“Có phát hiện gì không?” Lý Quả Nhi và Tiểu Giả đều cảm thấy cảm xúc của Hàn Phi có vẻ không đúng lắm.
“Không có gì, chỉ cảm thấy kì lạ, tại sao kịch bản chưa viết xong này lại có phong cách khác với những kịch bản khác.” Ngón tay Hàn Phi chạm vào con mắt của người giấy: “Cô ấy thật sự đã chết rồi sao?”
“Đại ca, chúng ta đang thảo luận về quỷ kiệu hoa, sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện khác vậy?” Tiểu Giả không hiểu lắm.
"Mỗi lần tôi đến cư xá Hạnh Phúc đều đều trở nên kì lạ, sát khí trong nội tâm dần được xoa dịu, cảm tính sẽ áp đảo lý trí, suy nghĩ những thứ mà bình thường hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến." Hàn Phi đặt con mắt của người giấy vào lòng bàn tay, không muốn buông ra.
"Có lẽ là bởi vì nhà của anh thực sự ở đây, không phải anh đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi hay sao? Chờ trời sáng chúng ta hãy cùng nhau đi vào, xem có thể giúp anh nhớ ra điều gì không." Thời gian tiếp xúc với nhau của Lý Quả Nhi và Hàn Phi vẫn chưa lâu, nhưng cô là thật lòng muốn tốt cho hắn, bất giác cô đã đã coi hắn là một người vô cùng quan trọng.
“Được rồi, chờ trời sáng rồi tính.” Hàn Phi cũng không muốn đưa Lý Quả Nhi cùng Tiểu Giả rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
“Thực ra chúng ta nên thực sự cảm thấy may mắn, đêm nay vận khí rất tốt, không gặp phải ác ý.” Lý Quả Nhi ngồi ở ghế lái chính, rất cảm khái: “Bình thường cứ đến 0 giờ tôi sẽ tìm một nơi để trốn đi, sợ sẽ bị người khác phát hiện, còn không bằng con chuột trong cống ngầm, không ngờ bây giờ tôi lại dám phóng xe ngoài đường, thậm chí còn tích lũy được hơn 20 điểm.”
“Tôi sẽ giúp cô qua cửa.” Hàn Phi nói ra câu này một lần nữa.
"Anh thực sự không hối hận sao? Nếu như phần thưởng sau khi qua cửa thực hiện một nguyện vọng, anh nguyện ý để cơ hội này cho tôi?" Lý Quả Nhi biết rất rõ, mình có thể có nhiều điểm như vậy, toàn bộ là đều dựa vào Hàn Phi, nên có một số vấn đề cô muốn hỏi cho rõ ràng.
“Đừng có nghĩ tốt đẹp như vậy, có thể sau khi qua cửa không có phần thưởng gì cả, ngược lại còn làm cho cô mất trí nhớ thì sao?” Hàn Phi không muốn lừa gạt Lý Quả Nhi.
“Nếu đó là hình phạt tôi sẽ nhận, nếu như có thể nhận được nhiều lợi ích, tôi cũng sẽ không quên anh đâu.” Lý Quả Nhi nói rất ngầu, cô ấy vẫn luôn là một cô gái rất thẳng thắn.
“Còn tôi thì sao?” Tiểu Giả giơ tay mình lên, nhưng chiếc taxi lại rơi vào trầm mặc ngay lúc này.
"Tôi cảm thấy như mấy người đang nhắm vào tôi..."
“Phần thưởng cũng sẽ cho anh.” Hàn Phi không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, giấu bầu bạn trong tay áo, ngồi vào trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào phía chân trời, bóng tối từ từ mất đi, bọn Hàn Phi thành công sống sót qua đêm này.
"Mã số 00..."
Giọng nói vang lên trong đầu, Hàn Phi không đợi được mở cửa xe: "Đi thôi, cùng nhau đi vào xem, cư xá này ban ngày hẳn là không đáng sợ như vậy nữa."
Hít thở bầu không khí trong lành, Hàn Phi vươn vai, sau khi trời sáng, sự căng thẳng ngột ngạt biến mất, mọi thứ trở lại như cũ.
"Quái lạ, chỗ tiền giấy và hoa kia ở trên mặt đất vẫn còn đó? Mấy thứ này không phải là ảo giác?" Tiểu Giả chỉ vào lối đi giữa tòa nhà số 1 và số 10, nơi kiệu hoa đi qua vào đêm qua đầy tiền giấy, hai bên lối đi còn để đầy những cây nến trắng.
“Những bé gái đêm qua hình như là đứng gần nến trắng.” Hàn Phi thản nhiên nhặt một cây nến trắng lên: “Nến trắng chưa cháy hết trên mặt đất vậy mà lại cho tôi cảm giác rất quen thuộc.”
“Đừng tùy tiện đụng vào những thứ này.” Lý Quả Nhi đỗ xe xong, ba người lại đi vào cư xá Hạnh Phúc khi sắc trời vừa hừng đông.
Bọn họ đi qua lối đi giữa hai tòa nhà cư xá, đứng trước tòa nhà số 1 của cư xá Hạnh Phúc.
Bầu trời đỏ sẫm đã trở lại bình thường, cư xá lúc này trông rất đổ nát và cũ kỹ, như thể đã lâu không có ai sống trong đó vậy.
“Không ngờ trong thành phố lại có một khu dân cư cũ nát như vậy.” Lần đầu tiên Tiểu Giả bước vào, anh ta không nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, chỉ cảm thấy cư xá này vô cùng bình thường.
"Nến trắng được đặt đến tận lối vào của tòa nhà số 1, cảm giác như đang chỉ đường dẫn hồn, có phải kiệu hoa lớn tối qua đã trực tiếp đi vào tòa nhà này không?" Lý Quả Nhi đứng bên cạnh Hàn Phi, vẻ mặt căng thẳng.
“Chắc là ở đây.” Hàn Phi cởi mặt nạ của mình ra, nhìn tòa nhà cổ trước mặt, không thể giữ được bình tĩnh nữa, sải bước đi vào bên trong.
"Cưới quỷ là có ý gì? Người sống lấy quỷ về nhà sao?" Tiểu Giả đi theo sau lưng Hàn Phi, trong lòng tràn đầy nghi vấn: "Chiếc kiệu hoa lớn mà chúng ta nhìn thấy đêm qua là được gả cho một người đàn ông trong tòa nhà này? Còn có thể làm như vậy được nữa à?"
Hàn Phi hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của Tiểu Giả, bước chân bước ra, ngay cả đến độ cao giữa các bậc thang cũng cảm thấy quen thuộc như vậy, giống như đã lên xuống ở đây không biết bao nhiêu lần.
"Nhà mình thật sự ở đây?"
Mọi thứ đều rất quen thuộc, và cũng thật xa lạ, đây chính là điều đau khổ nhất đối với người mất trí nhớ.
Đưa tay chạm vào những hình vẽ graffiti và chữ viết trên tường, Hàn Phi cứ thế đi đến tận tầng ba mới dừng lại.
Có một ông lão mặt đầy nếp nhăn đang cầm chổi quét những cây nến trắng đặt trước cửa nhà mình lại với nhau, trong miệng còn nhỏ giọng mắng: “Ngày nào cũng phát bệnh, như thế này rồi còn không đưa đến bệnh viện? Nếu còn kéo dài, cậu ta không điên, thì mình cũng sẽ phát điên."
"Ông ơi, ông là cư dân sống ở tòa nhà này à?" Trong tay áo Hàn Phi có giấu con dao, thực ra hắn vốn dĩ chuẩn bị hỏi ông lão là người hay là quỷ.
“Vớ vẩn, tôi không sống ở đây, sao lại phải tới quét sàn cho nó.” Tuổi tác ông lão rất lớn, tính tình lại càng lớn: “Tôi đúng là thực sự đen đủi mới sống ở cái nơi tồi tàn này.”
"Ông ơi, những cây nến trên mặt đất này là ông đặt à? Đốt nhiều nến trắng như vậy... rất dễ gây ra hỏa hoạn." Hàn Phi không cố ý biểu diễn, nhưng ai nhìn thấy cũng đều nghĩ hắn là nhân viên phục vụ của cư xá.
"Đặt cái rắm ý! Chỗ nến này đều do cái tên ngốc ở tầng năm kia bày ra đấy!"
“Cư dân của tầng năm?” Hàn Phi trở nên hứng thú: “Anh ấy làm việc này nhất định phải có lý do, đúng không?”
"Có nói ra chắc cậu cũng không tin, trước đây có một cặp tình nhân sống ở tầng 5, sau đó bọn họ bị tai nạn xe, nữ thì chết ngay tại chỗ, còn nam thì trở thành người thực vật." Ông lão cầm chổi, đứng ngay trong hành lang nói: "Người nam đó là một đứa trẻ mồ côi, không có bố mẹ, cậu ấy chỉ dựa vào làm việc chăm chỉ cũng tiết kiệm được không ít tiền. Sau khi cậu ấy trở thành người thực vật, những người họ hàng xa và những người ở viện phúc lợi mà trước đây rất ít khi liên lạc đều lần lượt quay sang chăm sóc cậu ấy.”
"Đây không phải là rất ấm áp hay sao?"
“Ấm áp?” Ông lão cười lạnh lùng: “Họ hàng xa và hộ lý ở viện phúc lợi nhận được tin tức đều là vì tiền của cậu ấy, người của hai bên đều không thật tâm chăm sóc đâu, hai bên thậm chí còn đánh nhau để giành quyền chăm sóc cậu ấy một mình."
“Thế cuối cùng là ai đã giành được quyền chăm sóc cậu ấy?” Hàn Phi có chút tò mò.
“Họ hàng xa đã thắng.” Ông lão thở dài: “Mấy người nhà như chó đội lốt người đó, thật ra rất xấu xa, căn bản không đối xử với người thực vật như con người.”
"Không ai quản bọn họ sao?"
"Mấu chốt là không ai biết! Họ hàng xa của cậu ấy bề ngoài đối với ai cũng đều rất khách khí, cảm thấy con người cũng không tệ, nhưng ai mà ngờ sau khi người nhà đó chiếm được nhà thì bắt đầu không ngừng hành hạ cậu ấy, những nơi có nhiều thịt đều là vết kim đâm, trên người có rất nhiều vết bầm tím, động tí là ném cậu ấy xuống đất. Đây chỉ là những gì chúng tôi biết, còn những điều không biết chắc chắn còn đáng sợ hơn, không dám nghĩ đến nữa.” Ông lão đến bây giờ khi nghĩ đến những điều này vẫn còn cau mày.
"Sau đó làm sao mà mọi người lại phát hiện ra được? Họ hàng xa của cậu ấy đã bị cảnh sát bắt chưa?"
"Bắt? Mấy người họ hàng xa của cậu ấy đều đã chết hết rồi!" Giọng ông lão trầm xuống, trên hành lang dường như có một trận gió lạnh vù vù thổi qua.
"Chính là vào đêm tròn bảy ngày chết của bạn gái cậu ấy, những người thân đã tra tấn cậu ấy đều bị giết hết rồi, cái chết cực kì bi thảm, khi cảnh sát đến còn nói rằng đã rất lâu chưa gặp phải một vụ án kinh hoàng như vậy."
Không ai dám tiếp lời, ông lão lại tự mình nói tiếp: "Nghe cảnh sát nói khi bọn họ bước vào, cả căn phòng toàn là người chết, chỉ có người thực vật là khuôn mặt đang cười. Mấy đứa có dám nghĩ? Một người thực vật đã mất hết biểu cảm, vậy mà lại biết cười không?"
“Quả thực rất ly kỳ.” Hàn Phi gật gật đầu.
"Không ai biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, mọi người đều đoán rằng là bạn gái cậu ấy đã hồi hồn, sau đó vừa hay nhìn thấy nhóm người đó đang hành hạ người yêu mình nên đã giết hết tất cả mọi người trong cơn tức giận." Ông lão lắc lắc đầu: "Quỷ quái này, nghe biết là được rồi, mấy đứa cũng đừng có đi rêu rao khắp nơi."
"Sau đó thì sao? Người đàn ông kia thế nào rồi?"
“Chết rồi, ngay đêm mà cảnh sát tới là chết, nghe nói cho đến khi chết vẫn đang cười.” Ông lão nói xong liền chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp.
"Nếu như người đàn ông đó đã chết rồi, vậy chỗ nến này là ai đặt? Chẳng lẽ ở tầng năm lại có cư dân mới vào sống rồi hay sao?" Hàn Phi đối với chuyện này càng thêm tò mò, ở thành phố quỷ dị này, có một số nghi thức không thể tùy tiện cử hành.
“Đúng.” Ông lão gật gật đầu: “Một căn hộ ma ám như vậy, mọi người đều muốn tránh xa, nhanh chóng dọn ra ngoài càng sớm càng tốt, kết quả lại có một tên điên mua lại căn hộ đó, còn ngày nào cũng phát điên trong đó nữa!”