Còn chưa kịp tận hưởng niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng, Hàn Phi kéo theo thân thể sắp rã rời từ mặt đất đứng dậy, lúc nãy khi bị “thần hồ” kéo xuống nước, có thể nói là hắn đã giẫm lên bờ vực của cái chết.
Cũng trong trường hợp đó, Đại Nghiệt bị ràng buộc bởi các quy tắc của điện thờ trong con mèo xấu xí đã bị kích thích hơn bao giờ hết, cộng thêm kén máu được tạo ra từ vô số sinh linh mà Mộng hiến tế, tất cả các loại sức mạnh kết hợp lại với nhau, khiến Đại Nghiệt thành công thoát ra.
Con quái vật xấu xí này đã tìm thấy một sự nguyên bản của "Mộng" trong điện thờ của Phó Sinh, nó trở nên mạnh mẽ và kinh khủng hơn, điềm gở và tử ý tỏa ra từ cơ thể nó cũng ngày càng trở nên dữ dội.
“Anh, anh là thú cưng của nó?” Nhân viên cứu hộ túm lấy quần áo của Hàn Phi, co lại sau lưng hắn, anh ta thậm chí còn không dám mở mắt nhìn Đại Nghiệt.
“Nó là thú cưng của tôi.” Sau khi Hàn Phi nhìn thấy Đại Nghiệt xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn lại có thêm một người trợ giúp đắc lực, Đại Nghiệt trong rất nhiều trường hợp phát huy tác dụng không hề nhỏ hơn hận ý: "Thần hồ đã bị nó ăn thịt, sau này nó sẽ là thần hộ mệnh bảo vệ cho tất cả cư dân trong thành phố, mặc dù trông nó hơi xấu một chút, nhưng bản chất nó không xấu, là bạn của chúng ta."
“Bạn?” Nhân viên cứu hộ ép mình nhìn Đại Nghiệt to lớn, con quái vật kinh khủng gần giống người đó đang nằm rạp xuống bên cạnh Hàn Phi, để mặc cho hắn sờ đầu mình, chỉ là gai nhọn trên đầu nó đâm vào tay hắn máu me be bét, nhưng một người và một thú cưng đều không quan tâm, như thể đó là cách bọn họ chung sống với nhau.
"Hàn Phi, tay của anh chảy máu rồi."
"Không sao, tôi đây là đang nâng cao khả năng chống lại độc hồn, anh không phát hiện ra sau khi lũ nhện nước đen đó cắn tôi, tất cả chúng đều bị trúng độc chết à?" Hàn Phi vỗ nhẹ sau đầu Đại Nghiệt, lúc này hắn đang tràn đầy tự tin: "Anh có muốn thử không?"
“Không, bỏ đi, tôi không thử đâu.” Nhân viên cứu hộ liên tục lắc đầu, anh ta hiện tại đã thấy hơi sợ Hàn Phi rồi.
“Nó thật ra khá hiền lành, mọi người có thể giao lưu thêm, tên nó là Đại Nghiệt.” Ngồi ở trên lưng Đại Nghiệt, Hàn Phi quay về gần nhà đá.
Nhân viên cứu hộ nhìn Hàn Phi và Đại Nghiệt, vẻ mặt chấn kinh, trong miệng lặp lại cái tên đó: "Lần này được cứu rồi, ông lớn đến rồi."
Đại Nghiệt cõng Hàn Phi đến chỗ Quản Miểu, ông lão xấu xí sợ hãi quỳ xuống trước mặt Đại Nghiệt, trong miệng không ngừng hét lên bằng tiếng địa phương, như thể đang cầu xin thần linh tha thứ.
"Thần hồ đó chẳng qua chỉ là một con quái vật sống lâu năm, bởi vì cầu nguyện và tín ngưỡng của các người, nó mới trở thành 'thần hồ', vừa tận hưởng những tế phẩm mà các người mang đến, vừa gây ra sóng gió ăn thịt dân làng." Hàn Phi túm lấy cổ áo Quản Miểu, chăm chú nhìn họa tiết vảy cá trên người ông, sau khi Đại Nghiệt ăn cái kén máu, dị thường trên cơ thể Quản Miểu bắt đầu từ từ khôi phục, có điều sinh mệnh và sinh lực mà ông ta bị hút đi thì không còn có thể lấy lại được nữa, lúc này trông ông ta càng già hơn.
"Những thanh niên trong thôn nghỉ dưỡng đã bị chế tạo thành kén máu, tàn hồn biến thành quỷ nước, bọn họ đã không thể quay trở lại được nữa. Nếu như ông thực sự muốn thay đổi, sau này hãy giao tín ngưỡng thành khẩn nhất của ông cho Đại Nghiệt, nó đáng tin cậy hơn nhiều so với thần hồ."
Đại Nghiệt chính là hóa thân của tai họa, mỗi lần xuất hiện đều chắc chắn sẽ kèm theo tai họa, con đường mà nó đi quá cực đoan, nếu như được người sống tôn thờ sùng bái, nói không chừng có thể giảm bớt một chút nghiệp chướng trên người, để lại một tia sinh khí.
Sau khi kiểm tra xong nhà đá, Hàn Phi lại đi một vòng quanh hòn đảo giữa hồ, xác định không sót thứ gì, hắn mới mang mấy người rời đi.
Phá hủy nghi thức thứ tư của Mộng đã mất rất nhiều thời gian, hắn phải nhanh chóng trở lại cư xá Hạnh Phúc, đề phòng ở đó xảy ra chuyện.
Bốn người lên thuyền nhỏ, Đại Nghiệt lặn dưới nước đẩy thuyền về phía trước.
Ngọn lửa trong chiếc đèn lồng lập lòe, tất cả quỷ nước ẩn nấp dưới đáy hồ đều rất ngoan ngoãn, Đại Nghiệt dường như đã trở thành chủ nhân mới của bọn chúng.
Người xưa có câu làm ma giúp hổ, ở đây Đại Nghiệt chính là hổ, những vong hồn chết dưới nước thì là ma của hổ.
Trở lại trung tâm cho thuê thuyền, Hàn Phi còn chưa lên bờ, những thôn dân đã rất nhiệt tình vây xung quanh, bọn họ cũng đều cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể mình, cảm thấy hắn đã thành công hoàn thành nghi thức.
Quản Miểu cũng rất phối hợp với Hàn Phi, ông không nói cho những thôn dân khác biết chuyện xảy ra trong nhà đá, mà nói Đại Nghiệt chính là thần hồ đã che chở cho bọn họ.
Những gợn sóng lắc lư trên mặt nước, khi Đại Nghiệt leo lên bờ hồ, những thôn dân kia sợ đến ngã trên mặt đất, không ngừng quỳ xuống bái lạy.
Đại Nghiệt hưởng thụ được mọi người tôn sùng, thì lại chỉ cảm thấy vô vị, nó tràn đầy dữ tợn, tử ý toàn thân khiến cho gió đêm cũng nhuốm mùi máu tanh.
“Đã muộn rồi, chuẩn bị quay lại cư xá Hạnh Phúc.” Sau khi Hàn Phi dặn dò một số chuyện với Quản Miểu xong thì chuẩn bị rời đi.
Bốn người ngồi lên taxi, Đại Nghiệt thì chạy theo phía sau, tốc độ của nó cực nhanh, còn có thể biến thành bóng đen, hoàn toàn không cần lo lắng không theo kịp.
"Hàn Phi, thú cưng của cậu có lai lịch thế nào? Tại sao nó có thể nuốt chửng sức mạnh của 'Mộng'?" Mẹ của Diêm Lạc không thể hiểu được, nghi thức mà Mộng chuẩn bị cho mình, cuối cùng lại trở thành váy cưới cho con quái vật này.
“Tôi cũng không rõ.” Hàn Phi không định giải thích nguồn gốc của Đại Nghiệt, tùy tiện nói cho qua.
"Nó chiếm giữ kén máu, ăn thịt thần hồ, cướp đoạt con đường lui mà 'Mộng' chuẩn bị cho mình, nó bây giờ có thể khống chế vô số vong hồn và quỷ nước trong hồ lớn, điều này rất quan trọng đối với chúng ta." Mẹ của Diêm Lạc chỉ vào thành phố trong đêm tối: "Mạng lưới nước ngầm của thành phố này nối liền với hồ nước, cậu hoàn toàn có thể bảo nó sai khiến lũ quỷ nước kia chui vào cống thoát nước của thành phố để trở thành đôi mắt của chúng ta, vào thời khắc mấu chốt cũng có thể trợ giúp rất nhiều."
"Lợi dụng cống thoát nước của thành phố? Chị nói cũng có lý." Hàn Phi gật gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
"Chủ yếu là thú cưng này của cậu trông quá đáng sợ, những người dân đó khi nhìn thấy nó có lẽ sẽ sợ chết khiếp, vì vậy nên để nó nấp trong bóng tối thì tốt hơn." Chưa nói đến những người khác, đến mẹ của Diêm Lạc khi nhìn thấy Đại Nghiệt còn cảm thấy tim đập nhanh, với cơ thể mỏng manh của Diêm Lạc, một khi bị Đại Nghiệt cọ vào, rất có thể sẽ bị độc hồn xâm nhập, sống còn hơn chết.
Trước 0 giờ nửa đêm, chiếc taxi đen chạy vào cư xá Hạnh Phúc, không giống như bầu trời đêm bên ngoài, bầu trời bên trong cư xá Hạnh Phúc có màu đỏ như máu.
Mức độ trùng hợp giữa khu vực này và thế giới tầng sâu không ngừng sâu hơn, sẽ hoàn toàn trở thành điểm giao nhau của hai thế giới vào lúc 0 giờ hàng đêm.
Những người dân bỏ trốn tập trung tại các khu cư xá số 1, số 2 và số 3, bọn họ bị thế giới bên ngoài dọa cho sợ đến không dám chạy lung tung, tất cả đều trốn trong nhà của mình.
“Cuối cùng anh cũng về rồi!” A Trùng đang đứng ở lối vào hành lang nhìn thấy Hàn Phi đã an toàn trở về, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống: “Bầu trời biến thành màu đỏ, trong những tòa nhà cư xá đã được dọn dẹp sạch sẽ lại bắt đầu xuất hiện đủ kiểu quỷ dị, hiện tại tất cả đều dựa vào mẹ của Tiểu Vưu miễn cưỡng chống đỡ."
“Không sao, tôi sẽ biến nơi này thành khu vực an toàn.” Hàn Phi vẫy tay về phía sau, Đại Nghiệt bước ra khỏi lối đi màu máu giữa tòa nhà số 1 và tòa nhà số 10, thân hình khổng lồ hơn năm mét của nó phối hợp với màn đêm đỏ như máu, mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó tả.
"Anh bảo mọi người ở trong nhà, tối nay tôi sẽ tuần đêm."
Ngồi trên vai Đại Nghiệt, Hàn Phi lấy kịch bản từ trong ba lô ra, bắt đầu đọc những câu chuyện kỳ lạ còn lại.
Sau khi Đại Nghiệt tỉnh lại, hắn đã thật sự có năng lực phản kháng, rất nhiều chuyện có thể làm rồi.
A Trùng ngẩng đầu nhìn Hàn Phi đang đọc kịch bản, cảm nhận được tử ý từ Đại Nghiệt, môi anh ta khẽ run lên: "Chỉ cần khí chất đủ kinh khủng, đọc sách cũng chẳng khác nào lên kế hoạch giết người hàng loạt, đây chính là thực lực của một diễn viên phim kinh dị hàng đầu à?"
Tiếng chuông nửa đêm vang lên, cư xá Hạnh Phúc hoàn toàn trùng lặp với thế giới tầng sâu, khí tức tuyệt vọng từ mặt đất xuyên thấu vào vách tường, giống như một đôi bàn tay vô hình, chậm rãi túm lấy cổ mọi người.
Những người dân chạy trốn đều run rẩy, không ai biết ai sẽ là mục tiêu tiếp theo, người duy nhất có thể mang lại hy vọng cho họ là Hàn Phi.
Khi bọn họ vô cùng sợ hãi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng ngồi trên vai quái vật đã trở thành Định Hải Thần Châm (Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không) trong lòng bọn họ.
"Đến đây, để tôi xem điều gì ẩn chứa dưới cư xá Hạnh Phúc? Trong tòa kiến trúc xây dựng cho trẻ mồ côi này cuối cùng đã tích tụ bao nhiêu tuyệt vọng?"
Lần đầu tiên bước vào cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi đã hoảng loạn bỏ chạy; lần thứ hai bước vào cư xá Hạnh Phúc, hắn tìm thấy cảm giác trở về nhà; lần thứ ba trở lại, hắn đã trở thành chủ nhân ở đây, chuẩn bị đuổi cùng giết tận tất cả những thứ bẩn thỉu sinh vật ký sinh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi một tiếng hét vang lên, cư xá Hạnh Phúc đã lộ ra một khía cạnh khác của mình.
Trên bề mặt của tòa phức hợp bị màu máu bao trùm, hiện ra một số lượng lớn những bức vẽ màu được vẽ bởi những đứa trẻ đang nô đùa, bọn chúng chơi đủ các trò chơi khác nhau, trên mặt luôn nở những nụ cười vô cùng vui vẻ, nhưng điều khiến người ta phải sởn tóc gáy là, mỗi một trò chơi phải có một đứa trẻ bị giết.
Trên con đường trải nhựa chết chóc này, nhân cách của bọn trẻ bị bóp nghẹt giới hạn, cuối cùng chỉ còn lại 31 đứa trẻ.
Tiếng khóc và tiếng cười không ngừng vang lên bên tai, Hàn Phi cũng không biết những tiếng đó phát ra từ đâu, những người lớn trốn trong căn hộ bắt đầu có những hành vi khác thường, có người đang cầu xin được chết, có người nhìn thấy người thân đã mất, đương nhiên nhiều nhất vẫn là cảm thấy sợ hãi, bọn họ dường như bị buộc phải tham gia vào trò chơi tuyệt vọng đó.
Trong toàn bộ quá trình dị biến của cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi vẫn luôn âm thầm quan sát, hắn dõi theo tầm mắt của Đại Nghiệt, sau khi quét qua các tòa nhà, cuối cùng hắn cũng đặt tầm mắt vào tòa nhà số 11.
"Nguồn gốc của tuyệt vọng là bên dưới tòa nhà đó!"
Đại Nghiệt lao về phía tòa nhà số 11, thân hình to lớn đâm vào phần móng cư xá, trên mặt đường xi măng xuất hiện những vết nứt, tất cả cửa sổ tầng một đều vỡ tung.
Dưới sự sai khiến của Hàn Phi, Đại Nghiệt điên cuồng tấn công tòa nhà số 11 một cách liều lĩnh, Hàn Phi cũng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Đại Nghiệt ra tay toàn lực.
Là hóa thân của tai họa và bất hạnh, toàn thân Đại Nghiệt được bao bọc bởi đủ các khí tức không may khác nhau, khi cần thiết, cơ thể của nó thậm chí có thể lớn lên một lần nữa!
Giống như cánh tay của một người đập xuống đất, da của nó dính vào mặt đất, tử ý tuôn thẳng vào mặt đất dọc theo vết nứt, cái tên này giống như vua của các loại độc dược, không gì có thể làm nó bị thương, bất cứ thứ gì chạm vào nó, cho dù có sự sống hay không, là người sống hay quỷ quái, tất cả đều sẽ bị nó nuốt chửng.
Dưới sự gột rửa của tử ý, có một âm thanh sột soạt kỳ lạ từ dưới đáy của tòa nhà số 11 truyền ra, không bao lâu, một con quái vật được hình thành hoàn toàn bởi tuyệt vọng xuất hiện.
Thứ đó Hàn Phi đã từng nhìn thấy trước đây, thân hình như một con rết, những cái đầu người kết nối vào nhau, vẻ mặt nào cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Những người khác đều sợ hãi con quái vật này, một khi bị nó bắt được, sẽ trở thành cái xác không hồn, cuối cùng đầu của chính mình sẽ bị treo trên cột sống của nó, bị đồng hóa thành một phần của nó.
Nhưng Đại Nghiệt hoàn toàn không lo lắng về vấn đề này, nó không đợi con quái vật phản ứng lại, đã vươn tay tóm lấy, sau đó nhét vào miệng của mình!
Cách Đại Nghiệt phán đoán một vật không rõ có độc hay không thực sự thô lỗ, đó chính là cắn một miếng và nếm thử, thứ không thể giết được nó sẽ làm cho nó mạnh hơn.
Cầm con dao tái sinh, Hàn Phi nhảy sang một bên, hắn kéo sợi dây đỏ, nhìn chằm chằm vào vết nứt trước tòa nhà số 11.
"Lúc trước mày đuổi theo tao rất gắt gao đấy?"
So với sự tàn bạo của Đại Nghiệt, Hàn Phi càng theo đuổi hiệu quả hơn, hắn mỗi lần ra tay đều là nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất giết chết đối thủ.
Những cư dân ở các tòa nhà khác đều nằm bò lên cửa sổ nhìn xem, Hàn Phi càng mạnh mẽ bao nhiêu thì trong lòng bọn họ càng có nhiều hi vọng bấy nhiêu.
"Chúng ta có nên đi giúp anh ấy không?"
"Thôi đừng làm loạn."
"Tính cả lần này, tôi được anh ấy cứu hai lần rồi, người như vậy thật sự là tội phạm bị truy nã ấy hả?"
"Anh ấy hẳn là đã bị hãm hại rồi."
Những người sống sót trong tòa nhà ngày càng có ấn tượng tốt hơn về Hàn Phi, bọn họ dần đứng về phía hắn.
Những vết nứt dưới lòng đất tiếp tục toát ra khí tức tuyệt vọng, những con quái vật hoàn toàn hình thành bởi cảm xúc tiêu cực tuôn ra một cách điên cuồng, trong đó 90% đã bị Đại Nghiệt ngăn lại, Hàn Phi tay cầm dao tái sinh nấp đằng sau nó, tìm kiếm cơ hội cho đối phương một đòn chí mạng.
Có sự phối hợp của Đại Nghiệt, Hàn Phi cảm thấy dễ dàng chưa từng có, hắn cảm khái từ đáy lòng: "Hóa ra hai chúng ta thật ác liệt?"
Cuộc chém giết tiếp tục kéo dài đến tận nửa đêm, khi tuyệt vọng cuối cùng tan vỡ, mặt trước của tòa nhà số 11 bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất lún xuống gần nửa mét, những vết nứt đan xen chằng chịt như mạng nhện.
Trên người Đại Nghiệt đầy thương tích, nhưng nó không quan tâm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, cảm thấy có vẻ như vẫn chưa đủ đã.
“Đi, xuống xem một chút.” Hàn Phi và Đại Nghiệt đập thủng đường đi, bọn họ cùng nhau xuống lòng đất của tòa nhà số 11.
Mảnh đất dưới đáy cư xá Hạnh Phúc đều chứa đựng những cảm xúc tiêu cực, những tuyệt vọng đó dính lại với nhau, như những mạch máu dày đặc, kết nối tất cả các tòa nhà trong cư xá Hạnh Phúc lại với nhau.
Lần theo mạch tuyệt vọng, Hàn Phi đã tìm ra nguồn gốc của mọi sự tuyệt vọng.
Ở trung tâm dưới lòng đất của toàn bộ cư xá, có đặt một điện thờ chưa được xây xong.
Tấm vải đen che điện thờ được vén lên, trong cánh cửa không có tượng thần, chỉ có một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa dường như được làm bằng xương người, được ghép lại từ 8 bộ phận, tất cả những tuyệt vọng và bất hạnh trong cư xá Hạnh Phúc cuối cùng đều ký thác vào chiếc chìa khóa này.
"Ý nghĩa sự tồn tại của cư xá Hạnh Phúc là để làm ra chiếc chìa khóa này à?"
Hàn Phi nhớ tới một số chuyện gặp phải khi mới vào game: "Mình nhớ có người từng nói rằng Tiểu Bát là một chiếc chìa khóa có thể mở lối ra, lúc đó mình vẫn còn tự hỏi, người làm sao có thể là chìa khóa?"