Sau khi oán hận tột cùng bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt, có thể sẽ biến thành hận ý vô biên.
Hàn Phi đang nghĩ, giả sử Từ Cầm bởi vì mình mà trở thành hận ý, vậy hắn có nên vui hay không? Hay là nên sợ hãi?
Trong từng tiếng gọi bố của Phó Ức, Hàn Phi ôm chặt lồng ngực, cơ thể hơi chút cứng ngắc, ngay cả ba mươi hai điểm thể lực cũng không thể giúp hắn ưỡn thẳng ngực.
"Bố ơi, có phải làm việc ở đây rất vất vả không? Con sẽ không gây thêm phiền toái cho bố đâu."
Phó Ức từ khi sinh ra đã đi theo mẹ, ấn tượng đối với bố chỉ có trong những bức ảnh, cô bé đã nhìn thấy bố của nhiều bạn nhỏ khác, cũng thường mơ tưởng về bố của mình là người như thế nào.
Cuối cùng vào ngày hôm đó, cô bé đã được bố mình giải cứu khỏi ban công.
Sự xuất hiện của Hàn Phi giống như mọi mộng tưởng đẹp đẽ đều trở thành hiện thực.
Nhìn Phó Ức dịu dàng, Hàn Phi đang định nói gì đó, hắn vừa mở miệng thì đã nghe thấy tiếng giày cao gót chạm sàn ngoài hành lang.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Ái Tình đang đi thẳng tới, cô ta cũng không tức giận, chỉ là nụ cười trên mặt rất mất tự nhiên.
“Hộ lý này tôi đã đặt trước từ sáng, bây giờ cô định thay anh ấy sao? Là ý gì?” Ái Tình cao hơn y tá béo một cái đầu, khí thế vô cùng cường đại, tựa hồ không sợ cái gì hết.
Y tá béo biết mình đuối lý, liên tục xin lỗi: "Người mẹ này là khách của bác sĩ Đỗ, còn cô bé này lại là con của Phó Nghĩa, thế nên tôi mới sắp xếp cho hai người cùng nhau. Chị yên tâm, tôi sẽ đặc biệt cử một hộ lý khác tới, hoàn toàn chịu trách nhiệm tuân theo mọi sự sắp xếp của chị."
“Khách của Đỗ Xu thì sao?” Nụ cười trên mặt Ái Tình thật quyến rũ, nhưng y tá béo lại hơi sợ hãi một chút.
"Tôi không phải là ý đó, chị yên tâm, tôi sẽ thu xếp ngay cho chị."
“Không cần đâu.” Ái Tình nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt chậm rãi quét qua hai mẹ con Phó Ức, cuối cùng rơi vào trên người Hàn Phi: “Một mình anh ấy hẳn là có thể làm được hết.”
Phó Ức sợ hãi đến không dám nói câu nào, Hàn Phi cũng không muốn ở chỗ này lâu, nội tâm hắn tự cổ vũ cho mình, lại sử dụng sức mạnh ngôn linh, lúc này mới đứng lên.
Đẩy xe lăn, Hàn Phi cười xin lỗi với Ái Tình, sau đó đi về phía phòng bệnh: "Mệt rồi phải không, để bố đưa con đi nghỉ ngơi trước."
Y tá béo cũng có chút sợ Ái Tình, theo Hàn Phi đi: "Tôi đi giúp bọn họ sắp xếp phòng."
Sau khi rẽ vào một góc cua, y tá béo nhanh chóng lấy máy bộ đàm ra, hét vào nó: "Chú ý! Chú ý! Chỗ các tòa nhà khác các bạn có hộ lý nào chừng ba mươi tuổi, tương đối chững chạc, ngoại hình đẹp trai, ánh mắt thâm thúy, vừa nhìn là biết người từng trải không? Tốt nhất là cao hơn 1,8 mét, đã từng ly hôn."
Nghe thấy những lời của y tá béo, Hàn Phi cảm thấy không biết phải nói sao, hóa ra Phó Nghĩa mà mình đóng vai, trong mắt người bình thường là như thế này: "Trong bệnh viện làm sao có thể có một hộ lý như vậy?"
Một lúc sau, một giọng nữ khàn khàn phát ra từ bộ đàm của y tá béo: "Tòa nhà số 5 có một người, tòa nhà số 5 có một người! Là người mới, đã từng thử hai lần điều trị, hiệu quả rất tốt, có chắc chắn muốn sử dụng anh ấy không?"
"Hai lần điều trị là được rồi, vết thương đã lành hoàn toàn chưa? Tinh thần phục hồi thế nào rồi?" Y tá béo hỏi hai câu rất kỳ lạ.
"Mọi thứ bình thường, gương mặt chưa qua thẩm mỹ."
"Tuyệt vời, tôi sẽ đi đón người ngay bây giờ! Tòa nhà số 1 đang cần gấp hộ lý chất lượng cao, vừa rồi khách hàng lớn rất tức giận." Y tá béo tắt máy bộ đàm, không nói lời nào với Hàn Phi, trực tiếp chạy đi.
"Những yêu cầu khắt khe như vậy đều có thể đáp ứng được? Bên trong bệnh viện này rốt cuộc đang ẩn chứa cái gì? Bọn họ còn có thể tạo ra những người có tính cách chỉ định đặc biệt?" Hàn Phi không dám hỏi y tá béo, hắn đẩy Phó Ức vào trong phòng bệnh.
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Phi kiểm tra phòng một lượt trước, sau khi chắc chắn rằng trong phòng không có lắp đặt thiết bị nghe lén, hắn mới dám nói: "Hai người không nên đến bệnh viện này."
“Tôi biết Đỗ Xu có ý đồ xấu, nhưng tôi thật sự đã không còn cách nào khác.” Mẹ của Phó Ức bước đến bên xe lăn, cô nhẹ nhàng vén tấm chăn mỏng mà Phó Ức đang đắp ở chân lên: “Con bé cần được cấp cứu điều trị gấp, chờ sau khi con bé khá hơn một chút, chúng tôi sẽ đến thành phố khác."
Dưới lớp chăn mỏng, chân của Phó Ức hiện lên một màu tím đen dị thường, biến dạng và cong lên, khiến người ta đặc biệt đau lòng.
Dưởng như cảm thấy xấu hổ, Phó Ức giật lấy chiếc chăn mỏng trên người mẹ rồi lại trùm lên chân: "Con không muốn đi thành phố khác, con không muốn rời xa bố."
“Rời đi nhất thời là để đoàn tụ tốt hơn.” Hàn Phi ngồi xổm trước mặt Phó Ức, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé: “Chờ sau khi khỏi bệnh, bố sẽ đưa con đi du lịch khắp thế giới, ngắm nhìn mọi cảnh đẹp."
Đôi mắt Phó Ức trở nên sáng hơn: "Thật không?"
“Đương nhiên, vì vậy con phải phối hợp điều trị với bác sĩ, mau chóng khỏe lại.” Hàn Phi muốn gieo vào lòng Phó Ức một hạt giống tốt đẹp, nhưng thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa.
Thực ra Hàn Phi vẫn luôn tò mò, tại sao năng lực thiên phú của Phó Ức lại được gọi là thiên quyến, bé gái này trong hiện thực bị chính bố đẻ của mình giết chết, đầu để ở trên khung cửa; trong thế giới kí ức của điện thờ lại mắc bệnh nặng, định sẵn là sẽ không được hưởng sự quan tâm của bố, Hàn Phi đã rất nỗ lực rồi, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì.
Một bé gái bi thảm như vậy, làm sao có thể là người được ông trời chiếu cố chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Phi cảm thấy hơi đau xót.
"Phó Sinh sở hữu chiếc hộp đen, có thể nhìn thấy quỷ quái, cậu ấy luôn biết đến sự tồn tại của mẹ con Phó Ức, hẳn là cậu ấy đã đưa ra một số lựa chọn nào đó trong tuyệt vọng."
Có thể sau khi Phó Sinh tiến vào thế giới tầng sâu, Phó Ức đã dành cho Phó Sinh sự giúp đỡ nào đó, thiên quyến cũng từ lúc đó mới từ từ xuất hiện.
"Sức mạnh của Phó Sinh kinh khủng đến như vậy, đã mở ra nhiều lớp của hộp đen, cậu có thể đưa Phó Ức vào thế giới tầng sâu cũng không phải là điều không thể."
Điện thờ này chỉ chứa đựng những ký ức về thời học sinh của Phó Sinh, có điều từ đó cũng có thể nhìn thấy sự đáng sợ của cậu.
Chỉ là những ký ức về thời học sinh của Phó Sinh đã có thể có một thế giới rộng lớn như vậy, sức mạnh của cậu ấy trong thời kỳ hoàng kim chắc chắn sẽ nghiền nát cả Gương Thần hoàn chỉnh.
"Gương Thần trong tòa nhà số 1 là cái thiện của không thể nhắc đến, còn con chó sống trong bóng tối trong tòa nhà số 2 chắc cũng có nhiều lai lịch lớn, sau này, ngoài ba người con của Phó Sinh ra, nói không chừng mình còn có thể sẽ gặp được Phó Ức trong thế giới tầng sâu."
Hàn Phi không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến điều này, nhìn chính mình phản chiếu trong mắt Phó Ức, từ từ nắm lấy tay cô bé.
Một số nguyện vọng tốt đẹp, nói không chừng thực sự có thể thực hiện, nhưng có lẽ cũng còn rất xa, rất xa trong tương lai.
"Bố..." Phó Ức cũng nắm lấy tay Hàn Phi, dường như cô bé biết Hàn Phi đang nghĩ gì, trên mặt nở nụ cười trong sáng và thuần khiết: "Con tin bố sẽ làm được."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện của Phó Ức +1!"
Sau khi Phó Ức nói xong câu này, hệ thống đột nhiên nhắc nhở Hàn Phi, điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên, hắn không chắc Phó Ức, người mà độ thân thiện +1 trong nhắc nhở của hệ thống, có phải là Phó Ức trước mặt hay không.
Không nghĩ đến những điều quá xa vời, Hàn Phi ở trong phòng bệnh cùng con gái kể những câu chuyện ly kỳ và miêu tả một tương lai tươi đẹp cho cô bé.
Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa của phòng bệnh, y tá béo bước vào phòng cùng một người đàn ông khá đẹp trai.
"Phó Nghĩa! Người mới này giao cho anh đấy! Hãy dạy cho anh ấy làm thế nào mới có được khí chất như anh!" Y tá béo đẩy người đàn ông đến trước mặt Hàn Phi.
“Tôi vẫn còn đang trong thời gian thử việc làm sao có thể dạy người mới?” Hàn Phi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người đàn ông, mi mắt liền chớp liên tiếp hai cái.
Khi người đàn ông nhìn thấy Hàn Phi, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.
Không đợi người đàn ông lên tiếng, Hàn Phi vì để phòng anh ta nói gì sơ hở, lập tức đứng dậy đi về phía y tá béo: "Hay là cứ để A Cẩu dạy anh ấy đi? Một mình tôi vẫn còn rất nhiều thứ còn chưa nắm rõ."
“A Cẩu gần đây tôi cũng không có gặp, anh hãy dẫn dắt đi!” Y tá béo nói nhỏ với Hàn Phi: “Không cần anh dạy quá nhiều thứ, hiện tại tôi chủ yếu muốn anh ấy đến chỗ Ái Tình, không được chọc giận khách hàng lớn đó."
“Được rồi.” Hàn Phi bất đắc dĩ đồng ý.
“Tôi biết là anh có thể làm được mà.” Y tá béo cười haha bỏ đi.
Sau khi y tá béo đi, Hàn Phi nhìn người đàn ông trong phòng: "Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh có thể gọi tôi là Phó Nghĩa."
"Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao? Trước kia tôi đã từng nhìn thấy anh trên TV, người thật quả thực đẹp trai hơn." Người đàn ông bắt tay Hàn Phi: "Biệt danh của tôi là Ông Chủ, thành lập đội tinh anh nhất đi vào đây, thật sự không ngờ tới anh cũng sẽ ở đây."
Người đàn ông được y tá béo cử đến là một trong những người chơi đã hộ tống Thẩm Lạc đi trước đó, những người chơi khác đều gọi anh ta là Ông Chủ. Nếu như nói về khí chất và ngoại hình, anh ta đúng là đáp ứng được yêu cầu của y tá béo, vừa nhìn chính là một hải vương giàu có.
“Lần đầu tiên gặp mặt?” Hàn Phi phát hiện Ông Chủ thật sự không có cảm giác đang nói dối, đối phương xem ra thật sự đã quên rất nhiều chuyện: “Anh còn nhớ Thẩm Lạc không?”
“Tôi không rõ.” Ông Chủ lắc đầu: “Tôi và các thành viên khác mới vào đây, không biết nhiều về bản đồ ẩn này.”
“Vừa mới vào đây?” Hàn Phi có thể chắc chắn rằng những thứ mà Ông Chủ trải qua sau khi tiến vào thế giới ký ức, dường như đều đã biến mất trong tâm trí anh ta.
Phương pháp điều trị mà y tá béo đề cập có khả năng là loại bỏ và thay đổi trí nhớ của một người, chuyện tương tự cũng đã xảy ra với chị gái của Trương Tráng Tráng.
“Tôi có thể dẫn anh đi làm quen một chút với bản đồ ẩn này, anh cứ gọi tôi là Phó Nghĩa.” Hàn Phi lại nhấn mạnh một lần nữa.
"Phó nghĩa? Một cái tên khá thú vị." Ông Chủ bật cười quay lại nhìn mẹ con Phó Ức: "Bọn họ là bệnh nhân mà anh chăm sóc à? Trong bản đồ ẩn, danh tính ban đầu của chúng ta đều là hộ lý sao? Điều này khá phù hợp với chủ đề hệ chữa trị của trò chơi."
“Đó là con gái của tôi.” Hàn Phi thật sự không biết nên giới thiệu mẹ của Phó Ức như thế nào, nếu nói đó là vợ cũ, hai người cũng chưa từng kết hôn, nếu nói là bạn gái, mà con gái đã lớn như vậy rồi.
“Anh đến con gái cũng có luôn rồi?” Ông Chủ rất ngạc nhiên, sau đó cũng tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Hàn Phi lo Ông Chủ sẽ nói lung tung, ra hiệu cho anh ta đi với mình: "Tôi sẽ dẫn anh đi làm quen với môi trường của tòa nhà số 1 trước, nhân tiện nói cho anh một số chuyện, bệnh viện này anh tốt hơn hết nên cẩn thận một chút."
Khi cả hai vừa bước tới đại sảnh tầng một, đã nhìn thấy bảo vệ đang kéo theo ba chiếc hộp đen đi theo phía sau Ái Tình.
“Quả là một người phụ nữ xinh đẹp, thân hình này chắc hẳn cũng chỉ có trong trò chơi.” Giọng nói của Ông Chủ còn chưa hết, Ái Tình đã đi về phía anh ta và Hàn Phi.
"Đi đến rồi? Vậy mà lại trực tiếp đi đến rồi?" Ông Chủ híp mắt: "Người anh em, nhiệm vụ đầu tiên này tôi sẽ không khách sáo với anh đâu."
Còn chưa kịp đợi anh ta nói xong, Ái Tình đã đi tới bên Hàn Phi, ánh mắt rất hung hăng nhìn chằm chằm hắn: "Xong việc rồi hãy đến phòng của tôi, đừng bắt tôi đợi lâu đấy, tôi đã mang theo tất cả đến đây rồi."
“Cô đừng nói những cái dễ gây hiểu lầm như vậy được không?” Hàn Phi ôm chặt lồng ngực, nắm lấy cánh tay của Ông Chủ, nhanh chóng chạy lên tầng hai.
“Người anh em, anh chơi thô lỗ thật đấy.” Ánh mắt của Ông Chủ vẫn dừng ở trên ba cái hộp đen, có lẽ anh ta đang đoán bên trong đựng cái gì.