Hàn Phi hôm nay vừa đến đã phát hiện ra vấn đề, lúc hắn dọn dẹp vệ sinh đã nhìn thấy vết máu dưới gầm giường.
"Máu trên lưng Tào Linh Linh không thấm xuống ga giường, cho nên máu dưới giường rất có thể không phải của cô ấy."
Cảnh sát trong phòng bảo Hàn Phi lùi lại, bọn họ lấy dụng cụ nghiệp vụ để trích vết máu, sau đó lại gọi bác sĩ đến bên cạnh, chuẩn bị đi xem lại camera giám sát.
"Ba nhân viên nam mất tích không rõ lý do, nhân chứng nữ duy nhất sợ hãi đến phát điên, còn bị tấn công trong bệnh viện, vụ án này có thể còn phức tạp hơn vẻ bề ngoài." Hàn Phi rất tự giác theo cảnh sát đi, mặc dù hắn đang mặc quần áo của hộ lý, nhưng lại rất hài hòa với không khí điều tra của cảnh sát.
“Gần đây, thành phố càng ngày càng hỗn loạn, Đỗ Xu bị bắt cóc, các băng nhóm ở quận Hạ Thành sống mái với nhau, thậm chí ngay cả công ty cũng có nhân viên bị mất tích.” Ánh mắt Triệu Thiến lo lắng, trong lòng có linh tính rất xấu.
“Gió thổi báo giông tố sắp đến.” Hàn Phi cũng nghiêm mặt, chỉ nhìn biểu hiện lúc này của hắn, không ai đoán ra được, thật ra hắn chính là nguồn cơn của mọi chuyện hỗn loạn.
Bắt cóc Đỗ Xu là do Hàn Phi đề xuất, cuộc chiến băng nhóm do hắn xúi giục, nhân viên trong công ty mất tích là do vợ cũ của hắn gây ra.
Hàn Phi không chỉ biết hung thủ là ai, hắn thậm chí chỉ cần một cú điện thoại thôi là có thể trực tiếp gọi hung thủ đến.
Cũng chính vì biết rõ bộ mặt thật của hung thủ mà Hàn Phi mới có tự tin để trợ giúp cảnh sát.
"Hai vị cảnh sát, Tào Linh Linh là người sống sót duy nhất tại hiện trường vụ án mạng, hung thủ thật sự nếu như biết cô ấy còn sống, rất có thể sẽ đến và nhắm vào cô ấy một lần nữa, tôi đề xuất các anh tăng cường bảo vệ cho cô ấy." Hàn Phi không biết trong thế giới ký ức của Phó Sinh, cảnh sát có đáng tin cậy hay không, nhưng việc kéo cảnh sát về phe của mình là hoàn toàn khôn ngoan.
Ban đêm có cảnh sát canh giữ phòng bệnh, Hàn Phi cũng có thể an tâm hơn một chút.
Đi cùng cảnh sát, Hàn Phi tựa hồ là đang tích cực hợp tác với cảnh sát, tạm thời tránh mặt Lý Quả Nhi và Ái Tình, bên cạnh chỉ còn có một người là Triệu Thiến.
Lý Quả Nhi và Ái Tình ở lại phòng bệnh của Tào Linh Linh cũng không vội, Lý Quả Nhi thì chuẩn bị lấy danh nghĩa bạn thân để ở lại đây chăm sóc cho Tào Linh Linh, Ái Tình vốn dĩ là khách VIP của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta chuẩn bị ở đây nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe một thời gian.
Hai người phụ nữ đều không chuẩn bị đi, bọn họ có một trực giác rất đáng sợ, dần dần, còn có nhiều người tụ tập ở đây hơn nữa.
Mười giờ sáng, Hàn Phi theo cảnh sát lần đầu tiên vào phòng giám sát của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Phòng giám sát của bệnh viện này nằm ở tầng hầm thứ nhất, tận 3 phòng đã được mở ra, bên trong có nhiều màn hình hiển thị và thiết bị liên lạc, 4 bảo vệ thay phiên nhau để đảm bảo có người túc trực 24/24 giờ.
Hàn Phi nhìn vào các cửa sổ video dày đặc, mỗi video được phát trên các màn hình này đều đại diện cho một camera giám sát.
Ngoài các góc hành lang, lối đi an toàn và cửa ra vào, rất nhiều phòng bệnh nặng cũng có camera giám sát, ở đây có thể nhìn rõ từng hành động của những bệnh nhân nặng.
“Buổi sáng cảnh sát Phương đã sớm đến xem một lần rồi, đêm hôm qua không hề có ai ra vào phòng bệnh của Tào Linh Linh.” Bảo vệ họ Sử đứng trước màn hình hiển thị, rất thành thục lấy đoạn camera giám sát ra: “Để bảo vệ khách hàng VIP, chúng tôi không cài đặt giám sát trong phòng VIP, có điều bên ngoài phòng bệnh của cô ấy có camera, các anh xem."
Bảo vệ rất hợp tác với cảnh sát, bắt đầu phát đoạn video đêm qua.
Tòa nhà số 1 của bệnh viện lúc nửa đêm đặc biệt vắng vẻ, một người cũng không có. Cho đến lúc 00:59, hộ lý A Cẩu đi ra khỏi phòng bệnh, có thể là do cửa đóng không chặt, sau khi anh ta đi ra, cửa phòng bệnh vậy mà lại tự đóng mở mấy lần.
“Là bị gió thổi à?” Hàn Phi thử sử dụng thiên phú mắt quỷ sơ cấp, khóe mắt hắn trở nên ướt át, trong sương mù nước mắt, hắn lại nhìn về phía trước mặt.
Các màn hình hiển thị trong phòng toàn bộ đều biến thành những khuôn mặt người méo mó, cả căn phòng đều là màu đỏ như máu, trên bức tường có những giọt máu không ngừng nhỏ xuống.
Những sợi dây liên kết với bên ngoài trở thành những mạch máu nhỏ li ti, không ngừng phồng lên rồi co lại, như thể có máu chảy bên trong.
Trong đầu bấm công tắc diễn xuất bậc thầy, Hàn Phi đứng tại chỗ, người cảnh sát bên cạnh vẫn là bộ dạng như cũ, khi hắn chuẩn bị nhìn về phía bảo vệ, một cánh tay đầy thi ban đã đặt lên vai hắn.
Sương lệ trong mắt chậm rãi tiêu tan, Hàn Phi nhìn sang chủ nhân cánh tay, bảo vệ họ Sử đang nắm lấy vai của hắn nói: "Chúng tôi nhất định sẽ hợp tác cùng các anh, A Cẩu hiện tại cũng không biết đã đi đâu, nếu như các anh có việc gì cần, có thể để Phó Nghĩa đến tìm chúng tôi."
Cảnh sát phớt lờ bảo vệ, họ bắt đầu kiểm tra các camera giám sát khác trong bệnh viện, Hàn Phi cũng ở trong phòng giám sát giúp đỡ.
Đến 12 giờ trưa, cảnh sát nhận được tin báo khẩn cấp, hầu hết mọi người đều vội vã tới công viên vui chơi giải trí ở ngoại thành, chỉ còn lại hai cảnh sát là Phương Trường Thành và Trương Duyệt ở bệnh viện.
Hàn Phi ở trong phòng giám sát vừa nghe đến công viên vui chơi giải trí, lập tức có linh cảm rất xấu, nếu cảnh sát cứu được Đỗ Xu, vậy thì tình cảnh của mình nhất định sẽ càng tồi tệ hơn!
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn lúc này là, trong cuộc trò chuyện của cảnh sát, vẫn chưa chắc chắn Đỗ Xu đang được giấu trong công viên, bọn họ chỉ phát hiện ra có một kẻ tình nghi từng đến một cửa hàng rất gần với công viên.
Hành động của cảnh sát đã mang lại một số áp lực cho Hàn Phi, hắn biết rằng bên phía mình cũng phải nhanh chóng bắt đầu hành động rồi.
"Thời gian ba ngày thử việc của mình sắp kết thúc rồi, chờ sau khi trở thành nhân viên chính thức, có lẽ sẽ không được tự do như bây giờ nữa, nói không chừng cũng sẽ trở nên giống như Trương Tráng Tráng, bắt đầu quên đi quá khứ." Hàn Phi nhìn sang bên cạnh mình, Triệu Thiến đang nhìn chằm chằm vào video giám sát, cô ấy có vẻ còn nghiêm túc hơn cả cảnh sát.
Bây giờ mọi người trong công ty đều đang gặp nguy hiểm, mặt trời còn chưa lặn, mọi người đều đã chạy về hết, đến đi vệ sinh cũng phải lập thành nhóm, nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty nhất định sẽ sụp đổ.
“Triệu tổng, em đi ra ngoài trước nhé.” Hàn Phi đã ghi nhớ tất cả các địa điểm của camera giám sát, hắn muốn đi tìm Trương Tráng Tráng bàn bạc một chút, chuẩn bị tối nay cùng nhau hành động, lặng lẽ tiến vào các khu nhà bệnh khác kiểm tra.
“Đi đi.” Triệu Thiến không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Nếu như hai người bọn họ gây phiền toái cho cậu, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hàn Phi ngượng ngùng cười cười, chạy ra khỏi phòng giám sát, dùng bộ đàm liên lạc với Trương Tráng Tráng, đối phương đang đợi đồ ăn giao đến ở đại sảnh tầng một của bệnh viện.
Nhanh chóng gặp Trương Tráng Tráng, Hàn Phi lặng lẽ nói ra kế hoạch của mình, hắn muốn buổi tối sau khi rời khỏi bệnh viện, sẽ đi vòng từ nơi khác trở lại, phối hợp với cậu ta lẻn vào tòa nhà số 5.
Trương Tráng Tráng lúc đầu từ chối, nhưng không ngăn nổi sự thuyết phục hết lần này đến lần khác và ánh mắt xem cái chết như không của Hàn Phi, cậu ta luôn cảm thấy được hình bóng quá khứ của mình trên người Hàn Phi, cả hai đều vì cứu những người thân thiết nhất, mới đến bệnh viện này làm hộ lý.
Sau hai mươi phút, cuối cùng Hàn Phi đã thuyết phục được Trương Tráng Tráng, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là, độ thiện cảm của cậu ta đối hắn lại nâng cao lên 1 điểm.
Khi bọn họ chuẩn bị hoàn thiện các bước hành động chi tiết, đồ ăn mà Trương Tráng Tráng đặt đã giao đến.
"Đi thôi, ăn cơm trước đã, vừa hay có thể đi ra ngoài hóng gió một chút."
"Sao hôm nay cậu bắt đầu gọi đồ ăn vậy? Bình thường không phải cậu đều ăn ở ngoài bệnh viện hay sao?" Hàn Phi đi theo sau Trương Tráng Tráng.
"Xe thức ăn nhanh và quầy đồ ăn bên ngoài bệnh viện đều bị đuổi đi hết rồi, bọn họ đang ép chúng ta buộc phải đến căng tin ăn cơm." Trương Tráng Tráng nói một cách thần bí: “Tôi nghi ngờ rằng họ đã thêm những thứ khác vào trong thức ăn, chẳng hạn như những loại thịt mà anh chưa từng ăn qua."
“Cậu đừng nói nữa, tôi quyết định sau này sẽ mang cơm ở nhà đi.” Hàn Phi và Trương Tráng Tráng đi tới cửa bệnh viện, khi hắn nhìn thấy người giao đồ ăn, người giao đồ ăn cũng nhìn thấy hắn.
"Sao anh lại ở đây?" Nữ netizen lấy đồ ăn từ trong thùng xe phía sau ra, đứng ngây tại chỗ: "Em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa chứ."
Hàn Phi đang mặc đồng phục hộ lý, cũng tràn đầy kinh ngạc: "Em không phải đang làm phục vụ trong quán ăn à?"
"Quán chúng em còn cả có dịch vụ giao đồ ăn, ông chủ vì để tiết kiệm tiền, nên để chúng em tự mình đi giao." Nữ netizen phát hiện ra Hàn Phi đang mặc đồ hộ lý, ánh mắt cô rất phức tạp, vốn dĩ đã chuẩn bị sau này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, kết quả vẫn bất ngờ gặp lại trong biển người như thế này: "Anh... sức khỏe của anh đã tốt hơn chưa?"
“Ừm, không sao đâu.” Hàn Phi và nữ netizen đứng ở hai bên, Trương Tráng Tráng đứng ở giữa quay đầu qua lại, cậu ta cảm thấy dường như cả hai đều không nhìn thấy mình vậy.
Ho khan một tiếng, Trương Tráng Tráng ra hiệu cho nữ netizen chú ý đến mình: "Đồ ăn của tôi đến chưa?"
"Những chuyện đã qua em cũng không muốn nhắc lại nữa, chú ý sức khỏe, hy vọng anh có thể hạnh phúc trong khoảng thời gian còn lại." Nữ netizen đưa hộp cơm cho Trương Tráng Tráng, cả quá trình, chỉ giao tiếp với Hàn Phi, sau khi nói xong cô lái xe đạp điện đi.
“Cô ấy là bạn gái của anh à?” Trương Tráng Tráng xách hộp cơm: “Cảm giác cô ấy rất ít tuổi.”
Hàn Phi nhìn chằm chằm vào nữ netizen ở phía xa, hắn cảm thấy tất cả những điều này có vẻ hơi quá tình cờ, một số chuyện không may mặc dù đã tránh được, nhưng vận mệnh dường như vẫn đang cố gắng đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo như cũ.
"Bệnh viện này dường như đang thu hút tất cả mọi người liên quan đến hai bố con Phó Sinh..." Trong đầu Hàn Phi chợt lóe lên một số hình ảnh, game tình yêu kinh dị mà mình làm, trang bìa là một tên cặn bã được đặt trên bàn ăn, dùng cái chết của chính mình bù đắp tội lỗi; trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, tên của bàn phẫu thuật kia là bàn ăn của thần sắc đẹp, tất cả những ai muốn trở nên xinh đẹp đều sẽ được đặt lên trên đó; dưới tầng hầm của Starry Sky Art Hotel cũng có một chiếc bàn lớn bằng sắt bày đầy dụng cụ tra tấn.
"Tối nay mình nhất định phải hành động rồi, tranh thủ trong thời gian thử việc làm rối tung bệnh viện này lên. Hơn nữa bệnh viện này cho đến nay vẫn không có vấn đề gì, chẳng lẽ việc Thẩm Lạc mất tích không liên quan gì đến bệnh viện sao? Nếu như một công ty cùng lúc thuê mình và Thẩm Lạc, thì xác suất lớn là sẽ xảy ra khủng hoảng mới đúng.”
Hàn Phi còn đang suy nghĩ, thì giọng nói của y tá béo đột nhiên phát ra từ bộ đàm của hắn: "Phó Nghĩa! Phó Nghĩa có ở đó không! Đến phòng tiếp tân ở tầng hai ngay lập tức! Có người tìm anh! Anh rốt cuộc là được yêu thích đến mức nào vậy?"
“Đã nhận, đã nhận, tôi lập tức đi ngay.” Hàn Phi đến cơm còn chưa kịp ăn, hắn liếc mắt nhìn Trương Tráng Tráng: “Bình thường cậu cũng bận rộn như vậy à?”
“Chưa bao giờ.” Trương Tráng Tráng từ trong hộp cơm lấy ra một cái bánh mì sandwich đưa cho Hàn Phi: “Để tôi đi cùng anh, anh ăn chút gì trước đi.”
Hàn Phi ăn được vài miếng bánh mì sandwich, hắn và Trương Tráng Tráng đã đến tầng hai.
Khi bước ra khỏi thang máy, Hàn Phi còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo —— "Bố!"
Rùng mình một cái, ánh mắt Hàn Phi dần dần tập trung, một người mẹ đẩy xe lăn đang đứng ở đại sảnh, có một cô bé rất dễ thương đang ngồi trên xe lăn.
“Con đã nói không thể nào trùng tên mà!” Cô bé rất vui vẻ, hai chân đắp chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng rạng rỡ.
"Anh, anh còn có con gái sao? Thế người ở dưới tầng là bạn gái cũ của anh à?" Trương Tráng Tráng chưa từng kết hôn nên càng không hiểu những chuyện phức tạp này.
Hàn Phi không để ý đến Trương Tráng Tráng bước nhanh tới chỗ cô bé, hắn cúi người bên cạnh xe lăn: "Phó Ức, sao con lại tới đây? Lúc trước không phải đã bảo hai người phải tìm bác sĩ chuyên môn à?"
"Bệnh tình tiến triển quá nhanh, đêm qua Phó Ức đã không thể đi lại được nữa, còn hôn mê một lần." Mẹ Phó Ức mở miệng nói: "Chúng tôi đã đến bệnh viện khác, nhưng bọn họ đều không còn cách nào khác."
“Được rồi.” Hàn Phi nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Phó Ức, chính tay Phó Nghĩa đã tự tay giết chết cô bé, Hàn Phi quyết định giúp anh ta bù đắp tình thương đã mất của người bố: “Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho hai người.
Mẹ của Phó Ức không hề biết ý nghĩa sâu xa của câu này, cô nhìn Phó Nghĩa lúc này đang mặc đồng phục hộ lý.
Mấy ngày trước, Phó Nghĩa vẫn còn mặc vest đi giày da ra vào công ty lớn ở trung tâm thành phố, là cổ áo vàng ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Kết quả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã mất đi nhà cửa và công việc, không chỉ bị mọi người chỉ trích mắng nhiếc, chỉ vì cuộc sống mà bắt đầu làm một số công việc mà trước đây hắn hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến.
“Phó Ức nhìn thấy tên của anh, tôi còn tưởng không phải là anh chứ.” Mẹ Phó Ức quay đầu nhìn y tá béo: “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu với các cô không?”
"Đương nhiên! Hai người là khách quý mà bác sĩ Đỗ Xu đặc biệt giao phó, cô ấy đã từng nói với chúng tôi rằng chỉ cần hai người đến bệnh viện, sẽ lập tức sắp xếp vào phòng VIP cá nhân của cô ấy, điều này đủ cho thấy cô ấy coi trọng hai người như thế nào!” Y tá béo cảm thấy mẹ con Phó Ức là bạn của Đỗ Xu, thật ra Đỗ Xu sắp xếp như vậy, rất có thể là vì muốn hai mẹ con này nhìn thấy bộ dạng bị cô ta đùa giỡn của Phó Nghĩa.
“Phòng VIP cá nhân thì không cần.” Mẹ của Phó Ức không thích lợi dụng người khác: “Hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu, tôi hy vọng Phó Nghĩa có thể đến chăm sóc con tôi trong suốt quá trình. Thực ra, tôi không nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng mà con tôi muốn bố."
Nghe những gì mẹ nói, Phó Ức là người vui nhất, cô bé cũng nhìn y tá béo đầy mong đợi.
“Hai người cũng muốn anh ấy trở thành hộ lý độc quyền của mình?” Y tá béo lộ ra nụ cười gượng gạo, lúc đầu cô ta chỉ cảm thấy người đàn ông này rất có sức hấp dẫn, nhưng không ngờ lại được yêu thích đến mức độ như vậy.
"Không được sao?"
“Hai người là bạn của bác sĩ Đỗ Xu, được ưu tiên cao nhất.” Y tá béo lấy bộ đàm ra để liên lạc với những người khác, rồi nói với mẹ của Phó Ức: “Tôi e rằng hộ lý độc quyền thì không được, nhưng tôi sẽ để anh ấy thường xuyên qua đây, ngoài ra chúng tôi sẽ điều động thêm hộ lý từ các tòa khác đến.”
“Không cần người khác, chỉ cần bố thôi!” Trong mắt Phó Ức chỉ có Hàn Phi, cô bé không thể quên dáng vẻ hắn khi cứu mình.
Hàn Phi ngồi xổm bên cạnh xe lăn, nghe Phó Ức ngoan ngoãn gọi mình là bố, nhưng tay lại vô thức sờ sờ lồng ngực.
"Nguyền rủa còn chưa bộc phát? Chẳng lẽ là người giấy màu máu đã bị chấn động rồi?"
Khẽ thở dài, Hàn Phi biết đây mới chỉ là bắt đầu, dù sao thì hiện tại chỉ tính con thôi đã có ba đứa, mà mẹ của ba đứa nhỏ này đều không phải là cùng một người.