Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 616: Số 4

Chương 616: Số 4 Chương 616: Số 4

Lê Hoàng ở trong làng giải trí, đã nhìn thấy đủ loại người, cũng đã nhìn thấy đủ thứ chuyện ghê tởm, cô giấu tất cả những yếu đuối của mình trong sâu thẳm trái tim, sau đó tự trang bị cho mình một lớp áo giáp dày cộp.

Những tưởng cô sẽ trở nên cứng cỏi hơn, nhưng không ngờ trong bệnh viện bỏ hoang tăm tối này lại có một linh hồn lười biếng, gợi cảm, tà ác, có thể phá tan mọi sự phòng hộ của cô một cách dễ dàng như vậy.

Nhìn vào góc nghiêng của Hàn Phi, trong đầu Lê Hoàng hiện ra các loại tin đồn có liên quan đến hắn.

Sau khi thực sự gặp mặt rồi, cô mới phát hiện ra rằng hóa ra những tin đồn đó không hề phóng đại, ngược lại còn miêu tả quá uyển chuyển rồi.

Tầng hầm thứ ba và tầng hầm thứ tư đều không có lắp đặt camera, ở đây cũng là địa điểm nằm ngoài kịch bản. Nếu khán giả muốn xem chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ có thể dựa vào chiếc máy quay nhỏ xíu mà Hàn Phi gắn trên người. Nhưng ngay khi bức tranh sơn dầu có vấn đề, Hàn Phi đã đưa tay ra gỡ chiếc camera cuối cùng xuống.

Một diễn viên không có sự theo dõi của khán giả có thể trở nên đáng sợ như thế nào, đáp án của câu hỏi này chỉ có một số ít "người may mắn" biết được.

Phẩm màu đỏ dọc theo trần nhà trượt xuống, những bức tranh sơn dầu đó dưới sự nuôi dưỡng của máu tươi toàn bộ đều sống lại, những đứa trẻ bị dị tật trong tranh thò đầu ra nhìn bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chìm trong bóng tối.

Cảnh tượng như trong địa ngục này khiến Lê Hoàng hét lên, cô gần như nghẹt thở, theo cô thì không ai có thể đối mặt với nỗi sợ hãi đến như vậy.

Nhưng mỗi khi cô sắp ngã quỵ, ánh mắt của cô vẫn luôn hướng về Hàn Phi, cho dù trong trường hợp này, hắn vẫn đứng nguyên trong bóng tối.

"Chẳng lẽ cậu ấy không sợ cảm xúc này ư?"

Trong tay cầm đạo cụ thi thể, Hàn Phi dừng ở giữa hành lang, mỗi lần nhiệm vụ điện thờ đều sẽ xé nát ý thức của hắn rồi lại ghép lại, mài bén ý chí như dao sắc.

Trong hiện thực, hận ý bị hạn chế rất lớn, cho dù là Cánh Bướm cũng chỉ có thể liên tục đánh bại và thao túng một người thông qua các ám thị tâm lý, với những người kiên quyết như Hàn Phi là điều mà nó sợ nhất.

Bởi vì bọn họ không bao giờ dễ dàng rung động, trái tim ấy luôn thuộc về chính họ.

Lúc này mặc dù trên người Hàn Phi dính đầy phẩm màu máu, đắm chìm trong ảo giác, nhưng ý thức của hắn vẫn vô cùng rõ ràng.

Người thanh niên từng bị kẻ bên ngoài biến thái truy sát, hiện tại đã có thể dùng đủ loại sức mạnh để giết chết làm trọng thương hận ý.

Nhát dao mà tiếng cười điên cuồng vung ra, không chỉ dập tắt ngọn lửa đen của Mười Ngón, mà còn đánh tan nỗi sợ hãi đối với hận ý trong lòng Hàn Phi.

"Cánh Bướm giết người không bao giờ tự mình ra tay, còn anh thì sao?"

Hai mắt Hàn Phi nhìn thẳng phía bên kia hành lang, trong bóng đêm dày đặc, có một người đàn ông cao gầy bước ra.

Anh ta ít nói trầm mặc, mặc quần áo của thợ sơn, tay phải xách một cái thùng nhỏ chứa đầy "sơn màu đỏ".

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi và người thợ sơn gặp nhau, trên thực tế hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã tìm kiếm những người có liên quan đến Cánh Bướm, bọn họ muốn tìm hiểu xem tòa nhà chết chóc rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Là hận ý bí ẩn nhất trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, người thợ sơn biết rất nhiều chuyện, anh ta cũng biết rõ về sự đặc biệt của tòa nhà chết chóc, bởi khu vực đó từng là nơi lớn lên của một người nào đó.

“Anh đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất của mình.” Hàn Phi rất không khách khí nói, trước khi Từ Cầm trở thành hận ý, ba hận ý trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể dễ dàng phá nát tòa nhà chết chóc, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược.

Người phụ nữ không mặt sắp hồn phi phách tán, thiện ý của giày trắng nhỏ bị Hàn Phi bắt đi, khu vực tòa nhà chết chóc không tính Gương Thần, cũng đã có hai hận ý, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã không còn khả năng tiêu diệt tòa nhà chết chóc nữa.

Trên hành lang dài treo đầy tranh sơn dầu, Hàn Phi cùng người thợ sơn đứng ở hai bên hành lang, không ai vội vàng ra tay.

Hàn Phi theo dõi từng nhất cử nhất động của người thợ sơn, anh ta cũng đang yên lặng nhìn hắn, tựa hồ chắc chắn điều gì đó.

Một lúc lâu sau, người thợ sơn giơ tay trái lên và xé ống tay áo bên phải xuống.

Trên cánh tay nhợt nhạt có một vết thương bị người ta khoét ra, đó hình như là một con số "4".

Vết thương này chưa bao giờ lành lại, máu đen rỉ ra từ vết thương sẽ không ngừng nhỏ xuống chiếc xô nhỏ mà anh ta đang cầm trên tay phải.

"Màu sơn đỏ mà người thợ sơn sử dụng thực ra là máu của chính anh ta?"

Hàn Phi nhớ tới những nguyền rủa mình đã đọc trước đó, hắn nhìn chằm chằm vết thương số 4 trên cánh tay phải của người thợ sơn: "Anh và cô nhi số 4 rút cuộc là có quan hệ gì? Nếu như hai người là bạn bè, vậy thì chúng ta có lẽ không nên đánh nhau như thế này, bởi vì người mà cậu ấy mơ ước và muốn trở thành nhất chính là tôi.”

Hàn Phi đã lập xong kế hoạch trước khi thoát game, hắn định tìm cơ hội thương lượng với hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở một nơi trung lập là bách hóa thương mại, nên cố gắng hết sức để tránh những trận ẩu đả.

Nghe Hàn Phi nói, nét mặt của người thợ sơn vẫn không thay đổi, dường như anh ta đã mất hết cảm xúc của con người, đem mọi thứ của mình lồng ghép hết vào trong các bức tranh.

Máu đen từ vết thương số 4 chảy vào trong xô nhỏ, "phẩm màu" màu đỏ dính trong xô phát ra mùi thối đặc biệt, nếu như cảm xúc có thể thối rữa, vậy thì mùi thối đó nhất định chính là mùi thối rữa của các loại cảm xúc.

Những đứa trẻ trong các bức tranh sơn dầu đều không dám đến gần người thợ sơn, như thể một ngày nọ người cha tốt bụng và hiền từ của chúng bỗng nhiên say rượu và nổi điên, cầm con dao bếp vung vẩy bừa bãi.

Đứa trẻ không có khuôn mặt chạy ra bốn xung quanh để lẩn trốn, người thợ sơn thò tay trái của mình vào trong cái thùng, sau khi khuấy động xong, anh ta dùng tay trái vẽ một cửa sổ trên mặt đất.

Bên kia cửa sổ là một thành phố tăm tối với nhiều tòa nhà cao tầng, trong mỗi tòa nhà đều ẩn chứa những điều vô cùng đáng sợ.

Hàn Phi đã nhìn thấy bức tranh này một lần khi cứu Sẹo Xấu, bức tranh sơn dầu dường như được kết nối với một thế giới khác, một khi đã rơi vào đó, thì sẽ không thể quay lại được nữa.

Người thợ sơn im lặng hoàn thành bức tranh, sau đó anh ta dùng một tay ấn cánh cửa sổ vừa vẽ, dùng lực đẩy nó thật mạnh vào trong.

Điều không thể tưởng tượng đã xảy ra, cửa sổ được vẽ đó đã bị đẩy mở!

Gió lạnh thổi ra từ cửa sổ vẽ, nhiệt độ giảm mạnh, các loại la hét và tiếng gầm rú của quái vật như vang lên bên tai, đằng sau cánh cửa sổ đó có ẩn chứa một vùng ác mộng.

Sau khi người thợ sơn làm xong những chuyện này, đôi mắt vốn đã tê dại với tất cả mọi thứ nhìn Hàn Phi, anh ta giơ tay trái dính đầy "phẩm màu đỏ" lên.

Tầng hầm thứ tư của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, tất cả các bức tranh vẽ trên tường đều được mở ra, những đứa trẻ không mặt đang chơi đùa bên ngoài cửa sổ, lần lượt lăn qua bệ cửa sổ, chạy ra ngoài.

Bọn chúng mất đi chính mình, chạy theo những thú vui giả tạo như một đám xác sống bị mắc kẹt trong nơi vui chơi.

Những bức tranh trong tầng hầm của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ quả thực quá nhiều, có lẽ ngay cả người thợ sơn cũng không biết cuối cùng có bao nhiêu bức tranh.

Anh ta trước đây không thể làm gì được với hoàn cảnh của những đứa trẻ đó, chỉ có thể vẽ cho chúng ba mươi mốt cái cửa sổ, anh ta hiện tại vẫn như vậy không thể thay đổi được gì, sau khi trở về nơi hoang phế này, chỉ có thể không ngừng lặp lại vẽ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng bất kể phong cảnh bên ngoài có đẹp đến đâu, thì những đứa trẻ ngắm nhìn những phong cảnh đó đã không còn có thể quay trở lại được nữa.

“Hàn Phi!” Lê Hoàng từ phía sau lớn tiếng nhắc nhở, cổ họng như sắp vỡ ra.

Vô số đứa trẻ không mặt đến bên cạnh Hàn Phi, bọn chúng kéo xé cơ thể của hắn, muốn kéo hắn đến bên cửa sổ do người thợ sơn vẽ.

Nhìn khuôn mặt của những đứa trẻ này, khi Hàn Phi tiếp xúc với chúng, trong tâm trí lại vang lên tiếng cười cuồng loạn.

Tiếng cười này rất bệnh hoạn, ẩn chứa sự điên cuồng, nhưng nếu lắng nghe kỹ, còn có thể cảm nhận được một nỗi bi thương khó tả.

Một đứa trẻ sở hữu nhân cách hệ chữa trị, biến thành một kẻ điên chỉ biết cười một cách cuồng loạn, khi lớn lên lại trở thành một người lớn đến nụ cười cũng mất đi.

"Đây là nhân cách thành công nhất? Hay là nhân cách thất bại nhất?"

Dưới ảnh hưởng kép của tiếng cười điên cuồng và lũ trẻ, Hàn Phi từng bước từng bước đến gần cửa sổ màu đen đó.

Những đứa trẻ mất đi chính mình hy vọng Hàn Phi cũng sẽ trở thành người giống như bọn chúng, tiếng cười điên cuồng cũng dần dần lớn hơn, hắn cũng càng ngày càng gần bên cửa sổ.

Ba mét, hai mét...

Bước chân của Hàn Phi cuối cùng dừng lại cách cửa sổ chỉ còn vài cm, hắn và người thợ sơn đứng ở hai bên cửa sổ, như thể là người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Nếu như anh gặp được tôi sớm hơn một đêm, ý chí của tôi e rằng sẽ không ngăn cản được những thứ này, sẽ bị bọn chúng đẩy vào trong cửa sổ, bị nhốt trong đêm tối."

Nhiệm vụ kế thừa điện thờ là sự rèn luyện và thử thách ý chí tàn khốc nhất, trong thế giới kí ức điện thờ của Phó Sinh, ý thức của Hàn Phi đã bị xé nát, trên bờ vực hồn phi phách tán hắn đã hồi hồn thành công, cuối cùng bị hận và yêu của mười hận ý ghép lại với nhau.

Sau khi bị vỡ lại đứng vững, ý chí ngoan cường của hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của hầu hết mọi người.

"Bất kể có chuyện gì đã từng xảy ra trong quá khứ, ít nhất tôi vẫn còn sống. Nếu như tôi vẫn còn sống, vậy thì tôi sẽ thay đổi, trên con đường chạy đến cái chết, thay đổi vận mệnh, tôi sẽ thay đổi tương lai của người khác giống như trong thế giới ký ức điện thờ."

Đáy mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt của Hàn Phi có thể thấy rõ các đường gân xanh, hắn đang chiến đấu trận đối đầu cuối cùng với người thợ sơn.

Người thợ sơn dường như vẫn không thể trực tiếp giết người trong hiện thực, nhưng năng lực quỷ dị của anh ta có thể ảnh hưởng trực tiếp đến những người có thể nhìn thấy bọn họ, lúc này Hàn Phi đang chịu áp lực vô cùng lớn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là áp lực mà thôi.

Sở hữu hộp đen, trải qua bao nhiêu chuyện trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi có thể nói là người không bao giờ bị khuất phục nhất.

Không ai có thể chỉ dựa vào ảo giác mà khiến hắn phát điên, hắn đã cảm nhận được sự điên cuồng triệt để nhất, điên rồ mất trí nhất trên người tiếng cười điên cuồng.

Cuộc đối đầu qua cửa sổ kéo dài rất lâu, cho đến khi tòa nhà bắt đầu rung chuyển, tiếng chuông báo động bên ngoài tòa nhà ngày càng rõ ràng hơn.

Hai bên đang bế tắc, từ từ, trong cửa sổ đang mở trên mặt đất truyền đến giọng nói của một đứa trẻ đang tự nói chuyện với chính mình.

Sau khi nghe thấy âm thanh đó, đôi mắt tê dại của người thợ sơn khẽ thay đổi, anh ta vươn tay đóng cửa sổ trên mặt đất lại.

Bức tranh màu đen khô héo vì máu, từ từ tan biến.

Người thợ sơn đi ngang qua cửa sổ, anh ta không dừng lại bên cạnh Hàn Phi, mà đi thẳng vào chỗ sâu trong hành lang.

Anh ta giống như không nhìn thấy Hàn Phi và Lê Hoàng, trực tiếp đẩy cửa phòng ở nơi sâu nhất của hành lang ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta chấn kinh, căn phòng này rộng đến mức đáng kinh ngạc, toàn bộ là màu đỏ sẫm, tất cả các viên gạch đều được khắc hình khuôn mặt tươi cười của trẻ con.

Nụ cười hồn nhiên non nớt của bọn chúng tạo nên một sự tương phản rõ rệt với căn phòng màu đỏ máu, những khuôn mặt dễ thương ban đầu giờ chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.

"Đây mới là căn phòng đỏ thực sự à? Đứa trẻ mà Hạ Y Lan mang đến để hoàn thành giao dịch cuối cùng ở đây sao?"

Tất cả các thiết bị y tế trong phòng đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc ghế màu đỏ trong căn phòng trống.

Chiếc ghế này được đặt ở trung tâm của căn phòng, đối diện với một bức tranh sơn dầu màu đen trên tường.

Bức tranh sơn dầu là một cửa sổ, nó tạo cảm giác rằng ai đó đang ngồi trên ghế , nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ sơn dầu trên tường.

Sau khi người thợ sơn đợi Hàn Phi vào trong phòng, liền đóng cửa lại.

Anh ta đi đến mép tường với một cái xô đầy máu của chính mình, nhìn chằm chằm vào cửa sổ một cách vô hồn.

Không giống như các cửa sổ sơn dầu khác, bức tranh sơn dầu này dường như đã được hoàn thành từ nhiều năm trước, bề mặt đã bị nứt nhẹ.

Sau khi yên tĩnh ngắm nhìn một lúc, người thợ sơn bất ngờ dùng hai tay cầm cái thùng lên, làm đổ cả thùng “phẩm màu đỏ” lên ô cửa sổ màu đen!

Cửa sổ màu đen bị nhuộm đỏ, những giọt máu rơi xuống theo cửa sổ, như thể trong phòng đang mưa, toàn là sương mù màu máu.

Khi Hàn Phi đang thắc mắc tại sao người thợ sơn lại làm như vậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

Kinh ngạc nhìn bức tranh sơn dầu trên cửa sổ màu đen, Hàn Phi phát hiện cùng với những giọt máu đang chảy trên cửa sổ sơn dầu, bên trong cửa sổ vậy mà lại xuất hiện một đứa trẻ, trên người cậu bé mặc áo bệnh viện có viết số "4".

"Tôi không biết làm sao để gặp được anh ấy, nên chỉ có thể ở bên trong cửa sổ mà anh ấy đã vẽ, vẽ ra chính mình..."

Hàn Phi đột nhiên nhớ tới nguyền rủa của cô nhi số 4 để lại: "Đứa trẻ trong cửa sổ sơn dầu này chính là đứa trẻ số 4?"

Tiếng gõ cửa sổ càng lúc càng lớn, Hàn Phi bước nhanh về phía trước, hắn nghe thấy số 4 sau cửa sổ đang nói.

"Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm đứa trẻ như thế này, sinh ra trong bi kịch, lớn lên trong tuyệt vọng, mất đi tất cả dưới sự lừa dối của vận mệnh, tôi là đứa trẻ như vậy, bọn chúng cũng là đứa trẻ như vậy."

"Các bác sĩ ở đây chưa bao giờ nghĩ đến việc chữa trị cho chúng tôi, nhân cách hoàn hảo chỉ là một trò lừa bịp, bệnh viện không phải là nơi cứu người, nơi vui chơi dành riêng cho trẻ em, cũng không phải là nơi mang lại vui vẻ hạnh phúc."

"Thật ra, tôi thực sự rất ngưỡng mộ người đó, thật kỳ lạ, người có tính cách tự hủy hoại bản thân như tôi, vậy mà lại ngưỡng mộ người có nhân cách chữa trị như cậu ấy?"

"Có điều vẫn còn có những chuyện kì lạ hơn nữa, người muốn phá hủy mọi thứ như tôi, cuối cùng chỉ giết chết chính mình; nhưng người có tính cách chữa trị như cậu ấy, thì lại ngoại trừ chính mình ra, đã giết chết tất cả những đứa trẻ cùng một đợt."

"Nghe nói sau cái đêm màu máu đó, trong nơi vui chơi chỉ còn lại một mình cậu ấy, cũng kể từ đó, nơi vui chơi trở thành nơi chuyên dùng để xử lý các sản phẩm thất bại của bệnh viện."

Bình Luận (0)
Comment