Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 638 - Chương 638: Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi Mười Một Lần

Chương 638: Đứa trẻ bị bỏ rơi mười một lần Chương 638: Đứa trẻ bị bỏ rơi mười một lần

Con mèo bị thương tích đầy mình rất quấn Hàn Phi, điều này cũng gián tiếp chứng tỏ hắn có thể là chủ nhân thực sự của căn phòng dưới tầng hầm.

Ký ức đã không còn, nhưng con thú cưng từng ở chung phòng vẫn nhớ đến mùi của Hàn Phi, hắn vẫn là hắn, không hề thay đổi.

"Thật tiếc mèo không thể nói chuyện, không thể nói cho mình biết những gì đã xảy ra trong quá khứ."

Hàn Phi sờ sờ đầu con mèo: "Nếu như mày thật sự là một con mèo do kẻ giết người nuôi dưỡng, vậy thì mày nhất định là con thú giữ lớn lên nhờ uống máu và ăn thịt người, hẳn là không nên vừa xấu xí, vừa dễ thương lại yếu ớt như vậy."

Dường như hiểu được lời Hàn Phi nói, con mèo nhe răng ra, rồi nằm nghiêng bên chân hắn, như thể vẻ mặt dữ tợn vừa rồi mà nó làm ra đã dùng hết sức lực rồi.

"Yếu ớt một cách kinh ngạc."

Hàn Phi đã không còn mong đợi có được bất kỳ thông tin nào từ con mèo, nhưng nó vẫn rất cố gắng thể hiện bản thân.

Trong nhà tù dưới tầng hầm của Lý Quả Nhi, Hàn Phi ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, trải qua 24 giờ thoải mái nhất.

Dự tính thời gian, có lẽ là trời sắp tối, trên đầu Hàn Phi truyền đến tiếng bước chân vội vã, không bao lâu, Lý Quả Nhi chạy vào nhà tù dưới tầng hầm.

“Mặc quần áo vào, lập tức đi cùng tôi ngay!” Lý Quả Nhi lấy ra một chiếc chìa khóa, mở khóa trên cổ tay Hàn Phi, ném bộ đồ của người đàn ông mặc đồ đen tối hôm qua cho hắn: “Đeo mặt nạ của anh vào, chúng ta phải rời đi trước khi trời tối!"

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

“Những câu chuyện được viết trong kịch bản của anh quả thực là sự thật.” Lý Quả Nhi nhìn Hàn Phi với một nỗi sợ hãi, chậm rãi nói: “Tôi đã gặp quỷ rồi.”

"Có thể cho tôi biết quỷ trông như thế nào không?"

"Nó hình như còn đi theo tôi, thế nên đừng nói nhảm nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời đi!"

Dây xích rơi xuống đất, Hàn Phi mặc bộ âu phục màu đen vào, nhưng hắn không muốn đeo cái mặt cười kia lên lắm: "Tôi có thể đội mấy thứ như mũ trùm đầu được không?"

"Đừng nói nhảm! Đi theo tôi!" Lý Quả Nhi dường như đã biết trước sẽ có một ngày như này, cô gỡ một mảnh gỗ xuống, lấy ra ba lô bên trong: "Lát nữa ra ngoài, nếu như có người gọi tên anh, hoặc bảo anh quay đầu lại, anh tuyệt đối không được làm theo."

“Được.” Hàn Phi mặc quần áo mới vào, hắn và đêm tối dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, trang phục này dường như mới phù hợp với hắn hơn.

Sắp xếp xong ba lô, Hàn Phi lại nhét con mèo vào.

“Trông coi con mèo của anh cho cẩn thận, nếu như nó phát ra tiếng động, tôi sẽ ném nó đi ngay lập tức.” Biểu cảm của Lý Quả Nhi lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Hàn Phi mặc bộ đồ đen cầm trên tay chiếc mặt nạ tươi cười, lại có chút hơi sững sờ. Người đàn ông trước mặt này toát ra một sức hút vô cùng nguy hiểm: "Anh trông cũng được đấy."

"Cô cũng từng vì lý do này mà thích tôi sao?"

"Thật muốn nhốt anh vào trong lồng."

"Có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không?"

“Tùy anh.” Lý Quả Nhi nhìn Hàn Phi mất trí nhớ, cô phát hiện mình vậy mà lại nói chuyện rất hợp với một người có bệnh tâm thần, điều này làm cho cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải đại não của mình cũng có vấn đề không?

Đẩy vách ngăn ra, Lý Quả Nhi leo ra khỏi nhà tù dưới tầng hầm, cô vẫy tay với Hàn Phi, cả hai cùng nhau quay trở lại mặt đất.

"Ngôi nhà cũ này từng thuộc về một người tham gia trò chơi khác, sau khi anh ta bị người ta giết hại, tôi ở lại đây và trở thành chủ nhân mới của ngôi nhà này." Lý Quả Nhi mở cửa sau của ngôi nhà, ra hiệu cho Hàn Phi tăng tốc: "Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta phải tranh thủ thời gian thay đổi chỗ ẩn nấp khác."

"Nếu như bị quỷ đi theo, bất kể trốn đi đâu, đều cũng sẽ bị nó tìm ra..." Sau khi Hàn Phi nghe xong lời của Lý Quả Nhi, trí nhớ hình như bị kích động, lác đác xẹt qua điểm sáng, ở sâu trong tâm trí cũng mơ hồ vang lên một giọng nói.

“Anh chắc chứ?” Lý Quả Nhi hiển nhiên có chút hoảng.

“Mơ hồ nhớ là như thế.” Hàn Phi không nghe rõ giọng nói trong tâm trí rút cuộc đang nói cái gì, nội tâm hắn có một thứ cảm giác rất kỳ lạ, hình như chỉ cần làm theo chỉ dẫn của giọng nói kia thì sẽ có được lợi ích: “Quỷ mà ban ngày cô nhìn thấy là thuộc quyển kịch bản nào?"

"Câu chuyện thứ mười một —— số 11, câu chuyện này xảy ra ở một tòa nhà rất gần công viên, vì vậy tôi đã chọn nó."

Lật xem kịch bản, Hàn Phi đọc lại một lượt.

"Đứa trẻ số 11 có ngoại hình dễ thương, rất được mọi người yêu quý, cậu nhiều lần được người ta  nhận nuôi, nhưng cũng nhiều lần bị người ta bỏ rơi, tất cả những gia đình nhận nuôi cậu đều nói đứa bé này rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyển, không có một câu bình luận tiêu cực, nhưng mọi người đều vô cùng ăn ý với nhau mà chọn bỏ rơi nó. Bất kể cái giá phải trả là bao nhiêu, những người lớn từng nhận nuôi đó, đều sẽ gửi cô nhi số 11 trở lại viện phúc lợi."

"Đứa trẻ số 11 dần lớn lên, cậu có khuôn mặt anh tuấn, tính cách ôn hòa, điểm số xuất sắc mà không một cô nhi nào có, cậu là đứa trẻ nghe lời nhất trong viện phúc lợi."

"Vào năm đứa trẻ này mười một tuổi, lần thứ mười một được nhận nuôi, từ đó cũng không có tin tức gì về cậu ấy nữa."

"Có người nói đứa trẻ đó bị cha nuôi lỡ tay giết chết, có người nói đứa trẻ đó thực ra là một con quái vật không lớn, còn có người nói trong nội tâm đứa trẻ đó có ẩn chứa oán hận độc ác mãnh liệt, nói cậu là một con quỷ còn sống."

"Vì để tìm ra chân tướng, vào ngày 11 tháng 11 tôi đã vào ngôi nhà cũ nơi cậu ấy từng sống."

"Ở đó tôi đã hiểu ra một chuyện, ranh giới giữa người và quỷ đôi khi rất mơ hồ, bạn muốn chạm vào bọn họ, vậy bạn phải cố gắng chạm vào ranh giới nguy hiểm nhất đó trước."

Câu chuyện này rất dài, cũng tương đối chi tiết, thông tin mà nó tiết lộ cũng khá nhiều.

"Tìm ra ranh giới giữa người và quỷ hẳn là mấu chốt, ranh giới đó sẽ là thứ gì?" Khi Hàn Phi đang suy nghĩ, trên cửa sổ sau lưng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, khi nhiệt độ trong nhà giảm dần, vết nứt đó cũng đang từ từ mở rộng, hình như có một khuôn mặt đang dán trên cửa sổ, không ngừng chen vào trong nhà!

"Đi mau! Nó đuổi đến rồi!" Lý Quả Nhi đẩy cửa sau, kéo Hàn Phi cùng chạy ra ngoài.

Trong quá trình chạy trốn, Hàn Phi quay đầu lại nhìn cửa sổ, cửa kính tự nhiên vỡ tung, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp sàn nhà.

"Có phải cô đã lấy thứ gì của nó không? Nhà tôi lúc trước có vị khách rất kì lạ vào ở, nhưng bọn họ hình như sẽ không rời khỏi nhà tôi." Hàn Phi hơi chút khó hiểu.

“Tôi rất tò mò về phong thủy của nhà anh, nhưng bây giờ không phải lúc để nói về nó.” Lý Quả Nhi lấy trong túi ra hai tờ thư mời: “Tôi không đích thân vào tòa nhà đó để kiểm tra, chỉ là bán tin tức cho những người tham gia trò chơi khác, tôi cũng không biết hai tên xui xẻo đó đã làm gì ở bên trong, khi tôi đi vào thu lại thư mời, thì đột nhiên bị bám lấy.

"Vứt thư mời đi cũng không được à?"

"Tôi đã thử rồi, vô dụng thôi."

Trời càng ngày càng tối, khi đêm tối bao trùm hoàn toàn thành phố, mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tồi tệ hơn nữa.

"Theo như trên kịch bản nói, chúng ta buộc phải tìm ra ranh giới giữa người và quỷ, mới có thể tiếp xúc, giao tiếp hoặc chống lại bọn chúng." Hàn Phi toàn lực vận hành đại não trống rỗng của mình: "Cô còn biết những người tham gia trò chơi nào nữa không? Chúng ta hãy tung tin tức này ra ngoài, dẫn theo bọn họ cùng trở lại tòa nhà đó, xem xem sự khác biệt giữa số 11 và con người rút cuộc là gì."

  ******

Bình Luận (0)
Comment