Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 705 - Chương 705: Anh Không Cảm Thấy Nó Rất Đáng Yêu À

Chương 705: Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu à Chương 705: Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu à

Quái vật như cá như rắn mang theo vô số quỷ nước nhảy lên khỏi mặt nước, cảm giác áp lực khoảnh khắc đó mang lại đủ để khiến hầu hết mọi người sợ đến ngây ngốc.

Nhân viên cứu hộ ở cửa nhà đá đã sớm ngã ngồi trên mặt đất, Quản Miểu và mẹ của Diêm Lạc cũng bị thủy quái đó làm cho sợ không nói nên lời.

Làn nước đục ngầu tung tóe lên mấy người, khi bọn họ phản ứng lại, muốn nhắc nhở Hàn Phi, quái vật đã há miệng ra ngay trước điện thờ.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào lỗ mũi, Hàn Phi nắm chặt con dao đồ tể nhìn chằm chằm vào miệng con quái vật.

Hàng trăm chiếc răng nanh chằng chịt, trên đó còn sót lại những chiếc xương gãy, trong kẽ răng còn có tóc màu đen, ở sâu trong cổ họng của con quái vật vẫn có thể nhìn thấy một vòng tròn răng ẩn trong thịt.

Nếu như bị quái vật cắn phải, vậy cũng không khác gì rơi vào chiếc máy xay thịt tốc độ cao.

"Trong hồ này vậy mà lại có thứ kinh khủng đến vậy?"

Không có thời gian để do dự, Hàn Phi đã giẫm lên dây xích, tiến về phía sau của điện thờ.

Cái miệng khổng lồ của quái vật dường như muốn nuốt chửng cả Hàn Phi và điện thờ, trên nóc nhà đá căn bản không có không gian cho hắn né tránh.

"Mèo của mình vẫn còn đang hấp thụ cái kén máu, không thể để nó đến quấy nhiễu."

Đối mặt với một con quái vật to gấp mấy lần mình, Hàn Phi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, trong đôi mắt bình tĩnh có sự điên cuồng ẩn hiện, cùng lúc con thủy quái cắn về phía điện thờ, trong tay hắn lóe lên lưỡi dao chói lọi!

"Tái sinh!"

Ánh sáng nhân tính đã xua tan tuyệt vọng tích tụ vô số năm trong nhà đá, bóng tối lùi dần, Hàn Phi cũng nhìn thấy vô số vết xước kinh hoàng trên tường xung quanh.

Những đứa trẻ mồ côi bị coi là tế phẩm, bọn họ nghĩ rằng mình cũng có ý nghĩa tồn tại trong thôn, nhưng có lẽ cho đến cuối cùng bọn họ mới hiểu ra, hóa ra mình là những người không cần thiết nhất, thậm chí có thể nói rằng những dân làng kia căn bản không coi bọn họ là con người.

Xấu xí và đêm tối không có nơi nào để trốn dưới lưỡi dao của tái sinh, Hàn Phi dùng hết sức vung dao, dao đồ tể va chạm vào miệng quái vật!

Máu đen bắn tung tóe trong nhà đá, con quái vật hét lên một tiếng chói tai, cái miệng bị thương của nó cắn vào điện thờ và xiềng xích.

"Bang!"

Điện thờ treo lơ lửng trực tiếp bị cắt nát hơn phân nửa, vài sợi xích cũng bị đứt gãy, Hàn Phi rất vất vả mới có thể giữ được thăng bằng.

Mạt cưa bay tứ tung, xiềng xích run rẩy, con quái vật mắt đỏ nhìn chằm chằm Hàn Phi rồi lại rơi xuống nước.

Nước hồ đục ngầu hắt lên tường, Hàn Phi nắm chặt vài sợi xích còn sót lại, nơm nớp lo sợ.

Nhà đá cao ba tầng, thủy quái kia nhảy khỏi mặt nước mà đã có thể trực tiếp cắn đến đỉnh điện thờ!

Dịch chuyển cơ thể, Hàn Phi nhìn về phía điện thờ bị hư hại nghiêm trọng, con mèo xấu xí đang hấp thụ sức mạnh của kén máu leo lên đỉnh điện thờ. Cơ thể của nó rõ ràng đã thay đổi, không còn giống một con mèo nữa, mà càng giống một người vô cùng xấu xí bất hạnh.

Quỷ văn lan tràn khắp cơ thể, da lông của nó bị rách ra, xương thịt không ngừng nở to, nó dường như đang lớn lên dựa theo cơ thể Hàn Phi!

"Con mèo này muốn dị biến thành hình dáng của mình?"

Hàn Phi đã từng nghe qua một số chuyện kỳ quái, chó mèo ở nhà nuôi lâu ngày sẽ bắt chước các hành vi khác nhau của người, đứng thẳng đi lại, nấp sau cánh cửa để nhìn người, học bộ dạng của con người ăn cơm, còn có một bộ phận thì trở thành con thú tốt lành trấn nhà, xua đuổi tà ma.

"Thú cưng của mình rất thích bộ dạng sống dở chết dở của mình, nhưng hẳn là nó sẽ không nảy sinh ý nghĩ muốn giết mình, đúng không?"

Dị biến của con mèo xấu xí vẫn đang tiếp tục, Hàn Phi cũng không dám phân tâm, tình hình hiện tại đối với hắn không tốt lắm.

Những sợi xích cố định điện thờ bị kéo đứt, chiếc thang gỗ leo xuống cũng hư hỏng, bức tường bên trong nhà đá nhẵn nhụi, rêu phong phủ kín khiến người ta không thể leo lên được, Hàn Phi muốn trở lại mặt đất một cách thuận lợi, dường như chỉ còn cách duy nhất là nhảy xuống nước.

Nhưng nếu như chủ động nhảy xuống bể nước, thì có gì cho thủy quái ăn?

Hàn Phi bây giờ chỉ có thể câu giờ, chờ con mèo xấu xí kết thúc dị biến.

Mấy người trước cửa nhà đá cũng hết sức căng thẳng, hiện tại tình thế đã đến lúc nguy cấp nhất, thủy quái tuy đã bị Hàn Phi chém một nhát, nhưng với sức sống mãnh liệt của nó, nhát dao đó hoàn toàn không thể giết chết được.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào làn nước đục ngầu, Hàn Phi thì càng nín thở, cơ bắp toàn thân căng thẳng.

Những bọt khí nhỏ từ từ xuất hiện trên hồ nước nơi có nhiều mảnh vụn khác nhau lơ lửng, một bông hoa máu từ từ nở trên bùn cát, rồi mặt nước lại bùng lên, con quái vật nhảy lên với tốc độ nhanh hơn trước, cắn về phía Hàn Phi!

Điện thờ đã bị phá hủy, Hàn Phi không còn chỗ để né tránh, hắn đem cơ thể đang dị hóa của con mèo xấu xí cõng sau lưng, giẫm lên sợi xích duy nhất còn sót lại để chém vào đôi mắt đỏ tươi của con quái vật!

Ánh dao chói mắt xẹt qua, trên đầu quái vật có thêm một vết máu rất sâu, một bên mắt của nó đã bị Hàn Phi chém nát.

Cơn đau khiến con quái vật phát điên, cái miệng há ra của nó cắn nát điện thờ và sợi xích còn lại, khi cơ thể nó rơi xuống nước trở lại, những sợi xích trên đỉnh mái đá cũng bị nó kéo xuống.

Sợi dây sắt gỉ cọ xát vào tường, Hàn Phi quấn chân quanh sợi xích, dùng miệng cắn vào cán dao tái sinh, một tay nắm lấy sợi xích treo, tay còn lại ôm con mèo xấu xí đang dị hóa.

“Hàn Phi!” Mấy người ở cửa trông còn còn căng thẳng hơn cả Hàn Phi, lúc này đỉnh mái đá đã bị phá hủy hoàn toàn, điện thờ đổ xuống, trên tường chỉ còn lại một sợi dây xích.

Cơ thể của Hàn Phi lắc lư cùng với xích sắt trên bể nước, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Mày còn cần bao lâu nữa?” Hàn Phi quay đầu lại liếc nhìn con mèo xấu xí kia một cái, thân hình của đối phương vẫn đang lớn lên, sợi xích này hoàn toàn không thể chống đỡ được trọng lượng của hai người.

Nơi liên kết giữa sợi xích và nhà đá đã lỏng lẻo, con quái vật trong bể nước sẽ sớm nhảy ra khỏi mặt nước một lần nữa.

Các bức tường trơn trượt căn bản không thể leo lên được, cơ hội duy nhất của hắn là đung đưa sợi dây xích, cố gắng nhảy đến lối vào của nhà đá.

“Không thể đợi thêm được nữa!” Hàn Phi dùng sợi dây đỏ nhiễm đầy nguyền rủa buộc chặt con mèo xấu xí dị hóa vào người mình, hắn đang định thử nhảy về phía lối vào, thì cả căn nhà đá đột nhiên bắt đầu rung chuyển, bên dưới nước có thứ đang phá hủy nền móng.

Màu máu càng ngày càng nhiều xuất hiện trên mặt nước đục ngầu, đáy của điện thờ đang trôi nổi đột nhiên bị một lực đánh bật mở ra, cả mặt nước dường như đang bắt đầu dâng lên!

Quái vật đầy răng nanh nhảy lên lần thứ ba, mặt người trên vảy ở người nó đều đang kêu gào, lần này Hàn Phi chắc chắn sẽ không tránh được.

"Đến đi!"

Đồng tử nheo lại, Hàn Phi dùng lực đẩy mạnh vào tường, đồng thời thả tay cầm sợi xích ra ngay lúc con quái vật cắn mình.

Tiếp tục ở lại đó giống như một miếng mồi sống, muốn sống sót, chỉ có thể thả tay ra liều một phen!

Một tay không nắm chặt dao đồ tể tái sinh, khi con quái vật nhảy lên thì Hàn Phi đã rơi xuống, hắn miễn cưỡng kiểm soát phương hướng, lướt qua con quái vật kia.

Con dao sắc bén cứa vào cơ thể của thủy quái, đôi mắt đầy tia máu của Hàn Phi lộ rõ vẻ tàn nhẫn và quyết tâm, hắn dùng hết tất cả sức lực để cắt một vết thương dài trên sườn của nó.

Mổ bụng rạch da!

Vảy giam cầm mặt người bay khắp nơi, mùi máu đen nồng nặc lan tràn khắp cơ thể, Hàn Phi lợi dùng mấy giây ngắn ngủi này, điên cuồng vung dao, phá hủy nội tạng mỏng manh của quái vật.

Con quái vật được gọi là thần hồ không biết đã ăn thịt bao nhiêu đứa trẻ mồ côi, nó chưa bao giờ nghĩ rằng có người lại có thể dễ dàng lột vảy, gây ra thương tích lớn đến như thế cho mình.

Lửa giận trào lên, con quái vật kêu lên một tiếng chói tai, cơ thể to lớn của nó đè Hàn Phi xuống rồi cùng rơi xuống bể nước!

Hàn Phi biết dưới nước là địa bàn của quái vật, khi hắn chạm vào mặt nước, lập tức chuẩn bị chạy trốn theo hướng lối vào trong kí ức của mình, tuy nhiên quái vật kia lại cực kỳ thông minh, nó dùng cơ thể chắn mặt nước lại, càng kinh khủng hơn là vô số quỷ nước đều đang tập trung về phía hắn.

Những bụi tóc màu đen giống như cỏ nước đang bồng bềnh dưới đáy hồ, dưới làn nước sâu chìm đầy những tượng thần hồ, mỗi một bức tượng ở đây đều tượng trưng cho một lần hiến tế một đi không trở lại, tượng trưng cho một sinh mệnh trẻ trung.

Nước hồ đục ngầu tràn vào lỗ tai, Hàn Phi cố hết sức mở mắt, tìm cơ hội chạy thoát, nhưng con mèo xấu xí dị hóa trên lưng đã bị đuôi quái vật quấn lấy.

Sợi dây đỏ mà Hàn Phi buộc vào con mèo xấu xí lập tức căng ra, thủy quái kia muốn kéo nó xuống đáy hồ sâu.

Cầm dao đồ tể, Hàn Phi không cắt đứt sợi dây đỏ để thoát thân một mình mà chém vào đuôi thủy quái.

"Từ Cầm!"

Nguyền rủa đang trườn trên người, tất cả quỷ nước đều không dám tới gần, nhưng quái vật kia lại không hề bị ảnh hưởng, kéo theo con mèo xấu xí dị hóa và Hàn Phi cùng chìm xuống!

Áp lực nước dần dần trở nên không thể chịu nổi, cơ thể Hàn Phi bị đau dữ dội, xung quanh sưng tấy nhăn nhó trắng bệch, dưỡng khí trong phổi cũng cạn dần, nhưng cơ thể lại càng ngày càng cách xa mặt nước.

Mỗi tấc da đều bị bao bọc trong đêm tối băng giá, khi Hàn Phi ngày càng đến gần với cái chết, quỷ văn trên người con mèo xấu xí bộc phát ra một cỗ tử ý mãnh liệt, những đường quỷ văn màu đen giống như xúc tu đâm ra từ cơ thể nó, mang theo cả máu thịt và xương cốt lao về phía hắn.

Thần hồ lại gào thét lần nữa, quỷ nước do dự bị buộc không còn cách nào khác, hồn phi phách tán cũng phải liều mạng ngăn cản Hàn Phi.

Những khuôn mặt sưng vù trắng bệch cắn vào người Hàn Phi, độc hồn và nguyền rủa tiêm vào cơ thể hai bên, sinh khí của hắn càng ngày càng yếu, tử khí toát ra từ quỷ văn màu đen càng ngày càng mãnh liệt.

Khi cả hai đạt đến cực hạn, chín đường quỷ văn hoàn toàn xé rách cơ thể con mèo xấu xí, quỷ văn hóa thành màu đen đỏ in dấu trên làn da của Hàn Phi.

Máu thịt dung hợp, tố chất thể xác của Hàn Phi đã được cải thiện lên vài bậc, điều mấu chốt nhất là một thứ gì đó bị mắc kẹt trong quỷ văn, cuối cùng đã lấy lại được tự do.

Cái bóng màu đen cao gần năm mét, giống như một bầy cá ăn thịt người đói khát, rất nhanh ôm trọn lấy "thần hồ".

"Đại Nghiệt!"

Thể xác không phải người mà Mộng chuẩn bị cho mình, hoàn toàn bị bao trùm bởi tử ý, tai họa, bất hạnh và tuyệt vọng, quái vật đó ra sức giãy giụa, dùng sức lực cuối cùng muốn chôn sống Hàn Phi tại đáy hồ.

Thế trận dâng cao, đôi bên bước vào cuộc đối đầu cuối cùng.

Hàn Phi sắp chết ngạt rồi, hắn không ngừng vung dao về phía thủy quái, vào thời khắc mấu chốt nhất này, một sự thay đổi bất ngờ đã xảy ra.

Lưỡi dao được cấu thành từ nhân tính chém vào người thủy quái, tất cả những nơi bị dao tái sinh chém vào đều dường như được thanh tẩy, tàn hồn của những đứa trẻ mồ côi chui ra từ vảy và da thịt của "thần hồ", bọn chúng trong lúc hoảng hốt, vậy mà lại chủ động hội tụ về phía lưỡi của con dao tái sinh.

Tái sinh trở thành con dao đồ tể độc quyền rank D, dường như không chỉ có đặc tính sắc bén, mà còn có thể đánh thức oán niệm của những người đã bị giết.

Vảy bay tứ tung, nội tạng tan nát, tàn hồn của những đứa trẻ mồ côi bị hiến tế đã trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát “thần hồ”, nó đã không còn sức chống chọi với Đại Nghiệt, hoàn toàn bị Đại Nghiệt nuốt chửng.

Dưới đáy hồ sâu, chỉ có dao tái sinh phát ra tia sáng chói mắt, xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang chú ý vào đây, không biết là bầy cá, hay là những thứ gì khác.

Hàn Phi lúc này cũng không có thời gian quan tâm đến những thứ đó, hắn dùng sức lực cuối cùng bơi về phía mặt nước.

"Đều là ông! Chúng tôi có lòng tốt muốn giúp ông, vậy mà ông lại lấy chúng tôi ra làm tế phẩm!" Nhân viên cứu hộ hai tay túm lấy cổ áo Quản Miểu, đập ông ta vào tường bên ngoài nhà đá: "Tôi giết chết ông!"

“Giết đi, chỉ cần có thể dập tắt cơn giận của thần hồ, dỡ bỏ nguyền rủa, bảo tôi làm gì cũng được.” Quản Miểu nhìn thân thể xấu xí của mình: “Tôi đã sớm không muốn sống nữa rồi, chỉ hy vọng các con cháu được sống một cuộc sống bình thường."

“Hàn Phi đã cứu được vô số người trong thành phố, mọi người đều đang mong anh ấy dẫn chúng ta chạy thoát!” Nhân viên cứu hộ vừa nói vừa định ném Quản Miểu xuống bể nước, nhưng đúng lúc này, mặt nước đục ngầu nổi lên bọt nước.

Ba người bên ngoài nhà đá đều sợ hãi lùi lại, cho đến khi mẹ của Diêm Lạc cảm nhận được hơi thở của nguyền rủa: "Không phải quái vật! Là Hàn Phi đang lên!"

Một cánh tay vươn ra khỏi mặt nước, ôm lấy mảnh điện thờ đang bồng bềnh, sắc mặt Hàn Phi nhợt nhạt hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Nhìn thấy Hàn Phi từ trong nước đi ra, cả ba người ở cửa đều sững sờ, không ngờ hắn vẫn có thể sống sót trở về sau khi bị một con quái vật như vậy kéo xuống nước.

Nhân viên cứu hộ phản ứng nhanh nhất, có thể là anh ta lại mắc bệnh nghề nghiệp, không chần chừ gì nữa, anh ta nhảy xuống bể nước ngay lập tức, nắm lấy mảnh vỡ điện thờ đang nổi, đưa Hàn Phi vào bờ.

"Cậu vẫn còn sống? Thế thần hồ thì sao?" Quản Miểu ngã xuống đất, ông ta không dám tin những gì được tận mắt nhìn thấy.

"Thần hồ? Nếu như ông muốn gặp nó, tôi có thể tiễn ông đi cùng nó luôn." Hàn Phi phục hồi được một chút sức lực, sau khi hắn lên bờ thì ngã vật trên mặt đất: "Mộng hiến tế hầu hết thanh niên trai tráng của các thôn quanh đây, cái kén máu dị biến đó là khác biệt với những cái khác, độc nhất vô nhị, bên trên được nhuộm bằng sức sống, huyết mạch và những lời cầu nguyện chân thành của các người. Nể mặt cái kén máu đó, tôi sẽ không giết các người."

Nếu như không có kén máu, Đại Nghiệt không thể rời khỏi quỷ văn, sau khi nuốt kén máu, dường như đã thoát ra khỏi sự trói buộc của điện thờ Phó Sinh đối với nó.

“Cậu đã giết chết thần hồ?” Giọng nói của Quản Miểu run run.

“Tôi chỉ mang đến một vị thần mới cho các người.” Giọng nói Hàn Phi vừa dứt, một bóng đen cực lớn chậm rãi nổi lên dưới mặt nước tĩnh lặng, trong mùi máu tanh nồng nặc, Đại Nghiệt sau khi nuốt chửng "thần hồ" và vô số quỷ nước xuất hiện trước mặt mấy người.

Cơ thể của nó đang dần trở nên giống người, tuy có hình dáng giống người nhưng nhìn tổng thể nó vẫn vô cùng xấu xí, đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với "thần hồ" trước đây.

Nhìn thấy quái vật xuất hiện, nhân viên cứu hộ phản ứng nhanh nhất đã kéo hai chân của Hàn Phi chuẩn bị chạy ra ngoài, mẹ của Diêm Lạc cũng kinh ngạc không nói nên lời, bà ở trong công viên vui chơi cũng chưa từng thấy thứ gì đáng sợ như vậy.

Thấy chủ nhân bị lôi đi, Đại Nghiệt hung hãn đâm nát nhà đá, vô cùng hào hứng đi theo phía sau, nó thật sự thích cái thế giới biến thái, điên cuống, đầy chết chóc này rồi.

"Tại sao nó cứ đuổi theo chúng ta vậy!"

"Buông ra! Đó là thú cưng mà tôi nuôi đấy." Đầu của Hàn Phi suýt chút nữa va vào tảng đá trên mặt đất.

"Thú cưng?"

“Anh không thấy khi nó cười rất đáng yêu hay sao?” Hàn Phi ngăn nhân viên cứu hộ vẫn đang chạy như điên lại: “Nó chỉ muốn dính lấy tôi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment