Con mắt của quái vật chiếm gần như toàn bộ cửa sổ, thân hình nó vô cùng to lớn, mang theo cảm giác áp chế vượt qua cả hận ý.
"So với tiếng ca còn kém hơn một chút, chưa phải là không thể nhắc đến, nhưng mạnh hơn hận ý?"
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt to lớn, Hàn Phi như đang đối mặt với một bức tượng thần đã sừng sững hàng trăm năm, mọi bí mật của hắn đều không thể che giấu.
Máu đen trượt xuống khung cửa sổ, xương cốt người thợ sơn phát ra âm thanh bị chèn ép kinh khủng, da thịt xoay tròn sang hai bên, cửa sổ sau lưng dường như sắp mở ra.
Nó rõ ràng là một cửa sổ được vẽ ra, nhưng lại tạo cảm giác rằng có một thế giới thực sự ở đó.
Khi cửa sổ được đẩy ra một chút, trong nhãn cầu kia bắt đầu xuất hiện những tia máu.
Chỉ trong một hai giây, tia máu màu đỏ thẫm hoàn toàn chiếm trọn con ngươi to lớn, bóng dáng Hàn Phi cũng hiện lên trong đôi mắt quái vật.
Tuy nhiên, Hàn Phi mà con quái vật nhìn thấy khác với Hàn Phi bình thường.
Chịu đựng áp lực cực lớn, Hàn Phi nhìn quái vật ngoài cửa sổ, hắn trong mắt quái vật chính là hai người khác nhau.
Một người bình thường đang đứng ở phía trước, phía sau là một bản thân đầy máu với nụ cười cuồng loạn trên khóe miệng.
Hai người dựa lưng vào nhau, một người vĩnh viễn mất đi nụ cười, người còn lại mãi mãi giữ được nụ cười.
"Quái vật này chính là bản thể của số 4? Tất cả sức mạnh của người thợ sơn đều đến từ số 4?" Hàn Phi tiến lên một bước, ba hận ý đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra cũng cùng nhau tiến lên, bọn họ vây người thợ sơn ở giữa.
“Tôi phải làm gì mới có thể giao tiếp được với người ngoài cửa sổ?” Hàn Phi muốn giao tiếp với quái vật ngoài cửa sổ, nhưng cả người thợ sơn cùng quái vật đều không lên tiếng.
Một lượng lớn máu đen chảy ra, cơ thể của người thợ sơn bị xé nứt biến dạng, nếu tiếp tục cưỡng bức mở cửa sổ, anh ta sẽ hoàn toàn bị xé nát.
Vết sẹo số "4" trên cánh tay không còn chảy ra huyết dịch, người thợ sơn chỉ tay vào đầu người phụ nữ không mặt trong điện thờ.
Hàn Phi đã hiểu đại khái ý của người thợ sơn, bên kia muốn lấy đi cái đầu của người phụ nữ không mặt, nếu hắn không đồng ý, anh ta sẵn sàng phá lưới thả con quái vật ngoài cửa sổ phía sau lưng ra.
"Yêu cầu của anh là mang hận ý này đi à? Thật ra thì cũng không phải là không thể." Hàn Phi chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh điện thờ, hắn kỳ thực mới là chủ nhân thực sự của bách hóa thương mại này.
"Tôi vốn không có ý định làm tổn thương đến các anh. Mọi thứ tôi làm đều là vì tự vệ. Nếu anh đến cư xá nơi tôi sống, anh sẽ thấy rằng tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình điển hình, ủng hộ sự hòa thuận láng giềng, theo đuổi cuộc sống hạnh phúc yên ổn.” Hàn Phi từng một mình đối mặt với tiếng ca, hắn thừa nhận quái vật ngoài cửa sổ rất kinh người, nhưng hắn không hề sợ hãi.
"Tòa nhà chết chóc, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và công viên vui chơi nằm ở gần nhau. Công viên vui chơi là nơi bí ẩn nhất, ẩn chứa nhiều điều nhất. Nếu anh nguyện ý cùng chúng tôi khám phá công viên vui chơi, anh không chỉ có thể mang cái đầu của hận ý này đi, mà sau này gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng đều có thể đến tìm chúng tôi."
Hàn Phi mở ra bảng thuộc tính, liếc nhìn nút thoát vẫn còn là màu xám, trong đầu bật công tắc diễn xuất bậc thầy.
"Thành thật mà nói, tôi đã quên một điều gì đó trong quá khứ, nhưng từ những manh mối mà tôi có được, hy vọng cứu được tất cả những đứa trẻ mồ côi được đánh số."
"Có lẽ tôi có thể chữa trị hết đau thương của bọn chúng, giải cứu chúng khỏi cơn ác mộng tuyệt vọng."
Nhìn đôi mắt to lớn ngoài cửa sổ, Hàn Phi đứng lên: "Tôi và anh gặp nhau ở bên ngoài, hẳn là anh còn nhớ số 4 đã nói gì với tôi."
Khi nhắc đến đứa trẻ mồ côi số 4, trên khuôn mặt hình thành sự không thay đổi của người thợ sơn như nổi lên gợn sóng, anh ta đã từng muốn cứu những đứa trẻ đó, nhưng tiếc rằng điều duy nhất anh ta có thể làm cho lũ trẻ lúc đó là vẽ mấy chiếc cửa sổ tràn ngập màu sắc lên trên bức tường bị phong kín.
"Tôi sẽ làm những gì mà lúc đầu anh không làm được. Tôi không mong anh hết lòng giúp đỡ, chỉ mong anh có thể hợp tác với tôi một chút. Sau khi mọi chuyện thành công, chúng ta sẽ cùng nhau chia đều bí mật trong công viên vui chơi, tôi cũng có thể mang hận ý này trả lại cho anh."
Hàn Phi quay đầu nhìn về phía công viên vui chơi: "Ở tầng hầm thứ tư của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, anh cũng đã nghe thấy cảnh báo từ số 4. Sau khi qua cửa trò chơi trong công viên vui chơi, có một con quái vật sẽ phục sinh trên người tôi, nó sẽ chiếm giữ tất cả những gì tôi có. Nhưng ngay cả khi đối mặt với những mối đe dọa chết chóc này, tôi vẫn sẽ không dừng bước vì tôi biết rằng một số thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình, có một số việc nhất định phải có người làm mới được."
Tất cả những gì Hàn Phi nói đều là sự thật, hắn biết rất rõ công viên vui chơi vô cùng nguy hiểm, nhưng trong nội tâm hắn còn rõ hơn rằng nếu hắn dừng lại, mọi thứ hắn có bây giờ có thể sẽ bị phá hủy vào một ngày không xa.
Hắn không thể chấp nhận được việc những người hàng xóm đồng hành cùng mình đều bị hồn phi phách tán, từ lâu hắn đã coi họ như gia đình.
"Nếu như có ai đó phải tiến lên, tôi hy vọng người đó là tôi."
Nội tâm Hàn Phi thật sự có suy nghĩ như vậy, cùng với kỹ năng diễn xuất bậc thầy và giọng nói như ma quỷ, mỗi lời hắn nói ra đều đi thẳng vào trái tim.
Người thợ sơn đã tê liệt trước mọi thứ vặn vẹo cái cổ nhìn Hàn Phi từ một góc độ quỷ dị.
Anh ta vẫn trong bộ dáng trầm mặc, không ai biết đến cùng là anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Vài giây sau, cửa sổ trên lưng người thợ sơn đã xuất hiện vết nứt, Hàn Phi trong con ngươi khổng lồ kia càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Quái vật ngoài cửa sổ dường như nhớ ra cái gì đó, Hàn Phi trong đôi mắt nó bắt đầu thay đổi thân thể, da dẻ trở nên nõn nà, vóc dáng trở nên thấp hơn, giống như người trưởng thành trở về thời thơ ấu.
Hình dáng của Hàn Phi thay đổi, con quái vật càng lúc càng mất kiểm soát, tròng mắt nó gần như bị màu máu chiếm giữ, cảm giác áp chế kinh khủng dường như muốn nghiền nát hắn.
"Nó nhớ ra mình..."
Hàn Phi và quái vật nhìn nhau, hắn nhìn vào nhãn cầu khổng lồ của quái vật, giống như đang nhìn vào một tấm gương kích thước to bằng người, trong gương là những ký ức về quá khứ của nó, phản ánh diện mạo thật của hắn thời thơ ấu.
Hàn Phi không bao giờ cười và Hàn Phi không bao giờ ngừng cười lưng tựa lưng đứng cùng nhau.
Bọn họ đồng thời trở về thời thơ ấu, hai đứa trẻ lưng tựa lưng chậm rãi dung hợp, nhưng khi vừa chuẩn bị trở thành một người, đôi mắt to lớn của con quái vật bị đâm thủng, huyết dịch bắn tung tóe trên cửa sổ, một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, toàn bộ bách hóa thương mại đều chấn động run rẩy.
Trên tấm kính của cửa sổ màu đen xuất hiện những vết nứt lớn, những vết nứt đó lan trực tiếp đến người thợ sơn, có vẻ như chỉ cần mở hết cửa sổ, anh ta cũng sẽ hồn phi phách tán, đây dường như là ý nghĩa sự tồn tại của anh ta.
Giơ cánh tay lên, vào phút cuối người thợ sơn đã khống chế được cửa sổ, toàn bộ máu đen chảy ngược về trong vết sẹo, hình vẽ cửa sổ trên lưng anh ta từng chút một trở lại bình thường, nhãn cầu khổng lồ cũng biến mất.
Cửa sổ đã trở thành một bức tranh bình thường, nhưng những vết thương trên khắp cơ thể của người thợ sơn vẫn chưa biến mất, bây giờ là lúc anh ta suy yếu nhất.
Đứng dậy, người thợ sơn không nói một lời, trầm mặc đi về phía cửa sau của bách hóa thương mại.
Anh ta không đồng ý yêu cầu của Hàn Phi, cũng không lấy đầu người phụ nữ không mặt, thậm chí ngay cả biểu cảm khuôn mặt cũng không thay đổi, vẫn là sự tê dại.
Gương Thần cảm thấy đây là một cơ hội, ông ấy giao tiếp với Hàn Phi thông qua điện thờ, chuẩn bị động thủ.
Nhưng Hàn Phi lại lắc đầu, sau khi nhìn thấy cửa sổ sau lưng người thợ sơn, hắn cảm thấy cái giá phải trả cho việc giết chết anh ta thực sự quá lớn.
Một khi con quái vật bên ngoài cửa sổ được thả ra, thật khó để nói ai thắng ai thua.
Mặt khác ưu tiên hàng đầu lúc này là tiến vào công viên vui chơi tìm lại ký ức, nhân tiện giải cứu nhóm người chơi kia. Nếu như không quản đám người đó, chắc chắn sẽ có thêm nhiều người vượt qua mê cung công viên vui chơi, lạc vào thế giới tầng sâu.
"Chúng ta không chắc chắn trăm phần trăm sẽ giết chết được người thợ sơn, một khi để anh ta trốn thoát, mọi kế hoạch sẽ bị trì hoãn."
Nếu muốn sống sót ở một nơi như thế giới tầng sâu, không thể chỉ biết giết chóc. Tất nhiên, cứ mãi lương thiện và nhường nhịn cũng không được.
Hàn Phi không động thủ, người thợ sơn thành công đi tới cửa sau của bách hóa thương mại, anh ta vừa mở cửa chuẩn bị bước ra khỏi bách hóa thì đột nhiên dừng lại.
Từ từ vặn vẹo cái cổ, người thợ sơn chộp lấy thứ gì đó từ vết sẹo trên cánh tay rồi ném xuống đất.
Đề phòng Hàn Phi gặp nguy hiểm, Từ Cầm đã nhặt thứ dính đầy máu đen trên mặt đất lên để kiểm tra.
Đó là một bức ảnh nhóm đã bị nhàu nát và thấm đẫm máu, cô cẩn thận mở bức ảnh ra từng chút một, bên trong còn có một viên kẹo cứng.
"Viên kẹo đó là quà sinh nhật của người thợ sơn cho số 4 ư? Đứa trẻ mồ côi số 4 một mực không ăn?"
Hàn Phi nhận lấy bức ảnh nhóm, trong ảnh chụp chen chúc có ba mươi mốt đứa trẻ, nhưng dưới bức ảnh lại có ba mươi hai con số, từ 0 đến 31.
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, ký ức tạo nên bức ảnh đã trở nên mờ mịt, khuôn mặt của những đứa trẻ đó cũng đã nhàu nát, Hàn Phi nhìn kỹ mấy lần đều không tìm được chính mình.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nguyền rủa rank D - ảnh nhóm của bọn họ."
"Ảnh nhóm của bọn họ (vật phẩm nguyền rủa rank D): Khi trong số bọn họ có người không thể đọc ra tên, điều đó có nghĩa là trong đó có tồn tại không thể nhắc đến."
"Chú ý! Bức ảnh này có thể mang đến cho bạn tai họa lớn, xin đừng tụng niệm số hiệu của họ!"
“Rank D?” Hai tay đang cầm bức ảnh của Hàn Phi sững lại giữa không trung, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một vật phẩm nguyền rank D: “Người thợ sơn vẫn còn ẩn giấu thứ này trên người?”
"Đó cũng là điều bình thường. Lúc trước với tư cách là chủ nhân của tòa nhà chết chóc, Cánh Bướm có đến hai điện thờ dưới lòng đất, còn đang lột xác thành không thể nhắc đến. So với Cánh Bướm, anh ta xem như là rất nghèo." Gương Thần thuận miệng nói, không hổ là một người đã từng gặp phải sóng to gió lớn.
“Thế thì cũng đúng.” Hàn Phi cất bức ảnh vào trong ô vật phẩm, bình thường thì bức ảnh này cũng được coi như bình thường, nhưng nếu tụng niệm số hiệu của mọi người, nguyền rủa trên bức ảnh rất có thể sẽ bị kích hoạt. Đến lúc đó người bị nguyền rủa và những người xung quanh đoán chừng đều sẽ bị rủa chết.
“Cũng coi như là một con át chủ bài tốt.” Sau khi cất ảnh chụp đi, Hàn Phi lại cầm viên kẹo rất bình thường lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nhiệm vụ rank E - kẹo thay đổi vận mệnh."
"Kẹo thay đổi vận mệnh (chứng nhận nhiệm vụ rank E): Kẹo này đã thay đổi vận mệnh của cậu ấy, nói không chừng cũng có thể thay đổi vận mệnh của bạn."
"Chú ý! Kẹo này có thể sử dụng được trong thế giới ký ức điện thờ, có được hiệu quả đặc biệt!"
Người thợ sơn rời đi, nhưng mà để lại cho Hàn Phi hai thứ rất quan trọng.
"Tên đó khá kiêu ngạo, bước vào mà không nói một lời, lại còn tiện tay ném một vật phẩm nguyền rủa rank D khi bỏ đi."
Hàn Phi không nghĩ mình thuyết phục được người thợ sơn mà là quái vật bị giam ngoài cửa sổ lựa chọn hắn.
"Cậu đề nghị đợi đến khi liên thủ khám phá xong công viên vui chơi rồi sẽ trả lại đầu của người phụ nữ không mặt cho người thợ sơn. Vừa rồi cậu ta đi không những không lấy đầu người phụ nữ không mặt, mà còn để lại hai phần ‘đại lễ', đây không phải là đã đồng ý đấy chứ?” Gương Thần xuất hiện bên cạnh điện thờ, ông ấy nhìn cái đầu của người phụ nữ không mặt, sự cân bằng trong mắt rung lên, như thể ông ấy đang định giá hận ý.
“Trước tiên chúng ta hãy mang đầu của người phụ nữ không mặt đi, chờ thời cơ chín muồi bắt đầu khám phá công viên vui chơi, tôi sẽ đưa đầu của cô ta vào trong điện thờ rồi nhờ ông lo liệu.” Hàn Phi đã lên kế hoạch cho mọi việc: “Công viên vui chơi có thể cất giấu điện thờ cuối cùng mà Phó Sinh để lại cho tôi, ông ấy là người như thế nào, chắc lần này sẽ có thể hoàn toàn thấy rõ."
"Hàn Phi, tôi vẫn cảm thấy cậu không nên tin tưởng Phó Sinh. Quản lý tòa nhà cũ chấp niệm sâu nặng, để đạt được mục đích của mình, ông ấy có thể làm bất cứ điều gì." Gương Thần do dự một chút rồi mới nói: "Tôi đã từng thấy tận mắt, ông ấy... tái sinh trên đứa con của chính mình, chỉ để đi đến những nơi tối tăm hơn, tuyệt vọng hơn của thế giới tầng sâu."
Nghe thấy lời nói của Gương Thần, vẻ mặt của Hàn Phi cũng trở nên nghiêm túc, hắn bước đến bên cửa sổ, nhìn công viên vui chơi bị bao phủ bởi bóng tối.
"Ý của ông là, lần này ông ấy có thể tái sinh trên người tôi sao?"
Thu hồi ánh mắt, Hàn Phi nhìn về phía ba hận ý, đột nhiên lộ ra vẻ vô cùng thoải mái: "Nếu như ông ấy muốn hại tôi, mọi người đồng ý giúp ông ấy, hay là nguyện ý giúp tôi?"
Từ Cầm kiên định đứng về phía Hàn Phi, Trang Văn không quen Phó Sinh nên đương nhiên cũng chọn hắn.
Sau khi sững sờ một lúc, Gương Thần như hiểu được ý của Hàn Phi: "So với ông ấy cậu quả thật là một người thích hợp hơn."
“Đạo lý này Phó Sinh hẳn là cũng hiểu rõ.” Con đường của Hàn Phi khác với Phó Sinh, hắn tin rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.
Sau khi ăn tim lợn, Hàn Phi bước ra khỏi bách hóa thương mại, với sự giúp đỡ của hai hận ý hắn đã hoàn thành một nhiệm vụ rank G. Sau khi trở về tòa nhà chết chóc, hắn logout rời khỏi trò chơi.
Cởi mũ bảo hiểm trò chơi, Hàn Phi leo ra khỏi cabin trò chơi, hắn lập tức bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến công viên trên internet.
Phó Thiên đến từ Tân Hỗ, sống ở ngoại thành khi còn nhỏ, theo thông tin trên mạng, cuối cùng Hàn Phi đã xác định được công viên vui chơi mà ông ấy đi cùng với Phó Sinh thời thơ ấu hẳn là công viên vui chơi nằm ở ngoại ô phía bắc Tân Hỗ.
Công viên đã bị bỏ hoang cách đây nhiều thập niên, sau đó được Vĩnh Sinh Pharmaceutical mua lại, đơn giản là nó được xây dựng lại và trở thành một công viên vui chơi tư nhân không mở cửa cho công chúng.
"Nếu không mở cửa công khai, vậy thì sẽ hơi phiền phức."
Hàn Phi liếc nhìn đồng hồ trên tường, hôm nay hắn thoát game tương đối sớm, bây giờ mới 3 rưỡi sáng.
Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi thay quần áo, bước ra khỏi nhà.
Suy tính tối hôm qua vừa mới làm ra một tin tức lớn, Hàn Phi thậm chí không dám rời khỏi cửa chính của cư xá, hắn lo lắng sẽ bị các phóng viên ngồi xổm nên trèo tường rời đi.