Lý Quả Nhi ngơ ngác nhìn Hàn Phi trước mặt, so với lúc mới gặp, quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chỉ trong hai ngày, người đàn ông mất trí nhớ này không chỉ thích nghi với đêm tối, mà còn trở thành dã thú trong khu rừng thép và bê tông này.
Trên người hắn toát ra hơi thở của một thợ săn, nhưng trong mắt lại luôn mang theo sự cảm thông và đau buồn, như thể hắn là người sống duy nhất trong thành phố chết chóc này vậy.
“Tôi biết anh tên là Hàn Phi, anh chính là anh.” Lý Quả Nhi mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác trên người của Hàn Phi, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu xua tan ý nghĩ viển vông này.
Mỗi người là một cá thể riêng biệt, Lý Quả Nhi sẽ không nói những lời có thể ảnh hưởng đến Hàn Phi.
“Sau khi chúng ta hợp lực giết chết cậu bé đó, điểm tích lũy của cô đã tăng bao nhiêu rồi?” Hàn Phi không nhìn mình trong cửa sổ xe nữa, đeo mặt nạ lên.
"Thêm 6 điểm, bây giờ là 23 rồi."
"Khi tôi nhìn thấy thi thể cậu bé bước ra từ lớp học, trong đầu vô thức hiện lên cái danh từ oán niệm, phàm là quỷ được gọi là oán niệm, hẳn là lợi hại hơn rất nhiều quỷ thông thường. Trước đây chúng ta có được 1 điểm từ trong chiếc taxi, cũng có nghĩa là quỷ thông thường có thể chỉ có 1điểm, oán niệm có thể cung cấp từ 5 điểm trở lên." Hàn Phi lại nghĩ đến chú hề gặp ở cư xá hạnh phúc: "Sau khi ký ức thời thơ ấu của chú hề đó không còn nữa, đã cho cô 10 điểm, nó có thể là một loại quỷ còn đáng sợ hơn cả oán niệm."
“Đừng quá tham vọng, chúng ta hãy bắt đầu với những con quỷ nhỏ 1 điểm đi.” Lý Quả Nhi có ý tốt nhắc nhở.
"F bọn họ người đông thế mạnh, tốc độ tích lũy điểm chắc chắn nhanh hơn chúng ta, nếu như muốn qua cửa trước bọn họ, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm thôi. Dù sao thì thực lực của quỷ càng đáng sợ, điểm cho được cũng càng nhiều." Đội của Hàn Phi chỉ có ba người, trong đó có một người chỉ được coi là nhân viên hậu cần, một đội như bọn họ rất khó có thể cạnh tranh với những người chơi đó.
“Người qua cửa đầu tiên có phần thưởng đặc biệt gì sao?” Lý Quả Nhi nhìn Hàn Phi, cô càng ngày càng cảm thấy hắn chính là người đầu tiên qua cửa trò chơi, nguyên nhân khiến hắn mất trí nhớ, rất có khả năng là do đã qua cửa rồi.
“Tôi không biết, nhưng trực giác cho tôi biết, người đầu tiên qua cửa rất quan trọng.” Hàn Phi nhìn Lý Quả Nhi bằng đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ: “Cô nhất định có thể làm được.”
“Anh nói như vậy làm tôi cảm thấy áp lực lớn quá.” Lý Quả Nhi cất con dao đi, đưa tay ra chuẩn bị mở cửa trước của chiếc taxi, nhưng ngay khi cô vừa chạm vào cửa, một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Trên cửa kính xe hơi trong suốt xuất hiện một khuôn mặt người, bàn tay của Lý Quả Nhi dường như bị thứ gì đó cắn vào, đầu ngón tay có cảm giác như chạm vào răng.
Cô nhanh chóng rụt tay lại, chiếc taxi trước mặt nhìn bên ngoài vẫn ổn, nhưng nếu như đến gần sẽ phát hiện, trong xe có mười thi thể chen chúc, thân thể của bọn họ được hợp nhất với toàn bộ chiếc xe, giống như những con cá có thể bơi trên thân xe.
Sau khi hấp thụ thi thể cậu bé, chiếc taxi đã giết chết 9 người biến thành một vật nguyền rủa đáng sợ, khí tức mà nó tỏa ra đạt đến mức độ oán niệm.
“Sao không vào đi?” Hàn Phi cũng đi đến bên cạnh xe, dễ dàng mở cửa xe mà không có chút trở ngại nào: “Lên xe đi, rời khỏi đây trước đã.”
Hàn Phi không muốn cách quá gần chiếc xe buýt, nếu như người ở công viên vui chơi biết có vấn đề với chiếc xe tang áp giải linh hồn, có lẽ sẽ cử người tới đây.
Chờ sau khi Hàn Phi lên xe, tiếng nói chuyện trong xe taxi đã giảm đi nhiều, Lý Quả Nhi và Tiểu Giả cũng không bị tấn công nữa.
"Tại sao đám 'quỷ' đó đều rất thích anh vậy? Cảm giác thái độ của bọn họ đối với anh và tôi hoàn toàn khác nhau?" Lý Quả Nhi khởi động xe.
"Có lẽ có liên quan đến mị lực cá nhân, dường như tôi là một người rất có mị lực."
Nghe Hàn Phi nói, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tiểu Giả sờ sờ trán, nghĩ chắc hắn đang nói đùa.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
“Cô có biết ở thành phố này còn có những câu chuyện kỳ quái nào tương đối nguy hiểm không? Chúng ta có thể đối chiếu với kịch bản để sàng lọc ra một số quỷ phù hợp.” Hàn Phi mất trí nhớ nên chỉ có thể hỏi Lý Quả Nhi.
"Có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ, câu chuyện nổi tiếng nhất và nguy hiểm nhất hẳn là truyền thuyết liên quan đến Diêm La." Lý Quả Nhi nói chậm lại: "Trong kịch bản của anh cũng có nhắc đến, tương truyền trong thành phố này có một cư xá được xây dựng ở nơi âm dương giao nhau, ban ngày là một cư xá bình thường, ban đêm có một số người có thể vô tình đi đến cư xá âm gian, Diêm La chính là ở đó."
Hàn Phi lật giở kịch bản, lấy ra câu chuyện thứ chín mươi —— Diêm La tám tay.
"Tôi luôn không tin vào sự tồn tại của âm gian, cho đến khi gặp phải con quỷ đó."
"Cô ta trốn trong tòa nhà được đặt tên là Hạnh Phúc, có vẻ ngoài đáng sợ nhất."
"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ đáng sợ như vậy, sinh ra có hai mặt, có tám cánh tay, giống như Diêm La canh giữ cổng tử thần vậy, nếu như anh muốn tiếp cận cô ta thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý trước."
Chỉ xem miêu tả trong kịch bản thôi đã có thể thấy được quái vật kia không tầm thường, Hàn Phi cảm thấy đối phương có thể là thứ còn đáng sợ hơn oán niệm.
"Sống trong tòa nhà tên là Hạnh Phúc, Diêm La tám tay này cũng ở trong cư xá Hạnh Phúc? Tôi nhớ hình như chú hề còn từng ám chỉ cho tôi, bảo tôi tự đi tìm hạnh phúc của mình, xem hạnh phúc của mình đã trở thành con quái vật như thế nào."
Sau khi bước vào cư xá được bao phủ bởi bầu trời đêm màu đỏ, Hàn Phi dừng lại rất lâu trước tòa nhà số 1, hắn cảm thấy có thứ gì đó ở tòa nhà này đang gọi mình.
"Diêm La tám tay..."
Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Phi nói với Lý Quả Nhi: "Hay là chúng ta đi một chuyến nữa đến cư xá Hạnh Phúc?"
"Anh điên rồi? Khó khăn lắm mới trốn thoát, còn đi tới nơi nguy hiểm như vậy làm gì?" Lý Quả Nhi có chút không hiểu suy nghĩ của Hàn Phi.
"Số 11 là chú hề, hạnh phúc của anh ta được giấu trong tòa nhà số 11, tôi cũng có một mã số của riêng mình, hạnh phúc của tôi cũng có thể được giấu ở đó." Những gì Hàn Phi nói đều là sự thật.
“Anh và chú hề đều từ cô nhi viện ra à? Không phải anh đã quên quá khứ hay sao?” Lý Quả Nhi rất kinh ngạc.
"Tôi chỉ nhớ mã số của mình - số 0."
“Nhưng trong cư xá cũng làm gì có mã số 0?” Tiểu Giả cảm thấy đôi lúc Hàn Phi rất đáng tin cậy, nhưng đôi lúc cũng rất lảm nhảm.
“Trong cư xá của người sống ở đúng là không có mã số 0, nhưng cư xá của người chết ở thì chưa chắc.” Hàn Phi rất cố chấp.
"Hôm nay đã quá muộn rồi, chúng ta có thể đi xem trước một chút, nhưng nhất định không được tiến vào bên trong cư xá, khi đêm tối sắp tàn, bình minh sắp tới, tất cả quỷ quái...” Lý Quả Nhi vừa nói đến đây, một vầng sáng đỏ sẫm đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm đen.
"Hình như là ở phía công viên vui chơi, có người bắn pháo hoa?"
Tốc độ xe giảm xuống, Hàn Phi ló đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trên bầu trời đêm phía trên công viên có vô số pháo hoa màu đỏ như máu, những pháo hoa đó không mang lại cho người ta cảm giác lộng lẫy và đẹp đẽ, mà giống như nhãn cầu khổng lồ vỡ tan trong không khí hơn, ngập trời những giọt máu đang rơi xuống.
"Chuyện gì vậy?"
"Haizz, đây chính là những gì tôi chuẩn bị nói với hai người. Nửa đầu của đêm quỷ là người bắt quỷ, nhưng khi đêm tối dày đặc nhất, thực lực quỷ quái mạnh nhất, 'ác quỷ' không bị công viên vui chơi khống chế sẽ xuất hiện." Lý Quả Nhi chuyển hướng một cách dứt khoát: "Sau khi những 'ác quỷ' đó xuất hiện, tính chất của trò chơi sẽ thay đổi, không còn là người bắt quỷ nữa mà là quỷ giết người. Chúng ta cần nhanh chóng tìm một nơi an toàn để trốn đi."
"'Ác quỷ' không bị công viên vui chơi khống chế?"
"Bọn chúng sẽ không ở một nơi cố định nữa, lang thang khắp nơi, chủ động săn lùng và giết những người chúng gặp, tàn nhẫn bạo lực, đại diện cho tà ác thuần túy, do đó cũng có một số người tham gia trò chơi gọi chúng là ác ý." Lý Quả Nhi đã nói rất rõ ràng rồi: "Tốt hơn hết hai người hãy cầu nguyện để không gặp phải ác ý đi, tất cả những người từng gặp ác ý đều sẽ chết, xung quanh chúng ta chỉ còn lại những câu chuyện kỳ lạ về chúng."
"Là phúc hay là họa, là họa có trốn cũng không được, bây giờ chúng ta muốn tìm một nơi an toàn cũng rất khó, còn không bằng sử dụng tính cơ động cao của phương tiện di chuyển, để tìm hiểu rõ những thứ đó, bởi vì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với bọn chúng.” Hàn Phi suy nghĩ rất thấu đáo, chỉ cần bọn họ lựa chọn con đường là qua cửa, sẽ không thể tránh khỏi có chút khó khăn.
Theo gợi ý của Hàn Phi, chiếc taxi lái trở lại cư xá Hạnh Phúc lúc gần bốn giờ sáng.
Khi cách cư xá đó rất xa, người giấy mà Hàn Phi để trong lồng ngực bắt đầu chảy máu, hắn lấy mảnh giấy đó ra, trong đôi mắt màu máu của người giấy không còn là hắn nữa, mà là phần thân bị hư hỏng nghiêm trọng của người giấy.
"Người giấy có phản ứng, một số phần còn lại của nó dường như đang ở trong cư xá Hạnh Phúc."
Vuốt ve con mắt đó, tim Hàn Phi đập thình thịch, cũng không biết tại sao mình lại nôn nóng như vậy, như thể người giấy này đại diện cho thứ gì đó tuyệt đối không thể đánh mất.
“Trời sắp rạng sáng rồi, anh mà đi vào bây giờ chính là tự tìm cái chết đấy.” Lý Quả Nhi liếc nhìn Hàn Phi qua gương chiếu hậu, Hàn Phi vốn bình tĩnh vững vàng nhưng khi có liên quan đến người giấy, lại trở nên cảm tính, như thể tất cả tình cảm về con người của hắn đều ủy thác trên một mảnh người giấy nhỏ: "Không ngờ một tên dữ tợn như anh cũng thích người giấy?"
Lý Quả Nhi khóa cửa xe, giảm tốc độ rồi từ từ đến gần khu phức hợp cư xá Hạnh Phúc.
Quay lại lối đi giữa tòa nhà số 1 và số 10 lần nữa, bọn họ nhìn thấy rải rác tiền giấy màu trắng bay trên mặt đất, ở phía xa còn có tiếng kèn Xô-na và tiếng bước chân hỗn loạn.
"Không thể đi xa hơn nữa."
Ba người ngồi trong xe nhìn lối đi chật hẹp, bố cục của tòa nhà như một chiếc giếng cạn của nhân gian vô cùng ngột ngạt, ánh trăng màu máu tuôn xuống bức tường bên ngoài của tòa nhà như thác nước, trong đêm tối thăm thẳm và tuyệt vọng, có hai hàng bé gái trang điểm lộng lẫy đang đứng, chính giữa lối đi là bốn đại quỷ đang khiêng một cái kiệu hoa màu đỏ như máu.
"Đám cưới quỷ?"
Nếu như không nhìn những quỷ quái kia, cảnh tượng trước mắt giống như một gia đình nào đó đang gả con gái đi, vô cùng long trọng.
Kiệu hoa từ từ được khiêng vào trong cư xá Hạnh Phúc, khi sắp hoàn toàn chìm vào đêm tối, tiếng kèn xô-na thê lương dừng lại, đầu của hai hàng bé gái hơi quay đầu lại, đại quỷ khiêng kiệu hoa cũng đều dừng tại chỗ.
Kiệu hoa lớn màu đỏ máu treo tiền giấy màu trắng đầy mặt đất, rèm kiệu từ từ mở ra một khe hở, bên trong một vùng máu me nhầy nhụa, hoàn toàn không nhìn rõ gì hết.
“Đây là đang cử hành nghi thức gì à?” Tiểu Giả hỏi Hàn Phi, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào Lý Quả Nhi.
Khi tấm rèm kiệu được vén lên, Lý Quả Nhi trở nên hơi hoảng hốt, cô từ từ xoay tay cầm vô lăng, vô thức bắt đầu tăng tốc, giống như muốn đánh xe taxi đi vào thông đạo, cùng kiệu hoa lớn đi vào cư xá Hạnh Phúc.
“Lý Quả Nhi!” Hàn Phi ở đằng sau hét lên nhưng cũng không có tác dụng, cửa xe còn bị khóa rồi, hắn phải tìm cách giao tiếp với vong hồn trong xe, bắt chiếc xe taxi dừng lại ở lối vào cư xá.
Thấy Lý Quả Nhi không chịu đi vào, rèm của kiệu hoa lại đóng lại, thứ máu me nhầy nhụa tiếp tục trốn vào bên trong kiệu hoa, cùng với đội ngũ đám cưới quỷ biến mất ở đầu kia của lối đi.
“Tỉnh lại đi! Lý Quả Nhi!” Dừng ở lối vào rất nguy hiểm, Hàn Phi liên tiếp hét lên mấy lần liền, Lý Quả Nhi mới có phản ứng lại.
Cô mở mắt ra nhìn thấy mình đang đậu ở lối vào, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi: "Tại sao tôi lại ở đây?"
“Vừa rồi cô như mất hồn vậy, còn chuẩn bị trực tiếp lái xe vào trong cư xá.” Tiểu Giả cũng kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh, chuyện xảy ra đêm nay đối với anh ta mà nói có chút kích thích quá.
"Thật là kỳ lạ! Khi nhìn vào bên trong kiệu hoa, tôi hình như trở thành một tân nương. Tôi biết người tôi yêu nhất đã chết rồi, nhưng tôi vẫn chuẩn bị gả cho anh ấy, đến nơi anh ấy sống, ở cùng anh ấy mãi mãi!" Lý Quả Nhi dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau cú sốc, cô đã bị cảm xúc đó ảnh hưởng hoàn toàn.
"Quỷ liên quan đến kiệu hoa không ở trong kịch bản của tôi, trong 99 câu chuyện quỷ đều không có cô ấy, xem ra kịch bản của tôi chỉ ghi lại phần lớn những câu chuyện quỷ mà thôi, vẫn còn thiếu rất nhiều..." Hàn Phi đang lật xem kịch bản đột nhiên dừng lại, hắn quả thật không tìm thấy quỷ nào liên quan đến cái kiệu hoa trong những kịch bản kinh dị đó, nhưng hắn ở trong 99 câu chuyện quỷ phát hiện một kịch bản chưa hoàn thành chỉ đơn giản là ghi lại cảm xúc.
Kịch bản đó rất ngắn, còn chưa viết xong, một khoảng trống lớn, ngẫu nhiên xen lẫn vô số câu chuyện kinh dị khác, nếu không xem kỹ, thậm chí sẽ bỏ qua nó.
"Câu chuyện thứ một trăm này tôi đã viết rất lâu, đã thử chín mươi chín lần mà vẫn chưa hoàn thành."
"Ngày mà tôi gặp cô ấy, là khởi đầu của mọi câu chuyện, ngày mà tôi rời xa cô ấy, cũng là kết thúc của mọi câu chuyện. Tôi rất yêu cô ấy, nhưng chúng ta không nên tiếp tục nữa."
"Chín mươi chín lần sinh ly tử biệt đã cho tôi biết một đạo lý, cô ấy đã từng luôn đồng hành cùng tôi, luôn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ viết xong những gì cuối cùng về cô ấy, ít nhất lần này tôi sẽ sắp xếp một cái kết tốt nhất cho cô ấy."