Môi của bác sĩ bị rách ra bốn xung quanh, lộ ra những chiếc răng chi chít, khấp khểnh bên trong.
Bác sĩ vừa đi ra khỏi trung tâm sứt môi hở vòm, cả khuôn mặt đều bị xé rách ra, mở lớn miệng cắn về đầu của Hàn Phi!
Đối mặt với cảnh tượng kinh khủng như vậy, Hàn Phi không hề lùi lại một bước, kiên cường đối mặt, vung thẳng dao vào mặt bác sĩ.
Có tái sinh trong tay, hắn đến hận ý còn dám giết.
Ánh sáng chói lọi của con dao rơi xuống, bác sĩ cổ quái xấu xí kia dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, ngay thời khắc quan trọng của va chạm liền lùi lại phía sau.
Tái sinh chỉ chém đứt một "cánh" môi, để lại trên mặt gã vết máu me đầm đìa.
"Ahhhh!"
Tiếng hét vang lên, bác sĩ che khuôn mặt vốn đã không giống người bình thường, đôi mắt dần dần đỏ lên như máu, nhìn chằm chằm mảnh môi trên mặt đất.
Môi mọc đầy răng rơi xuống đất, giống như một cánh hoa làm bằng thịt người.
"Mày! Muốn! Chết!"
Máu hòa cùng tiếng gầm thét, bác sĩ lấy từ trong túi ra hai con dao phẫu thuật dính máu: "Tao sẽ khiến tất cả chúng mày đều giống như tao! Như vậy những người còn nguyên vẹn sẽ trở thành thiểu số! Mà thiểu số thì chính là bệnh nhân!"
Tốc độ của bác sĩ rất nhanh, bản thân Hàn Phi cũng thầm kinh ngạc, vừa nhắm mũi dao vào cổ bác sĩ, nhưng đối phương vậy mà lại né được trong khoảng cách ngắn như vậy.
Bên trong bảy khoa bệnh trong tòa nhà này toàn bộ đều là quái vật kinh khủng, Hàn Phi quyết đoán kịp thời đưa ra quyết định: "Lên tầng bốn trước!"
Bác sĩ trước mặt này là bệnh nhân ở trung tâm sứt môi hở vòm đóng giả, nếu như bọn họ bị các bác sĩ khác trong bệnh viện nhìn thấy thì cả hai đều sẽ trở thành mục tiêu, vì vậy Hàn Phi cũng muốn dẫn dụ bác sĩ sứt môi lên tầng.
Sau khi nhận được lệnh của Hàn Phi, A Trùng cõng Đỗ Tĩnh liều mình chạy lên trên, không dám lãng phí thời gian quý giá mà Hàn Phi đã dùng mạng ra đánh đổi.
“Chúng mày một người cũng đừng hòng chạy trốn!” Bác sĩ này đã phát điên rồi, trên tay cầm hai con dao phẫu thuật, tốc độ nhanh đến khó tin, cả người như một con dã thú ẩn nấp trong đêm tối, liều mạng cắn xé tất cả những sinh vật mà mình nhìn thấy.
Để không làm Đỗ Tĩnh bị thương, Hàn Phi chỉ có thể cứng đầu kéo dài thời gian với bác sĩ.
Bác sĩ này tâm lý cực kỳ biến thái, con dao trên tay của gã mỗi lần đều trực tiếp tấn công vào má của Hàn Phi, cố gắng phá hủy khuôn mặt mị lực -14 của hắn.
Đối với hầu hết các diễn viên, khuôn mặt luôn quan trọng hơn những chỗ khác, nhưng Hàn Phi lại là một ngoại lệ, trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ, có nên dùng khuôn mặt của mình giả vờ sơ hở để đánh lừa đối thủ, giành lấy cơ hội xuất dao cho bản thân hay không.
Chỉ cần có thể chém trúng huyệt đạo của đối phương, với mức độ sắc bén của dao tái sinh, đối phương chắc chắn sẽ chết.
Bác sĩ là một tên điên biến thái, còn Hàn Phi thì lại là một tên điên cực kỳ bình tĩnh, cả hai đều đã trải qua những chuyện tồi tệ và tuyệt vọng nhất.
"Hàn Phi! Cẩn thận!" Tiếng kêu kinh hô của A Trùng vang lên từ góc rẽ tầng ba, Hàn Phi căn bản không hề nhìn lại, trực tiếp dậm chân rời khỏi vị trí đang đứng.
Nơi hắn đứng vừa rồi, một ít chất nhầy màu vàng cam, gần như trong suốt đang chảy ra.
“Đây là nhỏ từ trên tầng xuống?” Hàn Phi không dám phân tâm, chỉ dùng tầm mắt ngoại vi liếc nhìn, có chất nhầy chảy ra từ khe cầu thang, trông rất kinh tởm.
Có một mùi hôi thối trong không khí, Hàn Phi lo lắng rằng sau khi liều mạng, sẽ không còn sức để đối phó với những nguy hiểm khác.
Hắn từ bỏ ý định lấy thương đổi thương với bác sĩ, nhanh chóng rút lui về sau, chạy lên trên tầng.
Bác sĩ bị Hàn Phi chém đứt một mảnh môi đuổi theo, cầm theo hai con dao phẫu thuật, thề sẽ biến hắn thành bộ dạng trông giống như gã.
Nhanh chóng chạy thoát, đến tầng ba.
Chất nhầy màu vàng hôi thối đã trải đầy trên mặt đất, có chỗ gần như trong suốt, có chỗ thì vẩn đục, vón cục, trông vô cùng kinh tởm.
"Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Chất nhờn dính vào đế giày khiến người đứng không vững, A Trùng cõng Đỗ Tĩnh suýt ngã, anh ta không cẩn thận nắm lấy tay vịn cầu thang, đầu ngón tay chạm vào một chút chất nhờn.
“Rất trơn rất nhầy, sờ vào giống như mỡ lợn vậy?” Đầu ngón tay của A Trùng truyền đến cảm giác tê tê, mới đầu tiên cảm thấy khá dễ chịu, nhưng rất nhanh anh ta đã cảm thấy bất an.
Chất nhờn đó dễ dàng xâm nhập vào lớp bảo vệ của làn da, đang thấm vào cơ thể, ngón tay anh ta gần như sưng lên một phần tư ngay lập tức.
"Anh Hàn! Tay tôi trúng độc rồi!"
"Nếu không được thì chặt đi! Đừng để nó lây lan!" Hàn Phi rút dao né tránh, đầu cũng không quay lại.
Hắn toàn thân đề phòng bác sĩ sứt môi, trong lúc né tránh, không quên quan sát xung quanh.
Tất cả chất nhờn đều là rỉ ra từ trung tâm hút mỡ điêu khắc thể hình trên tầng ba, cánh cửa của khoa bệnh đó dường như không thể đóng chặt.
Bị tên bác sĩ sứt môi điên cuồng đuổi theo, ba người Hàn Phi cũng không có thời gian kiểm tra kỹ lưỡng, một hơi chạy lên đến tầng bốn.
"Bác sĩ Trương Hỉ là ở tầng này sao?"
Lao vào hành lang tầng bốn, Hàn Phi đang dần dần mất sức rồi, bác sĩ sứt môi càng lúc càng nhanh khi thế giới không ngừng dị hóa.
Điều kinh tởm hơn nữa là con dao phẫu thuật của đối phương còn dính nguyền rủa không rõ, chỉ cần bị trầy xước, sẽ khiến cơ thể không còn nhạy bén.
Tình hình cứ kéo dài như này, Hàn Phi sẽ càng ngày càng thêm hao sức.
Điều khiến Hàn Phi càng lo lắng hơn cả là mỗi khi gặp nguy hiểm, trong đầu đều mơ hồ truyền đến cơn đau nhói, Phó Nghĩa như ôm một bụng nước xấu, luôn sẵn sàng giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Loạn trong giặc ngoài, Hàn Phi không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu.
"Gần đến nơi rồi, phía trước chính là phòng bệnh tôi từng nằm! Bác sĩ Trương thường đi làm ở khoa bệnh giữa hành lang!"
Dị hóa của bệnh viện đã vô cùng nghiêm trọng rồi, ánh sáng trắng nhợt méo mó trên hành lang, nhìn thì trông hành lang có vẻ rất ngắn, nhưng trên thực tế lại rất rất dài, mỗi một phòng bệnh đều cách nhau một khoảng rất xa.
Cả đường chạy như điên, ba người Hàn Phi cuối cùng cũng đến trung tâm hành lang của tầng bốn, ở đây có một khoa bệnh tương đối đặc biệt —— Trung tâm tư vấn tâm lý sắc đẹp.
Diện tích của khoa bệnh này rất lớn, trên bức tường bên ngoài còn viết vài chữ —— Sắc đẹp không chỉ là nói đến dung mạo, vẻ đẹp khỏe mạnh của ngoại hình, mà còn nói đến trạng thái hoàn hảo toàn diện của sự thích ứng về tâm lý và xã hội, chúng ta phải từ chối vẻ đẹp bệnh hoạn, từ chối vẻ đẹp có hại, từ chối tìm kiếm vẻ đẹp đám đông.
Những câu đó đầy lời dẫn dắt tích cực, nhưng mỗi một chữ đều là dùng máu viết ra, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thế nào cũng thấy là một loại châm biếm.
“Hàn Phi, anh chắc chắn chúng ta phải đi vào chứ?” A Trùng cõng Đỗ Tĩnh trên lưng, khi nhìn thấy bức tường viết đầy chữ máu, có chút sợ hãi.
Hàn Phi đang cố hết sức để né đòn của bác sĩ, căn bản không rảnh để ý đến A Trùng, khi hắn lùi đến cửa khoa bệnh, trực tiếp một chân đá thẳng A Trùng vào bên trong khoa bệnh.
Sau đó tự hắn cũng lẩn vào trong phòng, đóng cửa khoa bệnh vào phút chót.
"Chúng mày trốn không thoát đâu! Tao sẽ khiến chúng mày trở nên giống như tao!" Con dao phẫu thuật của bác sĩ sứt môi không ngừng đâm vào cửa, ngực Hàn Phi phập phồng, thở hổn hển.
"Bác sĩ Trương chắc hẳn ở trong khoa bệnh."
Đỗ Tĩnh dựa vào bức tường, cạnh căn phòng trong khoa bệnh, cô còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.
"Anh là vấn đề về tâm lý, được gọi là rối loạn dạng cơ thể, đây là một loại rối loạn tâm lý mãn tính dai dẳng, biểu hiện chủ yếu là quá mức tập trung và lo lắng về những khiếm khuyết trên cơ thể."
Giọng nói của người phụ nữ chín chắn điềm đạm, cũng rất hay, cho người ta cảm giác hoàn toàn có thể tin cậy vào cô ấy.
“Cuối cùng cũng gặp được một người bình thường ở tòa nhà số 7 rồi.” A Trùng cũng nghe được lời bác sĩ nói trong phòng, nữ bác sĩ dường như đang tư vấn điều trị.
“Đừng sơ suất.” Hàn Phi nhìn cánh cửa khoa bệnh lung lay sắp đổ, bác sĩ sứt môi có thể xông vào bất cứ lúc nào.
“Bác sĩ Trương Hỉ phần lớn thời gian vẫn khá bình thường.” Đỗ Tĩnh cũng không quá chắc chắn, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Đỗ Tĩnh chỉ mở cửa sau khi được sự đồng ý của bác sĩ Trương, mấy người đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong khoa bệnh.
Một nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng ngồi bên chiếc bàn sạch sẽ và gọn gàng, đối diện với cô là một bệnh nhân mặc áo bệnh viện.
“Mấy người tìm tôi có chuyện gì không?” Nữ bác sĩ nói chuyện rất bình thường, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dị hóa của thế giới, Đỗ Tĩnh cũng thả lỏng được một chút, cô đang định vào phòng nói chuyện với bác sĩ Trương, thì bị Hàn Phi ngăn lại.
"Đừng vội qua đó, cô nhìn bệnh nhân kia."
Bệnh nhân ngồi đối diện với nữ bác sĩ không ngừng run rẩy, sau khi kiên trì được hai ba giây, toàn thân anh ta tản ra như khối gỗ, càng quỷ dị hơn nữa cho dù là như vậy nhưng anh ta vẫn còn thở, không hề hồn phi phách tán.
“Mấy người cũng tới đây để tư vấn vấn đề tâm lý đúng không?” Bác sĩ Trương hoàn toàn không quan tâm đến bệnh nhân đối diện, cô ấy chống cằm, nhìn Đỗ Tĩnh rồi tự nói: “Chân giả bên trái dùng có thoải mái không? Trong nội tâm của cô sẽ luôn có những cơn đau kéo dài, đó là chứng rối loạn dạng cơ thể, cần được can thiệp ngay lập tức."
“Bác sĩ Trương, tôi thực ra càng lo lắng cho con gái hơn là cơ thể của mình.” Đỗ Tĩnh thì thào, nhưng bác sĩ Trương hoàn toàn không để ý đến cô, sau khi chẩn đoán xong, cô lại nhìn A Trùng.
"Anh quá quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, luôn làm ra những hành vi né tránh thụ động, đó là chứng rối loạn dạng cơ thể, cần được can thiệp ngay lập tức."
Ban đầu A Trùng còn cảm thấy bác sĩ Trương Hỉ trông cũng xinh đẹp, cho người ta cảm giác rất bình thường, nhưng dần dần anh ta phát hiện có điều gì đó không ổn.
Bác sĩ Trương Hỉ này cho rằng tất cả mọi người đều mắc chứng rối loạn dạng cơ thể, như thể tất cả bệnh nhân đều mắc một loại bệnh giống nhau.
“Có chút kỳ lạ.” A Trùng ấn ngón tay đang sưng tấy của mình lên, anh ta lùi về phía sau mấy bước, nhưng bên ngoài khoa bệnh vẫn còn có một bác sĩ điên đang đập cửa, anh ta căn bản không còn nơi nào để trốn thoát.
Sau khi ánh mắt của Trương Hỉ rời khỏi người A Trùng, cô lại nhìn Hàn Phi, đôi lông mày xinh đẹp cau lại: "Anh thường xuyên để bản thân rơi vào tình trạng tự lo lắng và tự mâu thuẫn với bản thân, đây là rối loạn dạng cơ thể điển hình, nội tâm anh luôn muốn thay đổi điều gì đó phải không?"
Đặt bút trên tay xuống, bác sĩ Trương Hỉ chậm rãi đứng dậy, thân trên của cô mặc áo khoác màu trắng, phần thân dưới bị chiếc bàn chặn lại dính đầy máu, trông cô giống như một thiên sứ máu tanh ở giữa trắng đỏ.
"Con người ta muốn trở nên xinh đẹp, phần lớn xuất phát từ nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu quy thuộc và yêu thương, nhu cầu tôn trọng và nhu cầu tự mình thực hiện." Bác sĩ Trương Hỉ mở ngăn kéo lấy ra một con dao phẫu thuật sáng choang, cô dịu dàng nhìn Hàn Phi: "Bất kể anh xuất phát từ nhu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng anh, điêu khắc anh thành một phiên bản tốt hơn của chính mình."
Khi bác sĩ Trương Hỉ nói xong những lời này, Hàn Phi đột nhiên rất kinh hãi phát hiện, hắn vậy mà lại không thể khống chế được cơ thể của mình.
Giọng nói của Trương Hỉ dường như có thể tranh giành quyền điều khiển cơ thể, thao túng máu thịt của hắn!
"Đây là loại năng lực đáng sợ gì vậy?"
Khi Hàn Phi phản ứng lại, Trương Hỉ đã xuất hiện trước mặt hắn, áo choàng trắng đẫm máu càng toát lên vẻ đẹp tàn khốc.
“Thư! Thư tín!” Hàn Phi mở miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh, trong lòng chỉ có thể hét lên một cách điên cuồng.
“Anh đã gần đạt đến mức hoàn hảo, nhưng vẫn chưa đủ hoàn hảo.” Dao phẫu thuật của Trương Hỉ dí sát vào mặt Hàn Phi, cô đang định xuống dao, thì một người giấy đỏ như máu từ trên cổ Hàn Phi leo ra, trong tay nó vẫn đang cầm một bức thư nhàu nát.
Bức thư được mở ra, người giấy đưa cho Trương Hỉ xem nội dung.
Máu trên áo choàng trắng từng giọt từng giọt rơi xuống, dao phẫu thuật của Trương Hỉ dừng lại trước mặt Hàn Phi.
Cô nhìn dòng chữ trên lá thư, trong đầu dường như có thứ gì đó bùng nổ khiến khuôn mặt cô méo mó trông vô cùng đau khổ.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi phát hiện mình lại có thể khống chế cơ thể.
Hắn lập tức cách xa Trương Hỉ, so với bác sĩ Trương có thể thao túng máu thịt này, bác sĩ sứt môi ngoài cửa hiển nhiên là dễ thương hơn.
“Tôi là bạn thân nhất của em trai cô, cậu ấy dặn dò tôi nhất định phải đưa lá thư này cho cô.” Hàn Phi nhấn công tắc diễn xuất bậc thầy trong đầu, âm thầm sử dụng năng lực ngôn linh của mình: “Cậu ấy nói mình đã quên rất nhiều thứ, nhưng vĩnh viễn đều không bao giờ quên rằng cô là chị gái tốt nhất, cậu ấy biết cô vẫn luôn bảo vệ mình."