Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704: Điềm Báo Đại Nghiệt Thức Tỉnh

Chương 704: Điềm báo Đại Nghiệt thức tỉnh Chương 704: Điềm báo Đại Nghiệt thức tỉnh

Nhà đá trên đảo giữa lòng hồ đã có lịch sử hàng trăm năm, theo truyền thuyết, thần hồ sống ở bên trong, dân làng gần đó nếu gặp khó khăn gì thì chỉ cần chuẩn bị tam sinh, ném vào hồ nước của nhà đá, thần hồ sẽ giúp thực hiện ước nguyện.

Ở các ngôi làng xung quanh hồ lớn đều lưu truyền câu chuyện như vậy, nhưng trên thực tế không ai thực sự nhìn thấy thần hồ, bản thân thần linh có thể chỉ là một loại mong đợi tốt đẹp.

Nắm vào chiếc thang gỗ mục nát, Hàn Phi vô cùng cẩn thận, mỗi lần cử động cơ thể đều rất chú ý.

Chiếc thang gỗ đó không biết được xây dựng từ bao giờ, bề mặt trơn trượt, phủ đầy rêu màu xanh nhạt, phần gần mặt nước đã mục nát hết, bên trên mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy những dấu răng dày đặc.

“Duy trì yên lặng, đừng quấy rầy cậu ấy.” Quản Miểu ra dấu hiệu tay im lặng, đến thở mạnh ông cũng không dám.

Trong nhà đá vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều đổ mồ hôi thay cho Hàn Phi, bọn họ dõi theo từng cử chỉ của hắn, hy vọng hắn có thể hoàn thành nghi thức cúng tế thần hồ.

Hàn Phi không mất nhiều thời gian đã leo lên tầng hai của nhà đá, chiếc thang gỗ từ lâu không được tu sửa lúc này dường như không thể chống đỡ nổi nữa, những chiếc đinh cắm vào trong tường đã hơi lỏng lẻo, những âm thanh cót két ở khắp mọi nơi, thang gỗ cũng bắt đầu rung chuyển, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.

Hàn Phi cúi đầu liếc nhìn xuống dưới một cái, trong bể nước sâu không thấy đáy dường như có thứ gì đó đang dần nổi lên, nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh, cảm giác kỳ quái dự đoán cái chết lại ập đến.

"Dường như có thứ gì đó dưới nước đang gọi mình."

Có một vài người khi đứng ở trên cao, sẽ nảy sinh một thứ cảm giác bốc đồng muốn nhảy xuống, Hàn Phi lúc này chính là như thế, trong đầu dường như có một giọng nói không ngừng ám chỉ hắn, để hắn thả tay nhảy xuống bể nước phía dưới.

Lắc lắc đầu, Hàn Phi xua tan ý nghĩ quỷ dị kia đi, hắn nắm lấy thang gỗ nhanh chóng leo lên.

Khi Hàn Phi càng ngày càng gần với điện thờ trên nóc nhà, dưới nước đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ, trong nước hồ đục ngầu xuất hiện mấy bọt nước.

“Mang đèn pin đến đây.” Mẹ của Diêm Lạc có dự cảm rất không tốt, bà lấy đèn pin trong tay của nhân viên cứu hộ, lùi lại sau vài bước, từ từ chiếu đèn pin về phía mặt nước.

“Cô muốn hại chết cậu ấy hay sao!” Quản Miểu thấy vậy nhanh chóng chặn trước người Diêm Lạc: “Ánh sáng có thể thu hút thứ dưới nước lên, cô sẽ quấy nhiễu đến thần hồ!”

“Tôi chỉ muốn xem dưới nước rút cuộc là thứ gì, nếu như có nguy hiểm, cũng tốt để Hàn Phi xuống kịp thời.” Mẹ của Diêm Lạc biện hộ cho mình.

"Leo lên thang gỗ, trả tượng thần hồ về, nghi thức đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, bây giờ nếu như bỏ cuộc giữa chừng, ba người cô cậu cũng sẽ chịu chung số phận như chúng tôi, biến thành những con quái vật nửa người nửa cá!” Quản Miểu với giọng nói rất thấp, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, ông cũng không quan tâm đến việc che giấu gì nữa, cởi bỏ chiếc áo dày cộp của mình ra: "Mọi người cũng muốn giống như tôi à?"

Cơ thể gầy gò của ông lão đầy những hoa văn nước, bên trong những hoa văn nước đó còn mọc ra những dị vật như vảy, điều càng khiến da đầu tê tái hơn nữa là, khi cảm xúc của ông lão kích động thở hổn hển, những hoa văn nước đó và các dị vật còn mở rộng và thu nhỏ theo.

"Tất cả mọi người tham gia buổi lễ trong thôn đều không thoát được, đây là cơ hội duy nhất để chúng tôi có thể cứu vãn."

Sau khi nhìn thấy cơ thể của Quản Miểu, mẹ của Diêm Lạc không kiên quyết nữa, người chơi nhân viên cứu hộ bên cạnh càng không dám nói một lời, anh ta kéo bà lại, tắt đèn pin.

Hàn Phi trên thang gỗ thì không hề quan tâm đến có chuyện gì xảy ra ở cửa nhà đá, trong mắt hắn chỉ có điện thờ.

Trong trí nhớ hắn tìm lại được, tất cả các điện thờ đều được lập trên bàn cúng và trên mặt đất, chú trọng đến việc bốn bề yên ổn vững chãi, với một điện thờ treo lơ lửng trên không như thế này, dưới đáy còn có một cái bể nước hắn là lần đầu tiên thấy.

Sự việc khác thường ắt có chuyện, hắn càng đến gần điện thờ, nội tâm càng thấy bất an, như thể bên trong điện thờ có nhốt thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

Hàn Phi dùng cả tay và chân bám vào chiếc thang gỗ vừa trơn vừa ướt, khi hắn chuẩn bị leo lên tầng ba của nhà đá, một con bọ đen bất ngờ bò ra từ phía sau chiếc thang gỗ mục nát.

Hàn Phi không quá sợ hãi đối với oán niệm và lệ quỷ, hắn ghét nhất là những thứ kỳ quái kia: "Đi, cắn chết nó."

Con mèo xấu xí dường như hiểu được lời nói của Hàn Phi, nó trèo ra khỏi vòng tay của hắn, tát một cái con bọ đen rơi xuống bể nước.

Xác của con bọ không nổi trên mặt nước, mà chìm xuống trong nháy mắt, như thể nó đã trở thành một phần của nước hồ.

Không khí trong nhà đá trở nên càng ẩm thấp, mùi tanh thối đó càng nồng nặc.

"Mày cũng khá hữu dụng đấy."

Sau khi nhận được lời khen của Hàn Phi, mèo xấu xí có chút phấn khích, có điều rất nhanh đã lại khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ là hành vi giúp Hàn Phi thăm dò đường đi đã bộc lộ nội tâm của chính mình.

"Cái thang gỗ này không chịu được hành hạ đâu, mày nhảy chậm thôi."

Càng đi lên, trên tường bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều vết khắc, trong đó hầu hết chúng được đào ra bằng móng tay.

Không chờ Hàn Phi có thể hiểu được ý nghĩa của những vết khắc đó, bên tai hắn liền truyền đến những âm thanh kinh hoàng hơn.

Cót két cót két...

Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau và ở giữa chiếc thang gỗ cùng một lúc, như thể có mũi kim nhỏ đang liên tục xuyên qua chiếc thang.

Con mèo xấu xí đang bò phía trước cũng dừng lại, nó kêu vang về phía trước, cả người xù lông.

"Không tốt lắm."

Một con bọ đen chui ra từ khe hở của thang gỗ, sau đó càng ngày càng nhiều bọ đen chui ra, chúng chiếm lấy thang gỗ và phần trên của nhà đá, thậm chí còn xây tổ dưới điện thờ.

Nhà đá không có ánh sáng, nhìn không rõ, cả đám bọ đen kịt kia đều ẩn hiện trong bóng tối.

Nếu như đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bị nó ăn thịt, rơi xuống bể nước rồi.

Kéo sợi dây đỏ, Hàn Phi tuy rằng thật sự không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thực hơi hoảng rồi.

Không phải là sợ chết, mà là bản năng của cơ thể nảy sinh một cảm giác chán ghét.

"Những con bọ này có hình dáng rất khác nhau, vô cùng kì quặc, chúng tập hợp tất cả những thứ xấu xa trên thế giới, bọn chúng không cùng một loài nhưng lại cùng nhau xây tổ dưới điện thờ, điểm này đủ cho thấy chúng hẳn có nguồn gốc giống nhau.” Hàn Phi cũng không dám động đậy, cẩn thận quan sát con mèo xấu xí và đám trùng độc kia, rất nhanh phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Tất cả những con bọ đen sẽ phát ra những tiếng kêu kì lạ khi đối mặt với con mèo xấu xí, bọn chúng không phải là sợ con mèo mà là chín đường hoa văn màu đen trên người nó.

Trong chín đường hoa văn màu đen dường như có thứ gì đó giống với bọn chúng tồn tại, chỉ có điều không giống với những sản phẩm lỗi như bọn chúng, khí tức của cái tên đó bẩm sinh đã đè bẹp chúng rồi.

Con mèo xấu xí cáo mượn oai hùm do dự một lát, tiếp tục bò về phía trước, đám bọ đen xấu xí kia thậm chí còn chủ động tránh ra.

Con mèo xấu xí không biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, vừa thấy đối phương nhượng bộ, nó liền tung đòn tấn công.

Chín đường quỷ văn trườn trên làn da bị khâu lại, tất cả những con bọ bị con mèo xấu xí chạm vào đều rơi xuống, thân thể cũng nhanh chóng khô quắt, khí tức tà ác nhất trong cơ thể đều bị chín đường quỷ văn hấp thu.

Trong không khí đổ "cơn mưa xác chết" đen kịt, đoạn đường khó đi nhất đối với người khác, nhưng Hàn Phi lại đi qua rất dễ dàng.

Hắn đi theo sau con mèo xấu xí, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Quản Miểu ở cửa một cái.

Với sự tồn tại của những con bọ đen này, hầu như không ai có thể thành công mở điện thờ và đặt tượng thần về đúng vị trí của nó, có thể nói những người đi chuyển tượng thần hàng năm cũng đều chết ở đây, vậy mà trong thôn vẫn cứ lưu truyền tục lệ là tìm một đứa trẻ mồ côi lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà để chuyển tượng thần.

Hàn Phi chỉ nghe Quản Miểu nói để cô nhi đến chuyển tượng thần, nhưng không nghe ông ta nói cuối cùng cô nhi có thể sống sót trở về hay không.

Ở những thôn làng coi trọng huyết thống, một đứa trẻ mồ côi không cha, không mẹ, không người thân thích cho dù có biến mất thì cũng chẳng mấy ai quan tâm đến nó.

"Chả trách hàng năm đều phải thỉnh thần, điện thờ này nói không chừng chỉ là mượn danh nghĩa, tam sinh là tế phẩm, cô nhi chuyển tượng thần bản thân cũng chính là tế phẩm! Bọn họ là đang tế sống!"

Hàn Phi nhìn lại lần nữa những vết khắc trên tường, lập tức hiểu ngay, những vết xước và vết khắc đó đều là của những đứa trẻ mồ côi trước khi chết để lại, đó là dấu vết giãy giụa cuối cùng của bọn chúng.

Có một số cô nhi rất lương thiện, khi bị hàng trăm con bọ cắn, cũng muốn cảnh báo cho người đến sau, bọn chúng miễn cưỡng khắc lên tường một số chữ.

Nhưng thật đáng tiếc, tất cả các chữ viết đều quá xa mặt đất, khi những người đến sau leo lên vị trí này, nhận ra có điều gì đó không ổn thì mọi chuyện đã muộn rồi.

Nhìn những dấu vết đau lòng trên tường, Hàn Phi không lập tức đi tìm Quản Miểu, hắn tiếp tục leo lên trên.

Ở tầng ba của nhà đá, Hàn Phi nhìn thấy nhộng người quen thuộc phía dưới điện thờ, bên trên những cái kén màu đen có khắc hình mặt người, tất cả đều được tạo ra từ linh hồn của người sống.

“Ngoại hình của những con bọ đen này đúng là thứ xấu xí và kinh tởm nhất trên thế giới, nhưng bản thân chúng lại chính là bộ dạng trái tim con người thay đổi.”

Hàn Phi chỉ còn cách điện thờ hai mét, chiếc thang gỗ với phần trên rỗng ruột có thể gãy đổ bất cứ lúc nào.

So với Hàn Phi, con mèo có phần khá gan dạ, sau khi hấp thụ năng lượng tà ác trong con bọ đen, lại đặt tầm mắt vào cái tổ phía dưới điện thờ.

Hàn Phi chưa kịp ngăn cản thì con mèo xấu xí đã thực hiện một hành vi cực kỳ mạo hiểm, nó từ thang gỗ nhảy lên, một phát đến ngay tổ bọ.

Điện thờ lơ lửng được cố định trên đỉnh mái đá bằng nhiều sợi xích, cánh cửa của điện thờ dường như chưa bao giờ được mở ra, đã mọc cùng với điện thờ.

Dịch chuyển người từng chút một, Hàn Phi cẩn thận giữ thăng bằng, hắn đã hết sức chú ý rồi, nhưng thang gỗ trên tầng ba của nhà đá vẫn phát ra tiếng rắc rắc.

Ngay từ đầu những người đóng thang gỗ đã không chuẩn bị cho người ta tiếp cận điện thờ, đoạn cuối này là đường cụt.

Ngay khi nhận thấy thang gỗ có vấn đề, Hàn Phi vô cùng quyết đoán nhảy về phía điện thờ, một tay hắn nắm lấy sợi xích, dùng sức kéo mạnh người lên xích bằng sức lực của chính mình.

Nắm chặt sợi xích sắt, Hàn Phi nhìn lại thì thấy thang gỗ đã sập hoàn toàn, những mảnh gỗ lớn rơi xuống dưới bể nước.

Nước hồ đục ngầu bắn tung tóe khắp nơi, sự tĩnh lặng hoàn toàn bị phá vỡ.

Ba người đứng ở cửa có vẻ mặt khác nhau, nhân viên cứu hộ thì tràn đầy lo lắng sợ hãi, mẹ của Diêm Lạc thì trầm tư, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ và hạnh phúc, Quản Miểu thì vẻ mặt phức tạp, nhưng bàn tay đang nắm chặt lại từ từ buông lỏng.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi nằm bò trên sợi xích, hắn muốn xem trong điện thờ cuối cùng có cái gì.

Đưa tay về phía điện thờ, Hàn Phi dùng hết sức kéo cửa điện thờ ra.

Cái kén khô héo từ không trung rơi xuống, mùi hôi thối xộc từ điện thờ ra, bên trong điện thờ tối đen có đặt một cái đầu người đã thối rữa đến nỗi không thể nhìn ra ngũ quan.

Đầu người quay lưng về hướng cánh cửa điện thờ, đang đối diện với một mặt gương bên trong, phía sau đầu đầy những vết nứt, hình thành nên một cánh bướm cực lớn toát ra hơi thở của cái chết.

Khi Hàn Phi mở điện thờ ra, khuôn mặt của hắn được phản chiếu lên gương, cái đầu thối rữa lập tức phát sinh thay đổi, bộ dạng của nó trong gương nhanh chóng tu sửa, sắc mặt và tướng mạo cũng từ từ giống với Hàn Phi!

"Thần hồ!"

Quản Miểu ở cửa đột nhiên hét lớn về phía điện thờ, trong miệng ông niệm tiếng địa phương, có điều ông chỉ mới niệm được vài câu đã bị mẹ của Diêm Lạc đẩy ngã xuống đất: "Hàn Phi! Cẩn thận dưới nước!"

Mẹ của Diêm Lạc động tác rất nhanh, nhưng vẫn không kịp.

Trong bể nước bên dưới nhà đá có một cỗ sức mạnh đang tụ lại, sóng nước run rẩy, một cái bóng đen khổng lồ bên dưới đang không ngừng phóng đại lên!

Hàn Phi lúc này đang ngồi ở trước điện thờ, sự chú ý của hắn hoàn toàn bị cái đầu lâu trong điện thờ thu hút: "Chiếc gương, điện thờ, đầu lâu, đây chính là nghi thức tái sinh lần thứ tư của Mộng? Nhưng đối tượng tái sinh của nó là ai?"

Con mèo xấu xí sau khi hút xong ổ bọ không còn kìm hãm được sức mạnh trong người nữa, chín đường quỷ văn hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thể được khâu lại của nó bị xé toạc ra, không ngừng phồng to trong tia máu và xương gãy.

Quỷ văn trên người con mèo xấu xí dường như cảm nhận được gì đó, móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào đáy điện thờ, dễ dàng xé toạc nó ra, sau đó đâm thủng vào hoa văn cánh bướm trên đầu lâu.

Đầu lâu thối rữa và mặt gương cùng vỡ tan, đằng sau não của đầu lâu ẩn chứa một cái kén máu đang đập như trái tim.

Kén máu không lớn, nhưng bên trên có khắc vô số tên của linh hồn, khí tức mà nó tỏa ra vượt xa bất kỳ cái kén nào mà Hàn Phi từng thấy trước đây.

Ngay khi con mèo xấu xí chuẩn bị đập phá và hấp thụ kén máu, mặt nước bên dưới nhà đá trực tiếp nổ tung, một thân ảnh vô cùng to lớn nhảy lên khỏi mặt nước!

Nhìn thể xác to lớn kinh khủng đó, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng chấn kinh.

"Trong Tâm Trí này thực sự có thủy quái?"

Thủy quái trông gần giống cá và rắn, trên mỗi cái vảy của nó đều là mặt người gào thét, vô số quỷ nước đan xen vào nhau phía sau lưng, khí tức điên cuồng đó giống như hồ lớn bị vỡ bờ vậy.

"Nghi thức thứ tư mà Mộng chuẩn bị cho mình, nó muốn tái sinh không phải là người, mà là quái vật không biết đã sống bao lâu trong hồ nước này?"

Cái kén từ trước đến nay luôn có hai hướng dị biến hoàn toàn trái ngược nhau, một là giống như cánh bướm, tập trung toàn bộ vẻ đẹp của thế giới, đánh cắp tốt đẹp của nhân tính, trở thành người có ngoại hình hoàn hảo nhất; còn hướng còn lại giống như Đại Nghiệt, tập hợp tất cả xấu xí, bất hạnh và cái chết, trở thành con quái vật đáng sợ nhất trên thế gian này.

Nghi thức thứ tư này hẳn là một con đường lui Mộng chuẩn bị cho mình, nếu nghi thức làm người không thể thành công, vậy thì chỉ có thể rút lui.

Hàn Phi cũng vào lúc này nghĩ đến cái kén khổng lồ giống như hẻm núi dưới tòa nhà chết chóc, Mộng cuối cùng dường như đã trở thành sự kết hợp giữa quái vật và con người, gã không thể coi là thành công, cũng không phải thất bại hoàn toàn.

Rút dao đồ tể tái sinh ra, Hàn Phi dùng chân giẫm lên sợi xích, hắn với tư cách là chủ nhân, sẽ đem tính mạng ra câu giờ cho thú cưng của mình.

"Nó đã ăn thịt nhiều người như vậy, chắc cũng được coi là đồ tể đầy sát nghiệp đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment