Trên bức tường màu đỏ vẽ lên ô cửa sổ màu đen, giọt máu rơi xuống theo khung cửa, đứa trẻ mặc áo bệnh viện đứng bên ngoài cửa sổ, một tay cậu đặt lên trên kính.
Hàn Phi đứng ngay trước, nhìn cậu bé bên ngoài cửa sổ, không ngờ lại có thể nhìn thấy đứa trẻ đã chết theo cách này.
"Bên trong cửa sổ là linh hồn của cậu ấy? Hay chỉ là một tia ý thức?"
Từ từ đến gần, Hàn Phi cũng không biết tại sao, giống như hắn đã từng nhìn thấy cậu bé số 4 trước đây vậy. Lòng bàn tay bất giác nâng lên, hắn cũng đặt tay của mình lên trên kính cửa sổ.
Cách một cánh cửa sổ được vẽ trên bức tường, Hàn Phi và cậu bé số 4 đứng đối mặt với nhau.
Lòng bàn tay của cậu bé ngoài cửa sổ với của Hàn Phi dán lên nhau, cậu ngẩng đầu lên, giống như đang so sánh hắn với người nào đó trong trí nhớ của mình.
Cùng với sự trùng lặp của ký ức và hiện thực, cậu bé số 4 lắc lắc đầu.
"Cho dù là nhân cách chữa trị, cũng không thể chữa trị cho một con quái vật như vậy, con người tôi có một khuyết điểm lớn nhất, chính là luôn thích ôm những tưởng tượng viển vông. Quái vật chính là quái vật, có khoác lên lớp da người, thì vẫn là quái vật."
Cậu bé nhìn chằm chằm qua khung cửa, không biết là đang nhìn Hàn Phi, hay là nhìn thế giới trong cửa sổ.
"Cho dù cậu có tin hay không, thì tôi cũng phải nói với cậu rằng, tôi chính là người duy nhất sống sót trong đêm màu máu, tôi đã không còn nhớ tất cả những gì đã xảy ra sau đó, cậu có thể giúp tôi nhớ lại được không?"
Khi Hàn Phi nói ra ba từ đêm màu máu, cậu bé vốn đang đứng ngoài cửa sổ, trên người bắt đầu xuất hiện những vết nứt màu máu, giống như vô số vết dao vậy.
Cái đầu vốn đang nhìn về nơi khác của cậu đột nhiên ngẩng lên, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Phi trong cửa sổ.
"Anh đúng là cậu ấy sao? Dưới sự kích thích điên cuồng như vậy mà anh vẫn có thể trở lại bình thường? Chẳng lẽ nhân cách chữa trị thực sự là nhân cách hoàn hảo? Không thể nào! Không có nhân cách hoàn hảo nào trên thế giới này!" Cơ thể của cậu bé số 4 đang từ từ căng ra, như thể từ vài tuổi lớn thành mười mấy tuổi trong nháy mắt vậy, trạng thái của cậu cũng trở nên ngày càng tồi tệ hơn, vết thương trên người dần dần nối liền với nhau, giống như đang mặc một bộ quần áo dệt bằng sợi chỉ đỏ.
"Nói cho tôi biết những gì cậu biết! Về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, những đứa trẻ có mang số hiệu, còn có anh em Phó Sinh và Phó Thiên!" Tiếng chuông báo động bên ngoài tòa nhà vang lên, lòng bàn tay của Hàn Phi dán lên trên cửa sổ, giọng điệu trở nên vội vã, hắn quá muốn biết sự thật rồi.
"Phó Sinh, Phó Thiên..." Số 4 thân thể đang nhanh chóng thay đổi mở mắt ra, hai mắt cậu đầy tia máu, biểu cảm trên mặt vô cùng đau khổ, như thể hai cái tên này đại diện cho sự tuyệt vọng không thể tha thứ nhất: "Là ông ta đã biến tôi thành ra thế này!"
Những cái bóng đen chui ra từ dưới lớp da của số 4, cơ thể cậu càng ngày càng lớn, đã vượt ra ngoài phạm vi của một con người, không có hình dáng cơ bản nhất của con người.
"Là ông ta? Không phải là bọn họ à? Cậu đang nói về Phó Sinh hay là Phó Thiên?" Hàn Phi tinh ý phát hiện ra một chi tiết: "Có phải cậu cũng đã quên mất mọi chuyện về Phó Sinh không? Chẳng lẽ tôi là người sống duy nhất trên thế giới này còn nhớ đến sự tồn tại của Phó Sinh ư?"
"Đừng đến công viên vui chơi giải trí nữa! Công viên chính là âm mưu lớn nhất, tất cả phần thưởng sau khi qua cửa trò chơi chính là —— Ông ta sẽ tái sinh trên cơ thể của anh!"
Toàn thân số 4 suy sụp, biến thành một con quái vật bị ham muốn hủy diệt thống trị, cậu điên cuồng lao vào cánh cửa sổ đang đóng chặt, mất đi tất cả nhân tính.
"Phẩm màu đỏ" chảy ra từ vết thương ở cánh tay của người thợ sơn rơi xuống đất, khi số 4 đập vào cửa sổ bức tranh sơn dầu, người thợ sơn quay lưng lại với bức tranh chặn phía trước cửa sổ.
Sau đó một cảnh tượng rất kỳ lạ đã xảy ra, bức tranh sơn dầu trên cửa sổ bắt đầu tan chảy, như thể nó từ từ chui vào lưng người thợ sơn.
Người thợ sơn trầm mặc im lặng, nhìn chằm chằm Hàn Phi trong suốt quá trình dung hợp vào bức tranh cửa sổ.
Bây giờ là một thời điểm rất quan trọng đối với anh ta, nếu như Hàn Phi ra tay can thiệp có thể sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho anh ta.
Đúng mười giây trôi qua, Hàn Phi vẫn đứng ở bên cạnh, không có dự định ra tay, người thợ sơn cũng đã hoàn thành bước cuối cùng của dung hợp.
Từ vết thương số "4" trên cánh tay của anh ta truyền ra tiếng rống lên của số 4, áo sau lưng anh ta đã hoàn toàn bị xé nát, lộ ra một cửa sổ được vẽ lên, bên trong có nhốt một con quái vật đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng.
Mỗi khi con quái vật vùng vẫy, linh hồn của người thợ sơn đều sẽ nứt vỡ, có điều rất nhanh anh ta sẽ lại phục hồi, cảm giác như anh ta đã coi cơ thể của mình như một bức tranh, bất cứ khi nào bức tranh xuất hiện khiếm khuyết, anh ta sẽ dùng chính mọi thứ của mình để sửa lại nó.
"Cậu ấy vẫn còn một số thứ chưa nói với tôi! Tại sao phần thưởng cuối cùng của công viên giải trí lại là người khác tái sinh trên cơ thể tôi? Người tái sinh đó là Phó Sinh? Hay là Phó Thiên, chủ tịch của Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã qua đời?"
Hàn Phi đã thực hiện nhiệm vụ kế thừa điện thờ của Phó Sinh, hắn biết rõ rằng cả Phó Sinh và Phó Thiên đều là những thiên tài cực kỳ hiếm có, ở một mức độ nào đó, em trai Phó Thiên chắc chắn không kém hơn anh trai Phó Sinh của mình.
Người thợ sơn nhìn Hàn Phi thật sâu, hốc mắt lõm xuống, không nói bất cứ thứ gì với hắn, đi ra phía bên ngoài căn phòng.
Những bức tường mà anh ta đi qua bắt đầu phai màu, tất cả các bức tranh trở lại bình thường, trở nên nặng trĩu tử khí, cũ nát tồi tàn.
Chuông báo động bên ngoài càng ngày càng gần, Hàn Phi đuổi theo ra khỏi phòng, người thợ sơn đã biến mất.
"Số 4, nhân cách tự hủy diệt chính mình, vật thất bại, chết vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, tên này rút cuộc là biết bao nhiêu chuyện?"
Âm thanh báo động càng ngày càng gần, thỉnh thoảng có vài luồng ánh sáng mạnh xuyên qua bóng tối chiếu xuống.
“Người của đoàn ekip đi vào rồi?” Hàn Phi nhìn xung quanh, sau đó đi về phía Lê Hoàng đang cuộn mình trong góc, ngồi xổm trước mặt cô ấy, nhìn vào mắt cô: “Còn có thể đứng dậy được không? Cô đi dìu A Lâm, tôi sẽ cõng Ngô Lễ."
"Hàn, Hàn Phi, vừa rồi là cái gì?"
"Hẳn là cô đã bị ảo giác, tôi vừa bước vào đã thấy cô gào thét về phía tôi."
“Không thể nào, không thể nào!” Lê Hoàng lại lắc đầu nguầy nguậy, cô nắm lấy bức tường, móng tay cào nét vẽ những bức tranh trên tường ra: “Những bức tranh này đều sống dậy! Tôi đã tận mắt nhìn thấy những đứa trẻ đó bước ra khỏi bức tranh mà."
"Đây là công nghệ đánh lừa thị giác mới nhất, cô đã quá căng thẳng, tôi khuyên cô tối nay về nhà hãy thư giãn một chút, chơi những game giải trí một chút." Tốc độ nói của Hàn Phi không nhanh không chậm, mang theo một loại giai điệu đặc biệt: "Cô có chơi 《Cuộc sống hoàn hảo》không?"
Trạng thái của Lê Hoàng dần dần phục hồi lại, cô gật gật đầu: "Thỉnh thoảng có chơi, tôi là người chơi thuần giải trí."
"Tôi cũng là người chơi giải trí, có thể cho tôi biết ID game của cô không, còn có ngày sinh của cô, buổi tối chúng ta có thể chơi cùng nhau." Hàn Phi đứng dậy, đưa tay mình về phía Lê Hoàng.
Hỏi về ID game rất bình thường, nhưng hỏi ID game lại hỏi cả ngày sinh, cảm giác trong sự bình thường còn mang theo một mùi vị khác.
Lê Hoàng ngây ra, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nói cho Hàn Phi tất cả thông tin, dù sao thì hắn cũng vừa cứu cô một mạng.
Kéo Lê Hoàng đứng dậy, Hàn Phi lại cõng Ngô Lễ lên, hắn lấy điện thoại của bảo vệ ra soi đường, đi một mạch lên phía trên.
Sau khi hắn đến tầng hầm thứ hai, phòng phát trực tiếp khôi phục bình thường, tất cả bọn họ đều được máy quay bắt được lần nữa.
Sau khi khán giả trong phòng phát trực tiếp nhìn thấy Hàn Phi toàn thân đầy vết máu, cứu được những người diễn viên khác ra thì náo nhiệt như tết đến.
So với bên phía Hàn Phi, hai phòng phát trực tiếp của Bạch Trà và Tiêu Thần có sự khác biệt rõ rệt.
Tiêu Thần là diễn viên phái thần tượng bị đè bên dưới chiếc tủ ở tầng hai, miệng sùi bọt trắng, bất tỉnh nhân sự.
Bạch Trà bỏ lại tất cả mọi người, một mình trốn trong nhà vệ sinh ở tầng hầm thứ hai, sắc mặt anh ta nhợt nhạt, đem tất cả các thứ chặn sau cánh cửa, cả người đã bị dọa đến mức có chút không bình thường.
Vốn dĩ mọi người đã rất coi thường hành vi Bạch Trà bỏ lại đồng đội một mình tháo chạy, nhìn bình luận nói anh ta có thể thoát thân là bởi vì đã đem đồng đội thành vật hi sinh, để đồng đội thu hút sự chú ý của quái vật, sau đó một mình trốn thoát.
Rất nhiều bình luận đang mắng anh ta, có điều cũng có fan của Bạch Trà lại phản bác, con người khi gặp phải nguy hiểm, khó tránh khỏi sẽ có những hành động quá khích.
Nhưng sau khi Hàn Phi giải cứu người ra, những lời phản bác của đám fan đó cũng gần như biến mất.
Người với người đều như nhau, trái tim đều là làm bằng thịt, máu đều nóng; nhưng người với người cũng khác nhau, có những người khi đối mặt với nguy hiểm, vẫn sẵn sàng đứng lên.
Những gì Hàn Phi làm không phải là khuyến khích mọi người hành hiệp trượng nghĩa, mà là suy nghĩ từ góc độ cơ bản nhất, giả sử khán giả bị kẻ sát nhân truy đuổi, vậy thì bọn họ muốn một người như hắn làm đồng đội, hay là muốn một người như Bạch Trà làm đồng đội?
Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt đến đỉnh điểm, mức độ yêu thích và độ nổi tiếng cũng tăng trở lại lần nữa, hắn đang từng bước tiến lên hàng ngũ diễn viên tuyến hai.
Bạch Trà và Hàn Phi đã từng là đối thủ của nhau, nhưng sau buổi phát sóng trực tiếp tối nay, e rằng sẽ không ai còn nghĩ rằng Bạch Trà xứng được so sánh với hắn nữa rồi.
Các nhân viên đã can thiệp vào, bây giờ phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trà và Hàn Phi là hoàn toàn khác nhau, điều buồn cười là Bạch Trà cho đến hiện tại vẫn không biết là đang phát sóng trực tiếp, vẫn nghĩ rằng đây là quay phim.
Anh ta đang nỗ lực đem bồn cầu, cây lau nhà chặn sau cánh cửa, trên mặt đẫm nước mắt, trong miệng chửi rủa đủ loại từ ngữ xấu xa khó nghe.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trà càng giống như đang tự đánh mình liên tục, chờ sau khi người cứu hộ đến, anh ta biết được sự thật, hẳn là sẽ trực tiếp ngất lịm.
Ánh đèn pin mạnh xuyên qua bóng tối, khi Hàn Phi và các nhân viên gặp nhau, tất cả phát sóng trực tiếp đều bị ngắt.
Chương trình mới phát được một nửa, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đã hết, Đường Nghị cũng coi như lại phá thêm một kỷ lục nữa.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, ánh đèn pin chiếu vào Hàn Phi, các nhân viên y tế chạy tới với nhiều thiết bị y tế di động trên tay, bắt đầu kiểm tra cơ thể tại chỗ cho một số diễn viên.
Còn có một số nhân viên thì đến những nơi khác trong tòa nhà để giải cứu Bạch Trà và Tiêu Thần.
Trên người Hàn Phi phủ đầy "phẩm màu đỏ", nhìn có vẻ như bị thương nặng nhất, nhưng thật ra hắn không bị thương chút nào, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc về thể lực tốt của hắn.
"Hàn Phi! Cậu không sao chứ!" Đường Nghị và đạo diễn Giả Gia chạy từ cửa vào, hoàn toàn khác với lần đầu tiên gặp Hàn Phi, bọn họ chạy từng bước dài với vẻ mặt lo lắng, như thể hắn là động vật bảo hộ cấp quốc gia vậy.
“Tôi không sao, anh nên quan tâm những người khác đi.” Hàn Phi đang suy nghĩ xem những lời số 4 nói, nhưng Đường Nghị lại nắm lấy tay hắn.
“Hàn Phi, có thể nói chuyện một chút được không?” Tay của Đường Nghị rất lạnh, trên trán đầy mồ hôi, tim đập rất nhanh, từ trước đến nay đều nổi tiếng táo bạo, nhưng lần này thực sự đã bị dọa sợ.
Không đợi Hàn Phi trả lời, Đường Nghị đã lặng lẽ kéo hắn ra sau đám người, tay còn lại cũng nắm tay hắn, trong lòng bàn tay giấu một tờ giấy ghi những con số: "Đây là mật khẩu tài khoản, tôi đã chuẩn bị xong tiền cho cậu rồi, những chuyện xảy ra trong chương trình lần này cậu tuyệt đối không được nói ra!"
"Không được nói ra?"
“Cho dù là ai hỏi, cậu cứ khẳng định, tất cả mọi chuyện đều là kịch bản!” Đường Nghị lau mồ hôi trên trán: “Lão ca à, lần này tôi đã chơi lớn rồi, khi phát sóng trực tiếp được một nửa, đã suýt nữa bị cấm chiếu, nhưng có hai thế lực mà tôi hoàn toàn không thể đắc tội đang đánh nhau. Một bên muốn dừng ngay chương trình phát sóng trực tiếp lại, nhưng bên còn lại thì dùng đủ các mối quan hệ khác nhau để ngăn chặn, có vẻ như muốn có càng nhiều người nhìn thấy cảnh tượng bên trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hơn."
"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này là do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng, muốn dừng phát sóng trực tiếp hẳn là Vĩnh Sinh, vậy còn một bên kia là ai? Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã hợp tác nghiên cứu《Cuộc sống hoàn hảo》, không cần thiết ra tay với đồng minh của mình, ngoài nó ra, còn có ai dám chống lại một gã khổng lồ như Vĩnh Sinh?" Hàn Phi nhìn Đường Nghị, nhưng anh ta chỉ lắc lắc đầu.
“Tôi không dám nói, cậu đừng hỏi nữa.” Đường Nghị nắm lấy tay Hàn Phi không buông: "Người anh em, tôi vượt qua được kiếp nạn này, sau này nhất định sẽ báo đáp cậu cẩn thận! Lần này nếu không có cậu giúp đỡ, nói không chừng thực sự sẽ có chuyện lớn xảy ra!"
"Ý anh là nói đến chuyện bảo vệ lùn mất kiểm soát, muốn giết Bạch Trà trong buổi phát sóng trực tiếp à?"
“Đây chỉ là một trong số đó, cậu đừng hỏi những chuyện khác nữa.” Giọng nói của Đường Nghị đang run lên, có thể thấy lần này anh ta thực sự đã bị dọa sợ.
Tuy nhiên, là một kẻ cáo già, sự hoảng sợ của Đường Nghị cũng chỉ dám thể hiện trước mặt Hàn Phi, anh ta trước mặt nhân viên và phóng viên lại khôi phục phong thái tự tin của mình, như thể mọi chuyện đều thực sự là kịch bản vậy.
"Tên Đường Nghị này hình như thực sự biết một số thông tin nội bộ, chờ khi nào rảnh, mình phải hỏi anh ta có chơi《Cuộc sống hoàn hảo》không?" Hàn Phi là người đầu tiên rời khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, có mấy chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài tòa nhà, cảnh sát Tân Hỗ vô cùng coi trọng sự an toàn của hắn, hoàn toàn là cảm giác quan tâm đến kẻ tình nghi chính.
Được một cảnh sát đi cùng, Hàn Phi đã rửa sạch "phẩm màu đỏ", sau đó thay quần áo, lấy lại điện thoại di động của mình.
“Vừa đúng chín giờ.” Hàn Phi quay đầu lại liếc nhìn bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ bao trùm trong bóng tối, hôm nay hắn đã có được manh mối rất quan trọng, có chút nóng lòng muốn tiến vào thế giới tầng sâu.
"Chương trình đã kết thúc rồi, mình tan làm trước hẳn là không ai phát hiện ra chứ?"