và phong cách ăn mặc đều hơn người bình thường rất nhiều, bọn họ không phải là đang biểu hiện ra là mình giàu có, mà chỉ là làm chính mình." Thực ra Hàn Phi rất hy vọng hai người chơi nữ kia sẽ mang hắn đi, mặc dù hai người chơi đó coi thường hắn, cho rằng hắn là một kẻ bám váy phụ nữ, nhưng sẽ không có sát ý với hắn, cón Ái Tình thì lại khác.
“Tròng mắt hận không thể dán lên trên người bọn họ, hai người họ hấp dẫn đến vậy sao?” Ái Tình chặn tầm mắt của Hàn Phi, cô ta ăn mặc táo bạo thời thượng, khoe vóc dáng hoàn hảo một cách sống động.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy vị khách hàng đó trông rất giống một người bạn của tôi.” Nụ cười của Hàn Phi hơi mất tự nhiên, không biết có phải vì thế giới đã bắt đầu dị hóa rồi không, hắn có thể cảm thấy rõ cảm giác áp bức phát ra từ Ái Tình.
“Giống một người bạn của anh?” Ái Tình lại tiến thêm một bước: “Bọn họ là giống sếp của anh? Hay là giống cấp dưới của anh? Hay là giống vợ anh?”
Ái Tình rất đẹp, nhưng đôi khi cũng sẽ mãnh liệt như ngọn lửa, nhấn chìm những người đang yêu.
Lùi lại một bước, Hàn Phi còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào thì trong máy bộ đàm của hắn truyền đến giọng nói của Trương Tráng Tráng —— Tòa nhà số 1 có ai đang rảnh không? Hãy đến cửa phụ giúp một chút! Có bệnh nhân mới đến!
"Đã nhận, đã nhận, lập tức đến ngay!"
Không nói thêm lời nào, Hàn Phi xoay người bỏ chạy, tốc độ càng ngày càng nhanh. Ái Tình cũng không đuổi theo, cô ta chỉ lấy điện thoại di động ra, như thể đang liên lạc với ai đó, yêu cầu đối phương gửi một số đạo cụ đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Chạy nhanh đến cửa phụ của bệnh viện, Hàn Phi nhìn thấy có mấy nhân viên y tế vây quanh xe chuyên chở của bệnh viện, trong đó có Trương Tráng Tráng.
"Bệnh nhân gì mà cần nhiều bác sĩ đến vậy?"
Hàn Phi chạy đến bên cạnh chiếc xe nhìn vào bên trong.
Trên chiếc xe đẩy bằng kim loại gia cố, có một người đàn ông gầy yếu đang bị trói, trên cánh tay của anh ta đều là những vết thương do tự mình gây ra, quần áo dính đầy máu, nhưng vẻ mặt của anh ta lại vô cùng hưởng thụ.
"A Trùng?"