Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 594 - Chương 594: Anh Là Món Đồ Chơi Yêu Thích Nhất Của Chúng Tôi

Chương 594: Anh là món đồ chơi yêu thích nhất của chúng tôi Chương 594: Anh là món đồ chơi yêu thích nhất của chúng tôi

Khi Hàn Phi mở cửa phòng cấp cứu, tất cả đèn trong tòa nhà đều tắt.

Xung quanh tối đen như mực, vô số lời cầu nguyện và khấn vái phát ra từ sâu trong các bức tường.

Thần văn lưu chuyển, lời từ biệt giữa sự sống và cái chết được khắc trong hành lang, ngay cả thời gian cũng không thể rửa trôi những tiếng khóc.

Tuyệt vọng toát ra từ cơ thể của Hàn Phi từ từ hòa quyện với toàn bộ tòa nhà, hắn ngẩng đầu nhìn lên phòng cấp cứu.

Những cái tên xuất hiện trên bức tường màu trắng tinh, nỗi thương nhớ biến thành những sợi xích nhỏ, một đầu vẫn còn trên thế giới, đầu kia rơi vào hư vô.

Bên trong bức tường đầy kỉ niệm, Hàn Phi cũng nhìn thấy một bóng đen hung dữ gớm ghiếc.

Đại Nghiệt đang dị hóa lần thứ hai, giống như vật tổ do tổ tiên vẽ ra, điêu khắc trong kiến trúc, cơ thể của nó bị những xiềng xích xuyên qua, không thể rời khỏi bức tường của bệnh viện, cũng không có cách nào dễ dàng tiến vào thế giới ký ức này.

"Đại Nghiệt?"

Hàn Phi khẽ mở miệng, bóng dáng cực lớn bên trong bức tường dường như nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, cố hết sức khơi dậy làn sóng tai họa, những sợ xiềng xích càng được siết chặt.

Đại Nghiệt có thể dễ dàng phá hủy điện thờ, đã "vấp phải trắc trở" trong điện thờ do Phó Sinh để lại.

Hàn Phi cố gắng tiến về phía trước, nhưng khí tức tuyệt vọng trong tâm trí của hắn không đủ để nâng đỡ hắn tiếp tục tiến về phía trước, xiềng xích của suy nghĩ và lời cầu nguyện của linh hồn đang bài xích hắn.

"Xem ra vẫn cần phải tìm đủ bảy loại tuyệt vọng của cậu ấy mới được."

Không thể cưỡng ép đi vào, Hàn Phi dứt khoát rút lui.

Khi hắn chuẩn bị rời khỏi hành lang, trong đại não truyền ra tiếng gầm của Phó Nghĩa.

Trong hộp sọ của hắn, dường như có một viên bi sắt đâm vào, cả người suýt chút nữa mất kiểm soát ngã xuống.

Khi cơn đau dữ dội ập đến, Hàn Phi có thể cảm thấy Phó Nghĩa đang lan dần ra khắp cơ thể, hắn dùng dao tái sinh chém vào người mình, nhưng mỗi lần đều không thể hoàn toàn giết chết anh ta.

Theo thời gian, Phó Nghĩa dường như biết rằng con dao tái sinh sẽ không thực sự giết chết Hàn Phi, anh ta càng trở nên liều lĩnh hơn.

"Tuyệt vọng của Phó Sinh dường như đang củng cố cho Phó Nghĩa, hay chính Phó Nghĩa trước đây là tuyệt vọng lớn nhất của Phó Sinh."

Cơ thể Hàn Phi chao đảo, bác sĩ Nhan bên cạnh sau khi nhìn thấy cũng nhanh chóng đỡ lấy hắn: "Cậu cũng không thể chạm vào điện thờ à? Tôi thấy cậu chỉ còn cách cốt lõi của điện thờ một chút nữa thôi."

“Tôi vẫn còn cần nhiều tuyệt vọng hơn nữa, mọi người phối hợp cùng tôi đi phá hủy mấy khoa bệnh trong tòa nhà số 7.” Hàn Phi muốn dồn hết những tuyệt vọng mà Phó Sinh để lại trong bệnh viện vào cơ thể mình, để xóa sạch quá khứ đau khổ cho con trai, để cậu ấy có thể có một khởi đầu mới.

Nếu như đã lựa chọn giúp Phó Sinh, vậy thì đây cũng là thứ hắn phải gánh vác.

"Bây giờ tôi coi như đã hiểu, nếu như lúc đó tôi lựa chọn hủy diệt Phó Sinh, vậy thì tôi sẽ trở nên giống như Phó Nghĩa trong đầu. Đem tất cả tuyệt vọng trút lên Phó Sinh, tôi có thể sống tiếp, nhưng tôi cũng sẽ dung hợp với Phó Nghĩa, trở nên bẩn thỉu, trở thành Phó Nghĩa mới."

Biến cố phát sinh ở tòa nhà số 7 đã thu hút sự chú ý của bệnh viện, tòa nhà số 2 vốn dĩ tối om nay đã trở lại bình thường, càng ngày càng có nhiều thứ leo ra khỏi tòa nhà số 2, đang lao về phía tòa nhà số 7.

"Nhanh! Chúng ta không có nhiều thời gian nữa rồi!"

Đạp tung cánh cửa của trung tâm cấy ghép tóc, đám tóc đen nhánh giống như một vũng nước đọng hôi thối, lười biếng dài ra.

“Năng lực của tôi không có tác dụng với bọn chúng, không thể giúp được gì cho anh.” Trương Hỉ không đến gần trung tâm cấy ghép tóc: “Bác sĩ của khoa bệnh này hình như chưa từng đi ra ngoài, cũng không ai biết bên trong cuối cùng có cái gì.”

“Hay là đi những khoa bệnh khác trước?” A Trùng cũng có chút sợ hãi, con người vốn thường sợ những thứ mà mình không biết.

“Hẳn là có thể dùng lửa.” Bác sĩ Nhan liếc nhìn khuôn mặt bị đốt cháy của Tường Vi: “Chúng ta dùng lửa đốt cháy mỡ người chảy ra từ trung tâm hút mỡ, trực tiếp cháy trung tâm hút mỡ và đống tóc này thì sao?”

"Chất béo lấy ra từ phẫu thuật chứa hàm lượng nước lớn, rất khó bắt lửa."

“Lửa bình thường chắc chắn không được, nhưng ngọn lửa hận ý màu đen chắc là không thành vấn đề.” Bác sĩ Nhan rạch lồng ngực mình ra, trong cơ thể ông có giấu một ngọn lửa vô cùng yếu ớt: “Trang Văn đã giấu một ngọn lửa hận ý trong cơ thể của tôi.”

“Trang Văn bây giờ đang ở đâu?” Hàn Phi biết Trang Văn vào thế giới điện thờ cùng với bọn họ, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô ấy đâu.

"Tôi cũng không biết, cô ấy để lại ngọn lửa này có lẽ cũng vì không tin tưởng tôi, nếu như tôi làm chuyện gì đó không hay, có thể sẽ bị ngọn lửa này thiêu chết ngay lập tức." Bác sĩ Nhan cười khổ: "Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao một hận ý khát máu như thế lại chiếu cố cậu nhiều như vậy?"

“Đi thôi, bây giờ qua đó thử xem.” Hàn Phi có chút khó khăn đi ở phía trước, trong đầu từng cơn đau nhức, sẽ sớm tự mình dừng lại. Nhưng kể từ khi hắn đến gần điện thờ, kích hoạt tuyệt vọng của Phó Sinh, cơn đau không thể kìm nén được nữa, Phó Nghĩa bắt đầu điên cuồng lan khắp cơ thể hắn.

"Trang Văn? Hận ý?" Tường Vi âm thầm ghi nhớ lại những từ này: "Hận ý rất khủng khiếp sao?"

Khi anh ta đang lẩm bẩm, A Trùng cũng đi tới.

Người chơi có chút biến thái này nhìn Hàn Phi với vẻ kính trọng và ngưỡng mộ, khi anh ta đi ngang qua người Tường Vi, còn nhắc nhở Tường Vi một câu: "Anh đừng có mà nảy ra ý đồ gì xấu, nếu như anh gây ra chuyện gì không có lợi cho đoàn kết, đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen, tôi đứng về phía Hàn Phi vô điều kiện."

“Bệnh tình của cậu lại nặng hơn rồi à?” Tường Vi che khuôn mặt biến dạng, có chút quỷ dị nhìn A Trùng, anh ta không ngờ A Trùng có năng lực đặc biệt nhất, tính cách cổ quái nhất trong số tất cả người chơi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vậy mà lại trở thành tay sai trung thành của Hàn Phi: "Cậu ấy đã làm gì cậu?"

A Trùng không trả lời, cõng Đỗ Tĩnh lon ton chạy đến bên cạnh Hàn Phi, anh ta vẫn không dám đi bên cạnh hắn, luôn ở phía sau một bước.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Tường Vi tràn đầy dấu hỏi, càng cảm thấy Hàn Phi thật không thể dò được.

Mấy người lên đến tầng ba, cả hành lang đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, chất béo nhớt với nhiều tạp chất khác nhau dính vào mặt đất và cửa sổ, không khí dường như hoàn toàn đông đặc, mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc.

"Mọi người đừng đi qua."

Bác sĩ Nhan một mình bước đến cửa trung tâm hút mỡ, ngón tay ông đâm vào má mình: "Sau khi rời khỏi thế giới điện thờ, có lẽ tôi sẽ trở lại diện mạo như cũ, giữa vẻ đẹp giả dối và sự thật tàn khốc, quả thực có rất nhiều người sẽ bị mất phương hướng."

Vuốt ngón tay xuống dưới, bên dưới làn da của bác sĩ Nhan là một khuôn mặt đầy sẹo, ông trực tiếp cào vết thương xuống đến ngực.

Một lượng lớn máu nhỏ xuống ngọn lửa màu đen của hận ý, bác sĩ Nhan cùng chính máu thịt của mình bọc lấy ngọn lửa, từ từ lấy nó ra.

Cúi người xuống, bác sĩ Nhan đẩy cửa trung tâm hút mỡ ra.

Mùi hăng nồng bốc lên, có một số thiết bị y tế đang hoạt động không ngừng trong khoa bệnh.

Ở giữa các thiết bị y tế, có một núi thịt nửa nằm miễn cưỡng có thể nhìn ra là hình người, anh ta vẫy vẫy cánh tay to lớn của mình, nhét bệnh nhân và y tá vào cái miệng khổng lồ bị dị hóa.

Không ai biết những người bị nuốt kia sẽ biến thành cái gì, mọi người chỉ có thể thấy các đường ống trên thiết bị y tế xuyên vào cơ thể núi thịt, liên tục hút mỡ từ dưới da của núi thịt.

Bác sĩ Nhan đi về phía thiết bị y tế, cho đến khi không thể tiến về phía trước được nữa, ông cẩn thận đưa ngọn lửa màu đen về phía núi thịt.

Khoảnh khắc ngọn lửa màu đen chạm vào núi thịt, cơ thể con quái vật to lớn bắt đầu run rẩy, ngọn lửa vốn dĩ yếu ớt đột nhiên nhảy lên, vô số tiếng kêu vang lên từ sâu trong lớp dầu mỡ.

Ngọn lửa hận ý màu đen dường như đã tìm được nhiên liệu hoàn hảo, trong nháy mắt, nó bắt đầu bùng cháy trên cơ thể con quái vật!

Bác sĩ Nhan và con quái vật hét lên cùng một lúc, toàn bộ khoa bệnh như muốn sụp đổ.

Rất nhiều khói đen bốc ra, lửa đen hận ý có thể trực tiếp thiêu đốt linh hồn.

“Mau kéo bác sĩ Nhan ra!” Hàn Phi hét lớn.

Trương Hỉ sử dụng khả năng của mình để thao túng máu thịt của bác sĩ Nhan, cưỡng ép đưa ông ra khỏi khoa bệnh.

Tốc độ lan truyền của ngọn lửa màu đen rất nhanh, bác sĩ Nhan thậm chí còn không ngờ tới, ban đầu ông chỉ muốn thử thôi.

Con quái vật núi thịt trong phòng hút mỡ gầm lên một tiếng chói tai, nó bị bao phủ bởi ngọn lửa đen kịt, căn bản không thể dập tắt được.

Ngọn lửa ngày càng lớn, nó leo ra từ trung tâm khoa bệnh, xé đứt những đường ống đó, hất tung tất cả các thiết bị y tế, muốn chạy ra bên ngoài.

Lúc này, nó giống như một quả cầu lửa cực lớn màu đen, đi đến đâu ngọn lửa sẽ bùng cháy đến đó.

Mỡ người đầy trên mặt đất bị đốt cháy, con quái vật cuối cùng không chống đỡ được thân thể, rơi vào trong lửa đen.

Ngọn lửa yếu ớt ban đầu đã biến thành ngọn lửa lớn mất kiểm soát chỉ trong nửa phút!

Trong ngọn lửa màu đen phát ra hận ý, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cười điên cuồng không kiềm chế được của người phụ nữ.

"Lùi lại! Ra khỏi tầng này!"

Ngọn lửa lan rất nhanh, trực tiếp cháy xuyên qua trung tâm hút mỡ, cả tầng này có lẽ đều sẽ không thể may mắn thoát khỏi.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công phá tan tuyệt vọng của trung tâm hút mỡ điêu khắc thể hình, đạt được lượng lớn kinh nghiệm, đạt được năm trong bảy loại tuyệt vọng của cậu ấy, thể lực của bạn cũng được cải thiện một chút."

"Năm trong bảy loại tuyệt vọng: Để trốn đi, cậu nuốt thuốc do bệnh viện chuẩn bị, phối hợp với điều trị của bệnh viện. Nhưng cậu lại trở nên càng ngày càng buồn ngủ, thần trí không tỉnh táo. Cậu biết rằng bệnh của mình có lẽ sẽ không bao giờ thuyên giảm được, bởi vì cơ thể của cậu đang dần xuất hiện vấn đề, sẽ không lâu nữa, cậu có thể sẽ bị bệnh thực sự."

Sau khi nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi cởi áo bảo vệ của A Trùng, dùng nó chấm thật nhiều dầu mỡ, sau đó đưa vào lửa đen.

Ngọn lửa màu đen đối với người khác mà nói căn bản không thể đến gần, nhưng lại dường như cố ý tránh Hàn Phi ra, không hề làm tổn thương đến hắn.

"Đi! Trở lại tầng một!"

Cầm ngọn lửa được đốt cháy, Hàn Phi chạy trở lại tầng một.

Khi họ đến tầng một, bên ngoài tòa nhà số 7 đã có thể nhìn thấy rất nhiều bóng quỷ. Những thứ xấu xí và bẩn thỉu đó, bọn chúng đang di chuyển rất nhanh tới đây.

Tòa nhà số 2 chỉ có chút vấn đề nhỏ, nhưng ở tòa nhà số 7 là có người muốn phóng hỏa đốt toàn bộ tòa nhà!

“Không có thời gian nữa rồi.” Hàn Phi mở cửa trung tâm cấy ghép tóc, cầm ngọn lửa màu đen xông vào.

Tuyệt vọng, đau khổ và tất cả những cảm xúc tiêu cực là nhiên liệu tốt nhất cho ngọn lửa màu đen của hận ý.

Chẳng bao lâu, ngọn lửa lớn bùng cháy trong trung tâm cấy ghép tóc.

Tóc đen không ngừng dâng trào, nhưng không những không dập tắt được lửa đen, càng vùng vẫy, lửa đen cháy càng nhanh.

Thấy không thể khống chế được ngọn lửa, trong góc khoa bệnh, một người lùn mặc áo khoác trắng bò ra từ trong tóc đen.

Tay chân của anh ta bị thoái hóa nặng, thậm chí không thể đi lại được, bây giờ cũng không còn cách nào khác, nếu còn không chạy thì sẽ bị thiêu sống.

Anh ta vất vả trèo ra cửa, nhưng tóc đen trên người anh ta đã chặn kín lối đi, cho đến khi lửa đen cháy đến, anh ta vẫn không thể thoát ra.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phá tan tuyệt vọng của trung tâm cấy ghép tóc, đạt được lượng lớn kinh nghiệm, đạt được sáu trong bảy loại tuyệt vọng của cậu ấy, trí tuệ của bạn đã được cải thiện một chút."

"Sáu trong bảy loại tuyệt vọng: Sau khi từ bỏ mọi đấu tranh, cậu không còn phản kháng nữa, trở nên tê liệt, nằm trong tầng tầng lớp lớp ánh mắt kỳ lạ, cậu chôn chặt trái tim mình trong bóng tối."

“Vẫn còn một tuyệt vọng cuối cùng nữa.” Hàn Phi nhìn thấy những bóng quỷ bên ngoài tòa nhà số 7, hắn biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Lửa đen của hận ý bùng cháy dữ dội trong tòa nhà, tiếng cười của một người phụ nữ vang lên trong ngọn lửa, không ai biết rõ tung tích của Trang Văn, nhưng khi lửa đen bùng cháy, Hàn Phi cảm thấy Trang Văn không hề đi xa, cô ấy rất có thể giống như Đại Nghiệt vậy, bị giam cầm bên trong "điện thờ", đem một ngọn lửa đen hận ý giấu trong cơ thể bác sĩ Nhan, đã là cực hạn rồi.

"Nếu thực sự là như vậy, mình nhất định phải tìm cách mở cửa điện thờ cho bọn họ vào!"

Xé rách áo, Hàn Phi châm lửa đen rồi loạng choạng đi lên tầng.

Sáu loại tuyệt vọng luôn ảnh hưởng đến Hàn Phi, những gì xảy ra với Phó Sinh trong quá khứ dường như là sáu chiếc gai đầy ngạnh đâm vào linh hồn hắn.

Tệ hơn nữa là, sau khi Phó Nghĩa cảm thấy sự tuyệt vọng của Phó Sinh, anh ta trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

Con súc sinh này chỉ có thể mạnh mẽ và hung dữ trước mặt người nhà của chính mình.

Tuyệt vọng của Phó Sinh, khiến anh ta cảm nhận được sự tồn tại của mình, anh ta càng ghen tị với tất cả những gì Hàn Phi có, căm ghét sự thay đổi vận mệnh của hắn.

Bước chân càng lúc càng nặng nề, mỗi khi Hàn Phi chịu đựng thêm một loại tuyệt vọng của Phó Sinh, hắn sẽ trở nên yếu hơn một phần, Phó Nghĩa sẽ trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Trong thời học sinh của Phó Sinh, Phó Nghĩa là nguồn gốc của mọi tuyệt vọng.

Còn trong thế giới ký ức, Hàn Phi giống như chiếc hộp khóa chặt tất cả các tuyệt vọng, nếu như hắn gục ngã bỏ cuộc, vậy thì thứ tuyệt vọng nhất trên thế giới này cũng sẽ được giải phóng ra.

Nhiệm vụ kế thừa điện thờ đến đây, Hàn Phi đã hiểu rõ tất cả mọi thứ.

Nếu trong thế giới ký ức của Gương Thần kẻ địch cuối cùng phải đối mặt là ông chủ của trung tâm thương mại, vậy thì trong thế giới ký ức của Phó Sinh kẻ thù ẩn giấu sâu nhất chính là Phó Nghĩa, cũng là chính Hàn Phi.

"Sau khi mở đường cho cậu xong tôi sẽ chết, để lại cho cậu một tương lai không còn nhiều tuyệt vọng như vậy nữa."

Loay hoay mãi mới đến được tầng bảy, Hàn Phi bước đến khoa bệnh cuối cùng —— Trung tâm điều trị tiêm sắc đẹp.

Tên khoa bệnh rất bình thường, xung quanh cũng không có bất kì nơi nào kì lạ, nhưng bác sĩ Nhan và bác sĩ Trương Hỉ đều cứ như thể đối mặt với kẻ địch rất mạnh, thần sắc vô cùng căng thẳng.

"Căn phòng cuối cùng rồi, có lẽ ở đây rất nguy hiểm, nhưng chuyện đúng đắn thì vẫn phải có người làm." Khi Hàn Phi đi vào bênh viện chỉ có một mình, hiện tại bên cạnh hắn đã hội tụ được rất nhiều sức mạnh rồi.

Đưa tay đẩy cửa ra, chỉ có một bác sĩ đứng trong khoa bệnh rất lớn.

Toàn thân cô ta được bọc lại một cách cẩn thận, chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp.

Cảm thấy có người đi vào, bác sĩ quay người lại, cô liếc nhẹ mọi người một cái, đặt ống tiêm trên tay xuống.

Không có thuốc trong ống tiêm khổng lồ, chỉ có một khuôn mặt van xin khóc lóc.

"Cùng lên hết đi!"

Khi có lợi thế, Hàn Phi không bao giờ nói nhảm.

Hắn dùng lửa đen đốt cháy chiếc tủ trong khoa bệnh, tay cầm dao tái sinh bước vào bên trong, Trương Hỉ nhìn chằm chằm nữ bác sĩ rồi thì thào nói thầm, động tác của đối phương dần dần trở nên chậm chạp.

Khiến người ta ngạc nhiên nhất là bác sĩ Nhan, cơ thể vốn đã cao lớn của ông lại phình to ra, bề mặt da không ngừng nứt nẻ, lộ ra những vết sẹo gớm ghiếc bên dưới đã bị lửa thiêu rụi.

"Kể từ sau khi vào bệnh viện này, tôi đã bí mật giết rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân, tấm da này trên cơ thể tôi là dùng da của bọn họ khâu lại, thật đáng tiếc."

Bác sĩ Nhan thực chất vẫn là oán niệm cỡ lớn trong thế giới tầng sâu, ông vừa mở miệng, đã bộc lộ bản tính hung tàn của mình.

Nữ bác sĩ ở trung tâm khoa bệnh khi thấy ba người họ cùng xông đến, thì không hề hoảng sợ, cô ta từ từ đâm cây kim trên tay vào người mình.

Khuôn mặt gào thét trong ống tiêm nhỏ dần, sau khi tiêm xong, nữ bác sĩ bỏ ống tiêm vào thùng rác y tế, bên trong đã đựng rất nhiều ống tiêm đã qua sử dụng.

Ung dung cởi bỏ khẩu trang, khuôn mặt của nữ bác sĩ có thể nói là hoàn hảo, cô ta cười nhìn Hàn Phi: "Phó Nghĩa, anh chạy không thoát đâu."

“Đỗ Xu?” Bước chân đi về phía trước của Hàn Phi dừng lại một chút, nữ bác sĩ kia có khuôn mặt gần như giống với Đỗ Xu, có điều khí chất lại khác với cô ta, càng giống như một món hàng bị lỗi hơn.

Nữ bác sĩ nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, vừa cười vừa cởi chiếc áo khoác trắng ra, trên người của cô ta có mọc rất nhiều khuôn mặt của Đỗ Xu!

"Anh chính là món đồ chơi yêu thích nhất của chúng tôi, anh mãi mãi mãi mãi không bao giờ có thể rời bỏ được chúng tôi!"

Bình Luận (0)
Comment