Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585: Thuốc

Chương 585: Thuốc Chương 585: Thuốc

Ông Chủ nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh cũ.

Bối cảnh của bức ảnh là ở trong một phòng bệnh nào đó, mang đến cho người nhìn cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Ồ?"

Chậm rãi đến gần bảng quảng cáo, Ông Chủ phát hiện trong ảnh mơ hồ có vài dấu chân dính máu, dấu chân đó cũng giống như lúc nãy bọn họ nhìn thấy phía dưới băng vải.

"Dấu chân máu trên hành lang chạy vào trong ảnh?"

Khuôn mặt Ông Chủ như sắp dán vào bảng quảng cáo đến nơi, anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu chân máu trong tấm ảnh, đầu ngón tay vậy mà lại cảm thấy dính dính, giống như thực sự đụng phải máu.

Vội vàng rời xa tấm ảnh, Ông Chủ xoa xoa ngón tay mình trên quần áo rồi nhìn sang Đại Ngư.

Ánh đèn lại nhấp nháy một cái, tại thời điểm sáng tối thay đổi, Ông Chủ nhìn thấy một người đứng sau Đại Ngư, đối phương mặc áo khoác trắng, đang đứng quay lưng lại với Đại Ngư.

"Tôi đi?"

Đèn trên hành lang rất nhanh trở lại bình thường, người đứng sau lưng Đại Ngư lại biến mất.

Dụi dụi mắt, Ông Chủ và Đại Ngư nhìn nhau.

“Này Ông Chủ, anh có nghĩ bản đồ ẩn này có khả năng là một phiên bản kinh dị không?” Giọng của Đại Ngư khẽ run lên, rõ ràng là anh ta cảm giác được mình đã đụng phải ai đó phía sau lưng, nhưng vấn đề là Ông Chủ lúc ấy lại đang đứng trước mặt mình.

“Phiên bản kinh dị đáng lẽ phải bị xóa rồi chứ.” Ông Chủ cũng chấn động, cảm giác như mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng: “Chúng ta đừng dừng lại ở nơi trống trải, đứng ở hành lang cảm giác như đi dạo phố mà không mặc quần áo vậy, cảm thấy bất an lắm.”

“Được.” Đại Ngư thò tay sờ soạng phía sau lưng, bảo đảm không có thứ gì mới dám quay đầu lại.

Nhưng vừa quay đầu nhìn, ánh đèn trên hành lang lại đột nhiên chớp tắt.

Lần này ánh sáng nhấp nháy với khoảng thời gian tương đối dài, đến khi đèn sáng trở lại, cơ thể Đại Ngư hơi cứng ngắc một chút, anh ta ngơ ngác nhìn về phía cuối hành lang.

Dựng cả tóc gáy, Đại Ngư phát hiện có thứ gì đó thu hút mình trong bóng tối, thậm chí anh ta còn cảm thấy có ai đó đang vẫy tay với mình.

Ánh đèn gần phía bên kia của hành lang vụt tắt rồi không thấy sáng lên nữa, bóng tối dường như đang lan ra từng chút một.

"Ông Chủ, vừa rồi không phải đèn vẫn sáng đó sao?"

"Tôi cũng không chắc lắm."

Hai người chơi nhìn hành lang trống trải, rất nhanh ánh đèn lại vụt tắt.

Hai người bọn họ tiến tới gần nhau, tay chân run rẩy, cảm giác làn da của hai bên đang dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên rất lạnh lẽo.

Vài giây sau, ánh đèn sáng trở lại, thêm một ngọn đèn nữa lại vụt tắt ở cuối hành lang, đưa bóng tối đến gần họ một bước.

"Hay là chúng ta quay trở lại tòa nhà số 1 trước? Bàn bạc kỹ hơn, với thực lực của Tường Vi, chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu." Đại Ngư túm lấy tay áo Ông Chủ.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ông Chủ lấy từ trong túi ra cây bút mực ăn trộm được, vẽ một ký hiệu liên lạc của Chân Lý Tất Nhiên trên bức tường trắng cạnh bảng quảng cáo.

Anh ta còn chưa kịp vẽ xong thì đèn trong hành lang lại vụt tắt.

Trong bóng tối, một đoàn bóng đen dày đặc đang đi tới từng bước một.

“Đừng, đừng vẽ nữa!” Đại Ngư kéo Ông Chủ đi, lúc này đèn lại bật sáng.

Nhưng điều khiến hai người thấy sởn gai ốc chính là toàn bộ ánh sáng trước mặt đều tắt, bóng tối đã chạm đến bên cạnh bọn họ.

"Chạy! Chạy!"

Ông Chủ đến bút cũng không cần nữa, anh ta và Đại Ngư quay đầu lao thẳng về phía lối vào, lúc này hành lang nửa tối nửa sáng, nhìn vô cùng quỷ dị.

Không dám dừng lại, cả hai lao thẳng một mạch tới lối thoát hiểm, khi bọn họ định mở cửa thì bất ngờ phát hiện cửa đã bị khóa chặt, chỗ khe cửa vẫn còn sót lại vài mảnh băng vải dính máu.

“Có người vẫn luôn đi theo chúng ta?” Đại Ngư liều mạng lay động cánh cửa, thời điểm anh ta định đạp mạnh cửa, đèn trong hành lang lại vụt tắt.

Bóng tối như nước chảy, lại giống như rắn độc lặng lẽ trườn qua, đến gần vẫn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, âm thanh khiến người ta bất an.

“Mặc kệ đi!” Bản thân Đại Ngư cũng không có lá gan lớn, chịu không nổi sự hù dọa như vậy, anh ta hung hăng đá vào cửa thoát hiểm.

Một âm thanh lớn vang vọng trong tòa nhà, nhưng cánh cửa thoát hiểm mỏng manh vẫn không bị đá văng.

“Không được rồi!” Khi Đại Ngư chuẩn bị tung cú đá thứ hai, anh ta cảm giác như lưng của mình lại va phải thứ gì đó, cú va chạm không có dấu hiệu cảm xúc một chút nào khiến anh ta nhảy dựng lên như một con dã thú bị xù lông.

Quay đầu lại, trong bóng tối mà mình không thể nhìn thấy, dường như có một khuôn mặt người ở ngay trước mặt.

Tiếng dòng điện sột soạt vang lên, đèn phía trên đầu Đại Ngư và Ông Chủ bật sáng.

Trong toàn bộ hành lang, chỉ có mỗi đèn phía trên đầu hai người bọn họ là vẫn còn sáng.

"Bên ngoài cửa an toàn còn có một cánh cửa. Lên lầu trước đi! Để xem có thể nhảy ra khỏi cửa sổ được hay không!" Ông Chủ chưa từng gặp ma quỷ, nhưng đã bị bầu không khí hiện tại dọa cho sợ hãi, nhất định có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ trong bóng tối!

Vừa lăn vừa bò chạy vào trong cầu thang, Ông Chủ và Đại Ngư không dám dừng lại trên hành lang, tùy tiện vọt vào phòng bệnh gần hành lang trên tầng hai.

"Mở cửa sổ đi! Chúng ta nhảy xuống!" Ông Chủ chạy không nhanh như Đại Ngư, chạy theo Đại Ngư vào phòng bệnh, vừa thúc giục anh ta vừa chú ý tới sau lưng.

"Nhảy? Nhảy ở đâu bây giờ?" Đại Ngư nhìn phòng bệnh tứ phía đều kín, phòng này ngay cả cửa sổ cũng không có, trong lòng vô cùng áp lực.

“Không có cửa sổ?” Vậy còn không nhanh chóng đổi sang phòng khác!" Ông Chủ quay người muốn đi ra ngoài, nhưng tay vừa chạm đến cánh cửa, đèn tầng hai liền vụt tắt.

Vốn dĩ Ông Chủ định lao ra ngoài, nhưng vừa thấy đèn tắt, tay muốn mở cửa lập tức biến thành đóng cửa, đóng cửa lại gần như là theo bản năng.

"Suỵt!"

Cố gắng bịt miệng và mũi, Ông Chủ và Đại Ngư từ từ lùi lại, cả hai cùng cúi xuống, sẵn sàng lao ra khi đèn bật sáng trở lại.

Đến thở cũng không dám, im lặng chờ đợi, thế nhưng đèn ngoài hành lang vẫn chưa hề sáng.

Bầu không khí bất an lan tràn trong căn phòng đóng kín cửa, Đại Ngư nhìn Ông Chủ bên cạnh, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ.

Anh ta khoa tay múa chân ra hiệu với Ông Chủ, nhưng Ông Chủ còn chưa kịp đáp lại thì ngoài cửa đã có tiếng động bất thường.

Một chiếc xe đẩy chở bệnh nhân cấp cứu bị đẩy trong hành lang, bánh xe nhựa của nó ép xuống đất, như thể nó sẽ đổ ra bất cứ lúc nào.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, âm thanh của bánh xe đặc biệt rõ ràng.

Xe đẩy từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh gian phòng của Đại Ngư.

Cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng bệnh vang lên tiếng cười nói của một đứa trẻ, cô bé rất vui vẻ hỏi han ai đó - Hôm nay cháu có thể khóc được không?

Trong hành lang có những tiếng xì xào bàn tán, có ai đó phát ra một giọng nói ảm đạm. Bọn họ dường như chỉ vào những gì đứa trẻ đang nói, chọc vào cơ thể của nó và khoa tay múa chân trên khuôn mặt nó bằng nhiều dụng cụ khác nhau.

Không lâu sau, trên xe đẩy bị ném một vật nặng vào, giọng nói vui vẻ của cô bé vẫn vang vọng ngoài hành lang.

"Hôm nay cháu có thể khóc được không?"

"Bác sĩ, cháu không muốn cứ cười hoài!"

Một vật nặng khác được ném lên xe, cô bé đột ngột dừng lại, xe bị đẩy ra xa.

Sau hơn mười giây, đèn trên hành lang cuối cùng cũng bật sáng, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa vào phòng bệnh mà Đại Ngư đang ẩn núp.

“Ông Chủ, chúng ta có thể đi.” Đại Ngư quay đầu lại nhìn Ông Chủ, nhưng lúc này mặt mũi anh ta lại tràn đầy đau đớn, bàn tay nắm chặt lấy khuôn mặt của mình.

"Anh, anh bị sao vậy?"

"Tôi dường như đã nghe thấy giọng nói của cô bé ở đâu đó, nhưng tôi không thể nhớ được. Hình như cô bé đã cứu chúng ta." Ông Chủ túm mặt của mình đến biến dạng: “Hình như tôi đã thực sự quên mất một thứ gì đó.”

“Đừng quản nhiều như vậy, chạy trốn trước đã rồi nói!” Đại Ngư kéo ông chủ đứng lên, anh ta mở cửa chuẩn bị đi sang phòng bệnh bên cạnh, nhưng mới vừa đi một bước, người đã choáng váng.

Một đóa hoa máu to lớn bắn tung tóe trên bức tường trắng, có vẻ như vừa rồi có một người đã bị giết chết ở đây.

"Đây cũng không phải là một ít máu."

Đại Ngư cố gắng chống lại ý muốn nôn ói, tóm lấy Ông Chủ và đẩy cửa phòng bệnh bên cạnh, nhưng điều khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng là cửa của các phòng bệnh ở hai bên của tầng hai dường như đều bị khóa.

Cửa thoát hiểm bị khóa, cửa phòng bệnh cũng bị khóa, hai người bọn họ bị kẹt trong tòa nhà số 2 không thoát ra được.

"Không còn cách nào? Chúng ta xuống lầu đi?" Đại Ngư nhìn Ông Chủ, từ khi nghe thấy tiếng cười của bé gái, trạng thái của Ông Chủ trở nên hơi kỳ quái.

“Chúng ta đi theo chiếc xe đẩy nhỏ tìm cô bé kia.” Ông Chủ vỗ nhẹ bả vai Đại Ngư: “Tôi cũng rất sợ, nhưng anh nghĩ lại đi, đây chỉ là một trò chơi, cùng lắm là chết. Tôi có thể cam đoan với anh nếu tài khoản của anh bị hủy vì bảo vệ tôi, thì tôi sẽ trả cho anh gấp đôi giá thị trường."

"Không phải chuyện tiền bạc, tôi thật sự cảm thấy không ổn lắm."

“Tôi cũng cảm thấy không đúng.” Ông Chủ chỉ vào đầu mình: “Ban ngày khi tôi gặp Hàn Phi lần đầu, trạng thái của anh ta cũng rất kỳ lạ, căn bản là không giống như một diễn viên, ánh mắt của anh ta giống như một tên cuồng sát vậy. Anh ta còn nói cho tôi biết, chúng ta đến bản đồ ẩn này thì sẽ bị mất đi một chút ký ức.”

"Mất trí nhớ? Sao anh có thể tin một chuyện vô nghĩa như vậy?" Đại Ngư cảm thấy có thể là Ông Chủ bị dọa sợ hãi.

“Bản đồ trò chơi bình thường nhất định không thể thay đổi trí nhớ, nhưng nếu là nơi có hộp đen thì sao?” Ông Chủ nheo mắt lại, trong mắt ẩn hiện tia sáng lạnh lẽo: “Các loại dị thường ở đây đã giải thích rất nhiều vấn đề! Hộp đen mà chúng ta đang tìm kiếm nói không chừng ở ngay đây!"

Kể từ khi Vĩnh Sinh Pharmaceutical công bố di chúc của cố chủ tịch, hộp đen không còn là một thuật ngữ đơn giản nữa, nó đại diện cho cổ phần ban đầu của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, đại diện cho sự giàu có vô tận và quyền biểu quyết có thể ảnh hưởng đến tương lai của nhân loại.

"Ông Chủ, anh có chắc không?"

“Tôi không rõ, nhưng tôi biết rằng khi tài sản của mình tăng vọt cũng là lúc toàn dân khủng hoảng bất an.” Ông chủ nghiến răng, cố chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, đi theo vết máu của bánh xe: “Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, tại sao không đánh cược một lần."

Đèn hành lang vụt tắt.

Lần này Ông Chủ không trốn tránh, anh ta và Đại Ngư dựa lưng vào nhau, đi thẳng về phía trước.

Toàn bộ tầng một của tòa nhà 2 đã tối hẳn, đèn trên tầng hai cũng đang tắt dần, Ông Chủ và Đại Ngư dường như đang bị bóng tối đuổi về phía trước.

Tầng 2, tầng 3, tầng 4...

Ông Chủ và Đại Ngư một hơi đuổi theo đến tầng 4, bọn họ dừng lại ở lối vào cầu thang nhìn vào trong hành lang, vết máu ngắt quãng, bé gái cũng không thấy bóng dáng đâu, trong hành lang chỉ còn lại một người mặc đồng phục hộ lý đang dọn dẹp mặt đất.

"Cô bé đâu? Nó được chuyển đến một phòng bệnh nào đó?" Ông Chủ nhìn chằm chằm vào hộ lý trên hành lang, lặng lẽ cho tay vào túi lấy ra một con dao phẫu thuật.

"Ông Chủ, đừng hấp tấp."

"Tôi chỉ phòng thân thôi."

Cầm ngược con dao phẫu thuật, Ông Chủ lặng lẽ tiến lại gần hộ lý đang dọn dẹp vệ sinh. Càng đi về phía trước anh ta càng cảm thấy bóng lưng của người này rất quen thuộc.

Khi chỉ còn cách hộ lý hai ba mét, Ông Chủ đột nhiên dừng lại, dường như nhận ra người trước mặt, anh ta ngập ngừng hô một tiếng: "A Thố?"

Hộ lý đang dọn dẹp vệ sinh nghe thấy giọng nói của Ông Chủ, động tác trên tay anh ta dừng lại, dường như là hơi sửng sốt một chút.

"Có thực sự là anh không? Tôi nhớ anh là một trong những người chơi của nhóm đầu tiên mất tích trong mê cung. Không nghĩ lại gặp anh ở đây."

Ông Chủ tiến thêm hai bước, hộ lý gọi là A Thố cũng từ từ quay đầu lại, khuôn mặt đờ đẫn, da dẻ phù nề, nhìn bộ mặt mập lên không ít.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người chơi kia, Đại Ngư cũng đi tới: "Chúng ta đừng dừng lại ở hành lang, hãy rời khỏi đây trước đã."

Đại Ngư muốn đi, nhưng Ông Chủ muốn tìm bé gái phát ra tiếng cười vừa rồi, anh ta mơ hồ cảm thấy cô bé rất quan trọng.

“A Thố, anh có nhìn thấy các bác sĩ đi ngang qua đây với một bé gái không?” Ông Chủ đi tới chỗ A Thố, thấy anh ta lâu không trả lời liền nắm lấy cánh tay anh ta.

Lúc Ông Chủ chạm vào A Thố, tròng mắt của hộ lý bắt đầu đảo liên tục, mơ hồ có thể nhìn thấy băng gạc trong mắt anh ta.

Môi khẽ nhếch lên, A Thố muốn nói chuyện, nhưng vết thương bên trong miệng anh ta lại nứt ra, cả khuôn mặt giống như bị phân tán.

Khi Ông Chủ và Đại Ngư nhìn đến đây, bọn họ bị dọa sợ đến choáng váng, hai người điên cuồng lùi về phía sau, không quản đến sống chết của người chơi kia nữa.

Hai chân dường như không còn sức lực, người chơi được gọi là A Thố quỳ rạp xuống đất, cơ thể anh ta như không có xương cốt, những biểu cảm cường điệu bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt.

Kinh sợ, đau khổ, sợ hãi, bất an, A Thố không thể kiểm soát được khuôn mặt của mình, anh ta cố gắng nói với Ông Chủ điều gì đó, nhưng càng giãy dụa, vết thương trên mặt càng nhiều hơn, cho đến khi cả khuôn mặt bắt đầu rạn nứt.

Ánh đèn trên đầu không ngừng chập chờn, Ông Chủ nghe thấy cửa phòng bệnh nào đó có tiếng cọt kẹt bị mở ra từng chút một.

Anh ta cố nén sợ hãi, tóm lấy Đại Ngư trốn trở lại hành lang.

Cánh cửa của một phòng bệnh cách A Thố không xa bị mở ra, hai bác sĩ mặc áo khoác màu máu bước ra khỏi phòng, bọn họ đẩy một chiếc xe nhỏ, trên xe có một bà lão gầy còm.

"Bác sĩ, cháu có thể khóc được không? Cháu không muốn cứ cười hoài, cháu sợ lắm."

Giọng nói trẻ con phát ra từ miệng bà lão, bà ấy giống như một đứa trẻ, nắm lấy tay áo bác sĩ một cách đáng thương.

“Đỗ Thù ngoan ngoãn, sẽ sớm ổn thôi.” Bác sĩ thấp nhấc tấm vải đen xuống xe, bọn họ lấy kéo gỡ băng trên lưng bà lão, máu bắn tung tóe ngay lập tức.

Chỉ sau khi máu chảy sạch sẽ, mới có thể nhìn thấy rõ ràng trên lưng bà lão có một khuôn mặt người rất mơ hồ.

“Ăn nhiều nhân cách như vậy mà vẫn không có thành quả, xem ra đứa nhỏ này thật vô dụng.” Giọng bác sĩ cao vô cùng lạnh lùng: “Chúng ta đi lấy thuốc mới.”

“Cái này thì sao?” Bác sĩ thấp sờ sờ đầu bà lão, tựa hồ không đành lòng.

“Đương nhiên thuốc hết hạn phải vứt đi rồi.” Bác sĩ cao chán ghét liếc nhìn bác sĩ thấp một cái, rồi lấy khăn trắng che miệng và mũi của bà lão, sau đó lấy ra một mũi tiêm: “Giúp tôi giữ nó."

“Đừng trách tôi, Đỗ Thù, tôi cũng không muốn như vậy.” Bác sĩ thấp giữ chặt cô bé không biết khóc, bác sĩ cao chuẩn bị bắt đầu tiêm cho cô bé thứ gì đó.

Khi mũi kim gần kề cổ bà lão, bác sĩ cao bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng. Anh ta quay đầu nhìn lại thì thấy một con dao giải phẫu sắc bén đang đâm vào bụng dưới của mình.

Trợn to con mắt, bác sĩ nhìn hai người y tá vọt tới: "Hai người?"

“Chạy mau!” Ông Chủ hất bác sĩ ra, Đại Ngư bên cạnh tóm lấy A Thố ném lên xe, suýt chút nữa đập chết bà lão.

Hai người giải cứu bà lão và A Thố, giật lấy xe đẩy, liều mạng chạy sang bên kia hành lang.

Bác sĩ thấp không vội đuổi theo, đỡ bác sĩ cao lên, hai người im lặng nhìn chằm chằm Ông Chủ và Đại Ngư.

Con dao phẫu thuật rơi xuống đất, chỗ bác sĩ cao bị đâm không có một giọt máu nào chảy ra.

……

Hàn Phi đã thay đồng phục bác sĩ, vừa bước đến tòa nhà 4 thì đột nhiên phát hiện đèn trong toàn bộ tòa nhà 2 đều tắt, có một thứ gì đó mơ hồ chạy ngang qua lối đi nối các tòa nhà khác với tòa nhà 2.

"Tại sao tất cả quái vật dị hóa đều chạy đến tòa nhà 2? Ở đó đã xảy ra chuyện gì à?"

Bệnh viện càng hỗn loạn càng tốt, Hàn Phi không biết là ai giúp mình, nhưng hắn sẽ nắm bắt cơ hội này.

Tăng tốc, Hàn Phi lặng lẽ chạm tới lối đi nối giữa tòa nhà 4 và tòa nhà 5. Hắn quẹt thẻ bác sĩ rồi lẻn vào tòa nhà 5.

Đứng ở góc hành lang, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bạch Tuộc trước.

Sau khi âm báo bận tút tút vang lên vài lần, cuộc gọi đã được kết nối, Hàn Phi đặt điện thoại ở bên tai: "Anh muốn làm điều cuối cùng cho Phó Sinh, nếu như sau này anh mất, em hãy thay anh bảo vệ cho thằng bé. Con có thể nhìn thấy em, điều này có thể là do ông trời cảm thấy con quá đáng thương, vì vậy mới đền bù tổn thất, em nên trân trọng món quà này."

Điện thoại im lặng và không có phản hồi.

“Trong lòng con, em không bao giờ là một bóng ma đáng sợ, mà là người thân nhất và muốn nhìn thấy nhất.” Hàn Phi nói xong, chần chờ một hồi lâu rồi mới cúp máy.

Lấy ra dao tái sinh, Hàn Phi thiết lập số của Bạch Tuộc thành số liên lạc khẩn cấp, mặc dù hắn vừa mới nói rất kiên quyết dứt khoát, nhưng hắn thực sự cần sự giúp đỡ của mẹ Phó Sinh vào thời khắc nguy cấp.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Hàn Phi mang người giấy màu máu ở trong ngực ra, để người giấy cảm nhận được vị trí bị nguyền rủa.

"A Trùng vẫn ở trong tòa nhà này?"

Một lúc sau, người giấy màu máu nhảy khỏi lòng bàn tay Hàn Phi, đôi mắt đỏ như máu chậm rãi mở ra, cũng không lập tức dẫn đường mà hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Ý gì vậy? Sao lại nhìn người ta như thế chứ?"

Người giấy màu máu không thể trả lời được, nó xoay người rồi loạng choạng đi về phía tầng hai.

Bình Luận (0)
Comment