"Tôi thực sự không làm chuyện gì quá đáng cả, mấy ngày nay tôi đều nằm ngủ dưới đất, tay cũng chưa nắm qua. Nếu như đổi lại là người khác đến đây, làm sao có thể chịu được sự cám dỗ như vậy? Nếu như anh ta may mắn không bị đâm chết, đoán chừng con cũng đầy tháng rồi."
Hàn Phi lặng lẽ đi theo sau người giấy màu máu, khẽ lẩm bẩm như đang tụng kinh.
Có thể là biến cố ở tòa nhà số 2 đã thu hút sự chú ý của toàn bộ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, Hàn Phi không gặp bất kỳ trở ngại nào lên đến tầng hai của tòa nhà số 5.
Người giấy màu máu dừng lại ở lối vào của hành lang, không tiếp tục đi lên.
"Tầng hai có thứ gì sao?"
Dựa vào tường, Hàn Phi quay đầu nhìn khắp hành lang.
Hành lang bệnh viện dài như không có điểm cuối.
Tiếng dòng điện sột soạt vang lên, ngọn đèn trên đầu Hàn Phi khẽ nhấp nháy, khi định thần lại, một ngọn đèn cuối hành lang trên tầng hai vụt tắt.
"Sau khi đèn trong tòa nhà số 2 tắt hết, tất cả quái vật trong toàn bộ bệnh viện đều tập trung về đó, từ đó có thể suy ra rằng, ánh đèn có lẽ là một loại tín hiệu nào đó."
Mắt đẫm sương lệ, mỗi lần Hàn Phi sử dụng thiên phú mắt quỷ của Phó Thiên đều sẽ như vậy, dường như Phó Thiên chỉ có thể nhìn thấy quỷ khi cậu khóc.
"Có một người đứng trong bóng tối, chính là anh ta đang điều khiển ánh đèn, mật báo tin tức cho những người khác?"
Ánh đèn lại nhấp nháy, lần này hai ngọn đèn cuối hành lang vụt tắt, bóng người trong đêm tối dường như cũng đang chậm rãi chuyển động.
"Làm thế nào mà người đó phát hiện ra mình vậy?"
Cầm dao tái sinh, Hàn Phi quyết định đổi đường lẻn vào.
Hắn ôm người giấy màu máu lên, khi ánh sáng nhấp nháy lần thứ ba, dùng hết sức phóng về phía đêm tối ở cuối hành lang!
"Nhân lúc còn chưa thu hút nhiều bác sĩ chú ý đến, giết chết anh ta!"
Mỗi khi đèn tắt, khoảng cách giữa Hàn Phi và bóng người sẽ được rút ngắn lại.
Bóng người đứng trong đêm tối không có bất kì phản ứng gì, nó trốn trong đêm tối nơi nó cho là an toàn, phóng ra áp lực ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở.
Khi ánh sáng lóe lên lần thứ năm, Hàn Phi chạm phải đêm tối, con dao đồ tể trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.
Sử dụng thưởng thức nghệ thuật để khóa bóng người, Hàn Phi một dao rơi xuống, không chỉ chặt đầu bóng người đó, mà còn chia tách cả bóng tối đằng sau ra.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn."
Dùng năm ngón tay giữ chặt trên bóng người, để tránh cho thứ quỷ quái này đánh lén, Hàn Phi đã chuẩn bị trước, nhét người giấy màu máu vào lồng ngực anh ta.
Mảnh giấy dính máu thấm vào bóng người, làn da của anh ta dần dần khô nứt, trở nên nhợt nhạt như tờ giấy.
Kể từ sau khi tiếng cười điên cuồng vô tình được thả ra chém chết Mười Ngón, Hàn Phi cảm thấy mình cũng tự tin lên rất nhiều.
Ánh đèn đang tắt lại sáng trở lại, bóng người lộ ra bộ mặt thật, đó là linh hồn của một bác sĩ mặc áo choàng trắng, dường như anh ta đã bị lấy hết mọi cảm xúc, giống như một con rối bị giật dây.
Dưới ánh đèn, người giấy màu máu mọc lên trong sâu thẳm linh hồn bác sĩ, truyền ra nguyền rủa, làn da của bác sĩ từng tấc từng tấc bị nứt ra.
Hàn Phi vừa rồi sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn lên linh hồn bác sĩ, nội tâm của đối phương dường như đã sớm bị khoét rỗng, không có tình cảm mà con người nên có, mà chỉ có khát vọng mãnh liệt với cái chết.
"Đây là đã phải chịu hành hạ đến như thế nào, mới coi hồn phi phách tán là nguyện vọng cuối cùng."
Không thể có thêm thông tin, Hàn Phi rút con dao tái sinh ra khỏi linh hồn bác sĩ, linh hồn trống rỗng này tan biến trong tích tắc, chỉ có một chút ánh sáng le lói chui vào trong dao tái sinh.
Người giấy màu máu ngồi trên mặt đất, nó rút ra một cái tên bị nguyền rủa từ trong linh hồn của bác sĩ, những người đó đã sớm không còn trên thế giới này, chỉ còn lại những cái tên mang theo oán hận lưu lại trong cơ thể.
"Vị bác sĩ này có nước da trắng bệch, mặc áo khoác trắng, trong tâm hồn khắc một cái tên đầy oán khí, chẳng lẽ anh ta chính là quỷ đại diện cho màu trắng trong bệnh viện à?"
Bất kể là Tào Linh Linh hay Trương Tráng Tráng, họ đều nói với Hàn Phi rằng sau khi trời tối trong bệnh viện sẽ xuất hiện ba loại quỷ.
Quỷ màu đỏ xé mặt ra, quỷ màu trắng sẽ ăn thịt người, đáng sợ nhất là quỷ màu đen.
“Tất cả bác sĩ ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sau khi chết đều sẽ biến thành quỷ màu trắng?” Hàn Phi nhìn đốm sáng trong dao tái sinh khẽ lắc đầu: “Có lẽ là mỗi người mỗi khác, chỉ có bác sĩ là trong nội tâm vẫn còn ẩn chứa nhân tính tốt đẹp, mới biến thành quỷ màu trắng, nhưng tại sao quỷ màu trắng lại ăn thịt người?"
Sau khi linh hồn của bác sĩ tiêu tán, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc áo khoác trắng rách nát.
Hàn Phi vươn tay nhặt chiếc áo khoác trắng lên, trong túi tìm được một quyển bệnh án mỏng.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý, bạn đã thành công phát hiện manh mối liên quan đến mảnh vụn nhân cách!"
“Có liên quan đến mảnh vụn nhân cách?” Hàn Phi mang máng nhớ rằng sau khi mình lên level 20, trên bảng thuộc tính mở khóa một hạng mục mới chính là mảnh vụn nhân cách, trước đây khi hắn rời khỏi thế giới của Gương Thần, cũng đạt được một mảnh vụn nhân cách, thứ này dường như rất hữu ích cho hắn.
Xem qua ghi chép bệnh án, trong đầu Hàn Phi lại một lần nữa hiện ra nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện danh sách người có nhân cách không kiện toàn."
"Danh sách người có nhân cách không kiện toàn (manh mối rank G): Trên danh sách này có viết tên của năm người có nhân cách không kiện toàn, đây là một chút dấu ấn cuối cùng của bọn họ còn lưu lại trong thành phố này."
"Chú ý! Thu thập năm danh sách rank G, có thể đạt được manh mối rank F."
Hàn Phi dùng ngón tay chạm vào cái tên trong hồ sơ bệnh án, hệ thống không đưa thêm thông tin gì khác.
"Những cái tên trong bụng của linh hồn bác sĩ, vừa vặn tương ứng với những bệnh nhân có nhân cách không kiện toàn này, là bác sĩ đã tước đi nhân cách của họ hay sao?"
"Cái gọi là quỷ màu trắng sẽ ăn thịt người, ăn thịt người này đại diện cho việc nuốt chửng một loại nhân cách nào đó của đối phương sao?"
Khi Hàn Phi bước vào điện thờ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhiệm vụ kế thừa trong điện thờ được kích hoạt có tên —— Nhân cách hoàn hảo, thế giới ký ức điện thờ này là xoay quanh một nhân cách hoàn hảo nhất.
"Nếu như mình không thay đổi vận mệnh, vậy hiện tại Phó Sinh đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, có lẽ đã được gửi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, dưới sự 'chăm sóc đặc biệt' của Đỗ Xu tiến hành điều trị sửa đổi nhân cách rồi."
Một Phó Sinh lành lặn sẽ từng bước bị tra tấn thành kẻ điên, cũng sẽ dần dần tiến gần hơn đến hộp đen ẩn trong vực sâu nhân tính.
"Mình đã giết chết bác sĩ ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta không những không căm hận mình mà còn tiêm chút nhân tính tốt đẹp cuối cùng vào con dao đồ tể của mình."
Hàn Phi bây giờ biết mình nên làm gì rồi: "Giúp đỡ tất cả bác sĩ được giải thoát, tìm đủ tất cả những cái tên, từng bước lần lượt nâng cấp manh mối, đây cũng có thể là thứ mà vị bác sĩ đó muốn thấy."
Đại khai sát giới và phổ độ chúng sinh, trong những hoàn cảnh nhất định đều như nhau. Cũng giống như đồ tể nửa đêm và đồ tể bình minh, mặc dù đều là nghề nghiệp ẩn, nhưng vì đối tượng giết chóc khác nhau, ý nghĩa mà nghề nghiệp mang lại cho người chơi cũng có những thay đổi rõ ràng.
Sau khi bác sĩ chết, đèn trong tòa nhà số 5 trở lại bình thường.
Trong con mắt của người khác, có thể người từ bên ngoài vào đã bị loại bỏ.
“Bây giờ còn chưa tới 0 giờ nửa đêm, dị hóa của bệnh viện cũng chưa đến mức nghiêm trọng nhất.” Hàn Phi chuẩn bị ngụy trang thành bác sĩ trong bệnh viện, để lẻn vào quét sạch.
Khi Hàn Phi đang lên kế hoạch, người giấy màu máu lặng lẽ đứng bên cạnh, nó đối với những thứ này cũng không có gì ngạc nhiên nữa.
Nhìn thấy Hàn Phi cất bệnh án và áo khoác trắng đi, người giấy lúc này mới tiếp tục đi lên tầng.
Những anh hùng vô danh trong tòa nhà số 2 thu hút sự chú ý của hầu hết các quỷ quái trong bệnh viện, thực sự đã giúp ích cho Hàn Phi rất nhiều, cả đường hắn đều không gặp quỷ quái mấy, rất thuận lợi đến được tầng 3.
Đẩy cửa an toàn ra, lớp tường bao phủ này không còn là màu trắng nhợt nhạt nữa, trên đó xuất hiện những vết loang lổ nhỏ lác đác, giống như những đốm đồi mồi trên da người già vậy.
Đưa tay ra chạm vào, bức tường cho người ta cảm giác rất cổ quái, có chút giống như chạm vào da của người sống vậy.
"Tòa nhà số 5 đã bị dị hóa thành như thế này rồi, tòa nhà số 6 và số 7 ở phía sau sẽ dị hóa thành như thế nào nữa? Còn tòa nhà số 8 có thể tồn tại trong tin đồn lại càng không thể tưởng tượng nổi."
Hàn Phi theo người giấy chậm rãi đi qua các tầng, cuối cùng bọn họ dừng lại ở cửa phòng bệnh số 9 tầng 3, cửa phòng bệnh này không khóa, cửa mở hờ, bên trong còn có người đang nói chuyện.
"Trong cơ thể của bệnh nhân này dường như có hai nhân cách khác nhau, tôi cảm thấy anh ta có đủ tiêu chuẩn để vào tòa nhà số 7."
"Nếu như anh có thể tìm được cách để ép một nhân cách khác ra khỏi cơ thể anh ta, để cho tất cả chúng ta nhìn thấy, vậy thì tôi sẽ cùng anh đi tìm phó viện trưởng."
“Tôi đã thử rất nhiều biện pháp rồi, nhưng càng hành hạ anh ta, anh ta lại càng vui vẻ.” Giọng nói trong phòng hơi chút bất lực: “Một con người khác trong anh ta dường như không quan tâm đến sống chết của nhân cách chính, tôi lại không dám trực tiếp giết chết anh ta."
"Bệnh nhân có thể biết anh không dám giết chết anh ta, nên mới đem anh ra để tìm kiếm sự vui vẻ."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bệnh nhân biến thái như vậy, chi bằng chúng ta tặng anh ta cho Đỗ Xu? Cô ấy là đứa con yêu quý nhất của viện trưởng, lấy lòng cô ấy, đối với chúng ta cũng có lợi."
"Đỗ Xu không thích một con chó biến thái như vậy đâu, cô ấy thích là từng bước từng bước lái một người bình thường thành kẻ điên, rồi đá người đó đi khi anh ta hoàn toàn mất trí." Một giọng nói khàn khàn khác trong phòng cất lên: "Mấy ngày trước Đỗ Xu không phải luôn thích nhân viên của công ty game hay sao? Cô ấy chỉ muốn độc chiếm đối phương, nhưng nhân viên kia sau khi có Đỗ Xu, không những không hối cải, ngược lại còn ngày càng táo tợn hơn, trực tiếp khiến cô ấy phát điên, 'thuốc' tiêu tốn cho mỗi tuần đã trở nên nhiều hơn rồi."
"Sau khi có được quái vật hoàn hảo như vậy, mà vẫn còn không ngừng ngoại tình, anh ta và Đỗ Xu cũng thật sự là xứng đôi vừa lứa."
"Nói ít thôi, chúng ta nhanh chóng ra tay đi, trước tiên phá hủy khuôn mặt của anh ta, để anh ta từ từ quên mất chính mình, sau đó gửi đến tầng hầm tách nhân cách ra."
Tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ dần, sau đó tiếng hét quen thuộc của A Trùng vang lên.
Sau khi tên biến thái này bị kích thích đau đớn, một bên vừa van xin, một bên vừa cười vui vẻ, còn nói mấy câu rất bậy bạ khiến cho đám quỷ trong phòng rất khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, A Trùng có thể sẽ chết, Hàn Phi bịt tai người giấy lại, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng bệnh đơn rộng rãi, hai bác sĩ và một y tá với khuôn mặt bị băng bó đứng bên cạnh giường bệnh, bọn họ đang tiêm những mũi thuốc khác nhau vào cơ thể A Trùng, trên tay còn đang cầm những con dao có độ dài khác nhau.
"Sao lại thêm một người nữa? Anh là ai?" Một bác sĩ nhìn Hàn Phi đầy nghi ngờ, trên khuôn mặt anh ta quấn đầy băng: "Có phải anh đi nhầm phòng bệnh rồi không, bệnh nhân này là do chúng tôi phụ trách."
Một bác sĩ khác bên cạnh giường bệnh cũng ngẩng đầu lên, máu me khắp người, băng quấn trên mặt đều đã tháo hết ra, cả khuôn mặt không còn ngũ quan, chỉ có những tia máu không ngừng tuôn ra.
"Quỷ màu đỏ xé mặt mình ra?"
Khi Hàn Phi đến gần, đã rút con dao tái sinh ra.
Khi bác sĩ phản ứng lại, ánh dao chói lọi xuyên thẳng vào ngực của một người trong số họ.
"Đồng nghiệp" mặc quần áo giống nhau, thẻ công việc giống nhau, không hề báo trước đột nhiên ra tay với mình, người bình thường căn bản cũng không kịp phản xạ.
“Đồ ngu, dao không thể giết chết được anh ta.” Khuôn mặt đầy tia máu của bác sĩ nứt ra, máu thấm dọc chiếc áo khoác trắng, khi anh ta còn chưa hoàn toàn dị biến, dao tái sinh trong tay Hàn Phi đã đâm thẳng vào trán anh ta, trực tiếp chém vào bên trong cơ thể.
Những tia máu nhúc nhích điên cuồng chỉ cần đến gần ánh dao là sẽ bị chém vụn, đó chính là thứ sắc bén chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Một dao ăn ngay, Hàn Phi quay người lại ngay lập tức, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến ba giây, y tá kia muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng, một người giấy màu đỏ như máu đã chộp lấy đầu lưỡi của cô ta.
Người giấy này vô cùng cáu kỉnh, dường như đang muốn trút giận, nên máu chảy ra rất nhiều.
Để giảm bớt nỗi đau của y tá, Hàn Phi dứt khoát bổ thêm nhát dao.
Ba "đồng nghiệp" ngã trong vũng máu, trên người bọn họ không có bất kì thứ tốt đẹp nào thoát ra.
"Dao tái sinh chém vào cơ thể của bọn họ đơn giản như xé một tờ giấy vậy, mấy người này là bác sĩ hay là đồ tể thế?"
"Con quỷ màu trắng mất hết cảm xúc, sau khi chết vẫn còn nhân tính tốt đẹp trong cơ thể, mấy tên này rõ ràng vẫn duy trì lý trí và cảm xúc của con người, nhưng trong linh hồn lại không có chút gì giá trị."
Hàn Phi nhìn hoa máu trên mặt đất, cả ba người này sau khi chết vẫn chưa biến mất, thi thể đang phân hủy nhanh chóng, bốc mùi hôi thối.
Băng trên mặt bác sĩ bị xé toạc, ngũ quan của bọn họ đã mờ nhạt từ lâu, có khi chính bọn họ còn quên mất diện mạo của mình rồi.
"Mấy tên này bình thường có phải trốn ở sâu trong bệnh viện không?"
Cởi áo khoác trắng của bác sĩ ra, Hàn Phi lại tìm ra hai quyển bệnh án, trên mỗi quyển đều có ghi tên của bệnh nhân.
"Thêm hai quyển nữa, mình có thể có được manh mối rank F rồi."
Hàn Phi ném áo khoác trắng xuống đất, hắn quay đầu nhìn A Trùng.
Bị Hàn Phi nhìn chằm chằm, A Trùng suýt chút nữa sợ đái ra quần, người đàn ông trước mặt vừa vào cửa đã giết liên tiếp ba người, sau khi khiến căn phòng đầy máu, lại bắt đầu lục lọi tìm kiếm đồ đạc trên xác chết.
So với người đàn ông trước mặt, mấy tên bác sĩ điên vừa rồi có thể dùng từ hiền lành để miêu tả.
“Đừng căng thẳng, tôi tới đây để cứu anh.” Hàn Phi kéo khẩu trang xuống: “Còn nhớ tôi không?”
“Hàn Phi?” Con ngươi của A Trùng đập mạnh kịch liệt: “Anh, những gì anh diễn trong phim đều là thật?”
“Đừng nói nhảm.” Hàn Phi cởi dây trói trên người A Trùng: “Đến đây giúp một tay đi, xử lý thi thể cùng với tôi, động tác nhanh một chút.”
“Nhưng tôi không biết làm!” A Trùng ngồi phịch xuống đất, nhìn máu me bê bết trên mặt đất.
"Không ai là biết ngay từ đầu, tôi cũng là từ từ mới học được."
Nghe được lời nói của Hàn Phi, A Trùng quỳ trên mặt đất, càng không dám đứng dậy: "Anh... không phải định diệt khẩu đấy chứ?"
“Tại sao tôi lại phải diệt khẩu?” Hàn Phi có chút không nói nên lời, vừa thành thạo lau sạch vết máu vừa giấu thi thể vào trong tủ, quay người lại nói với A Trùng: “Anh ở trước mặt người khác làm ra vẻ biến thái như vậy, tại sao bây giờ thì co rúm lại thế?"