Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 637 - Chương 637: Không Thể Thoát Ra

Chương 637: Không thể thoát ra Chương 637: Không thể thoát ra

“Cô là tội phạm bị truy nã?” Giọng điệu của Hàn Phi không có gì ngạc nhiên, hắn miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng cũng không làm được: “Thật trùng hợp, tôi cũng đang bị cảnh sát truy đuổi."

"Tại sao bị trói bằng dây xích anh vẫn có thể thoải mái trò chuyện với tôi như vậy? Anh có sở thích đặc biệt gì à?" Lý Quả Nhi lấy ra một con dao từ trong túi, cô dùng mũi dao đỡ cằm Hàn Phi: "Tôi có thể nói cho anh biết rất rõ ràng, trước đây tôi chưa từng gặp anh, có lẽ là anh nhận nhầm người rồi. Nhưng vì anh nguyện ý cứu tôi, tôi sẽ không giết anh, anh cứ ở lại đây chờ đi. Chờ đến khi tôi tích lũy đủ điểm của công viên vui chơi thì sẽ thả anh."

“Điểm tích lũy của công viên vui chơi mà cô nhắc đến cuối cùng là cái gì?” Ngày hôm đó khi Hàn Phi đi đến công viên vui chơi, hắn nhìn thấy Phó Thiên cầm một tấm thẻ của công viên với nhiều sticker trên đó, nhưng nó giống như một thứ để đánh lừa trẻ con, làm sao người lớn lại có thể chiến đấu sinh tử vì thứ đó?

"Trước đây tôi cũng không tin vào sự tồn tại của thứ này, cho đến khi xảy ra chuyện..." Lý Quả Nhi ngồi đối diện với Hàn Phi, cô giơ chân lên: "Tôi từng làm việc trong một công ty game, sau khi trải qua một số chuyện đau lòng, tôi đã chọn từ chức, đúng vào thời điểm đó trò chơi do bộ phận chúng tôi phát triển đã gây sốt, công ty chia cho chúng tôi rất nhiều tiền."

"Tiền bạc không có lực hấp dẫn đối với tôi. Khi đó, tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, tưởng chừng như không bao giờ có thể lấp đầy được nên tôi muốn thử làm một điều gì đó để đánh thức lại cuộc đời mình."

"Nhưng tôi chưa kịp xác định mục tiêu mới thì cảnh sát đã tìm đến. Họ cho rằng tôi có liên quan đến việc lập kế hoạch cho một vụ bắt cóc và giết người, nạn nhân cũng là một người nổi tiếng trong thành phố."

Biểu cảm ngọt ngào trên khuôn mặt từ từ biến mất, Lý Quả Nhi nghịch con dao trên tay: "Nhưng thật ra, tôi chẳng có chút ấn tượng nào. Làm sao một nhân viên văn phòng bình thường như tôi lại có thể tham gia vào vụ án bắt cóc?"

"Tôi đã tìm mọi cách giải thích, nhưng tình hình lại phát triển theo chiều hướng ngày càng bất lợi. Tôi có cảm giác như ai đó đang nhắm vào mình."

Nghe xong lời nói của Lý Quả Nhi, Hàn Phi không hiểu: "Cái này thì có liên quan gì đến công vui chơi?"

"Vào thời điểm đó, tôi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, vốn đã bị mất đi thứ quan trọng nhất, rồi còn bị vu khống nữa. Cuộc sống của tôi từng bước trượt xuống vực sâu nhất của tuyệt vọng. Cũng chính ở lần cuối cùng bị hỏi thăm, tôi áp lực đến mức suy sụp, đêm hôm đó tôi đã muốn rời khỏi thế giới này, nhưng có một người kỳ quái lại tìm thấy tôi. Anh ấy nói rằng chỉ cần tôi có thể tham gia trò chơi này thì sẽ vĩnh viễn thoát khỏi tuyệt vọng, cứu chuộc cuộc đời của tôi.”

“Sao tôi lại cảm thấy việc cô trải qua rất quen thuộc, hình như tôi cũng đã từng trải qua những chuyện tương tự.” Ánh mắt Hàn Phi hơi bối rối: “Cái người kỳ quái kia trông như thế nào?”

"Anh ấy đeo một chiếc mặt nạ tươi cười và nói rằng mình có thể nhìn thấy tương lai, anh ấy còn nói mình có thể giúp đỡ tất cả những người rơi vào tuyệt vọng sâu sắc nhất." Sau khi Lý Quả Nhi nói xong, cô lại nhìn Hàn Phi: "Ban đầu tôi không để lời nói của anh ấy ở trong lòng. Dù sao thì trông anh ấy cũng giống như anh vậy, một kẻ mất trí với đầu óc không được sáng sủa cho lắm, nhưng những gì xảy ra sau đó đã thay đổi quan điểm của tôi."

"Những gì đã xảy ra tiếp theo?"

"Anh ấy đưa cho tôi một tấm thư mời đến công viên vui chơi, còn có một chiếc mặt nạ, sau đó bỏ đi. Không lâu sau khi anh ấy đi, tôi đã bị theo đuôi và theo dõi bởi một kẻ điên. Tôi hoàn toàn không biết anh ta, nhưng người đàn ông đó lại muốn giết chết tôi!" Ngón tay của Lý Quả Nhi vuốt ve mũi dao: "Dù tôi có muốn tham gia trò chơi hay không, trò chơi đã bắt đầu rồi, nếu tôi không muốn bị giết chết thì chỉ có thể tìm cách chống trả."

“Tôi vẫn không hiểu.” Hàn Phi mất hết trí nhớ, nhưng những gì Lý Quả Nhi nói thỉnh thoảng sẽ thắp lên tâm trí hỗn loạn và đen tối của hắn như một ngọn lửa.

"Nói tóm lại, chúng ta có thể đã bị cuốn vào một trò chơi sinh tử mà không thể thoát ra được. Chỉ những người tuyệt vọng nhất mới đủ tư cách tham gia trò chơi này, phần thưởng cuối cùng của trò chơi hẳn là phương pháp giúp chúng ta thoát khỏi tuyệt vọng." Ánh mắt của Lý Quả Nhi cũng từ từ trở nên lạnh lẽo: "Về quá trình trò chơi, nó có một chút đẫm máu và tàn nhẫn. Mỗi khi giết chết một người tham gia, có thể nhận được một ít điểm tích lũy. Đây là con đường an toàn nhất để có được điểm."

"Giết chóc lại là con đường an toàn nhất? Những cách khác để lấy điểm là gì?"

“Bắt quỷ.” Lý Quả Nhi mặt không chút máu, bộ dáng cô rất đẹp nhưng có chút đáng sợ: “Tôi không biết trên đời có quỷ hay không, nghe nói những người biết đáp án đều đã bị giết chết."

“Quỷ?” Hàn Phi nhớ tới những kịch bản trong phòng của mình. Chín mươi chín kịch bản dường như là chín mươi chín câu chuyện ma thật sự đã xảy ra: “Thế này có ai đạt được điểm tích lũy không?”

“Có.” Lý Quả Nhi nói với vẻ chắc chắn: “Sẽ có thẻ tích điểm bên cạnh tất cả các phương tiện giải trí trong công viên vui chơi, hầu hết thẻ tích điểm được dùng để ghi lại thành tích của du khách, nhưng vào lúc nửa đêm, một phần thẻ tích điểm đặc biệt sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong công viên. Những tấm thẻ tích điểm đó liệt kê số thứ tự và điểm tích lũy của tất cả những người tham gia trò chơi tuyệt vọng. Tôi đã từng thấy một lần, có ba mươi hai người tham gia và người xếp hạng cao nhất có chín mươi chín điểm."

"Chẳng lẽ là anh ta đã giết chết chín mươi chín người chơi?"

“Không có nhiều người tham gia như vậy, chắc chắn anh ta đã thành công bắt được quỷ rồi!” Lý Quả Nhi dựa vào tường: “Nếu tích lũy đủ 100 điểm, sẽ có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, vĩnh viễn thoát khỏi tuyệt vọng. Không biết về sau liệu anh ta có đạt được một điểm cuối cùng không."

“Trò chơi vẫn chưa kết thúc, vậy có lẽ anh ta đã không thành công.” Hàn Phi cau mày, con số chín mươi chín đối với hắn có hơi đặc biệt một chút, trên cánh tay hắn có đến chín mươi chín vết thương, biên kịch đã viết chín mươi chín cái kịch bản, bây giờ lại nghe nói có người chơi đã tích lũy được chín mươi chín điểm: "Liệu tôi có phải là người đứng thứ nhất kia hay không? Hoặc là nói tôi đã làm được rồi?"

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, Lý Quả Nhi trợn tròn mắt, không nói nên lời: "Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nghi ngờ tôi thích anh, bây giờ còn nói mình là cao thủ số một trên bảng xếp hạng?"

"Chỉ là một cảm giác."

“Cảm giác của anh cũng rất tốt đẹp đấy.” Lý Quả Nhi không định giết Hàn Phi, cô đặt ba lô của hắn lên bàn, lấy hết đồ bên trong ra.

Con mèo con đầy vết thương, trông như được lắp ghép lại bằng lông cũng nằm gục trên bàn, nó đau đớn, cũng không dám kêu quá to.

“Thật sự là không có thư mời?” Lý Quả Nhi cẩn thận tìm kiếm mấy lần, cuối cùng chỉ tìm được cái mặt nạ màu trắng tươi cười.

"Cô có thể cho tôi biết thư mời trông như thế nào không? Có lẽ tôi có thể nhớ ra điều gì đó." Hàn Phi không cảm thấy sự đe dọa hay sợ hãi từ Lý Quả Nhi, vì vậy hiện tại dù là bị trói bằng dây xích hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn thà bị nhốt trong phòng giam mà cười, còn hơn là trở về căn nhà xa lạ đó để khóc.

"Thư mời là một tấm thiệp đen tuyền. Từ các góc độ anh có thể tìm thấy các chữ viết khác nhau, trên đó có viết số thứ tự của anh. Cầm lấy nó anh mới có thể vào công viên vui chơi lúc đêm khuya và thấy những thứ khác biệt." Lý Quả Nhi nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại bổ sung thêm: "Cũng chỉ khi có được thư mời, anh mới có thể tham gia vào trò chơi bắt quỷ hàng đêm và đi dạo cùng bách quỷ trước khi trời sáng."

"Sau khi giết chết những người khác, có cần phải nhận được thư mời của anh ta để có được điểm tích lũy mà anh ta đã lưu hay không?"

“Điểm tích lũy trong thư mời không thể chuyển đổi, mỗi thư mời chỉ được tính một điểm.” Bản thân Lý Quả Nhi không phải loại người thích giết chóc, phần lớn thời gian cô chỉ lấy thư mời của đối phương. Đối với một số người chơi, nó có thể khó chịu hơn là giết chết họ.

"Thật là một trò chơi bịp bợm."

"Trò chơi dành cho kẻ tuyệt vọng này cũng không khuyến khích người chơi chém giết lẫn nhau. Nó hy vọng mọi người sẽ cùng nhau đi bắt quỷ, nhưng nhân tính luôn có thể mang đến cho mọi người 'điều bất ngờ'. Khi những con đường tắt tồn tại, nhất định sẽ có người chấp nhận rủi ro để thử." Lý Quả Nhi ngáp một cái, tiện tay xem kịch bản trong ba lô của Hàn Phi: "Anh từng là nhà biên kịch?"

"Hẳn là biên kịch kiêm diễn viên." Mặc dù Hàn Phi bị Lý Quả Nhi khóa chặt, nhưng trong lòng đã dần dần bình tĩnh lại. Nhà giam riêng tư này cho hắn cảm giác an toàn hiếm có: "Cảm ơn cô đã nói chuyện rất nhiều với tôi."

“Anh còn cảm ơn tôi?” Lý Quả Nhi thực sự kinh ngạc: “Anh thật sự có sở thích này?”

“Tôi không nhớ.” Hàn Phi lắc đầu, bởi vì mất trí nhớ nên hắn không rõ nhiều chuyện: “Tôi đã lâu không nói nhiều như vậy, không dám tùy tiện giao tiếp với mọi người, tôi cảm thấy tất cả bọn họ đều muốn giết chết tôi."

Cúi đầu, Hàn Phi nhìn chằm chằm vết thương dày đặc trên cánh tay: "Tôi thường chỉ nói khi ở một mình."

“Nếu là người khác mà cứ nói nhảm với tôi, tôi đã sớm cho một dao rồi.” Lý Quả Nhi đánh giá Hàn Phi ở khoảng cách gần: “Thôi bỏ đi, hình như anh không phải đang giả vờ.”

"Hình như tôi cũng có một con dao, một con dao không có lưỡi."

“Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa.” Lý Quả Nhi ngồi trở lại bên cạnh bàn, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng đối với những lời nói của Hàn Phi cô cũng không cảm thấy quá chán ghét, như thể trước đây họ đã từng là bạn bè.

Nghĩ đến hai chữ bạn bè, một số ký ức rất tồi tệ trong lòng Lý Quả lại hiện ra, cô không nghĩ thêm về những điều đó nữa, tập trung xem kịch bản do Hàn Phi viết.

Trong nhà giam dưới lòng đất với ngọn đèn mờ nhạt, một nam một nữ cùng một con mèo đã trải qua một đêm yên bình.

Sáng hôm sau, Hàn Phi ngửi thấy một mùi thơm, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Cái mũi cũng khá tinh đấy." Lý Quả Nhi ngồi trước mặt Hàn Phi: "Anh có vấn đề phải không? Tôi giam anh ở đây, đêm qua anh còn ngủ say như chết vậy? Tôi kề dao vào cổ anh, một chút phản ứng anh cũng không có? Đây không phải là rất không tôn trọng tôi đấy chứ?"

"Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi ngủ không được bình thường, đều là bị người ta dùng thuốc mê hoặc, khi ở bên ngoài, mọi lúc mọi nơi tôi đều cảm thấy hoảng sợ bất an. Chỉ có ở đây tôi mới có cảm giác yên tâm."

“Tôi sẽ không phản bác những gì anh nói.” Lý Quả Nhi ngồi vào bàn đồ ăn mà cô đã làm, còn Hàn Phi thì cứ nhìn cô như vậy.

"Không thể nào? Không thể nào? Không phải là anh muốn ăn đồ ăn tôi làm đấy chứ?" Lý Quả Nhi cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phi: "Anh thật sự không coi mình là người ngoài?"

"Tôi đặc biệt thèm ăn thịt. Nếu cô có thể cung cấp đủ thịt cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết một số thông tin." Hàn Phi nói thẳng ra một số suy đoán của mình: "Những điều ghi lại trong kịch bản đều có thể là câu chuyện có thật, mỗi kịch bản hẳn là đại diện cho một con quỷ, nếu cô muốn nhanh chóng tăng điểm tích lũy của mình, cô có thể sử dụng kịch bản của tôi để đi bắt quỷ.”

"Đuôi hồ ly lộ ra rồi hả? Anh cố ý muốn tôi đến những nơi đó rồi giết chết tôi phải không?" Lý Quả Nhi nhướng mày, không đeo kính trông cô càng dễ thương hơn.

“Tôi chỉ muốn ăn thịt.” Ánh mắt Hàn Phi vô cùng đơn thuần, hắn thật sự chỉ là muốn ăn thịt.

Bối rối một hồi, Lý Quả Nhi khẽ gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ tin tưởng anh một lần."

Cô đứng dậy rời đi, nửa tiếng sau, cô bước vào tầng hầm với một đĩa thịt cừu: "Ăn đi, sau khi ăn xong anh phải nói cho tôi biết kịch bản nào dễ bắt được quỷ nhất."

Ngửi thấy mùi thơm của thịt, bụng Hàn Phi kêu rên, hắn ăn từng ngụm lớn, đĩa thịt cừu đã sớm biến mất.

Nhìn cái đĩa trống không, Lý Quả Nhi cũng nuốt nước miếng: "Đây là thịt tôi chuẩn bị để ăn trong một tuần, trong bụng anh có quái vật sống hay sao vậy?"

“Có lẽ tôi vẫn thích ăn thịt lợn hơn, đặc biệt là tim lợn.” Hàn Phi liếm môi: “Cô làm thịt chung quy vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, tôi nhớ miếng thịt ngon nhất mà tôi từng ăn có chứa thứ rất nguy hiểm, ăn vào từng ngụm, cảm giác như quẩn quanh giữa thiên đường và địa ngục."

“Nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện tâm thần, đồ ăn ở đó rất ngon đấy.” Lý Quả Nhi có chút không vui, cô để toàn bộ kịch bản trước mặt Hàn Phi: “Nói cho tôi biết, kịch bản nào là an toàn nhất?”

"Kịch bản chỉ là để cho cô biết có quỷ tồn tại, đồng thời cung cấp cho cô những gợi ý nhất định, điều này đã làm giảm độ khó đi rất nhiều, để cô có mục tiêu mà lựa chọn."

"Nói cách khác, chính anh cũng không biết, đúng không?"

"Tôi quên mất rồi."

Lý Quả Nhi cầm con dao sắc nhọn lên, sau đó lại chậm rãi đặt xuống: "Coi như anh hảo tâm cứu tôi nên tôi tin tưởng anh một lần."

Cô giấu kỹ con dao sắc nhọn, ghi nhớ chữ viết trên một kịch bản nào đó, rồi bỏ đi một mình.

"Chú ý an toàn, quỷ có thể không giống người."

Hàn Phi đợi Lý Quả Nhi đi rồi mới khẽ thở dài, hắn rõ ràng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra, điều này làm cho hắn rất đau đớn.

"Meo meo..." Sau một đêm nghỉ ngơi, con mèo con bị thương đã đỡ hơn rất nhiều, nó chạy ra khỏi hộp các tông mà Lý Quả Nhi đã chuẩn bị cho rồi đi đến bên cạnh Hàn Phi.

Cái đầu xấu xí đáng yêu cọ vào chân của Hàn Phi, chín hoa văn màu đen trên người nó cũng từ từ trở nên rõ ràng, chín hoa văn hình như kết thành một hình vẽ.

“Mày thật sự là con mèo mà tao nuôi à?” Hàn Phi nhìn mèo con đáng thương: “Cảm giác như mày còn quen biết tao, nhưng tao thì lại quên mất mày rồi. Có phải trước đây tao đã đặt tên cho mày không?”

Đếm hoa văn trên người con mèo, Hàn Phi đột nhiên thốt ra một cái tên: "Tiểu Bát? Là mày phải không? Trước kia mày tên là Tiểu Bát sao?"

Nghe thấy cái tên này, con mèo trở nên vui mừng và lăn lộn trên mặt đất.

"Nó thực sự được gọi với cái tên này? Nhưng tại sao mình lại đặt tên cho một con mèo với chín cái hoa văn là Tiểu Bát?"

Bình Luận (0)
Comment