Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 580 - Chương 580: Tôi Đã Xem Qua Sơ Yếu Lý Lịch Của Anh Ấy

Chương 580: Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của anh ấy Chương 580: Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của anh ấy

“Đi đi, đừng dừng lại ở đây.” Trương Tráng Tráng nắm lấy cánh tay của Hàn Phi, kéo hắn ra phía sau mấy nhân viên y tế.

Xung quanh nhìn thì không có gì bất thường, giống như một bệnh viện bình thường, nhưng Trương Tráng Tráng lại trông giống như sắp gặp phải kẻ địch mạnh, từ cái trán căng thẳng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

“Đừng có nhìn đông nhìn tây nữa, nếu như nhìn thấy thứ gì không hay, anh có muốn đi cũng không thể đi được nữa.” Trương Tráng Tráng cúi đầu, âm thanh rít qua kẽ răng.

Tốt hơn là nên tránh những rắc rối không cần thiết, Hàn Phi cũng không làm bất cứ điều gì quá giới hạn, rời khỏi tòa nhà số 4 cùng với các nhân viên y tế.

Các nhân viên y tế cúi đầu đi phía trước, bọn họ cũng không nhìn đường, đến chỗ rẽ thì tự mình rẽ rồi ai nấy đều quay trở về phòng bệnh mà mình phụ trách, cuối cùng chỉ còn có Hàn Phi và Trương Tráng Tráng quay lại tòa nhà số 1.

Nhiệt độ từ từ tăng lên, Trương Tráng Tráng thở phào nhẹ nhõm, quần áo sau lưng anh ta đã thấm ướt mồ hôi lạnh, trực tiếp dính vào da thịt.

“Đáng sợ như vậy sao?” Hàn Phi tới gần Trương Tráng Tráng: “Mấy tòa nhà bên trong có phải đã xảy ra chuyện gì không? Rốt cuộc là cậu đang sợ cái gì vậy?”

"Đừng có hỏi."

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.” Hàn Phi chặn Trương Tráng Tráng lại, hắn nhất định phải biết đáp án, cho dù mỗi người nhìn thấy sự kinh khủng đều khác nhau, vậy trải nghiệm của cậu ta cũng có thể để cho hắn tham khảo.

"Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng từ chức, biết càng nhiều, anh sẽ lún càng sâu, tôi không nói với anh là vì tốt cho anh thôi." Khuôn mặt hoàn toàn không hợp với tuổi của Trương Tráng Tráng dường như lại có thêm vài nếp nhăn: "Có thể trốn thoát thì hãy nhanh chóng trốn thoát, nếu không anh nhất định sẽ hối hận."

"Thời gian của tôi không còn nhiều, cũng không tiếp tục vòng vo tam quốc với cậu nữa.” Thái độ của Hàn Phi vô cùng kiên định: “Hãy nói cho tôi những gì cậu biết, tôi có thể giúp cậu. Nếu như cậu cố chấp không nói, chúng ta có thể đều sẽ trở thành vật cản tiến về phía trước của đối phương."

“Vật cản?” Trương Tráng Tráng lại liếc nhìn Hàn Phi lần nữa: “Kỳ thật, tôi không phải cố ý giấu diếm, chỉ là chính bản thân tôi cũng đã quên rất nhiều chuyện...”

“Chính bản thân cũng đã quên?” Hàn Phi nhíu mày.

"Tôi đã từng vào những tòa bệnh khác trước đây, nhưng bây giờ tôi không còn những ký ức đó nữa, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi về những phòng bệnh đó, như thể có một giọng nói đang nói với tôi rằng, nếu như không nhanh chóng đi, thì sẽ bị sử dụng phương pháp tàn nhẫn nhất tra tấn đến chết.” Giọng nói của Trương Tráng Tráng càng ngày càng thấp: “Trong bệnh viện này có rất nhiều nơi không thể đến, có rất nhiều thứ không thể nhìn, nếu như anh không cẩn thận nhìn thấy, thì sẽ trở nên giống như tôi, quên mất một thứ rất quan trọng nào đó."

"Cậu không nhớ một chút nào mình đã nhìn thấy gì sao?"

“Bây giờ tôi chỉ nhớ cảm giác không rét mà run đó.” Trương Tráng Tráng nghiến răng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nhân lúc bây giờ anh vẫn còn nguyên vẹn là chính mình, hãy mau từ chức đi, một khi anh đã bắt đầu quên, thì sẽ rất khó để trốn thoát nữa. Hoặc ngay cả khi anh trốn thoát, sau này anh cũng sẽ vì nhiều lý do khác nhau mà quay lại."

Thấy xung quanh không có ai qua lại, Trương Tráng Tráng nói với Hàn Phi một bí mật khác: "Chị gái tôi là bác sĩ ở đây, có lần tôi từng nhận được cuộc gọi của chị ấy vào đêm khuya, chị ấy hình như trốn vào một góc, trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi, qua điện thoại chị ấy nói làm ơn hãy đưa chị ấy đi. Nhưng khi tôi đến bệnh viện này, tìm thấy chị ấy, chị ấy đã quên tất cả những gì mà mình nói với tôi qua điện thoại, còn cảm thấy tôi rất khó hiểu."

"Đó là lý do tại sao cậu ở lại đây?"

"Lúc đầu, tôi muốn đưa chị ấy đi, nhưng bây giờ chính tôi cũng không thể thoát ra được nữa, mỗi lần sau khi ngủ dậy, tôi lại trở nên ngày càng già đi, trong cơ thể tôi dường như có thứ gì đó đang sống, nó đang đánh cắp thanh xuân của tôi." Trương Tráng Tráng chạm vào những nếp nhăn trên khuôn mặt: "Chỉ khi trở về trong bệnh viện, tốc độ lão hóa của tôi mới chậm lại. Cũng chính vì điều này mà tôi luôn nhắc nhở anh phải nhanh chóng rời khỏi đây. Một khi thứ đó cũng xâm nhập vào cơ thể anh rồi, đến lúc đó anh muốn chạy cũng muộn rồi."

“Chỉ cần rời khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cơ thể sẽ già đi nhanh hơn?” Hàn Phi gật gật đầu: “Vậy thì tôi càng không phải sợ nữa.”

“Tại sao anh lại không sợ?” Trương Tráng Tráng vốn tưởng rằng chuyện này sẽ làm cho Hàn Phi sợ hãi, nhưng ai biết rằng hắn lại không quan tâm chút nào.

“Sinh mệnh của tôi đã bước vào giai đoạn đếm ngược rồi.” Hàn Phi lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy kết quả chẩn doán đã được gấp lại, đưa cho Trương Tráng Tráng.

Liếc nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ, ánh mắt của Trương Tráng Tráng khi nhìn Hàn Phi lần nữa đã phát sinh thay đổi: "Tôi xin lỗi nhé."

"Không cần xin lỗi, thật ra nguyên nhân tôi tới đây cũng gần giống với cậu." Hàn Phi chỉ vào chỗ sâu trong bệnh viện: "Tôi có một người bạn cũng là bác sĩ ở đây, anh ấy họ Nhan."

Hàn Phi đã đem trải nghiệm của Trương Tráng Tráng lên bản thân mình, thay đổi nhân vật chính từ chị gái thành bác sĩ Nhan.

Rất nhanh, với khả năng diễn xuất bậc thầy của mình, Hàn Phi đã tạo dựng được hình tượng thanh cao của một người mắc bệnh nan y nhưng vẫn liều mình cứu người bạn cũ.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện của hộ lý Trương Tráng Tráng +3!"

Giọng điệu nói chuyện của Trương Tráng Tráng với Hàn Phi rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, sự tín nhiệm giữa cậu ta và hắn cũng dần được thiết lập.

“Nếu như mục tiêu của chúng ta cũng giống nhau, vậy tôi cũng sẽ không giấu anh chuyện gì nữa.” Trương Tráng Tráng ra hiệu cho Hàn Phi đi theo, vừa đi cậu ta vừa lặng lẽ tắt máy bộ đàm của hai người: “Ban ngày và ban đêm ở bệnh viện này hoàn toàn khác nhau, tôi cũng đã dò tìm ra một số quy tắc, hy vọng có thể giúp được anh."

Hai người đi cạnh nhau, nhỏ giọng trao đổi.

"Thứ nhất, ban ngày ở tòa nhà số 1 là an toàn, ban đêm chỉ có phòng an toàn trong cả bệnh viện này là an toàn."

"Thứ hai, bác sĩ ban ngày sẽ cứu người, ban đêm sẽ giết người."

"Thứ ba, không phải tất cả bệnh nhân đều tốt, có một số bệnh nhân đã từng là bác sĩ."

"Thứ tư, bảo vệ ca đêm và lễ tân tiếp đón đã chết nhiều năm trước, khi bọn họ cười có thể đến gần, nếu như bọn họ khóc, nhất định phải nhanh chóng bỏ chạy."

"Thứ năm, tất cả mọi người trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đều theo đuổi giới hạn của cái đẹp, người và vật càng đẹp thì càng nguy hiểm, nhưng điều này không có nghĩa là những thứ xấu xí thì không nguy hiểm."

"Thứ sáu, trong bệnh viện tổng cộng có bảy tòa nhà, nhưng bác sĩ lại nói rằng còn có một tòa nhà số 8 khác nữa."

"Thứ bảy, bất cứ khi nào trong thành phố thông báo có vụ án mất tích, trong bệnh viện sẽ luôn có thêm một bệnh nhân nguy kịch."

"Thứ tám, nâng cao thiện cảm của y tá, có thể giúp anh đỡ rất nhiều rắc rối."

"Thứ chín, trong bệnh viện có ba loại quỷ khác nhau ẩn nấp, quỷ màu đỏ gặp người là sẽ giết, nếu gặp phải chỉ có thể tìm cách trốn thoát; quỷ màu trắng còn thông minh hơn cả người, bọn chúng sẽ nuốt mất thứ gì đó trên người anh; quỷ màu đen bí ẩn nhất, mỗi lần nhìn thấy nó đều sẽ mất đi kí ức."

"Thứ mười, bất kể ban ngày hay là ban đêm, trong bệnh viện này luôn luôn có một đôi mắt đang tuần tra."

"Thứ mười một, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, mười điểm trên mà tôi nói với anh, cũng có thể là người khác cố ý để tôi thấy."

Trương Tráng Tráng dẫn Hàn Phi trở về “phòng an toàn”, anh ta mở tủ của mình ra, lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho Hàn Phi: “Không có việc gì thì nên soi gương nhìn khuôn mặt của mình nhiều một chút, nếu như anh bắt đầu già đi, cũng có nghĩa là đã có thứ bám trên cơ thể của anh."

“Không cần đâu, tôi thích mang theo gương bên mình hơn.” So với gương, Hàn Phi càng tin tưởng người giấy màu máu hơn, thực lực mà người giấy màu máu có thể phát huy cũng đang không ngừng củng cố.

“Tôi đi chăm sóc bệnh nhân của mình đây, chúc anh may mắn.” Bật lại máy bộ đàm, Trương Tráng Tráng bước ra khỏi phòng.

Đóng cửa phòng an toàn lại, Hàn Phi ngồi ở trên ghế, hắn ghi nhớ lại tất cả những điều mà Trương Tráng Tráng nói.

“Trương Tráng Tráng và Tào Linh Linh đều nói đến ba màu sắc của quỷ, bọn chúng lần lượt tượng trưng cho cái gì?” Đưa người giấy màu máu lại gần mình, Hàn Phi lúc này đã có cảm giác an toàn trước đây, nhưng tim của hắn cũng vì thế mà đập nhanh hơn: "Không biết cái bàn ăn chỉ có thể ngồi mười người kia có thể ngồi đến người thứ mười một hay không, Từ Cầm giỏi nhất là nấu thịt."

Bật máy bộ đàm mà Trương Tráng Tráng đã tắt đi, Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của y tá béo đã vang lên từ máy bộ đàm: "Phó Nghĩa! Sao anh có thể bỏ rơi khách hàng một mình trong đại sảnh vậy!"

"Tôi đi giúp khiêng bệnh nhân mà."

“Đến phòng VIP số 4 tầng bốn ngay lập tức!” Y tá béo thực ra cũng vẫn rất chiếu cố cho Hàn Phi, không để hắn làm công việc nặng nhọc nào.

Nghĩ đến bộ dạng của Ái Tình, vẻ mặt Hàn Phi hơi đau khổ một chút, hắn miễn cưỡng rời khỏi phòng an toàn, đi thang máy nhân viên lên tầng bốn.

Đi qua hành lang sang trọng, Hàn Phi dừng lại ở đại sảnh tầng 4, Ái Tình ngồi một mình trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trong khi nữ trợ thủ của Tường Vi và người chơi nữ còn lại ngồi đối diện với cô ta.

Cũng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, Ái Tình đã chọn phòng VIP chăm sóc sắc đẹp số 4 trên tầng 4, còn nữ trợ thủ của Tường Vi chọn phòng VIP số 3 bên cạnh.

Nhìn thấy Hàn Phi đi tới, Ái Tình vẫn không có phản ứng gì, người chơi nữ đi cùng nữ trợ thủ của Tường Vi đột nhiên đi về phía hắn.

Khẽ cau mày, Hàn Phi đang định né tránh thì người chơi nữ có tính cách cởi mở hướng ngoại đột nhiên nắm lấy tay hắn.

Ái Tình phía xa mở hai mắt ra, nhưng người chơi nữ lại trong bộ dạng không quan tâm, cô ấy không cao, trên người gần như có đầy đủ thuộc tính trà xanh, cố ý tiến lên phía trước. Khi khoảng cách rất gần, hơi ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, trong mắt chảy ròng ròng, cả người mềm nhũn, như không còn sức lực vậy.

“Đừng có tìm thêm phiền phức cho tôi nữa.” Trên mặt Hàn Phi nở nụ cười dịu dàng nhất, nhưng giọng nói lại ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương. Người chơi nữ không hề biết hắn đã trải qua những gì trong bản đồ ẩn này, càng không biết hiện tại hắn đối với tình yêu và dục vọng đã có một ám ảnh tâm lý lớn như thế nào.

“Vừa rồi chúng tôi lại nhận được một tin nhắn từ Tường Vi.” Người chơi nữ tiếp tục đến gần Hàn Phi, cảm thấy như không thể đứng vững, cô ấy từ từ tiến lại gần thì thầm: “Anh ấy nói với chúng tôi, A Trùng cũng đã bị bắt rồi, còn nói những người chơi bị nhốt ở đây sẽ từ từ quên đi quá khứ, bảo chúng tôi phải nhanh chóng liên hệ với anh."

Người chơi nữ kia dường như đang muốn nhìn kỹ sắc mặt của Hàn Phi, cô còn đưa tay ôm cổ hắn, đột nhiên ra tay nhổ một sợi tóc của hắn.

Nhìn thấy sát khí trong mắt Hàn Phi, lúc này cô cười cười lùi lại, vừa đi vừa hét với nữ trợ thủ của Tường Vi: "Hộ lý này thật thú vị, lần sau hãy để anh ấy phục vụ chúng ta, được không?"

"Tuỳ chị."

“Xin mời hai chị vào bên trong.” Giám đốc áo đen lo lắng hai người sẽ lại xung đột với Ái Tình, vội vàng tươi cười mời hai người vào phòng VIP số 3.

"Xin hai chị đợi một lát, tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay lập tức, bọn họ sẽ thiết lập một kế hoạch làm đẹp độc quyền cho hai chị. Ngoài ra, về phần hộ lý, không biết hai chị đã lựa chọn thế nào rồi?" Giám đốc lấy ra rất nhiều bản thông tin, trong số đó có một bản lý lịch do Hàn Phi gửi lúc trước, có ảnh của hắn trên đó.

“Đều để lại hết đi, chúng tôi từ từ chọn.” Người chơi nữ lấy thông tin của tất cả hộ lý, để giám đốc đi ra ngoài, quay đầu liếc nhìn Hàn Phi đang đứng ở đại sảnh, sau đó mới khóa cửa phòng VIP lại.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, sự nhiệt tình và vui vẻ trên gương mặt cô ta đều tan biến: "Chị đã báo tin tức cho Hàn Phi rồi, tóc của anh ta chị cũng đã lấy được rồi, để chị xem xem rốt cuộc anh ta có bản lĩnh gì mà lão đại Tường Vi lại coi trọng như vậy."

"Năng lực thiên phú của chị một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, vẫn có xác suất thất bại, em nghĩ tốt hơn hết chị không nên sử dụng nó bừa bãi." Nữ trợ thủ của Tường Vi vẫn tương đối lý trí, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thông tin trên đó, biểu cảm càng trở nên nghiêm trọng.

“Không sao đâu.” Người chơi nữ đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa dày cộp lại, sau đó lấy ra mấy tấm thẻ bài từ trong túi mà mình mang theo.

Quỳ phía trước mấy thẻ bài, người chơi nữ cắt cổ tay mình, để mặc cho máu nhỏ xuống thấm vào thẻ bài, sau đó cô ta lại đặt lý lịch của Hàn Phi lên trên.

"Linh môi!"

Cô nhổ một sợi tóc dài của mình đan vào với tóc của Hàn Phi, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng từ từ bị bóp méo, xung quanh càng lúc càng tối.

Máu đem hoa văn trên thẻ bài in trên lý lịch của Hàn Phi, tóc của người phụ nữ và Hàn Phi đan lại với nhau hình như bị gió thổi rung, bắt đầu run rẩy trong máu.

Vẻ mặt của người phụ nữ dần trở nên đau khổ, trong miệng đọc những lời rất kì lạ.

Khi cô ta mở mắt ra lần nữa, trong hai mắt chỉ còn lại lòng trắng, biểu cảm vô cùng kinh hãi, giống như người mở mắt ra lúc này đã không còn là chính cô ta nữa.

Cánh tay cứng ngắc từ từ hạ xuống, cô ta nắm lấy bản sơ yếu lý lịch trên máu, mở nó ra.

Chỉ vừa nhìn thấy hoa văn ở trang đầu tiên, mặt của người chơi nữ đã bắt đầu biến sắc, hai cánh tay run rẩy liên tục, cổ tay bị cứa ra bắt đầu chảy ra rất nhiều máu không thể kiểm soát được.

“Có chuyện gì vậy?” Nữ trợ thủ của Tường Vi đứng dậy đi tới, cô đã từng chứng kiến đối phương sử dụng năng lực thiên phú, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra tình huống như này!

Sơ yếu lý lịch bị nhuộm đỏ chảy ra máu sền sệt, người chơi nữ hai mắt đều là lòng trắng chuyển động dữ dội, cô ta như phát điên lật xem sơ yếu lý lịch, cuối cùng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Hai mắt đau nhói, chảy ra máu tươi, người chơi nữ ra sức ném bản sơ yếu lý lịch trên tay đi, như thể đó là một mỏ hàn nóng đỏ.

Hoa văn trên thẻ bài biến mất, sợi tóc quấn lấy tóc của Hàn Phi cũng đứt lìa, người chơi nữ ngã xuống đất, đau đớn ôm chặt đầu và hai mắt.

“Chị Linh!” Nữ trợ thủ của Tường Vi nhanh chóng ôm lấy người chơi nữ, hét lớn tên của đối phương.

Một lúc lâu sau, người chơi nữ mới mở hai mắt ra, tay cô ta tóm chặt áo nữ trợ thủ, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

"Vừa nãy khi chị mở xem sơ yếu lý lịch của anh ta, bên trên đều viết hai chữ —— Người chết!"

Bình Luận (0)
Comment