Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615: Show Độc Diễn

Chương 615: Show độc diễn Chương 615: Show độc diễn

"Phẩm màu đỏ" nhỏ giọt sau gáy Hàn Phi hình như là đến từ căn phòng màu đỏ này, khi nó vấy lên trên người hắn, hắn cảm thấy mình có một mối liên hệ đặc biệt với căn phòng.

Nếu so sánh căn phòng với một chiếc hộp, vậy thì hắn chính là người bị nhốt trong hộp.

Không bao giờ nhìn thấy ánh sáng của ban ngày, không có khái niệm về thời gian, chỉ không ngừng tiếp tục lặp lại những chuyện tuyệt vọng và đau khổ.

Hai tay nắm chặt, đáy mắt Hàn Phi hiện lên những tia máu, hắn có thể cảm nhận thấy trái tim mình như bị đâm, cảm giác đau đớn đó vượt xa đau đớn thể xác.

"Mình thậm chí đã quên mất tuyệt vọng mà mình từng gặp phải, chỉ là mơ hồ nhớ cảm giác đó..."

Sau đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười rất thấp, tiếng cười đó dường như là phát ra từ một đứa trẻ, nó không quen với thế giới, chỉ biết cười, theo thời gian, nụ cười của nó bắt đầu chứa đựng những cảm xúc tiêu cực khác nhau.

Sợ hãi, bi thương, đau buồn, suy sụp, theo sau là từng bước từng bước trong cơn cuồng loạn, đã trở thành một thứ hoàn toàn khác.

"Nó lúc nào cũng cười, đầu tiên nụ cười là để chữa trị, nhưng sau khi chữa trị cho rất nhiều rất nhiều người, nụ cười của nó đã khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, mọi người bắt đầu sợ hãi, lo lắng một ngày nào đó nó sẽ giết chết tất cả!"

Đứng trong căn phòng đỏ như máu này, Hàn Phi đang chìm trong ảo giác, lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa sâu xa của tiếng cười quỷ dị đó.

"Người đó là mình sao? Nhưng rõ ràng là mình chưa bao giờ phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng mà?"

Những ký ức trong đầu chợt vụt qua, rất nhiều ký ức vụn vặt được ghép lại với nhau hiện ra trước mắt Hàn Phi. . .

Mỗi khi hắn thoát game đều sẽ dừng trong một thành phố bị sắc máu ngưng kết, mà trong khoảng thời gian thoát ra ngắn ngủi đó, sau lưng hắn còn có một người máu me đầm đìa khác đang đứng.

Hàn Phi không nhìn rõ bóng dáng và dung mạo của người phía sau, nhưng hắn nhớ rõ mỗi khi tiếng cười điên cuồng bị thả ra, người đứng phía sau lưng hắn sẽ càng có nhiều cảm xúc, trở nên càng giống như một người sống!

Trong game là như vậy, trong hiện thực cũng xảy ra một chuyện vô cùng đặc biệt.

Hàn Phi sẽ không bao giờ quên, có một lần sau khi thoát game, lật xem điện thoại di động của mình, vô tình phát hiện hình ảnh mình đang đội mũ bảo hiểm chơi game trên điện thoại di động.

Cửa và cửa sổ đều đóng và khóa hết, bên ngoài có cảnh sát canh gác, một người sống rất khó có thể lẻn vào nhà trong hoàn cảnh như vậy để lấy điện thoại di động của hắn chụp ảnh khi hắn đang chơi game.

Hàn Phi vẫn luôn muốn biết người chụp bức ảnh đó là ai, nhưng hắn không có câu trả lời, bức ảnh chụp đó hắn cũng không xóa đi, vẫn luôn lưu giữ nó suốt thời gian qua.

"Tiếng cười điên cuồng và mình rút cuộc là có quan hệ gì? Chẳng lẽ anh ta vẫn luôn nhìn mình suốt? Hay là anh ta trốn trong hộp đen?"

Hộp đen xuất hiện sớm hơn tiếng cười điên cuồng, cho nên suy đoán này trước tiên bị Hàn Phi phủ nhận.

Hắn càng nghĩ, đại não càng hỗn loạn, hắn hiện tại vô cùng muốn biết sự thật.

"Các người biết câu trả lời không? Các người đã từng thấy người trong căn phòng màu đỏ như máu chưa!" Hàn Phi hét lên với đám trẻ bên cạnh bàn phẫu thuật. Những đứa trẻ đó đều đã mất đi chính mình, bọn chúng giống như những món hàng hóa chất lượng tốt chuyên để cung cấp cho những đứa trẻ khác, sau khi bị lấy đi nhân cách, đều trở thành phế vật vô dụng, thậm chí còn không có mặt mũi của chính mình.

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, một số đứa trẻ tiến về phía hắn, Hạ Y Lan trên bàn phẫu thuật đã lợi dụng cơ hội này mà hét lên như điên, khuôn mặt cô ta đã biến dạng hoàn toàn.

"Đưa tôi đi! Tôi biết căn phòng màu đỏ! Căn phòng màu đỏ thực sự chỉ có một, căn phòng đó được dùng để lấy đi tính cách của những đứa trẻ, tất cả phẫu thuật đều được thực hiện trong căn phòng màu máu đó!"

Sau khi Hạ Y Lan nói xong những lời này, trong miệng cô ta chảy ra máu màu đỏ thẫm, khuôn mặt hoàn mỹ cũng như muốn nứt ra.

"Cứu tôi với! Cứu tôi! Căn phòng đỏ ở dưới tầng hầm, tôi đã từng đến! Tôi có thể đưa cậu đến căn phòng màu đỏ thực sự!"

Đám trẻ con bôi bánh kem màu đỏ lên mặt cô ta, không ngừng nhét vào miệng cô ta, Hạ Y Lan từ trước đến nay bởi vì thay mặt, không thể làm ra biểu cảm tinh tế, lần này thể hiện ra sự hiểu biết sâu sắc nhất về nỗi sợ hãi của mình, tiếng hét của cô ta gần như xuyên thủng màng nhĩ của Hàn Phi.

Chủ động đắm chìm trong ảo giác, Hàn Phi đang để mặc cho những thứ cổ quái đó chi phối, cũng hơi tỉnh táo lại một chút.

"Được , tôi sẽ tin tưởng cô thêm một lần."

Hàn Phi nắm lấy bắp chân của Hạ Y Lan, muốn kéo cô ta về phía mình.

Những tiểu quỷ không có ngũ quan thấy Hàn Phi định cướp người, toàn bộ đều xông tới.

Một đôi bàn tay nhỏ dính đầy bánh kem màu máu tóm lấy Hàn Phi, “bánh kem máu người” màu đỏ kia bôi đầy lên trên người hắn.

Nhưng quỷ dị là, hắn không cảm thấy đau đớn và điên cuồng, chỉ cảm thấy một nỗi bi thương không thể giải thích được.

Mơ mơ hồ hồ, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc của lũ trẻ.

Những dòng chữ nguyền rủa màu đỏ máu xuất hiện trên quần áo của Hàn Phi, một đứa trẻ tự gọi mình là số "4" để lại những nguyền rủa tràn đầy hận ý và ác ý, nó muốn căn phòng của mình trở thành căn phòng đỏ như máu thứ hai, nó khao khát có được căn phòng đó, mơ ước trở thành người tiếp theo được sống trong căn phòng màu máu, nhưng tiếc rằng nó căn bản không làm được.

Khi những dòng chữ máu bắt đầu xuất hiện trên cơ thể Hàn Phi, lần đầu tiên hắn đã thực sự bị ảnh hưởng.

Khác với những ám thị tâm lý mà Cánh Bướm mang đến cho hắn trước đó, đứa trẻ số 4 liên tục kêu gọi, sau đó những mảnh ký ức đỏ như máu vụn vặn trong tâm trí hắn bắt đầu chủ động hưởng ứng.

Trước đây trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi chưa bao giờ cảm thấy những mảnh ký ức màu máu đó có vấn đề gì, nhưng khi chúng bị đánh thức bởi nguyền rủa của đứa trẻ số 4, hắn phát hiện ký ức thời thơ ấu trong quá khứ của mình dường như hoàn toàn bị xé nát.

"Tất cả những ký ức về thời thơ ấu của mình đều là giả sao?"

Hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo từ lâu, nó đang bén rễ dưới xúc tác của ký ức màu máu.

Cảm giác chối bỏ quá khứ là vô cùng đau đớn và giày vò, những đứa trẻ đó vẫn đang không ngừng bôi "bánh kem" mới lên cơ thể của Hàn Phi, như thể dùng chính máu thịt của mình để chúc mừng hắn đã có được cuộc sống mới.

"Đưa tôi đi..." Giọng Hạ Y Lan đứt quãng, cô ta sắp không xong rồi.

Chịu đựng cảm giác giằng xé trong tâm trí, Hàn Phi bế Hạ Y Lan chạy ra khỏi căn phòng màu đỏ máu.

Ra khỏi căn phòng đó, cơn đau sau gáy Hàn Phi từ từ giảm bớt, nhưng cảm giác ngột ngạt bao trùm nội tâm và trong đầu của hắn vẫn không tiêu tan.

Hắn thực sự không thể nhớ những gì đã xảy ra trong thời thơ ấu của mình, loại cảm giác rõ ràng đã từng trải qua, nhưng không thể nhớ ra, đã từng chút một bào mòn đi lớp ngụy trang của hắn trước mặt khán giả.

Đúng vậy, hắn cũng như bao diễn viên khác đều đang lừa gạt khán giả.

Chỉ có điều các diễn viên khác cố ý biểu hiện ra sự táo bạo và dũng cảm trước mặt khán giả, trong khi Hàn Phi thì không ngừng kìm nén bản thân, cố gắng không để bản thân trở nên quá lố.

"Có vẻ như không thể áp chế được nữa, nếu đã như vậy, thì cứ thuận theo tự nhiên đi."

Ánh mắt Hàn Phi biến đổi gần như ngay lập tức, cảm giác áp chế đến từ âm gian khiến Hạ Y Lan cảm thấy khó thở.

Bước về phía trước, Hàn Phi định đi xuống tầng, nhưng cửa an toàn cuối hành lang lại bị đẩy ra.

Một bảo vệ cao, tay cầm hai con dao nhọn xuất hiện ở lối đi an toàn.

Toàn thân anh ta từ trên xuống dưới viết đầy những chữ "tử" màu đỏ, cả người đứng trong đêm tối.

Điện thoại di động của bảo vệ rung lên, lúc này hình như có người gửi tin nhắn đến, bên ngoài tòa nhà cũng vang lên tiếng còi xe dồn dập.

Hàn Phi không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, bình thường vào lúc này, cách tốt nhất là tìm nơi ẩn nấp, trì hoãn thời gian.

Nhưng Hàn Phi lại nhìn chằm chằm tên điên có đầy chữ tử trên người, năm ngón tay đâm vào tim thi thể, nắm chắc vết sẹo do con dao sắc bén chọc ra.

Huyết tương trượt xuống vai, dính chặt vào cánh tay và rơi xuống đất từng giọt một.

Đám quỷ trong bóng tối sau lưng dâng trào, hắn giống như đem sắc đêm làm thành y phục, đi lại trong bóng tối sau khi đèn tắt.

Mưa xối xả đập vào cửa sổ, kính vỡ vụn đầy đất.

Giữa những tiếng còi liên hồi, gió hòa với nước mưa thổi bay tóc hắn.

Chớp sẹt qua!

Ánh sáng nhất thời vẽ ra đường nét của hắn, tất cả mọi người đều nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm.

Trên hành lang tối tăm, bầu không khí ngột ngạt bị xé nát, đêm tối với đêm tối va chạm vào nhau!

"Bùm!"

Cả cánh cửa an toàn đổ xuống, kẻ sát nhân toàn thân viết đầy chữ tử, vừa nhìn đã thấy vô cùng khủng khiếp, cứ như vậy bị đánh bay rất xa.

Miệng của Hạ Y Lan và bảo vệ cao trúng tà mở ra rất to, biểu cảm của họ nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, đều không đoán được rằng sẽ có kết quả như vậy.

Hàn Phi hiện tại đã sớm không còn là Hàn Phi bị Cánh Bướm truy sát, sau khi trải qua hai lần nhiệm vụ kế thừa điện thờ, ở một thời gian rất dài trong game, thực lực, kinh nghiệm, trải nghiệm và tâm thái tổng thể đều khác hẳn so với trước đây.

“Bây giờ chúng ta đi xuống tầng hầm, hãy nói cho tôi biết căn phòng màu đỏ thực sự ở đâu!” Hàn Phi lao vào lối đi an toàn, chạy rất nhanh.

“Chính, chính là ở dưới tầng hầm.” Hạ Y Lan cảm thấy hình như mình đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng cô ta khi nói ngược lại càng run hơn.

“Nói cụ thể một chút!” Hàn Phi đang rất vội, bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động, nói không chừng rất nhanh sẽ có người tiến vào, đến lúc đó muốn làm chuyện gì cũng đều sẽ rất phiền phức.

“Tầng hầm thứ tư, phía trong cùng của hành lang!” Hạ Y Lan vô thức trả lời câu hỏi của Hàn Phi.

Chạy như điên, Hàn Phi rất nhanh đã tới tầng một.

"Hàn Phi, Hàn Phi! Cậu có thể bỏ tôi xuống được không, cậu không cần phải dẫn tôi đi cùng đâu!" Hạ Y Lan dường như rất kiêng kỵ việc xuống tầng hầm của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng Hàn Phi không có chút ý định buông tay nào, hắn thật ra không thực sự tin tưởng cô ta.

"Mấy diễn viên khác hình như cũng đã đến nơi này rồi."

Nhìn dấu giày lộn xộn trên mặt đất, còn có một chiếc giày thể thao bị rơi, Hàn Phi đã có thể tưởng tượng ra sự thảm hại của mấy vị đồng hành bị truy đuổi rồi.

"Vừa hay coi như là sự quan tâm của tôi đến an toàn của bọn họ, cố gắng hết sức để chạy tới cứu người đi."

Phẩm màu đỏ bắn khắp mọi ngóc ngách dưới lòng đất, tranh sơn dầu trên tường như đang chớp chớp mắt, Hạ Y Lan tuyệt vọng kêu gào, sau đó bị Hàn Phi cõng vào tầng hầm thứ ba.

Nghe thấy tiếng la hét và tiếng than khóc bên tai, Hàn Phi có thể chắc chắn rằng các diễn viên cũng bị mắc kẹt ở tầng hầm thứ tư.

Đá văng các đồ lộn xộn giữa hành lang sang một bên, Hàn Phi nhìn dọc theo khe hở giữa tay vịn cầu thang, ánh sáng của điện thoại di động hoàn toàn không thể chiếu đến đáy.

"Đừng xuống nữa, thật sự là đừng xuống nữa! Bốc đồng là sẽ chết đấy!" Hạ Y Lan ra sức thuyết phục, nhưng không có chút tác dụng nào.

“Những diễn viên khác có thể đang gặp nguy hiểm, cô kêu tôi bỏ rơi họ chạy một mình sao?” Hàn Phi nói câu này thật lớn, đủ để tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể nghe rõ.

Không sai, sau khi tất cả những người khác bỏ rơi hắn, một mình chạy thoát thân.

Đến khi người khác gặp nguy hiểm, Hàn Phi đã bỏ qua những hiềm khích trước đó, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, chạy lại cứu những người đã bỏ rơi mình.

Khiến cho người ta chấn kinh, lại khiến cho người ta có chút cảm động và tôn trọng.

Nhất thời Hạ Y Lan không nói được gì, cô ta suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra phản bác, nhưng Hàn Phi đã đến tầng hầm thứ tư.

Tầng này không có lắp đặt camera, là nơi nằm ngoài kịch bản, nhưng cũng không thành vấn đề, tự Hàn Phi có mang theo camera.

Hắn coi camera của bảo vệ như chính đôi mắt của mình, mặc dù tín hiệu ở tầng hầm thứ tư rất kém nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh phát lại.

"Khí tức mạnh quá."

Dùng ánh sáng của điện thoại di động soi chiếu, toàn bộ tầng hầm thứ tư treo đầy những bức tranh sơn dầu đỏ, người bước vào tầng này trên người chắc chắn sẽ bị vấy lên người "phẩm màu đỏ".

"Ba tên kia của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ rút cuộc đã ở đây bao lâu vậy?"

Những ô cửa sổ màu đỏ như máu được sơn trên những bức tường nứt nẻ, cỏ và hoa màu đỏ được vẽ trên mặt đất, đây giống như một nơi vui chơi được sơn bằng màu đỏ.

Có điều trông thì giống như một nơi vui chơi nhưng cảm giác mà nó mang lại thật khó tả, như thể người sống bước vào cơn ác mộng, hay là kiểu ác mộng không bao giờ có thể thoát ra được.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đột nhiên bị bỏ hoang, có phải cũng tồn tại nguyên nhân nhất định liên quan đến những thứ này không?"

Nơi mà người bình thường cảm thấy không thoải mái, lại khiến Hàn Phi cảm thấy vô cùng quen thuộc, hắn đứng trong nơi vui chơi nhỏ màu máu do người thợ sơn vẽ ra, ký ức về thời thơ ấu trong tâm trí đang dần phai màu.

Hắn giống như đã trở lại thế giới tầng sâu, khí chất đặc biệt trên người đó hoàn toàn lộ ra ngoài.

"Nhà?"

Một từ mà hắn đã nhắc đến vô số lần, nhưng chưa bao giờ có, tràn ngập trong tâm trí.

Nhưng sau đó hắn lại lắc lắc đầu, mặc niệm trong lòng: “Nơi không có người nhà, cho dù có xây dựng giống hơn nữa, thì nó cũng không phải là nhà”.

Trong đầu hiện lên những ý nghĩ mâu thuẫn trái ngược, Hàn Phi nghe theo tiếng kêu hét ngoài hành lang đi về phía sâu bên trong.

Cửa sổ sơn dầu màu máu càng ngày càng nhiều, đồ vật trong cửa sổ càng ngày càng phức tạp, dưới sự kích thích của "phẩm màu đỏ" sền sệt, ánh mắt của Hàn Phi càng trở nên nguy hiểm.

Tiếp tục đi về phía trước, khi Hàn Phi còn cách cuối hành lang khoảng mười mấy mét thì nhìn thấy đám người Lê Hoàng.

"Tại sao chỉ còn lại có ba người?"

“Đừng tới đây! Hàn Phi!” Lê Hoàng sắc mặt tái nhợt, cả người như đã sợ hãi đến suy sụp, cô hét lớn sau khi nghe thấy giọng nói của Hàn Phi.

"Mau chạy đi! Thứ đó đang ở gần đây!" Giọng nói của Lê Hoàng khàn khàn, nhưng bất kể cô hét như thế nào, Hàn Phi vẫn tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu sẽ chết đấy! Cứu chúng tôi sẽ hại chết cậu đấy! Mau quay lại!" Biểu cảm của Lê Hoàng dần dần trở nên kinh hãi, cô chỉ vào một bức tranh sơn dầu trên tường bên cạnh Hàn Phi: "Thứ đó đang ở đằng kia!"

Khi cô hét lên, Hàn Phi đã đi đến cuối hành lang, dừng lại trước mặt mấy người.

“Tại sao cậu còn đến đây để tìm chết?” Lê Hoàng ngồi dưới đất, nỗi sợ hãi chưa từng trải qua khiến trái tim cô suy sụp: “Chúng tôi đã bỏ rơi cậu để chạy trốn, cậu vẫn còn quay lại cứu chúng tôi? Là chúng tôi đã hại chết cậu, xin lỗi! xin lỗi!"

“Không sao.” Hàn Phi nhìn Ngô Lễ cùng A Lâm đã ngất đi, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tranh sơn dầu màu máu: “Thật ra cô hoàn toàn có thể kéo tôi cùng rơi xuống vực sâu, nói không chừng, tôi lại thích loại cảm giác này thì sao?"

Giọng nói của Hàn Phi ra khỏi tai, nội tâm Lê Hoàng đã bị sợ đến suy sụp, sững sờ nhìn khuôn mặt hắn.

Hàn Phi của hiện tại đã hoàn toàn khác trước, đầy trầm uất và bệnh hoạn, sự hoang dại và điên cuồng ẩn sâu của hắn đã lộ ra.

Bình Luận (0)
Comment