"Hèn gì đội paparazzi không chụp được những tin tức giật gân của anh, hóa ra là anh lén lút chạy vào game ăn chơi đàng điếm rồi." Ông Chủ bị Hàn Phi kéo lên tầng hai, bộ dạng anh ta như thể hoàn toàn hiểu được Hàn Phi.
“Anh đừng có nói nhảm.” Hàn Phi trừng mắt nhìn Ông Chủ, ban nãy khi hắn chạm vào anh ta, đã xem được thông tin nhân vật của anh ta rồi, tất cả thuộc tính của đối phương đều rất tầm thường, duy nhất có một điểm được coi là khá tốt đó là giá trị may mắn. Ông Chủ sở hữu 6 điểm may mắn, miễn cưỡng được xem là tốt hơn những người bình thường một chút.
"Thực ra, tôi từ lâu đã muốn làm quen với anh rồi, chờ sau khi rời khỏi trò chơi, có muốn gặp riêng một chút không? Anh là diễn viên mới triển vọng nhất năm nay, có muốn xem xét trở thành người phát ngôn cho công ty của chúng tôi không?” Ông Chủ đã quên mất rất nhiều chuyện kinh dị, anh ta hiện tại “vô lo vô nghĩ”, còn ra sức mở rộng “mối quan hệ cá nhân” trong âm gian.
"Chờ có thể sống sót rời đi rồi hãy tính, bản đồ ẩn là không thể tùy tiện thoát ra được, nói ngắn gọn hơn là, hiện tại chúng ta đều bị giữ lại nơi này." Hàn Phi nhớ lại các vị trí camera giám sát trong tòa nhà, chuẩn bị đưa Ông Chủ về phòng an toàn để hỏi anh ta một số câu hỏi tương đối nhạy cảm hơn.
"Muốn thoát khỏi game thì dễ thôi, chết ở trong game là được rồi, người khác rất quan tâm đến tài khoản game của mình, nhưng đối với tôi không quan trọng, lại bỏ tiền ra lập một cái khác là được." Ông Chủ chỉnh lý một chút đồng phục hộ lý của mình: "Tất cả những chi phí đầu tư vào chỉ là chuyện nhỏ, tôi chơi game này chỉ là vì hộp đen."
Xuất phát điểm chơi game của Ông Chủ khác với những người chơi khác, anh ta cảm thấy mình bất luận lúc nào cũng đều là đang chơi game, tuyệt đối không thể nào tồn tại trường hợp bị game chơi lại, đây có lẽ chính là tự tin của đại lão đập tiền.
"Tôi khuyên anh tốt hơn hết hãy loại bỏ ý định chết đi, nếu chết ở bản đồ ẩn này, sẽ gây tổn thương não bộ không thể cứu vãn được." Hàn Phi dẫn Ông Chủ vào phòng an toàn, sau khi đóng cửa lại, hắn bắt đầu nhỏ giọng hỏi: "Trong đầu anh còn lưu giữ ký ức về bản đồ ẩn này không?"
“Ký ức gì?” Ông Chủ tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi mới tới bản đồ ẩn này khoảng mười phút, anh là người chơi đầu tiên mà tôi gặp.”
"Mười phút?"
“Đúng vậy, mười phút trước tôi tỉnh dậy trong phòng nghỉ hộ lý ở tòa nhà số 5, cái người y tá béo nói muốn đưa tôi đi gặp một người, kết quả là đã gặp được anh.” Ông Chủ cẩn thận nghĩ lại: “Ngoại trừ việc không kích hoạt bất kì nhiệm vụ nào ra, ở đây cũng không có gì kì lạ cả?"
“Kí ức của anh quay lại lúc mới vào bản đồ ẩn.” Hàn Phi sờ sờ cằm, hắn không biết bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã làm thế nào, nhưng hắn cũng rất muốn nắm được kĩ thuật này.
Nếu như hắn cũng có thể thiết lập lại bộ nhớ của người chơi, vậy sau này nếu lại có người chơi chạy vào thế giới tầng sâu thì sẽ dễ đối phó rồi.
"Mình lại có thêm một lý do khác để phải kế thừa điện thờ này, bất kể là phẫu thuật thẩm mỹ bên ngoài hay là linh hồn, mình đều phải tìm cách học được nó."
Hàn Phi ngồi trong phòng an toàn, hắn nhìn chằm chằm Ông Chủ, khiến cho đối phương cảm thấy sởn tóc gáy.
“Này người anh em, phải nói là nhân vật phản diện anh diễn tốt thật đấy, chỉ là ánh mắt nhìn tôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ, ít nhất cũng có năm sáu loại cảm xúc đúng không?” Ông Chủ có EQ rất cao, cũng không trực tiếp nói rằng ánh mắt của Hàn Phi quá đáng sợ.
“Anh đừng ngắt lời, những gì tôi sắp nói với anh tiếp theo có thể anh sẽ rất khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật.” Hàn Phi đứng trước mặt Ông Chủ: “Thực ra anh đã ở trong bản đồ ẩn này mấy ngày rồi, nhưng anh đã quên mất mình đã trải qua những gì. Những người bạn khác của anh cũng đang ở trong bệnh viện này, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến gặp bọn họ."
“Tôi bị mất trí nhớ trong game?” Ông Chủ suýt chút nữa bị Hàn Phi chọc cười, ánh mắt anh ta nhìn hắn cũng thay đổi, giống như gặp phải một người rất kì lạ.
"Anh có thể không cần phải tin tôi, nhưng tốt hơn hết anh nên làm theo yêu cầu của tôi."
Trong khi Hàn Phi đang nói chuyện với Ông Chủ, cửa phòng an toàn bị đẩy ra, Trương Tráng Tráng cũng dẫn một người mới vào.
"Đại Ngư?"
"Ông Chủ!"
Người đứng sau Trương Tráng Tráng cũng là một người chơi, lúc đầu là anh ta cùng Ông Chủ hộ tống Thẩm Lạc đi, bây giờ hai người họ lại gặp nhau trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
“Hai người quen nhau trước đây à?” Sắc mặt Trương Tráng Tráng lạnh lùng, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Đại Ngư và Ông Chủ.
“Bọn họ là bạn tốt của nhau nhiều năm rồi.” Hàn Phi đứng dậy nói đỡ giúp Ông Chủ, ký ức của hai người chơi này hình như được đặt lại thời điểm bọn họ bước vào thế giới ký ức điện thờ.
"Được rồi, lát nữa hãy đi cùng nhau. Phục vụ tốt khách hàng của chúng ta, có thể khiến các anh sống ở đây lâu hơn một chút." Trương Tráng Tráng đã có lòng tốt nhắc nhở rồi, nhưng Đại Ngư và Ông Chủ đã bị mất trí nhớ lại không hề để tâm đến.
Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, bốn người hộ lý cũng đi đến tầng của Ái Tình và nữa trợ thủ của Tường Vi.
"Thực ra làm hộ lý rất đơn giản, nhất là làm hộ lý ở bệnh viện này." Trương Tráng Tráng nhìn hai người mới: "Khách hàng đưa ra bất kì yêu cầu nào, chúng ta đều phải cố gắng hết sức để đáp ứng, rất nhiều hộ lý ở đây đều muốn trở thành một con chó con được nhận nuôi."
“Bệnh viện này của các anh cảm giác không được chính quy vậy?” Đại Ngư xuất thân là vận động viên bơi lội, tăng điểm thể lực là chính, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, ngay cả đồng phục hộ lý cũng không thể che được hết cơ bắp của anh ta.
"Cái tên phụ trách dẫn dắt người mới gặp tai nạn, vì vậy mới đến lượt tôi dẫn dắt các anh, hy vọng các anh có thể hiểu ý của tôi, đừng trở thành người tiếp theo như tên kia." Trương Tráng Tráng cảm thấy mình đã nói khá rõ rồi.
Cửa thang máy cho khách mở ra, giám đốc áo đen chạy theo Ái Tình: "Chị có muốn chọn lại người khác không? Lúc trước quả thực là do chúng tôi đã không chu đáo, ngoài Phó Nghĩa ra, chúng tôi sẽ lại bố trí một hộ lý đặc biệt cho chị, đồng hành cùng chị trên cả quá trình."
“Chính là mấy người bọn họ sao?” Ánh mắt Ái Tình vẫn luôn trên người Hàn Phi, những hộ lý khác cô ta hoàn toàn không có hứng thú: “Để bọn họ đi, tôi không cần người khác.”
Ái Tình đi vào phòng của mình, ba chiếc hộp đen đã được bảo vệ mang đến từ trước, cô ta như nhìn thấy đứa con của chính mình vậy, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, ngón tay vuốt ve hộp đen, tựa hồ không thể chờ đợi được để thử một cái gì đó.
Hàn Phi đã linh cảm có điều gì đó không ổn, trước khi Ái Tình quay đầu lại, đã chuồn mất.
Ái Tình ở trong phòng VIP dường như đang suy nghĩ điều gì, cô ta nhìn ra khỏi phòng, kết quả không thấy Hàn Phi đâu, trên mặt lộ ra một sự tức giận, đóng cửa "rầm" một tiếng.
“Đúng là một NPC xinh đẹp.” Ông Chủ cảm khái thở dài: “Thật muốn xem bí mật trong chiếc hộp của cô ấy, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của mình thì cũng xứng đáng mà.”
"Ông Chủ, anh đừng có hấp tấp, chuyện chính quan trọng."
"Chỉ là một tài khoản trò chơi thôi mà."
“Anh còn ở đó lẩm bẩm cái gì vậy?” Sắc mặt của giám đốc áo đen u ám, đi tới trước mặt Ông Chủ và Đại Ngư: “Hai phế vật, đúng là đã mù quáng mong đợi vào các anh rồi, chẳng lẽ ở tòa nhà số 5 không còn ai khác nữa hay sao?”
“Nữ chủ quản này khá cá tính đấy, tôi thích cài đặt thực tế như thế này.” Ông Chủ cười híp mắt nhìn vị giám đốc áo đen: “Bây giờ cô càng mắng hung tợn, chờ sau khi bị tấn công rồi, sự tương phản mà nó mang lại cho tôi càng thú vị."
“Bác sĩ làm bộ não của anh ngu ngốc luôn rồi à?” Giám đốc áo đen mắng một câu, dưới da mặt lộ rõ ra những tia máu.
Thấy xung đột sắp trở nên kịch liệt hơn, Hàn Phi thở dài bước ra khỏi chỗ ẩn nấp: "Giám đốc, chị đừng chấp nhặt, tôi và Trương Tráng Tráng sẽ dạy cho bọn họ."
"Vẫn là anh hiểu chuyện."
"Ái Tình không cần hộ lý, không biết hai vị khách nữ VIP ở đối diện có cần hộ lý không?" Hàn Phi muốn Ông Chủ và Đại Ngư gặp những người chơi khác, có nữ trợ thủ của Tường Vi làm chứng, có lẽ bọn họ sẽ từ từ chấp nhận việc mất trí nhớ của mình.
"Có một vị khách nữ không biết bị làm sao, đột nhiên ngất xỉu, hai người bọn họ đã được đưa đến tòa nhà số 2 rồi, một bác sĩ đặc biệt đang tùy chỉnh kế hoạch chăm sóc sắc đẹp và hình thể cho họ."
“Tòa nhà số 2?” Hàn Phi khẽ nhíu mày.
"Sao vậy? Anh có chuyện gì sao?" Giám đốc áo đen liếc nhìn Hàn Phi.
"Hai vị khách nữ đó cũng đã chọn tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự không thể phục vụ bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, vì vậy muốn nhanh chóng giới thiệu hộ lý mới cho bọn họ."
Nghe Hàn Phi giải thích, giám đốc áo đen gật gật đầu: "Anh đúng là sinh ra là để làm việc này, chả trách vừa mới bắt đầu đi làm đã có rất nhiều khách hàng nữ thích anh."
Chờ sau khi giám đốc áo đen đi, Ông Chủ mặc đồng phục hộ lý trực tiếp ngồi trên ghế sô pha dành cho khách VIP: "Nếu như tôi và Đại Ngư đều ở đây, vậy thì những người chơi khác có lẽ cũng không ở xa nơi này, có xác suất là đang ở trong bệnh viện, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là tập hợp mọi người lại với nhau, sau đó mới hành động.”
"Chúng ta cứ ở trong bệnh viện đi, với khả năng của Tường Vi, có lẽ sẽ sớm tìm đến đây thôi."
Đại Ngư đi đến chỗ Ông Chủ, hai người giao tiếp với nhau, trong khi Hàn Phi và Trương Tráng Tráng bên cạnh nhìn bọn họ như thể bọn họ là những kẻ ngốc.
“Hai người bọn họ là bạn của anh à?” Trương Tráng Tráng trầm giọng hỏi.
"Hai người này đi ra từ tòa nhà số 5, trước đây tôi có biết bọn họ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy não của bọn họ đã bị bệnh viện làm cho không bình thường rồi." Hàn Phi coi như đã thấy được thủ đoạn của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này, cùng với việc thế giới dị hóa ngày càng trở nên nghiêm trọng, thủ đoạn của bệnh viện cũng ngày càng nhiều hơn, ngàng càng kinh khủng hơn.
"Bọn họ đã tiếp nhận điều trị rồi, có lẽ là do hiện tại bệnh viện đang cần nhân lực gấp, nên kéo bệnh nhân ra làm hộ lý." Trương Tráng Tráng rất thận trọng nói với Hàn Phi: "Anh nhất định phải ghi nhớ, trong số các bệnh nhân có người tốt, nhưng cũng có người xấu. Hành động của chúng ta tối nay tốt nhất là không nên để bất kỳ ai khác biết."
“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi và Trương Tráng Tráng hoàn thành kế hoạch cuối cùng, sau đó hắn đi đến chỗ Đại Ngư và Ông Chủ, giao cho họ một số công việc thể lực để có cái báo cáo, hắn cũng nói những chuyện cần chú ý sau khi trời tối với hai người.
Sau khi làm xong những việc này, Hàn Phi trở về phòng bệnh của Phó Ức, dành thời gian cuối cùng cho đứa con gái thiếu sự quan tâm chăm sóc nhất này.
Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, đèn trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ từ từ bật sáng, Hàn Phi đã sẵn sàng bắt đầu cho hành động ban đêm của mình.
"Bố sắp tan làm rồi."
“Bố có thể… không đi được không.” Phó Ức nằm trên giường bệnh, buổi chiều có bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô bé.
“Bố sẽ quay lại nhanh thôi.” Sau khi an ủi Phó Ức, Hàn Phi quay trở lại phòng an toàn, nơi Trương Tráng Tráng đã chờ sẵn từ trước.
"Bệnh viện ban đêm hoàn toàn khác bệnh viện ban ngày, cẩn thận một chút cũng không thừa." Trương Tráng Tráng nghiêm túc nhìn Hàn Phi: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, nếu anh nhìn thấy chị gái tôi, hy vọng anh có thể gửi bức thư này cho chị ấy."
Trương Tráng Tráng lấy ra một bức thư nhàu nát, đưa cho Hàn Phi: "Chị gái tôi tên là Trương Hỉ, ảnh chụp anh cũng đã xem qua rồi."
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa được thư.” Hàn Phi cất kĩ bức thư, hắn thay quần áo, sau đó đưa đồng phục hộ lý cho Trương Tráng Tráng.
Đến giờ tan làm, Hàn Phi mặc vest đi giày da bước đến cửa bệnh viện, camera giám sát dọc đường đều quay được hắn.
Khi hắn chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe cấp cứu bất ngờ đi vào, nhân viên y tế chạy ra khỏi xe chở một học sinh mặc đồng phục bê bết máu.
Nhìn thấy đồng phục học sinh quen thuộc, con ngươi Hàn Phi lập tức co rụt lại, trực tiếp lao tới!
"Bố?"
Hàn Phi vừa chạy được nửa đường thì sau lưng vang lên giọng nói của Phó Sinh.
Kinh ngạc quay đầu lại, Hàn Phi nhìn thấy cô giáo Lưu và Phó Sinh cũng từ trên xe cứu thương đi ra.
“Con, sao hai người lại ở đây!” Hàn Phi đột nhiên gấp gáp, ai cũng có thể vào bệnh viện này, nhưng Phó Sinh tuyệt đối không được.
"Phó Sinh phát hiện ra trong trường học có một đứa trẻ đã bị bắt nạt suốt." Sắc mặt cô giáo Lưu rất kém: "Đứa trẻ đó rạch hết mặt mình ra, đang chuẩn bị nhảy lầu, thì bị Phó Sinh chặn lại."
"Phó Sinh, con về nhà trước đi! Bố và cô giáo Lưu đều ở bệnh viện! Ở đây cứ giao cho chúng ta là được rồi!" Hàn Phi là thật sự lo lắng.
Cô giáo Lưu cũng thấy trạng thái của Hàn Phi có gì đó không ổn, nên nhanh chóng an ủi Phó Sinh: "Cô ở đây rồi, Lý Viện sẽ không sao đâu."
Hai người lớn đều khuyên bảo như vậy, với tính cách của Phó Sinh sẽ không từ chối, nhưng lần này cậu lại không đi, mà nhìn thẳng vào Hàn Phi.
Hàn Phi cảm thấy Phó Sinh có lẽ đã nhìn thấy điều gì đó, hắn bước đến gần Phó Sinh, nhìn đứa con của mình trong thế giới ký ức: "Con phải chăm sóc tốt cho mẹ và em trai, những việc còn lại cứ để bố lo, nếu như bố không thể lo được nữa, vậy thì con sẽ là chỗ dựa của tất cả mọi người. Về nhà đi, đừng để người nhà lo lắng."
Phó Sinh nhìn Hàn Phi gần trong gang tấc, cuối cùng cậu gật gật đầu, không bước vào tòa nhà số 1 của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mà bỏ đi.
Nhân viên y tế bế học sinh vào bệnh viện, cô giáo Lưu đi theo sau, Hàn Phi đứng ngoài một mình.
Hắn đợi đến khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn, lấy điện thoại di động ra gọi cho vợ.
"Anh có chút chuyện cần giải quyết, có thể sẽ tăng ca đến khuya, hôm nay sẽ không về nhà ăn tối."
Khi những tia nắng cuối cùng bị đường chân trời nuốt chửng, cả thành phố chìm trong bóng tối.
Hàn Phi rời khỏi bệnh viện, sau khi đi vòng vèo khá lâu, hắn lại đi tới đoạn thứ ba của hàng rào ở lối vào phụ của.
Leo qua bức tường vào trong, hắn tìm thấy một cái bọc mà Trương Tráng Tráng đã chuẩn bị trước trong bụi cây, bên trong là áo khoác của bác sĩ, khẩu trang và rất nhiều bông băng.
Sau khi thay quần áo, Hàn Phi nhớ lại phong thái và động tác của bác sĩ, đồng thời lấy thẻ làm việc của bác sĩ mà Thẩm Lạc đã đưa cho mình.
Khi Thẩm Lạc trốn khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ với một bác sĩ, anh ta đã may mắn gặp Hàn Phi, còn vị bác sĩ kia đã chết trong vụ tai nạn xe.
Sau đó, khi Thẩm Lạc đi, anh ta đã để lại thẻ làm việc của bác sĩ cho Hàn Phi.
"Bệnh viện này đã dị hóa nghiêm trọng hơn ngày hôm qua rồi."
Đứng trong bóng tối, Hàn Phi có thể cảm thấy áp lực ngột ngạt đến nghẹt thở.
Thời gian gần đây cứ đến buổi tối là hắn về nhà, trốn trong một nơi trú ẩn an toàn, bây giờ mới cảm nhận sâu sắc đêm tối trong thế giới điện thờ này đáng sợ như thế nào.
Lấy ra người giấy màu máu, với sự giúp đỡ cảm nhận của người giấy về mảnh cơ thể của mình, Hàn Phi lặng lẽ đi về phía sâu trong bệnh viện.
Khi Hàn Phi bắt đầu di chuyển, ở góc hành lang tầng ba tòa nhà số 1, Trương Tráng Tráng đang quét dọn vệ sinh, ánh mắt anh ta thỉnh thoảng quét về góc nơi Hàn Phi đang ở.
"Cơ hội chỉ có một lần, một khi thất bại, ký ức của anh ấy sẽ biến mất, anh ấy cũng sẽ không còn là anh ấy nữa."
Bàn tay đang cầm cây lau nhà chậm rãi nắm chặt, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt Trương Tráng Tráng, nhưng cậu ta không thể nhớ ra tại sao mình lại buồn đến như vậy.
"Anh Tráng! Y tá trưởng yêu cầu chúng tôi đến tòa nhà số 2 để giúp đỡ, chúng tôi đi trước đây." Đại Ngư và Ông Chủ đặt các loại công việc dọn dẹp trước mặt Trương Tráng Tráng, quay người bước xuống tầng.
“Trời đã tối rồi, tốt hơn hết hai người không nên chạy lung tung.” Trương Tráng Tráng chưa kịp nói hết lời, hai người chơi đã vào thang máy VIP.
"Lau nhà cả một ngày rồi, lưng cũng không đứng thẳng được nữa, tôi đã chơi bao nhiêu game rồi, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống kinh tởm như này." Ông Chủ đập đập vào thắt lưng: "Mấy NPC đó không thèm để ý đến ai, một nhiệm vụ cũng không cần kích hoạt, đây là loại bản đồ ẩn rách nát gì vậy?"
"Bản đồ ẩn chắc là có quy tắc riêng, có lẽ chúng ta chưa đáp ứng đủ điều kiện để kích hoạt nhiệm vụ." Đại Ngư suy nghĩ một lúc: "Hôm nay chúng ta đã đi khắp tòa nhà số 1, không thấy bóng dáng những người chơi khác, bọn họ có lẽ đã bị phân đến các tòa nhà khác."
"Tìm được Tường Vi trước rồi tính sau, anh ấy là chuyên gia về bản đồ ẩn, là thợ săn hộp đen hàng đầu, nhất định biết về nơi này nhiều hơn chúng ta."
Ông Chủ và Đại Ngư bước ra khỏi thang máy, băng qua hành lang của tòa nhà số 1, đẩy cửa an toàn của tòa nhà số 2 ra.
Ớn lạnh thấu tim, Đại Ngư rùng mình: "Có phải vì hệ thống sưởi trong tòa nhà số 1 tương đối cao không? Tại sao tôi lại cảm thấy tòa nhà số 2 lạnh như vậy?"
“Quan trọng là tìm người trước, lát nữa tên ngốc đại Tráng kia sẽ phát hiện ra chúng ta nói dối đó.” Ông Chủ đóng cửa an toàn lại, vừa định đi về phía trước, đèn toàn bộ hành lang chợt nhấp nháy một cái: “Điện áp không ổn định sao?"
"Chắc là không phải, anh có cảm thấy, xung quanh tối hơn một chút không."
“Đừng tự hù dọa mình nữa, trong 《Cuộc sống hoàn hảo》không có cảnh kinh hoàng đẫm máu đâu.” Ông Chủ dẫn đầu đi phía trước, chưa kịp đi vài bước thì đột nhiên nhìn thấy rất nhiều băng dính máu chất thành đống ở cửa của một phòng bệnh.
"Ông Chủ, không phải anh nói sẽ không có thứ máu me hay sao?"
“Bản đồ ẩn sẽ có chút khác biệt.” Ông Chủ đẩy cửa phòng bệnh đó ra liếc mắt nhìn vào bên trong, trong phòng bệnh nhỏ không có ai cả.
Đèn trên đầu lại nhấp nháy lần nữa, toàn bộ hành lang trông có vẻ lạnh lẽo âm u.
“Bầu không khí này không đúng lắm thì phải.” Đại Ngư đẩy đống băng trên mặt đất ra, anh ta phát hiện dưới đống băng có dấu chân màu máu nhàn nhạt ẩn hiện, hình như có một bệnh nhân sau khi tháo hết băng ra, đi chân đất, bám vào bức tường tiến về phía trước.
Lần theo dấu chân, Đại Ngư đi đến giữa hành lang, vết chân máu nhàn nhạt đột nhiên biến mất.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đại Ngư phát hiện trên tường có treo một bảng quảng cáo, bên trong dán đầy hình của các bác sĩ.
"Tại sao dấu chân lại biến mất ở đây? Gần đó không có cửa ra vào và cửa sổ, người đó đã chạy đi đâu?"
Trong đầu anh ta hiện lên một suy đoán có phần đáng sợ, Đại Ngư nhìn ảnh của các bác sĩ.
Mỗi một bức ảnh đều được chụp rất rõ ràng, cảm giác như thể các bác sĩ đang đặt đầu họ ngay phía trước chính mình vậy.
Ánh mắt chậm rãi di chuyển, Đại Ngư đột nhiên phát hiện ở hàng dưới cùng của bảng quảng cáo, có một bác sĩ để lại một tấm ảnh toàn thân.
Vị bác sĩ mặc áo khoác trắng, đứng quay lưng về phía máy ảnh, bức ảnh dường như đã được chụp cách đây nhiều năm.
“Ông Chủ, anh nhìn bức ảnh phía dưới cùng đi.” Đại Ngư vội vàng gọi Ông Chủ, anh ta chỉ vào bảng quảng cáo.
“Bức ảnh nào?” Ông Chủ vẫn đang nghiên cứu đống băng dính đầy máu, cũng chạy tới, nhìn vào bảng quảng cáo.
"Chính là tấm ảnh cũ ở phía dưới cùng đó! Có một bác sĩ đang đứng quay lưng về phía chúng ta!"
"Không có? Anh xuất hiện ảo giác đấy à?" Ông Chủ có chút không nói nên lời.
"Làm sao có thể..." Đại Ngư nhìn theo hướng ngón tay của mình, ở vị trí cuối cùng của bảng quảng cáo có một tấm ảnh cũ, nhưng trong ảnh lại không có ai hết.
Hít sâu một hơi, Đại Ngư lùi lại một bước.
“Anh đừng tự hù dọa mình nữa, được không?” Vừa dứt lời, đèn trên hành lang lại nhấp nháy, nhưng lần này thì khác trước, sau khi mấy ngọn đèn gần cuối hành lang vụt tắt, chúng không hề bật sáng lại nữa.
“Ông Chủ, hiện tại tôi có một cảm giác rất không tốt.” Sự chú ý của Đại Ngư đều tập trung vào bảng quảng cáo, nhìn hình ảnh của các bác sĩ, cảm thấy các bác sĩ cũng đang nhìn mình.
Từ từ lùi lại, Đại Ngư dựa vào lưng một người, anh ta có chút cảm giác an toàn hơn: "Ông Chủ, tại sao chúng ta không trở về tòa nhà số 1 trước đi? Sau rạng sáng chúng ta sẽ lên kế hoạch sau."
Ngẩng đầu lên, Đại Ngư nhìn Ông Chủ đứng trước mặt mình, dự cảm không tốt đó càng thêm mạnh mẽ.
"Dường như có điều gì đó không ổn, chẳng lẽ《Cuộc sống hoàn hảo》là một trò chơi kinh dị?"