"Mặc dù Đỗ Xu là chị gái tôi, nhưng bình thường tôi rất ít khi giao tiếp với chị ấy. Chị ấy là con gái mà bố yêu thương nhất, tôi chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, chị ấy dường như là viên ngọc sáng chói nhất trên vương miện, còn tôi chỉ là một phụ kiện không nổi bật." Hai tay Đỗ Tĩnh ôm ngực: "Nếu tất cả mọi chuyện thực sự là do chị ấy làm, vậy thì rốt cuộc là vì điều gì?"
“Có thể là do ghen tị.” Hàn Phi tìm thấy một bộ đồng phục y tá khá sạch sẽ: “Ghen tị vì cô có một gia đình tốt đẹp, ghen tị vì cô có đứa con xinh xắn dễ thương, ghen tị vì cô có được tình yêu mà cô ta không có.”
Làm người yêu của Đỗ Xu là một chuyện vô cùng đau khổ và đáng sợ, mà còn đau khổ hơn việc làm người yêu của Đỗ Xu là, trở thành em gái của cô ta.
Hàn Phi khoác bộ đồng phục y tá cho Đỗ Tĩnh: "Cô và Đỗ Xu là chị em ruột, chắc hẳn hiểu rõ cô ta hơn tôi, người phụ nữ đó chỉ là bề ngoài hoàn hảo, nhưng trên thực tế linh hồn lại hoàn toàn dơ bẩn."
“Tôi cũng có từng nghi ngờ, nhưng luôn cảm thấy có lẽ chị ấy sẽ không táng tận lương tâm điên rồ đến mức đó.” Đỗ Tĩnh chật vật đứng dậy, điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là con gái của mình.
“Chờ một chút, để tôi xem thứ này lắp vào như nào.” Hàn Phi lau sạch vết máu ở mép chân giả, thử vài lần rồi mới lắp lại vào chân Đỗ Tĩnh: “Cô xem mình có thể đi được không? Nếu không được, thì để bạn tôi cõng cô."
Đỗ Tĩnh mặc đồng phục y tá vào, khi cô bước xuống đất, máu sẽ rỉ ra từ chỗ nối giữa đùi và chân giả, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy rất đau.
“Thôi bỏ đi, vẫn nên để anh ấy cõng cô đi.” Hàn Phi giao Đỗ Tĩnh cho A Trùng, người chơi tâm thần có chút biến thái này cũng coi như có tác dụng một chút.
"Chuyện không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đến tòa nhà số 7."
Hàn Phi dọn dẹp sàn nhà tầng hầm, quay trở lại hành lang.
Vừa rồi ở tầng hầm thứ nhất có động tĩnh lớn như vậy, tầng hầm thứ hai cũng không có người tới, điều này cũng khiến Hàn Phi cảm thấy có chút không bình thường.
"Tầng hầm thứ hai là lối đi, thông với các tòa nhà khác, rất nhiều trường hợp bệnh nặng được vận chuyển thẳng qua tầng hầm thứ hai, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng." Đỗ Tĩnh yếu ớt nói.
“Vậy chúng ta không phải cũng có thể vào tòa nhà số 7 thông qua tầng hầm thứ hai hay sao?” Hàn Phi đã từng đến tầng hầm thứ hai của tòa nhà số 1, biết rằng ở đó là một bãi đậu xe được chuẩn bị đặc biệt cho khách VIP, bên trong xây dựng một số lối đi bí mật.
“Những lối đi này bình thường không thể mở ra, cần phải có chìa khóa đặc biệt mới được.” Đỗ Tĩnh dường như biết rất nhiều chuyện trong bệnh viện: “Theo tôi được biết, chỉ những người mặc đồ đen mới đủ tư cách có được chìa khóa lối đi dưới tầng hầm."
"Vậy thì chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch ban đầu."
Trở lại mặt đất, ba người họ mặc đồng phục khác nhau, chạy về phía tòa nhà số 6.
Sau khi quẹt thẻ làm việc của bác sĩ, Hàn Phi đang định đi vào trong thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng ở quầy tiếp tân trong sảnh tòa nhà số 6.
"Tòa nhà số 6 có lễ tân trực ban?"
Hàn Phi mơ hồ nhớ đến những điều Trương Tráng Tráng nhắc nhở mình phải chú ý, sau khi trời tối, nhân viên lễ tân nếu như đang cười thì có thể đến gần, nếu như đối phương đang khóc nhất định phải tránh xa.
"Trong tòa nhà số 7 toàn bộ đều là bệnh nhân nguy kịch, khi tòa nhà số 7 không còn phòng trống, một số bệnh nhân cũng sẽ được chuyển đến tòa nhà số 6, cho nên hai tòa nhà này trong bệnh viện là nguy hiểm nhất." Đỗ Tĩnh nói nhỏ: "Bất kể là bác sĩ, hay là bệnh nhân, đều rất nguy hiểm."
“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi cảm thấy cứu được Đỗ Tĩnh rất cần thiết, có người cùng phòng bệnh cũ này ở đây, hắn có thể tránh đi rất nhiều đường vòng.
"Anh à, cách 0 giờ vẫn còn 1 tiếng 20 phút, hay là chúng ta đừng đánh rắn động cỏ nữa, chúng ta lén lút lẻn vào tòa nhà số 7 trước." A Trùng lo lắng Hàn Phi lại làm chuyện gì đó bốc đồng, lúc đầu nói chỉ giết một người nhưng sau đó lại tàn sát cả một tòa nhà để che đậy "tội ác".
“Anh gọi tôi là anh?” Hàn Phi nghe cách xưng hô của A Trùng cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lòng hắn mối quan hệ giữa hai bên còn lâu mới đạt đến bước được gọi là anh em.
“Thế nên gọi là gì? Gọi là chủ nhân à?” A Trùng bị dọa sợ, rất khiêm tốn đáng thương, buột miệng nói ra.
“Cứ gọi Hàn Phi là được.” Hàn Phi không muốn chấp nhặt với tên biến thái này làm gì, hắn để Đỗ Tĩnh dừng lại, tự mình nhẹ nhàng đẩy cửa an toàn đi vào hành lang.
Trương Tráng Tráng quả thực từng nhắc nhở Hàn Phi, nhưng vấn đề là lễ tân cứ luôn cúi đầu xuống, nếu không tiến lại gần căn bản không thể phân biệt được cô ta đang khóc hay đang cười.
Hàn Phi đi chậm lại, cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, vội vàng đi đến quầy lễ tân như một bác sĩ vừa kết thúc công việc.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào bàn phục vụ, xung quanh yên lặng, người lễ tân cũng đứng bất động như một hình nộm.
“Chào buổi tối.” Hàn Phi chủ động tiến lại gần, khi chỉ còn cách quầy lễ tân khoảng hai ba mét, cơ thể của lễ tân đang cúi đầu bắt đầu hơi run lên, vai khẽ đung đưa, mái tóc đen nhánh rủ xuống trước ngực.
Người không có kinh nghiệm nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, chắc chắn sẽ dừng lại, thận trọng chú ý.
Nhưng Hàn Phi không những không giảm tốc độ, ngược lại đột nhiên bắt đầu tăng tốc.
Lễ tân run rẩy càng lúc càng kịch liệt, khi Hàn Phi đi tới trước mặt, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên!
Khóe miệng cô ta đang cười, nhưng đôi mắt lại bị khoét rỗng, trên khuôn mặt biến dạng đầy huyết lệ!
"Chào buổi tối!"
"Người đẹp, em dọa anh sợ rồi đấy."
Rút con dao tái sinh ra, Hàn Phi chém thẳng vào lễ tân.
Lễ tân đứng sau quầy nhanh chóng tiến lên phía trước, cô ta mở rộng hai cánh tay, muốn ôm Hàn Phi, sau đó đem mặt của mình đè lên mặt hắn!
"Đây là em ra tay trước đấy nhé."
Ánh sáng lóe lên, Hàn Phi và lễ tân va chạm với nhau.
Cơ thể Hàn Phi bay về phía sau, cơ thể của lễ tân thì bị tách ra ở giữa làm đôi.
Vô số tia máu nhỏ muốn tu sửa lại cơ thể của người lễ tân, nhưng vết thương do con dao tái sinh cắt ra thì không thể nào tu sửa được bởi bất cứ thứ rác rưởi nào.
Lễ tân ngã xuống đất hóa thành máu đen, vài đốm sáng yếu ớt đi vào lưỡi dao tái sinh.
Hàn Phi ngồi dưới đất, nhìn vết thương và dấu ngón tay trên vai, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Thể lực 32 điểm của mình vậy mà lại bị cô ta dễ dàng đánh bay ra như vậy?” Hắn đưa tay sờ lên vết thương trên vai, nặn ra một ít máu đen: “Cũng may, mình có sức đề kháng tương đối cao với nguyền rủa và độc hồn.”
Hàn Phi là chủ nhân trên danh nghĩa của tòa nhà chết chóc, rất quen thuộc với các loại nguyền rủa chết chóc, thêm vào đó, hắn vẫn luôn ăn thịt do Từ Cầm làm, hầu hết các nguyền rủa đối với hắn mà nói chỉ giống như hương liệu thôi.
“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Nhìn thấy Hàn Phi ngã xuống, A Trùng cõng Đỗ Tĩnh chạy tới kiểm tra.
“Tôi không sao.” Hàn Phi liếc nhìn lên tầng một cái: “Bỏ đi, trước tiên chúng ta đến tòa nhà số 7, anh hãy chú ý một chút đừng đụng vào vết máu trên mặt đất, trong đó có chứa nguyền rủa đấy.”
Nội tâm nhân viên quầy lễ tân đầy nguyền rủa ác độc, máu chảy trong người bác sĩ đầy độc hồn, những quỷ quái trong bệnh viện này đều có những năng lực đặc biệt riêng, tuy nhiên Hàn Phi lúc trước đều là đánh lén, căn bản không có chỗ cho bọn họ phát huy.
"Không thể lỗ mãng nữa, toàn bộ bệnh viện đều đang dị hóa, càng đi về phía sau, thứ gặp phải sẽ càng kinh khủng."
Dao tái sinh cực kỳ sắc bén, có thể giết chết tất cả quỷ quái nhuốm máu, nhưng khi gặp phải những quỷ quái thực sự cường đại, Hàn Phi thường chỉ có một cơ hội ra tay. Nếu như hắn không giết chết được đối phương, vậy thì hắn sẽ bị đối phương giết chết.
Không dừng lại ở tòa nhà số 6, Hàn Phi đưa A Trùng và Đỗ Tĩnh đến cửa của tòa nhà số 7.
Đứng ngoài cửa an toàn, nhìn vào bên trong, tòa nhà số 7 không khác mấy so với những tòa nhà khác, chỉ là trông có vẻ u ám hơn, bên trong dường như không có bất kì một sinh vật sống nào.
"Đỗ Tĩnh, trước đây cô từng ở tòa nhà số 7 rồi đúng không? Ở đây có điểm gì cần đặc biệt chú ý không?"
“Tòa nhà số 7 có rất nhiều bệnh nhân không bình thường, vì vậy nếu anh thấy cửa phòng bệnh mở hé, tuyệt đối đừng lại gần.” Đỗ Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói ở tòa nhà số 7 còn có một số bác sĩ là bệnh nhân đóng giả, tóm lại, bên trong rất loạn."
"Cô ở đây có gặp bác sĩ nào họ Nhan không? Anh ấy rất cao."
"Không." Đỗ Tĩnh khẽ lắc đầu: "Bác sĩ chăm sóc chính của tôi tên là Trương Hỉ, một người phụ nữ rất ít nói."
“Trương Hỉ?” Hàn Phi ngơ ngác nhìn Đỗ Tĩnh, hắn không ngờ lại nhận được tin tức về chị gái của Trương Tráng Tráng từ Đỗ Tĩnh: “Vậy cô có biết bình thường cô ấy ở đâu trong tòa nhà số 7 không? Tôi có một bức thư cần đưa cho cô ấy."
“Cô ấy phụ trách bệnh nhân ở tầng bốn, nhưng tôi khuyên anh đừng tùy tiện đến gần cô ấy.” Ánh mắt Đỗ Tĩnh hiện lên một sự sợ hãi: “Tôi đã tận mắt chứng kiến nữ bác sĩ đó giết người, bệnh nhân trong tay cô ấy giống như đồ chơi xếp gỗ của trẻ con, mỗi đêm cô ấy đều sẽ đi kiểm tra phòng bệnh, phàm là phòng bệnh bị cô ấy chọn trúng, ngày hôm sau sẽ chảy rất nhiều máu, trong phòng bệnh cũng sẽ chào đón bệnh nhân mới."
"Kinh khủng vậy sao?"
"Rất nhiều bệnh nhân ở tầng 4 đều gọi cô ấy là nữ tử thần, mặc dù cô ấy chịu trách nhiệm tư vấn tâm lý cho chúng tôi, nhưng dường như chính bản thân cô ấy đang mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng." Đỗ Tĩnh chỉ nghĩ đến những chuyện này, đã cảm thấy sợ hãi.
“Xem ra cô ấy rất mạnh, vậy thì tôi càng phải đi tìm cô ấy rồi.” Hàn Phi âm thầm gật đầu: “Đỗ Tĩnh, cô có quen với bệnh nhân ở tòa nhà số 7 không? Cô đã từng gặp bệnh nhân nào tên là Tường Vi chưa? Anh ấy mới bị bắt vào mấy ngày nay thôi."
“Tôi không rõ.” Đỗ Tĩnh nói với vẻ nghiêm túc: “Bệnh nhân bị giam ở tòa nhà số 7 gần đây, tôi chỉ nhớ có một người, người đó hình như tên là Thẩm Lạc. Nghe nói anh ấy đã đút lót bác sĩ, là bệnh nhân duy nhất ở tòa nhà số 7 trốn thoát, nhưng sau đó lại bị bắt lại rồi.”
“Cái tên này nghe quen quen, chúng ta tạm thời bỏ qua anh ấy đi.” Hàn Phi không muốn gặp Thẩm Lạc vào thời khắc mấu chốt như thế này.
"Những người khác tôi không biết."
Không có được thông tin mình muốn, Hàn Phi chỉ có thể vào tòa nhà số 7 để kiểm tra.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, ánh sáng trắng trong tòa nhà số 7 đâm vào mu bàn tay anh như băng.
Lần đầu tiên Hàn Phi phát hiện ánh đèn lại có thể lạnh lẽo đến như vậy.
Hành lang trống trải không một bóng người, cửa phòng các khoa và phòng bệnh hai bên hành lang đều không khóa, có một số phòng cửa còn mở một nửa, ánh đèn trong hành lang căn bản không thể xua đi đêm tối tĩnh mịch.
Bước vào tòa nhà số 7, cơ thể của Hàn Phi hoàn toàn bị bao trùm bởi ánh đèn, hắn cảm thấy linh hồn của mình như đã rơi vào một hố băng.
Không ngừng rơi xuống trong cái lạnh giá, trong lòng bất giác xuất hiện một loại cảm giác bất lực.
"Nơi này thật kỳ quái."
Ngẩng đầu lên, Hàn Phi nhìn gian phòng gần mình nhất.
Cánh cửa mở ra một nửa, trên cửa còn viết một vài chữ màu đen —— Trung tâm cấy ghép tóc.
Hàn Phi ghi nhớ lời Đỗ Tĩnh nói, hắn không muốn tới gần những căn phòng không khóa này, nhưng hiện tại bọn họ đã ở quá gần căn phòng đó.
Trung tâm cấy ghép tóc nằm ở lối vào của hành lang tầng 1, muốn đến tầng 4 tìm Trương Hỉ, chắc chắn phải đi ngang qua khoa này.
Cầm dao tái sinh trong tay, Hàn Phi ra hiệu cho A Trùng và Đỗ Tĩnh đừng ở quá xa mình.
Hắn di chuyển từng chút một, hai mắt chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa đang mở ra một nửa.
Đêm tối trong trung tâm cấy ghép tóc đang từ từ tràn lên, như thể có thứ gì đó sẽ đột ngột xuyên ra.
"Trông thì có vẻ như mọi thứ vẫn bình thường, nhưng thực tế có cảm giác tòa nhà này đã bị dị hóa hoàn toàn."
Hàn Phi cũng để người giấy màu máu leo lên vai hắn để cảnh báo, đây là lần đầu tiên người giấy màu máu cảnh báo hắn như vậy.
"Khi biết tin mình có 3 đứa con và mấy người vợ, người giấy màu máu đều chưa bao giờ căng thẳng như này, xem ra mình quả thực đã gặp phải rắc rối rồi."
Di chuyển bước chân, Hàn Phi có ý định lui về phía sau, hắn đang định đổi hướng thăm dò khác, thì trong đầu lại vang lên âm thanh hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên —— bảy loại tuyệt vọng."
"Bảy loại tuyệt vọng: Bảy khoa bệnh này đã giết chết bảy loại cảm xúc của cậu ấy, mang đến cho cậu ấy bảy loại tuyệt vọng khác nhau."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Dùng mọi cách để tiêu diệt tổng hợp tuyệt vọng ở bên trong bảy khoa bệnh, mỗi khi giết chết được một cái, đều sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm và phần thưởng đặc biệt."
Vốn dĩ Hàn Phi đã định bỏ cuộc, nhưng nhắc nhở của hệ thống lại khơi dậy hứng thú của hắn.
"Bảy khoa bệnh tượng trưng cho bảy loại tuyệt vọng, mỗi khi giết chết được một cái đều có thể nhận được phần thưởng?"
Sau khi Hàn Phi tiến vào thế giới điện thờ chỉ hoàn thành hai nhiệm vụ, dẫn đến hắn chỉ có hai cơ hội mở ô vật phẩm, rất nhiều đạo cụ đều không thể lấy ra.
"Kinh nghiệm của nhiệm vụ điện thờ vô cùng hậu hĩnh, phần thưởng đặc biệt cũng không thể bỏ lỡ, nhiệm vụ này rất đáng để làm."
Để lại người giấy màu máu vào lồng ngực của mình, khi thực sự gặp phải nguy hiểm, Hàn Phi vẫn tin tưởng nhất là người giấy đã tưới máu của Từ Cầm, hắn có thể để đối phương bảo vệ trái tim của mình.
"Chuẩn bị đi lên tầng."
Hàn Phi đi về phía trước, đêm tối trong khoa bệnh bắt đầu rung lắc, nhưng ngoài điểm này ra, dường như cũng không có gì khác thường.
Hàn Phi cảnh giác cao độ, thuận lợi đi ngang qua bên cạnh khoa bệnh, tiến vào hành lang, thứ ở trong khoa bệnh cũng không hề đi ra.
“Có vẻ khá an toàn.” A Trùng vội vàng đi theo phía sau Hàn Phi, nhưng khi anh ta vừa đến gần cửa khoa bệnh, một bàn tay khổng lồ mọc đầy tóc đen đột nhiên từ trong khoa bệnh vươn ra!
“Lên tầng!” Cùng lúc Hàn Phi thúc giục, cơ thể trực tiếp lao ra, lưỡi dao chém tới trên bàn tay khổng lồ.
Tóc đen bị dao tái sinh chém đứt, bàn tay khổng lồ kia hóa thành tóc rơi khắp mặt đất.
Tất cả những sợi tóc đen chạm vào dao tái sinh trực tiếp biến mất, nhưng những sợi tóc không chạm vào dao tái sinh sau khi rơi xuống đất, bắt đầu tụ hợp lại như thể có sự sống.
"Phải chém được vào bản thể mới được."
Hàn Phi hiện tại không dám vào trung tâm cấy ghép tóc một mình, hắn cần một người phối hợp với hắn để giữ chân những sợi tóc đó, để hắn có thời gian tìm được bản thể của chúng.
Cả ba người nhanh chóng di chuyển lên trên, đến tầng hai.
Khoa bệnh ở gần hành lang tầng hai cũng rất cổ quái, cánh cửa mở một nửa, máu không ngừng rỉ ra từ khoa bệnh, trên vết máu có vứt bảng hiệu của khoa bệnh —— Trung tâm sứt môi hở vòm.
Hàn Phi nhìn chăm chú vào cửa khoa bệnh, đang định tăng tốc chạy qua thì một bác sĩ mặc áo khoác trắng đột nhiên đi ra khỏi khoa bệnh.
Gã đứng quay lưng về phía Hàn Phi, giọng điệu rất kỳ lạ: "Ấy? Đã muộn như vậy rồi, trên hành lang vẫn còn có người?"
"Chúng tôi muốn đến gặp bác sĩ Trương Hỉ hỏi một số chuyện."
“Chưa đi tìm cô ấy vội, chỗ tôi đang có chút rắc rối, cần sự giúp đỡ của mấy người.” Bác sĩ quay lưng về phía đám người, giọng nói vội vã.
“Giúp gì vậy?” Hàn Phi híp mắt, nhìn chằm chằm bác sĩ khả nghi trước mặt.
"Có bệnh nhân khám cấp cứu mà tôi không khống chế được!" Bác sĩ lo lắng hét lên: "Đừng nhiều lời nữa! Mau lại đây!"
“Được.” Hàn Phi cầm dao tiến lên trước, khi bác sĩ định tóm lấy cổ tay hắn, hắn tăng tốc: “Bệnh nhân mà anh đang nói đến, không phải là chính mình đấy chứ?”
Bác sĩ vẫn luôn quay lưng về phía Hàn Phi, cơ thể dừng một chút, gã quay đầu lại, lộ ra một cái miệng bị nứt thành bốn phần.
"Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy tôi và các người trông không giống nhau à?"
Dưới lớp áo choàng trắng của bác sĩ là áo bệnh nhân dính đầy vảy máu, đôi mắt của gã hoàn toàn khác với đôi mắt của những linh hồn bị điều khiển trong bệnh viện.