Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 581 - Chương 581: Ai Trốn Dưới Giường Của Cô Ấy?

Chương 581: Ai trốn dưới giường của cô ấy? Chương 581: Ai trốn dưới giường của cô ấy?

Bản lý lịch chảy máu rơi xuống đất, người chơi nữ ôm mắt, như thể sắp bị mù vậy.

"Chị Linh! Bình tĩnh một chút!"

Người chơi có tên là chị Linh này là người trong tốp đầu tiên vào mê cung lạc viên, hai đội người chơi tiếp theo đi vào chính là để tìm kiếm, có một lý do là để bảo vệ chị Linh, tránh cô ta bị chết.

Trong tổ chức khổng lồ Chân Lý Tất Nhiên, chị Linh là một người chơi cực kỳ hiếm có với thiên phú linh dị rank B, mấy người quản lý tổ chức đều vô cùng coi trọng cô ta.

Nếu như chị Linh bởi vì bị chết mà mất đi tài khoản, thì đó chính là tổn thất của cả Chân Lý Tất Nhiên.

Đôi mắt rỉ máu ra ngoài, chị Linh vẫn không thể bình tĩnh lại, những gì cô ta nhìn thấy vừa rồi dường như không phải là một bản lý lịch, nó giống với một danh sách những người chết hơn.

Những thảm họa và bất hạnh vô tận tập trung trên danh sách, tất cả đồng nghiệp, lãnh đạo và khách hàng liên quan đến hắn đều hết người này đến người khác bị giết chết.

Những cách chết kỳ quái, trạng thái tử vong khiến người ta kinh hoàng, mỗi một cái tên đều đang gào thét đến đứt hơi khản tiếng, cỗ sát ý khổng lồ trực tiếp áp đảo ý chí của cô ta.

"Anh ta không phải hộ lý, anh ta không phải hộ lý..." Chị Linh lắc đầu, giọng nói càng ngày càng yếu.

"Chị Linh!"

Mắt thấy chị Linh sắp không xong rồi, đột nhiên lại dường như nhớ ra gì đó, cô ta lại mở mắt ra, túm lấy áo của nữ trợ thủ: "Tìm cách rời khỏi đây, rời khỏi bệnh viện này, đừng làm khách hàng của anh ta."

“Chị hãy chậm lại, nghỉ ngơi một chút.” Nữ trợ thủ ôm lấy cơ thể đang run rẩy của chị Linh, không ngừng an ủi cô ta.

“Chị không thể chậm lại được!” Chị Linh với lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Phi như hai người hoàn toàn khác nhau, trên mặt cũng không có một sự tươi cười nào: “Sẽ chết đấy, thật sự sẽ chết đấy.”

“Nhưng rời khỏi bệnh viện, chúng ta có thể đi đâu chứ?” Nữ trợ thủ không thể tưởng tượng được chị Linh nhìn thấy cái gì mà náo loạn như vậy, thành kiến của cô ta đối với Hàn Phi ít hơn một chút.

Tiếng gào thét phát ra từ phòng VIP số 3, tất cả những người có mặt trong đại sảnh cũng đều nghe thấy.

Y tá béo và giám đốc mặc áo đen không giải quyết ngay mà nhìn nhau một cách quỷ dị, da mặt bọn họ giống như xếp gỗ tạo thành, khi căng thẳng cực độ, trên khuôn mặt sẽ xuất hiện những khe hở không rõ ràng.

“Xin lỗi, tôi qua đó xem xét trước.” Y tá béo xin lỗi Ái Tình, sau đó cùng Hàn Phi chạy đến phòng số 3.

Ngay khi vừa mở cửa, bọn họ đã nhìn thấy sàn nhà và lý lịch dính đầy vết máu.

Y tá béo và quản lý mặc áo đen nhanh chóng bước tới hỏi thăm tình hình, vừa xin lỗi, vừa gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ.

Hàn Phi thì lặng lẽ đi tới bên giường, bắt đầu thu dọn hiện trường.

“Người phụ nữ đó nhổ một sợi tóc của mình, cô ta là dùng tóc của mình để làm nghi thức gì đó sao?” Sau khi lau chùi cẩn thận, Hàn Phi nhìn thấy vết máu tươi trên sơ yếu lý lịch của mình: “Sau khi đọc sơ yếu lý lịch của mình cô ta mới phát điên?”

Hàn Phi tùy tiện nhặt bản lý lịch của mình lên, tất cả đều viết một cách tràn đầy tích cực lạc quan, xử sự khiêm tốn, dịu dàng cởi mở, một bản lý lịch như vậy làm sao có thể khiến người ta suy sụp được?

“Làm giật cả mình, còn tưởng tối hôm qua quá buồn ngủ, cho nên đã viết hết tình hình thực tế lên chứ.” Hàn Phi rất hài lòng với bản sơ yếu lý lịch mà mình viết: “Bỏ qua những việc mình đã làm, thực ra mình vẫn là một nhân viên rất xuất sắc."

Sau khi lau sạch vết máu, Hàn Phi bước ra khỏi phòng số 3, hắn đang chuẩn bị tiện tay đi đổ rác, nhưng Ái Tình đã chặn phía trước.

"Bỏ đồ xuống rồi theo tôi vào phòng."

Ái Tình vừa nói ra câu này, Hàn Phi đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống, càng quỷ dị hơn nữa là xung quanh rõ ràng rất lạnh, nhưng trái tim hắn lại như đang bị lửa đốt, hơi chút nóng ruột!

Yết hầu chuyển động, Hàn Phi quyết định lát nữa tìm thời điểm để bỏ người giấy màu máu ra khỏi lồng ngực mình.

“Sao đột nhiên sắc mặt của anh lại xấu như vậy?” Ái Tình kề sát vào Hàn Phi: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”

“Tôi chỉ có một vấn đề không hiểu.” Hàn Phi là thật sự không hiểu, tại sao nguyền rủa trên người giấy màu máu lại bị kích hoạt, tuy rằng nó được tạo hình lại bởi máu của Từ Cầm, có sự gắn bó chặt chẽ, cũng dần trở thành hình hài của cô ấy, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một vật nguyền rủa mà thôi.

Với khoảng cách giữa điện thờ và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, vật nguyền rủa này lại có thể truyền cảm xúc nào đó cho Từ Cầm sao?

Hàn Phi nghĩ rằng không thể nào, nhưng hắn cũng sẽ không thử những cái cấm kỵ đó, đây tuyệt đối không phải vì hắn sợ hãi cái gì, hắn chỉ đơn thuần là tương đối chính trực mà thôi.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Ái Tình, Hàn Phi sờ vào lồng ngực, dứt khoát lùi lại vài bước.

“Còn muốn chạy sao?” Ái Tình có vẻ rất hài lòng với lựa chọn của Hàn Phi, lần đầu tiên kể từ khi vào bệnh viện cô ta mỉm cười: “Tôi rất thích anh chạy trốn."

Đây là sở thích biến thái gì vậy? Hàn Phi không biết Phó Nghĩa và Ái Tình thân thiết với nhau như thế nào, hắn cảm thấy nếu đoạn "ái tình" này bị lộ ra ngoài, sau này chính mình sẽ không đủ tư cách để nói A Trùng là biến thái nữa.

Nở nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, Hàn Phi chạy tới thùng rác để đổ rác.

"Bây giờ tin tốt duy nhất đối với mình chính là, Ái Tình đến đây để làm đẹp và trị liệu, có lẽ không mang theo bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào bên người."

Trong số tất cả các bạn gái của Phó Nghĩa, anh ta ít trò chuyện với Ái Tình nhất, lịch sử cuộc gọi giữa Phó Nghĩa và cô ta cũng rất trực tiếp.

Hầu hết đều là —— Có ở đó không? Có!

Sau đó là số phòng hoặc một địa chỉ.

Điều khiến Hàn Phi rất khó hiểu là, chỉ nhìn vào những tin nhắn trò chuyện, hắn hoàn toàn không thể tìm ra lý do gì khiến Ái Tình muốn giết Phó Nghĩa.

Những người phụ nữ khác nếu không phải vì bị lừa dối thì cũng là vì yêu mà sinh hận, chỉ có Ái Tình tương đối đặc biệt, cô ta muốn giết Phó Nghĩa, dường như là vì yêu.

Sau khi đổ rác xong, Hàn Phi chuẩn bị đi tìm Tào Linh Linh, nhưng Ái Tình lại cứ đi theo hắn.

Hắn có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng nhất định sẽ bị Ái Tình đuổi theo, giống như cách đây một thời gian, cô ta đã chạy đến tận công ty của hắn vậy.

“Em không phải làm đẹp và trị liệu à?” Hàn Phi bị Ái Tình đi theo cả chặng đường, cuối cùng không nhịn được nói.

“Đối với tôi mà nói, tình yêu chính là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất, có thể giúp tôi trẻ mãi không già.” Ngón tay của Ái Tình khẽ vung vẩy, như thể đang luyện chém: “Tôi hy vọng anh cũng có cảm giác như vậy.”

“Vậy thì em hết hy vọng rồi.” Hàn Phi vừa rẽ qua ngã tư thì nhìn thấy hai cảnh sát đang đứng bên ngoài phòng bệnh của Tào Linh Linh, bọn họ đang nói chuyện với một bác sĩ.

Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Thiến bước ra khỏi đó, sắc mặt rất xấu.

Bác sĩ dường như đang giãi bày điều gì đó, nhưng cảnh sát hoàn toàn không tin lời bác sĩ nói, liên tục lắc đầu.

Nhìn thấy Triệu Thiến ở đó, Hàn Phi chuẩn bị quay đầu lại, nhưng hắn vẫn là chậm một bước.

"Phó Nghĩa! Không phải tôi đã bảo cậu phải chăm sóc cẩn thận cho Tào Linh Linh hay sao? Cậu hãy đến xem vết thương trên người cô ấy đi!" Triệu Thiến từ xa đã nhìn thấy Hàn Phi.

“Ban ngày em ở đó, mọi chuyện đều vẫn bình thường.” Hàn Phi biết mình không thể trốn thoát nên dũng cảm đi về phía trước, còn chưa nghĩ xong sẽ nói với Triệu Thiến thế nào, thì trong phòng bệnh của Tào Linh Linh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Không lâu sau, một người phụ nữ quấn băng trên đầu và tay chạy ra khỏi phòng.

“Trưởng nhóm!” Lý Quả Nhi khi cười trông vẫn ngọt ngào như vậy, cô ấy còn thay một cặp kính mắt mới.

Hàn Phi nhìn thấy Lý Quả Nhi phục hồi tốt như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó trong lồng ngực hắn lại nóng lên, giống như nguyền rủa đang thiêu đốt.

"Lý Quả Nhi, em thăm đồng nghiệp xong thì nhanh chóng quay về đi, đừng ở đây ảnh hưởng đến cảnh sát." Triệu Thiến với vẻ mặt vô cảm nói.

"Vết thương của em còn chưa bình phục, cũng chưa thể quay lại làm việc, vừa hay đến đây trông Tào Linh Linh luôn, chúng em cũng là bạn thân nhiều năm của nhau." Lý Quả Nhi nhìn Triệu Thiến với một nụ cười, không có chút nhượng bộ nào.

"Bạn thân của em sắp không xong rồi, em còn cười được ngọt ngào như vậy?"

“Nếu không để em khóc cho chị xem nhé?” Lý Quả Nhi làm mặt quỷ với Triệu Thiến: “Cứ tức giận như vậy, sẽ càng già đi nhanh hơn đấy.”

Thấy Triệu Thiến và Lý Quả Nhi không ai nhường ai, Hàn Phi đang định bước tới giải hòa, nhưng hắn vừa bước được một bước, vai đã bị năm ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp nắm lấy.

Ái Tình đã thu hẹp khoảng cách giữa mình với Hàn Phi: "Tôi hơi mệt rồi, nhưng không biết đường quay lại, anh đưa tôi đi."

Nhìn thấy Ái Tình như vậy, Lý Quả Nhi bước tới: "Trưởng nhóm! Để em đưa cô ấy về!"

"Em biết đường sao..." Hàn Phi ôm ngực, hắn muốn bịt tai người giấy lại trước.

Nhìn bề ngoài thì có ba người phụ nữ ở đây, nhưng thực ra ở đây còn có một người giấy nữa.

“Mấy người làm loạn đủ chưa?” Triệu Thiến liếc Lý Quả Nhi và Ái Tình, rồi lại đưa mắt về phía Hàn Phi: “Cậu hãy đến báo với cảnh sát hôm qua đã chăm sóc như thế nào? Tại sao trên người Tào Linh Linh lại có thêm nhiều vết thương như vậy!"

"Lúc em tan làm cô ấy vẫn còn bình thường, những vết thương đó có lẽ bị gây ra vào buổi tối." Hàn Phi bước tới trước mặt cảnh sát, vẫn là Triệu Thiến có kinh nghiệm phong phú, chỉ một câu nói đã giúp hắn thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

“Mấy giờ anh tan làm?” Cảnh sát đưa Hàn Phi vào trong phòng bệnh, lúc này Tào Linh Linh hôn mê trên giường, quần áo trên lưng cô ta bị cắt, trên lưng đầy vết thương do cào xước gây ra, có những nơi cô ta căn bản không thể tự cào đến được!

"Hôm qua trời mưa, A Cẩu bảo tôi về sớm, hơn năm giờ một chút tôi đã tan làm rồi."

"Khi anh tan làm, bệnh nhân có bất thường gì không?"

“Không, lúc ấy cô ấy còn đang ngủ.” Hàn Phi lắc lắc đầu, do dự một hồi, lại nói tiếp: “Buổi sáng lúc tôi đến dọn dẹp vệ sinh, nghe thấy Tào Linh Linh đang hét lớn, nói cái gì mà quỷ màu trắng sẽ ăn thịt người, quỷ màu đen đứng bên cạnh giường."

"Trạng thái tinh thần của cô ấy cực kì không ổn định, có khả năng vẫn chưa thoát khỏi ảo giác."

"Ban đầu tôi cũng tưởng đó là ảo giác của cô ấy, nhưng..." Hàn Phi bước đến giường bệnh, vén ga trải giường lên, hắn chỉ vào hai giọt máu dưới gầm giường: "Nếu như hai giọt máu này không phải là của Tào Linh Linh, vậy thì chứng tỏ đêm qua có một người đã trốn dưới giường của cô ấy."

Bình Luận (0)
Comment