Năm giờ, trời vừa tờ mờ sáng, Hàn Phi đã đến công viên vui chơi ở ngoại ô phía bắc Tân Hỗ.
Ngày nay, với sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật, có rất nhiều hình thức vui chơi giải trí đa dạng, rất ít du khách còn chọn thể loại công viên thực thể offline như này, chưa kể bản thân công viên cũng không mở cửa cho công chúng tham quan, bình thường còn từ chối du khách vào trong.
"Có tiền thật là tốt. Để lưu giữ ký ức, còn có thể xây dựng hẳn một công viên vui chơi cho chính mình."
Hàn Phi nhìn công viên chiếm diện tích khổng lồ trong hàng rào bảo vệ với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Ban đầu hắn nghĩ rằng công viên vui chơi sẽ rất đổ nát, nhưng khi thực sự đến, hắn mới phát hiện ra rằng công viên tư nhân này có đầy đủ các loại phương tiện giải trí, bên trong còn có rất nhiều kiến trúc kỳ lạ, tổng diện tích còn lớn hơn nhiều so với các công viên vui chơi thông thường.
Lấy điện thoại di động ra, Hàn Phi phóng to bản đồ, hắn lại có một phát hiện mới.
Công viên vui chơi do Vĩnh Sinh Pharmaceutical mua lại và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do Vĩnh Sinh xây dựng vừa vặn nằm ở hai phía của vùng ngoại ô phía bắc. Bố cục của hai kiến trúc này cũng giống như trong thế giới điện thờ. Hai kiến trúc khổng lồ một trái một phải chiếm cứ ký ức của Phó Sinh.
"Cả Phó Sinh và Phó Thiên đều không còn sống, hiện tại ai đang điều hành công viên vui chơi?"
Công viên vui chơi Tân Hỗ đã bị đóng cửa nhiều năm trước khi Vĩnh Sinh Pharmaceutical tiếp quản, cũng không có nhiều thông tin liên quan đến nó trên internet, chỉ biết rằng cuối cùng nó đã bị thời đại đào thải do kinh doanh không tốt.
"Không có án mạng, không có ai bị thương, cũng rất ít xảy ra tai nạn. Tại sao một công viên vui chơi như vậy lại trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Phó Sinh?"
"Chẳng lẽ có cái gì đó đã biến mất cùng Phó Sinh?"
Cổng công viên vui chơi đóng chặt, xung quanh vắng vẻ, không một bóng người, nhưng ánh đèn trong công viên lại sáng choang, các loại phương tiện giải trí vẫn hoạt động bình thường, như thể mở cửa 24/24.
"Mỗi ngày không biết lãng phí bao nhiêu tiền điện nữa?"
Hàn Phi theo thói quen kiểm tra vị trí của camera giám sát, hắn đi vòng quanh hàng rào bảo vệ của công viên vui chơi, phải đi bộ hàng trăm mét mới phát hiện được góc chết của một cái camera.
"Khi camera giám sát bên trái và bên phải chuyển động đến ba mươi độ, sẽ có một khoảng cách một giây. Mình phải lợi dụng lúc này để trèo qua hàng rào bảo vệ."
Cúi đầu xuống, Hàn Phi giống như một người chạy bộ buổi sáng sớm bình thường, dọc theo con đường bên ngoài công viên, hắn dùng tầm nhìn ngoại vi chú ý camera giám sát.
Khi camera bắt đầu chuyển động, Hàn Phi đột nhiên tăng tốc, hắn nhìn chuẩn vị trí, một phát bắt được hàng rào.
Nhưng ngay khi hắn định dùng sức nhảy qua, có một chú hề đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia của hàng rào bảo vệ.
Hàn Phi thậm chí còn không nhìn thấy chú hề kia xuất hiện khi nào, anh ta mặc một bộ quần áo lòe loẹt, trên mặt được che phủ bởi một lớp phấn lót dày với nhiều màu sắc khác nhau, trông rất kỳ quái và ngớ ngẩn.
Hàn Phi đang nắm lấy hàng rào bảo vệ đột ngột dừng lại, dù sao hắn cũng được coi là người của công chúng, không thể tiếp tục cưỡng ép tiến vào công viên vui chơi khi bị nhìn thấy.
Xuyên qua lỗ hổng trên hàng rào sắt, Hàn Phi nhìn chú hề ở bên kia, hắn cảm thấy mình nên nói gì đó.
"Chào buổi sáng, tôi chỉ tùy ý xem một chút thôi."
Hàn Phi cảm thấy chú hề kia rất kỳ quái, trên người đối phương có một loại cảm giác quỷ dị, giống như ẩn dưới lớp trang điểm của anh ta không phải là người mà là một con quỷ.
Chú hề nghiêng đầu nhìn Hàn Phi, lộ ra một nụ cười khoa trương, cũng không có buộc tội hắn cái gì, mà là từ phía sau lấy ra một quả bóng bay màu đỏ như máu đưa cho hắn.
“Cho tôi?” Hàn Phi cầm lấy quả bóng bay, nhìn thấy trên quả bóng có in một khuôn mặt người, nếu nhìn từ xa dường như không phải bóng bay, mà là một cái đầu người lơ lửng: “Thẩm mỹ của công viên vui chơi các người thật là hơi méo mó đó nha?"
Nhìn thấy Hàn Phi tiếp nhận bóng bay, chú hề vui vẻ phủi tay, sau đó lảo đảo bước đi.
“Thật là một người kỳ lạ.” Người có thể khiến Hàn Phi cảm thấy kỳ quái chắc chắn không phải là kỳ quái một cách bình thường.
Cầm lấy bóng bay, lúc này Hàn Phi đã bị camera giám sát quay tới, hắn cũng không thèm lén lút lẻn vào mà đi thẳng tới cổng chính của công viên vui chơi.
"Xin lỗi, mấy giờ công viên vui chơi của các bạn mở cửa?"
Hàn Phi đến quầy bán vé, quầy bán vé được vẽ bằng tranh hoạt hình trông giống như một túp lều trong truyện cổ tích, nhân viên mặc đồng phục ngồi ở cửa sổ bán vé.
"Ngủ rồi à?"
Kêu cả nửa ngày bên kia cũng không có trả lời, Hàn Phi lại gõ gõ cửa kính, sau đó đưa tay vươn qua cửa sổ, định vỗ vai đối phương.
Nhưng không chờ tay hắn tới gần, đầu của nhân viên trực tiếp rơi khỏi vai và rớt xuống lòng bàn tay hắn.
"Quản gia thông minh?"
Cái đầu của nhân viên đột ngột rơi xuống đã là một chuyện kinh khủng, nhưng chuyện kinh khủng hơn là Hàn Phi không hề cảm thấy sợ hãi, hắn còn trực tiếp đưa đầu của người đó ra khỏi cửa sổ.
"Bị trục trặc gì à? Đây cũng không phải là do tôi làm nha!"
Cầm lấy cái đầu của người bán vé thông minh, Hàn Phi bước vào phòng bán vé, vẫy tay với camera giám sát nửa ngày cũng không có người đến, cho nên hắn chỉ có thể một mình đi tìm bảo vệ của công viên vui chơi.
Đi thêm vài phút nữa, Hàn Phi mới nhìn thấy chốt bảo vệ, hắn hết kiên nhẫn gõ mạnh vào cửa sổ.
Nhân viên bảo vệ đang ngủ say bừng tỉnh từ trong mộng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngôi sao lớn Hàn Phi đang đứng ôm đầu người bên ngoài cửa sổ.
"Xoạch!"
Bảo vệ ngã khỏi ghế, cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Đừng hiểu lầm, tôi tới đây tìm người, vừa hay thấy đầu người máy bán vé của các anh rơi xuống!” Hàn Phi giải thích cả nửa ngày nhân viên bảo vệ mới đi ra khỏi phòng.
"Hàn Phi? Có phải là Hàn Phi từ bệnh viện phát sóng trực tiếp tối hôm qua không?" Nhân viên bảo vệ lắp bắp không nói nên lời, thật sự không ngờ trước cửa chốt bảo vệ lại có thể nhìn thấy diễn viên trên màn ảnh, điều này khiến anh ta có một loại cảm giác không chân thực.
"Lá gan của anh bé như vậy, sao mà có thể làm bảo vệ được chứ?" Hàn Phi đặt cái đầu của người soát vé lên bàn: "Bình thường mấy giờ công viên vui chơi của các anh mở cửa kinh doanh? Tôi muốn đi vào thì cần phải làm thủ tục gì?"
“Chúng tôi là công viên vui chơi riêng, không mở cửa cho công chúng.” Nhân viên bảo vệ có chút ngượng ngùng: “Nếu anh có việc gấp, tôi có thể giúp anh liên hệ với lãnh đạo của chúng tôi. Tôi không có quyền cho người ngoài vào”.
Sau khi nhân viên bảo vệ nói xong, anh ta gọi vài cuộc điện thoại, sau đó một nhân viên mặc đồng phục bước ra từ trong công viên vui chơi, đưa Hàn Phi vào bên trong công viên.
Nhân viên này dường như cũng vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, bơ phờ, trên ngực treo thẻ nhân viên.
“Thầy Hàn, sao mà mới sáng sớm anh đã đến công viên vui chơi của chúng tôi rồi?” Nhân viên họ Đào tên Đào là một fan hâm mộ của Hàn Phi, anh ta đã nghe nói về những việc làm anh hùng của hắn. Vì vậy, sau khi biết hắn tới, anh ta lập tức từ trên giường chạy tới.
"Anh không cần phải căng thẳng, tôi chỉ xem một chút thôi."
“Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.” Đào Đào lau mồ hôi trên trán rồi cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hàn Phi từng chút một, anh ta biết rõ có một số người biểu hiện ra là diễn viên, nhưng trên thực tế lại giống như con trai của tử thần, đi đến đâu là xác chết xuất hiện ở đó.
"Công viên vui chơi này của các anh đến một du khách cũng không có. Tại sao tất cả các phương tiện giải trí vẫn hoạt động bình thường? Đây không phải là lãng phí tiền bạc hay sao?" Hàn Phi hỏi với sự nghi hoặc.
"Đây là mệnh lệnh do cố chủ tịch Phó Thiên của chúng tôi đưa ra. Bất kể ngày hay đêm, chúng tôi phải đảm bảo công viên vui chơi hoạt động bình thường. Ông ấy làm điều này dường như là để... đợi một người."
"Đợi một người?"
"Đúng vậy, ông ấy không nhớ rõ mình đang đợi ai. Ông ấy chỉ biết rằng một ngày nào đó người kia sẽ trở về công viên vui chơi và tìm thấy bản thân bị lạc đường." Đào Đào dang hai tay: "Tôi không biết cụ thể, nhưng Phó Thiên là một thiên tài thay đổi thời đại, một người phàm như tôi, khó có thể lý giải cũng là một điều hết sức bình thường.”
Trong công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical, cố chủ tịch Phó Thiên đã được phong thần.
“Chỉ vì một lời nói mơ hồ, các anh muốn duy trì hoạt động của công viên vui chơi khổng lồ này cả ngày lẫn đêm?” Hàn Phi cảm thấy có chút không hợp thói thường.
Đào Đào nở một nụ cười gượng gạo: "Thật ra trong công ty có rất nhiều người cũng nghĩ như anh, cho nên từ khi Phó Thiên qua đời, công viên vui chơi đã ngừng bảo trì, chỉ duy trì hoạt động ở mức tối thiểu thôi."
"Nghe nói lúc trước di thư của Phó Thiên đã được sửa lại. Trong di thư thật sự hình như có nói đến công viên vui chơi này? Vậy hộp đen có thể liên quan gì đến công viên?" Hàn Phi thản nhiên nói.
"Đây nhất định là tin đồn thôi. Tôi đã quản lý công viên này hơn mười năm rồi. Ngóc ngách nào cũng đã đến, làm gì có hộp đen nào?" Đào Đào xua tay.
"Phó Thiên đã từng đến công viên vui chơi chưa? Ông ấy có nói gì không? Có làm chuyện gì đáng chú ý không?" Hàn Phi không khách khí mà hỏi thẳng Đào Đào.
"Trước kia chủ tịch Phó Thiên cũng đã từng đến thăm công viên vui chơi. Mỗi lần ông ấy đều ngồi một mình trên băng ghế ở trung tâm công viên và nhắm mắt suy ngẫm, như thể ông ấy đang đợi một ai đó."
"Chờ một ai đó?"
"Haizz, nhưng mà cuối cùng ông ấy vẫn không đợi được, người đã chết như đèn tắt, vĩnh sinh thật sự rất khó." Đào Đào cùng Hàn Phi đi dạo quanh công viên. Vài phút sau, anh ta nhận được một cuộc gọi, dường như anh ta phải tham gia một hoạt động diễu hành nào đó nên phải rời đi.
Sau khi Đào Đào liên tục dặn dò Hàn Phi đừng tùy tiện chơi những trò chơi giải trí kia xong, anh ta đã đi về phía tây của công viên một mình.
Trong công viên rộng lớn dường như chỉ còn lại duy nhất Hàn Phi, hắn đi qua các khu vui chơi giải trí liên tục phát ra nhiều âm thanh khác nhau, đi qua nhiều ánh đèn khác nhau, đến trung tâm của công viên.
Bên cạnh đài phun nước khổng lồ, Hàn Phi nhìn thấy băng ghế dài của công viên mà Đào Đào nói.
Điều hắn không ngờ tới là khi cột nước của đài phun nước đổ xuống, hắn phát hiện còn có một người khác đang ngồi trên băng ghế đối diện.
Đó là một bà lão có khuôn mặt nhân hậu, bà ấy chăm sóc da rất tốt, khí chất xuất chúng, như thể xuất thân từ một gia đình giàu có và quyền quý vậy.
Bà lão nhìn thấy Hàn Phi, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, dường như bà nhớ ra cái gì, cười vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn đi qua.
Hàn Phi cũng cảm thấy có chút quen thuộc khi nhìn thấy bà lão, đi vòng quanh đài phun nước, ngồi trên băng ghế với bà.
“Có phải trước đây tôi đã từng gặp cậu ở đâu không?” Giọng bà lão rất ấm áp.
"Có lẽ là nhìn thấy cháu trong phim? Cháu là một diễn viên." Hàn Phi nhìn bà lão, hắn phát hiện mái tóc của bà rất đặc biệt, thoạt nhìn thì gần như chỉ toàn một màu trắng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra rằng chân tóc của bà là màu đen, như thể đang trẻ ra, vi phạm một số quy luật sinh học.
“Tôi đã rất nhiều năm không xem phim rồi.” Bà lão lắc đầu, sau đó nhìn hai tay của mình, vân tay của bà khác với bình thường, như thể đã bị thứ gì đó làm mòn đi.
“Thật ra sau khi gặp bà cháu cũng cảm thấy rất quen thuộc.” Hàn Phi xoa xoa thái dương: “Cháu phải xưng hô với bà thế nào?”
“Tôi tên là Đỗ Tĩnh, cái tên này vốn dĩ thuộc về mẹ tôi, nhưng tôi muốn sống tiếp thay bà.” Bà lão không ngẩng đầu, tựa hồ còn đang suy nghĩ điều gì.
“Đỗ Tĩnh?” Hàn Phi nghe đến cái tên kia cũng không bình tĩnh được, hắn đã từng nhìn thấy bà lão này trong thế giới ký ức điện thờ!
Đối phương chính là con gái ruột của Đỗ Tĩnh, là người bị coi làm "thuốc" thử nghiệm của Đỗ Xu.
Trong hiện thực, Đỗ Tĩnh đã giúp đỡ Phó Sinh, chết trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau đó, Phó Sinh đã cứu con gái của Đỗ Tĩnh, cố gắng hết sức để bà vĩnh sinh, còn chuyện gì xảy ra với Đỗ Xu, Hàn Phi cũng không rõ, bởi vì không có bất cứ thông tin nào về Đỗ Xu trên mạng, người phụ nữ đó dường như đã bị Phó Sinh trực tiếp xóa đi.
"Tôi đang cố gắng sống tiếp, nhưng những người xung quanh lại lần lượt ra đi, nếu như vĩnh sinh biểu thị cho việc từ biệt mọi người, vậy thì vĩnh sinh còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Một mình vĩnh sinh rất vô vị, nhưng nếu tất cả mọi người đều vĩnh sinh thì lại khác, một thế giới như vậy cháu thật không dám tưởng tượng." Hàn Phi nhìn bà lão, trầm mặc một hồi vẫn hỏi ra những nghi ngờ trong lòng: "Bà còn nhớ Phó Sinh không?"
“Phó Sinh… đó là ai?” Nếp nhăn nơi khóe mắt bà lão hằn sâu thêm vài phần.
"Chính là bởi vì ông ấy, mà công viên vui chơi giải trí này mới tồn tại."
“Người xây dựng công viên này là Phó Thiên.” Bà lão dường như nhớ ra điều gì đó: “Nhưng tôi lại đã từng nghe ông ấy nói rằng, ông ấy muốn ở công viên này đợi một người. Hình như ông ấy đã giao ước với người đó từ khi còn rất nhỏ rằng, cho dù ai đi lạc, đều phải đến băng ghế của công viên này để chờ người kia."
"Phó Thiên đã đợi được người đó chưa?"
“Chưa.” Bà lão nhẹ nhàng lắc đầu, khi bà nói ra những lời này, mặt trời vừa hay mọc lên ở phía chân trời, tất cả ánh đèn trong công viên vui chơi đều tắt: “Đêm quỷ đã kết thúc, lát nữa diễu hành sẽ bắt đầu, cậu có muốn cùng tôi đi xem không?"
"Đêm quỷ? Diễu hành?"
"Trong công viên này có rất nhiều trò chơi do Phó Thiên để lại, đêm quỷ là trò chơi bắt quỷ, bắt đầu lúc 0 giờ cho đến rạng sáng kết thúc, tiếp theo là diễu hành, mọi người sẽ đưa những con quỷ bị bắt đi diễu hành qua các đường phố, cuối cùng đặt chúng dưới ánh nắng." Bà lão đứng lên: "Phó Thiên thích đủ các thể loại trò chơi, rất nhiều trò chơi do ông ấy thiết kế nghe nói ngoài ông ấy, không ai có thể vượt qua."
Giọng nói của bà lão còn chưa dứt, mặt đất bắt đầu rung chuyển, một cánh cổng ở nơi sâu nhất của công viên mở ra, trên đường ray xuất hiện một chiếc xe hoa màu đen khổng lồ.
Mặt trời chiếu vào công viên từ phía đông, chiếc xe hoa màu đen vô cùng kì quặc hết chiếc này đến chiếc khác lần lượt lao ra khỏi các tòa nhà ở phía tây.
Trên những chiếc xe hoa đó có chiếc buộc hoa màu đen và màu đỏ, có chiếc trông giống như một con quạ khổng lồ, còn có chiếc bên trên buộc đầy những quả bóng bay có vẽ hình mặt người trên đó.
Quái gở, áp bức, điên loạn, ác mộng dường như là chủ đề của cuộc diễu hành, trên xe hoa thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các diễn viên mặc trang phục lộng lẫy, bọn họ điều khiển các phương tiện giải trí trong công viên, biểu diễn đủ các thể loại trình diễn khác nhau trên xe hoa.
Trong toàn bộ công viên, có lẽ chỉ có hai vị khán giả là Hàn Phi và bà lão, nhưng bọn họ vẫn biểu diễn rất chăm chỉ.
“Có phải là rất chấn kinh không?” Bà lão nhìn về phía đội ngũ xe hoa: “Mỗi lần sau khi tôi thử một loại thuốc mới, đều sẽ ở lại trong công viên một đêm, nhìn mọi thứ Phó Thiên thiết kế, cảm giác như thể ông ấy vẫn còn sống."
“Quả thật không tồi.” Thẩm mỹ của Hàn Phi được bồi dưỡng trong thế giới tầng sâu, hắn nhớ kĩ cách trang trí của từng chiếc xe hoa, cũng như ngoại hình của những người trên xe.
Sau khi so sánh cẩn thận, Hàn Phi không hề tìm ra chú hề mà mình gặp lúc sáng sớm.